Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 3: Rung cảm


Chương trước Chương tiếp

Những ngày tiếp theo anh tới nhà chở cô đến trường đều đặn như cơm bữa, không bao giờ để cô đứng chờ quá hai phút.

Có lẽ vì ở bên cạnh anh quá nhiều, có lẽ vì được anh ôm quá nhiều nên mùi hương quen thuộc trên người anh tự lúc nào đã quấn quít trong trí óc cô.

- Người anh thơm quá… cho em ngửi tí nào… thích thật đấy!

Cô cứ rúc vào trong áo khoác của anh rồi ra sức hít hà.

Anh cứ ngồi ngắm cô rồi cười cười.

Sáng nào cô cũng như chú chim bồ câu bé nhỏ, luôn miệng ríu rít không ngừng bên tai anh. Cuộc sống của anh từ đó cũng tràn đầy vui vẻ.

~๑๑~

- Ầy, các cậu nói gì kì thế? Đó không phải là người yêu tớ, đó là anh trai tớ!

Đám bạn của Tử Di quây quần bên cô bé, hóng hớt hỏi chuyện giữa hai người.

- Có thật không đó?

- Thật mà, tại sao các cậu không tin nhỉ? - Cô gãi gãi đầu, mặt nhăn lại như khỉ ăn phải ớt.

- Tại bọn tớ chưa từng thấy anh trai em gái nào lại tình cảm như thế thôi. Mà anh trai cậu cũng thật đẹp trai đó. Hehe… có gì giới thiệu cho tớ với nha!

- Hả? Mặt cô bỗng nghệt ra, cằm như sắp rớt xuống đất.

- Các… các cậu… thật là, mới còn bé tí mà đã… mê trai rồi! - Nói xong câu này cô chợt ngẩn tò te ra rồi cúi gầm mặt xuống đất, đợi chờ những câu đả kích của lũ bạn.

- Mê trai á? Câu này có vẻ không hợp với bọn tớ.

- Đúng vậy, đúng vậy, chẹp chẹp.

- Hừ, lũ quỷ này, không thèm chơi với các cậu nữa! - Cô đập phịch quyển sách xuống bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm: ''Mê trai gì chứ, đó là anh trai tớ, tớ không có quyền mê anh ấy chắc!''

Vừa bước ra khỏi cửa lớp bỗng cô đâm sầm vào thứ gì đó mềm mềm. Tử Di ngẩng đầu lên, thì ra là một người con gái có ngoại hình xinh xắn. Cô gãi đầu, miệng cười:

- Em xin lỗi, chị không sao chứ?

Cô gái đó vẫn nhìn chằm chằm vào cô, lâu sau đó mới mở miệng:

- Thật tiện quá, chị cũng đang có việc muốn tìm em!

Tử Di linh tính có chuyện gì không hay sắp xảy ra. Nhưng cô vẫn khúm núm theo sau bà chị có khí phách lạnh lùng như sắp muốn giết người đây.

- Uầy, đây chẳng phải là đằng sau trường sao? Thật đẹp quá! Sao Tú Long không dẫn em tới đây chơi nhỉ? - Cô bất giác nghĩ đến anh rồi buột mồm hỏi câu đó, mắt vẫn sáng long lanh nhìn tán hoa giấy hồng rực trước mặt.

- Nơi đây là lãnh địa của chị. Ai dám đặt chân đến chứ? - Bà chị đó đứng khoanh tay trước mặt cô, nhìn cô lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có ý cười.

Tử Di chẳng nói gì, lại dùng chân đá mấy bông hoa giấy đang bay nhẹ trên đất, tay chắp sau lưng như bà cụ non.

Có vẻ như cô… mắc bệnh to gan thì phải.

- Mối quan hệ giữa em với Tú Long là gì?

Cô lại giật mình lần nữa. Ngoảnh nhẹ đầu lại phía sau:

- Dạ… là anh trai em gái!

Bỗng bà chị đó thở phào một cái, như là đã trút hết được mọi âu sầu, rồi vỗ vai cô, cười tươi như hoa:

- Nhìn hai người ngày nào cũng âu âu yếm yếm, làm cả trường dường như hiểu lầm hết. Chỉ trách tình cảm anh em của hai người quá sâu đậm. Thế là chị có cơ hội phải không? Bé đồng ý làm quân sư cho chị nhé!

Cô nghĩ trong đầu: ''Quân sư á? Quân sư cái gì cơ?''.?Nhưng chả hiểu sao, cô lại vô cớ gật đầu.

Đang được Ngọc Bích - người chị vừa mới quen dẫn vào lớp, bỗng Tử Di nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng, cô quay ngoắt đầu lại, mắt sáng long lanh:

- Anh Long! - Cô chỉ kịp gọi tên anh.

Sau đó bàn tay cô bị giật nhẹ ra khỏi tay Ngọc Bích, anh ghì chặt lấy cô, không cho cô thở lấy một hơi.

- Em đi đâu thế? Tại sao không nói với anh một tiếng?

- Em… em…

Thấy cô thở khó nhọc, anh nới lỏng cánh tay nhưng vẫn không buông cô ra.

- Em ấy đi cùng tớ! - Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên.

Không biết từ nãy giờ có người đứng cạnh chứng kiến tất cả, mặt Tú Long đỏ lựng lên. Anh đã buông thân hình nhỏ nhắn kia ra nhưng chưa chịu thả cô đi.

- Ngọc Bích, cậu biết em tớ à?

Ngọc Bích gật đầu, mắt nhìn Tú Long tỏ vẻ thân mật. Chả hiểu sao, cô không thích người khác dùng ánh mắt như thế để nhìn anh, cứ chướng tai gai mắt sao ấy!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...