Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Trử Tụng đứng bên ngoài phòng chiến đấu, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, nhiều mây, tầm nhìn rất thấp. Nhưng hôm nay anh lại có nhiệm vụ bay, mệnh lệnh tác chiến của đài chỉ huy vẫn chưa đến, các phi hành viên vũ trang như anh chỉ có thể vô vị đứng chờ.

“Phù!” Trử Tụng nhổ đầu thuốc lá đã sắp cháy hết xuống đất.

“Dập thuốc đi cho tôi!”

Trử Tụng ngẩng đầu lên nhìn, trưởng đoàn Cao đi tới, dẫm tắt đầu thuốc đang còn âm ỉ cháy.

Trong phòng tác chiến có tiếng người hét lên: “Trưởng đoàn trở về rồi.” Mọi người xúm lại như một đàn ong. Có thể bay hay không chỉ còn chờ một câu nói từ cấp trên.

“Trời đất chẳng hiểu ra làm sao, hôm qua đã bị nhỡ mất rồi, nói thế nào thì hôm nay cũng phải cho tôi bay chứ.” Trưởng đoàn Cao tức giận đẩy đám người ra, đi vào phòng tác chiến, “lúc nãy tôi đã thảo luận với sư đoàn trưởng rồi rủi ro bay của đội bay hôm nay khá lớn, nhưng nhiệm vụ tác chiến của kỳ này bắt buộc phải hoàn thành, kéo dài cũng không phải là một cách, vậy nên ý của lãnh đạo là đoàn chúng ta cần cử ra năm chiếc máy bay, cất cánh lẻ.”

Trử Tụng đứng ở ngoài nghe trưởng đoàn nói. Lưu Nhị Lăng chạy tới, hạ giọng lẩm bẩm, “cất cánh lẻ chỉ tổ lãng phí.”

“Trưởng đoàn, cất cánh lẻ không phù hợp với chiến lược tác chiến” Trử Tụng thỉnh cầu cất cánh đôi cùng với Lưu Nhị Lăng.

“Anh câm miệng đi cho tôi, đừng cho rằng nhận được huân chương hạng nhất trở về thì anh không còn là anh nữa.”

Lưu Nhị Lăng thích thú nhìn Trử Tụng bị ăn mắng, cảm thấy còn vui hơn cả khi mình được ăn ngon. Tuy trưởng đoàn Cao mắng cho Trử Tụng một trận nhưng anh ta vẫn nghe theo ý của Trử Tụng.

Trử Tụng kéo cổ áo của Lưu Nhị Lăng, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa hai chúng ta cất cánh, anh đừng có mà bay đâm vào tôi.”

“Nếu không bay được thì làm thế nào?”

Trử Tụng giơ năm ngón tay ra trước mặt Lưu Nhị Lăng, Lưu Nhị Lăng nhướn mày, “quyết định thế đi.”

“Trử Tụng, Lưu Nhị Lăng.”

Trưởng đoàn Cao đột nhiên gọi tên hai người bọn họ, họ lập tức tiến lên phía trước.

“Sư đoàn trưởng vừa hạ lệnh, hai cậu cất cánh đôi, đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo dành cho các cậu, cần phải nắm được giá trị của nó, những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa, chắc tự các cậu cũng phải hiểu.”

“Tuân lệnh! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Trử Tụng và Lưu Nhị Lăng đồng thanh hô to. Trưởng đoàn Cao vừa mới quay đầu đi, Lưu Nhị Lăng ra vẻ như bị bệnh, tay ôm lấy tim, mặt nhăn lại. Ôi năm bao thuốc lá Trung Hoa của tôi! Mất toi mấy trăm tệ rồi. Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng không có thuốc lá thì đúng là chuyện lớn rồi.

Máy bay chiến đấu J-10 đời thứ ba do Trung Quốc chế tạo là vũ khí bảo vệ quan trọng cho không phận Trung Quốc. Ở Sư đoàn Không quân số 1, Trử Tụng được sắp xếp điều khiển loại máy bay J-10 hiện đại nhất trong nước và loại hạng nặng J-11.

Máy bay J-10 lần lượt bay lên, kế hoạch huấn luyện tác chiến chung của hai phi đoàn sẽ bắt đầu mười phút sau khi máy bay cất cánh. Từng tầng mây dày che khuất hình ảnh nhanh nhạy của máy bay, âm thanh ồn ã cũng xa dần, sân bay lại yên tĩnh trở lại. Thế nhưng mỗi người đứng đó đều biết rằng, đằng sau sự tĩnh lặng đấy chính là sự nguy hiểm vô hạn.

* * *

“701, nhận được xin trả lời.”

“701 nhận được.”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, dẫn đội trở về.”

“Tuân lệnh!” Trử Tụng nhận được mệnh lệnh chỉ huy, cùng bốn máy bay khác bay trở về.

Lộ trình nhỏ tiếp đất, thời gian tiếp đất đã rút ngắn đúng ba mươi giây. Thời khắc máy bay tiếp đất, phía sau máy bay bắn ra đường bay dù giảm tốc.

Trử Tụng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, nới lỏng dây an toàn, đỗ máy bay vào đúng vị trí được chỉ định, kiểm tra chắc chắn động cơ đã tắt, bảng điều khiển trở về con số không rồi mới mở cửa khoang lái đi xuống, kí như rồng bay phượng múa tên mình lên trên tờ giấy được bộ phận mặt đất đưa tới. Máy bay được anh lái đi, thì buộc phải được anh lái về, anh luôn tự nói với bản thân mình rằng, máy bay còn thì người còn, máy bay nổ thì người cũng đi theo.

“Trung đội trưởng Trử.” Một trung sĩ chạy tới trước mặt anh hành lễ.

Trử Tụng cởi đôi găng tay ra, hơi ngước cổ lên tháo mũ bảo hiểm to nặng xuống, “có chuyện gì?”

“Nhà anh có khách, chính trị viên dặn tôi tới đón anh về.”

“Nhà tôi có khách sao?” Trử Tụng kinh ngạc lặp lại, tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Vâng!”

“Ai đến?”

“Tôi không biết.”

“Nam hay nữ?”

Người lính trẻ ngẩn người, gãi đầu ngại ngùng rồi lắc đầu, “tôi không biết”.

Trử Tụng bực mình, “sao cậu chẳng biết cái gì thế?”

“Chính trị viên chỉ nói với tôi tới đón anh, cũng không nói là ai tới thăm anh.”

Trử Tụng vừa đi vừa suy nghĩ, anh vừa mới từ nhà trở về, ai lại tới thăm anh? Lẽ nào, là Kiều Ưu Ưu? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Trử Tụng hưng phấn và kích động, chạy như bay về phía xe đang đỗ gần đường bay. Người lính trẻ chạy vội theo sau, chạy việt dã nhanh như thỏ.

Lưu Nhị Lăng bước xuống từ chiếc máy bay bên cạnh Trử Tụng, nhìn thấy bóng dáng đắc ý của Trử Tụng đang chạy nhanh trên đường việt dã, trong lòng thấy rất khó chịu. “Hừ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à? Dựa vào đâu mà anh ta có xe riêng đón đưa, còn mình thì phải ngồi xe công?”

“Đều là xe của công mà, như nhau cả thôi.” Người đi phía sau an ủi nói.

Lưu Nhị Lăng không phục, rít lên chửi: “Quên đi mà giống nhau, đây là xe bus!”

Những người khác đều đã lên xe, chỉ có mình anh ta vừa nhìn theo bóng chiếc xe sắp đi khuất vừa chửi bới.

“Này, nếu không lên thì đến xe bus cũng chẳng có mà ngồi đâu đấy, anh đành tự chạy bộ hai cây số về nhé!”

* * *

“Lái nhanh lên, nhanh lên!”

“Trung đội trưởng Trử, tốc độ như vậy đã nhanh lắm rồi, không thể nhanh hơn được đâu.” Anh lính tuy hơi lo sợ nhưng dưới chân đạp ga vẫn rất ổn định.

“Có gì mà không thể hay có thể? Đạp hết ga, nhanh lên!” Trử Tụng ngồi bên ghế phụ, anh đang nóng ruột nóng gan chờ được về nhà gặp vợ, nhưng người lính lại lo cho sự an toàn của tất cả mọi người trong sư đoàn, ngộ nhỡ ở đường nào đó bất ngờ có người đi ra, chẳng may lại đâm trúng thì phiền phức lắm. Hơn nữa sư đoàn đã quy định rõ ràng, lái xe trong doanh trại tốc độ không được vượt quá 40 km/h, vi phạm quy định sẽ bị phạt.

Trử Tụng chưa bao giờ cảm thấy chiếc xe chạy chậm như ngày hôm nay, nhìn thấy trước mắt là cửa sân tập thể nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, Trử Tụng đã bật cửa xe xông ra, lảo đảo suýt chút nữa ngã về phía trước, nhưng anh chẳng lo được nhiều thế, trong lòng chỉ nghĩ tới một việc duy nhất là chạy nhanh về nhà.

Anh lính cầm chiếc mũ bảo hiểm lên gọi lớn: “Trung đội trưởng, mũ của anh.”

Trử Tụng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, có mất quần anh cũng chẳng biết.

Anh bước một lúc năm bậc cầu thang, mấy giây sau đã lên tới tầng ba, bàn tay đang định mở cửa chợt thu lại ngay, hai tay cùng một lúc lục tìm chìa khóa trên người, lúc này mới phát hiện ra anh còn chưa thay bộ đồ bay trên người, chứ đừng nói tới chìa khóa.

“Cốc, cốc, cốc.”

Trong lòng Trử Tụng thấy rất hồi hộp, kích động. Nghĩ tới việc Kiều Ưu Ưu mở cửa cho anh, anh nên thể hiện như thế nào? Ôm một cái? Không được, trang trọng nhưng không thân mật. Hôn một cái? Thân mật nhưng không trang trọng. Đúng lúc anh đang chau mày chờ cửa mở, đầu óc nghĩ tới xem nên đưa tay ra trước hay đưa môi ra trước thì cửa mở ra.

“Ưu... mẹ?” Sự hưng phấn trên mặt Trử Tụng chợt đông cứng lại, nhìn thấy người phụ nữ có thần thái đoan trang, đến nheo mày cũng không bao giờ lộ rõ đang đứng ở cửa, cái tên Ưu Ưu đang nói ra lại vội vàng bị anh kiềm lại, “sao mẹ lại tới đây?”

“Tôi không thể đến à?”

“Không phải, con chỉ không ngờ tới.”

“Thế anh nghĩ là ai tới?” Bà Trử dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, con trai vẫn chưa vào nhà bà đã thẩm vấn.

Cửa được mở ra một chút từ đằng sau, khuôn mặt một người mẹ khác hiện ra, không giống như khuôn mặt của người mẹ trước, người mẹ này mặt mày hớn hở, cười trông rất đẹp, giữa hai hàng mày còn ánh lên tình thương hiền từ.

“Mẹ, mẹ cũng tới à?”

“Ừ!”

Bà Kiều gật đầu, “bọn mẹ ở nhà đều rảnh rỗi, cùng bàn bạc với mẹ con để tới đây thăm con.”

“Chỉ có hai người!?” Hy vọng trong lòng Trử Tụng lại được thắp lên, hai người mẹ đều tới rồi, với tính cách của hai bọn họ, không mang Kiều Ưu Ưu đi theo thì hiển nhiên là không phù hợp với mục đích đã định của họ.

“Ừ, bọn mẹ tới thăm con rồi đi luôn, sao con không vào nhà? Ồ, đây là trang phục bay à? Lần đầu tiên nhìn thấy, trông đẹp thật đấy!” Bà Kiều vui vẻ kéo Trử Tụng nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy người con rể này rất được, nhưng mình lại có đứa con gái chẳng biết điều gì cả.

Nghĩ tới Kiều Ưu Ưu, bà Kiều nhìn về phía nhà vệ sinh. Thật trùng hợp, Kiều Ưu Ưu vừa mới bước vào nhà vệ sinh thì Trử Tụng đi vào nhà. Trước khi mở cửa, bà Trử còn dặn không được để lộ ra, bà muốn thám thính tình hình xem như thế nào.

Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Trử Tụng một phút trước còn hưng phấn không biết để tay ở đâu, lúc này đây lại bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, trái tim đóng băng rồi.

Bà Trử đi tới ghế sofa, ngồi xuống, “con vì nhìn thấy hai bà già này nên mới không vui hả, mặt xị xuống tới vai rồi kìa.”

“Đâu có, không phải thế.” Trử Tụng cười gượng gạo, kiên quyết thu lại nụ cười, “con vào trong thay quần áo.”

“Ưu Ưu không tới nên thấy rất khó chịu phải không?”

Trử Tụng đã đi tới cửa phòng ngủ rồi, nghe thấy mẹ đẻ mình nói vậy, trái tim như bị vỡ vụn thành trăm mảnh. Đây đúng là không phải mẹ đẻ, cái gì cũng nói ra, không nghĩ tới hậu quả.

Bà Trử nhìn anh không nói gì, lại châm chọc, “tới cũng để làm gì đâu, hai đứa nhìn nhau khó chịu, gặp mặt rồi lại gây gổ với nhau. Đừng tưởng hai bà già này là kẻ ngốc, cái gì cũng không nhìn thấy.”

“Cô ấy có tới đâu, nói những lời này làm gì?” Giọng nói của Trử Tụng trầm xuống rất nhiều, trong đó có cả sự buồn phiền, tức giận.

* * *

“Ai bảo em không tới!”

Trử Tụng cảm thấy nhất định là mình nghe nhầm rồi. Nếu không tại sao anh lại nghe thấy giọng nói của Kiều Ưu Ưu, trong trẻo và có phần lười biếng, như dòng suối chảy róc rách chảy thẳng vào tim anh.

Tuy nhiên, khi quay đầu lại, Trử Tụng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đang đứng cách đó không xa, cô mặc một chiếc áo len màu nâu kaki, trông hơi gầy, khuôn mặt nhỏ tới mức một bàn tay anh có thể che được hết, nhưng đôi mắt của cô thì lấp lánh những tia sáng. Đúng là con người thực rồi, chẳng lẽ còn có thể có người giả được sao?

“Sao em lại...”

Anh mới nói được một nửa, Kiều Ưu Ưu đã cảm thấy câu nói này hình như có ý “sao em lại tới đây” cô bất giác cong mày, giận dỗi nói: “Em đi qua đây, ngày mai đi ngay thôi!”

Bà Kiều đứng đằng sau cô véo vào eo cô một cái, “đang giữa ban ngày con đừng có nói mơ.”

Thấy Kiều Ưu Ưu tới nên Trử Tụng rất vui, anh không nói gì mà chỉ ngoác miệng ra cười liên tục, ánh cười trong mắt như có thể nở hoa. Chỉ mới có một lúc thôi mà tâm trạng anh như vừa được ngồi tàu lượn trên không, lúc vui lúc buồn, sự biến động tinh thần quá lớn.

“Cốc, cốc, cốc.”

Có tiếng gõ cửa, bốn người họ nhìn nhau rồi Trử Tụng đi ra mở cửa.

Còn chưa nhìn thấy bên ngoài là ai, đã nghe thấy tiếng một cô gái: “Em thấy anh về, nhân tiện đang gói bánh chẻo nên em mang sang cho anh một đĩa... có nhiều người như vậy...”

Người đẹp đang hăm hở bưng đĩa bánh chẻo đi vào, bỗng nhìn thấy nhiều người ở trong phòng liền ngẩn người.

Cơ thể Trử Tụng quá to lớn khiến Kiều Ưu Ưu phải nghiêng đầu mới có thể nhìn rõ cô gái kia. Trông có vẻ ưa nhìn, ngũ quan đều rất đẹp, nước da cũng được, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác bông ở nhà, trong tay bê một đĩa bánh chẻo còn nóng hổi, trông rất ra dáng mẹ hiền vợ đảm. Cô nhìn lại mình trông như kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, mười ngón tay không dính bẩn bao giờ, đừng nói là gói bánh chẻo, đến luộc bánh cô cũng có thể luộc thành canh được.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...