Em Là Bảo Bối Của Tôi
Chương 1
Nói về Diệu Linh, cô sở hữu một gương mặt thanh tú. Từ nhỏ cô đã được mọi ngươi quý mến vì ngoại hình và tâm
hồn vui vẻ của mình.
Không chỉ có ngoại hình đẹp mà thành tích học tập của cô cũng đáng phải chú ý đã thế Diệu Linh còn rất hoà đồng với mọi người .
Ngày hôm nay cô sẽ được gặp thầy, cô giáo mới và môi trường học tập mới, phải nói là cái gì cũng mới.
Vừa bước tới cổng trường, thấy thân hình quen thuộc chạy qua, Diệu Linh vội gọi với theo: "Tiểu ước"
Cô nhóc kia thấy có người gọi tên mình liền quay đầu hướng Diệu Linh nở nụ cười
tươi, nhanh chân chạy lại.
Trần Ly Ước là bạn thân của Diệu Linh từ nhỏ. Ly Ước cũng có gương mặt đẹp không kém gì Diệu Linh, nhìn
nhiều sẽ cảm thấy cô gái này rất giống một chú thỏ con.
"Diệu Linh"
"Tiểu ước, có phải bà quên tôi rồi không, sao lại bỏ đi chơi suốt 2 tháng hè mà không nói với tôi một câu nào hả?"
"Đại tỷ! Em nào dám quên đại tỷ chỉ là hôm qua em mới về tới còn chưa kịp xem danh sách lớp nên ..."_ Ly Ước bày ra gương mặt ủy khuất
Diệu Linh nhìn người ở trước mặt đầy khinh bỉ.
"Cậu thôi ngay cái kiểu ủy khuất đó đi, tớ xem danh sách lớp rồi. Chúng ta
học lớp 10A1, mau đi tìm lớp của chúng ta thôi nào!"
Lúc 2 người tìm được lớp thì đồng thời tiếng chuông vào học cũng vang lên. Diệu Linh và tiểu Ước chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tiết 1 cho đến tiết 2 rồi tiết 3 tinh thần học tập của Diệu Linh từ đầu buổi cứ thế giảm dần.
Chán quá đi tiết cuối lại là tiết Toán_Diệu Linh lẩm bẩm
Môn Toán là môn cô căm ghét nhất. Cuối cùng cái môn trời đánh đó cũng tới.
Thầy giáo bước vào và tự giới thiệu về bản thân mình tên là Minh hay là cái gì Minh đó thì cô cũng không rõ. Vì hiện giờ cô chỉ chú tâm vào cậu thanh niên đang chơi bóng rổ dưới sân trường kia.
Wow! Người kia chơi thật cừ nha. Sau này nhất định phải xin vào đội bóng rổ nữ của trường mới được.
BỤP
Cô bị một thứ gì đó đập vô đầu.A đau qúa! Liếc ánh mắt nghi hoặc sang tiểu Ước, đổi lại chỉ nhận được cái chỉ tay của cô bạn.
Nhìn theo hướng tay của Ly Ước, Diệu Linh sợ xanh cả mặt lão Minh đứng trên bục
giảng nhìn cô bằng ánh mắt xin tiền lẻ . Quả này thì cô tiêu thật rồi! _Diệu Linh nghĩ
"Em kia đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi mau"
Diệu Linh im lặng không lên tiếng.Hu hu! Cô có nghe gì đâu mà trả lời.
"Thôi thì hôm nay là buổi đầu tiên lên tôi tha cho em, nhưng lần sau mà còn tái phạm nữa thì đừng trách tôi"
Diệu Linh ngồi xuống thở dài một câu rồi lại hướng ánh mắt xuống sân trường nhưng người kia đã rời đi mất rồi.
Mặc dù là quan sát từ xa nhưng cô có cảm giác người này có cái gì đó rất đặc biệt.
Giờ ăn trưa cô thu dọn sách vở rồi cùng Ly Ước đi xuống canteen.
Nhà ăn của trường rất rộng, phải có tới gần 300 cái bàn ở đây chứ chả đùa. Toàn bộ khu nhà ăn được sơn màu trắng thanh lịch, còn những chiếc bàn thì được sơn màu đỏ rực thật là nổi quá mà.
Sau một hồi ngắm nhìn cái nhà ăn cô liền bị mất dấu Ly Ước. Không cần tốn nhiều công sức để tìm Ly Ước vì cô đã nhìn thấy Ly Ước đang ra sức lấy đầy cái khay thức ăn của mình.
"Tiểu Ước cậu có phải heo không vậy, sao cậu có thể ăn hết số thức ăn này chứ?"
"Linh Nhi à, người xưa có câu ' sống là để ăn' mà, nếu tớ không ăn thì không phải là phí cả cuộc đời sao..."
"Được rồi, tớ hết cách với cậu rồi đấy, phải nhanh tìm chỗ thôi không lại hết chỗ bây giờ"
Cả hai lấy thức ăn xong, nhanh chân đi đến chiếc bàn ở gần chỗ họ đứng nhất.
Hai người đang luồn lách rất là điêu luyện thì bỗng....
RẦM
Toàn bộ khu nhà ăn lúc này không một tiếng động, ai nấy đều nhìn về phía phát ra tiếng động kia.
Diệu Linh sau khi hoàn hồn đứng dậy thì thấy khay thức ăn của mình đang yên vị trên chiếc áo sơ mi trắng của người con trai trước mặt.
Mọi người xung quanh thầm cảm thán cho số phận của cô và ai cũng nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp.
Một số người còn thì thầm to nhỏ _ " Học sinh mới! Số em thật đen mà! ...."
Cũng phải thôi cái người mà cô lỡ làm đổ khay cơm lên áo cũng đâu không phải là người bình thường.
Đúng vậy! Người đó là Mã Tư Viễn - Hội trưởng hội học sinh nổi tiếng là lạnh lùng, ác độc.Ấy vậy mà cũng khối cô chạy theo đấy!
Nhìn người trước mặt cô thấy có điểm quen quen hình như đã thấy qua rồi thì phải.
À phải rồi! Đó chính là
cái người chơi bóng rổ hồi sáng, cô phải hỏi thử xem anh ta làm cách nào mà có thể đến chơi giỏi đến như vậy! _ Cô nghĩ trong đầu
Mải suy nghĩ nên Diệu Linh đã không để ý tới sát khí đang tỏa ra xung quanh mình.
Bạn học mới lần này cô thật thảm rồi!...