Tấm thiệp này không phải là đưa cho cô, khách đến tham dự hôn lễ này chủ yếu đều là bạn bè thân quen, cô chỉ tình cờ thấy được trên blog của người khác.Người ta nhận được thiệp mời của Đồng Nhiên nên rất hưng phấn, nên chụp ảnh vào rồi công khai trên trang cá nhân.
Trong giây phút nhìn thấy hai cái tên đặt song song trên tấm thiệp mời thanh lịch màu hồng phấn kia, Huỳnh Kỳ Kỳ cảm thấy lỗ tai của mình như sắp nổ tung ra.
Thật lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, chuyện thứ nhất cô làm chính là bảo thư ký gọi Cảnh Giai Tuệ lên, cô muốn thử dò xét ý tứ của Cảnh Giai Tuệ.
Sau khi nghe Tiên Đế tức giận kể lại, Huỳnh Kỳ Kỳ ngồi trên ghế ngắm nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, ngay trước khi nhìn thấy tấm thiệp kia, cô còn vô cùng nắm chắc một điều : Đồng Nhiên chỉ đang chơi đùa với Cảnh Giai Tuệ mà thôi.Nhưng khi nhìn thấy tấm thiệp, mọi sự tự tin của cô đã hoàn toàn tan biến.
Cô nghĩ muốn gọi điện cho Đồng Nhiên để xác nhận, nhưng lại không dám, một khi Đồng Nhiên chính miệng thừa nhận, như vậy mọi chuyện tựa như sẽ không bao giờ có cơ hội xoay chuyển.
Cảnh Giai Tuệ ư? Cô ta có điểm nào so sánh được với cô chứ? Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ đến có lần Đồng lão thái thái đã từng gọi điện thoại cho mình.
Lần đó, cô đã quả quyết từ chối yêu cầu liên hợp lại với họ để chống lại Đồng Nhiên, lúc này đây, cô biết, mình không thể chờ đợi thêm nữa.
Cô, nên ra tay rồi!
Không đến một tuần lễ, Đồng gia liên tiếp truyền đến tin vui.Làm cho mọi người kinh ngạc nhất chính là, hai chú cháu Đồng Nhiên và Đồng Hiểu Lượng sẽ cùng tổ chức hôn lễ trong một ngày!
Lúc Đồng Nhiên biết được tin này, hắn đang lôi kéo Cảnh Giai Tuệ vào cửa hàng trang sức Boucheron ở Paris lựa chọn nhẫn cưới.
Cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại của trợ lý gọi tới, hắn liền bình thản ôm lấy cô gái đang ngồi trên ghế salon dành cho khách quý, nhìn nhân viên cẩn thận đưa tới một chiếc nhẫn kim cương màu lam.
Bởi vì biết khách quý đến từ Trung Quốc, người quản lý được an bài ra tiếp khách cũng là người gốc Hoa.Cô đeo một đôi găng tay màu trắng, dè dặt cầm lấy viên kim cương màu xanh lam.
“Đồng tiên sinh, khối nguyên thạch của ngài vẫn luôn được giữ trong tiệm chúng tôi, căn cứ vào số cara và kiểu dáng, nhà thiết kế của chúng tôi đã tốn ước chừng một tháng để thiết kế một vài mẫu khác nhau, mời ngài và vị hôn thê xem thử và quyết định xem mẫu nào ưng ý nhất?”
Đồng Nhiên nhìn vào, cúi đầu hỏi cô gái ngồi bên cạnh : “Em thích kiểu nào?”
Cảnh Giai Tuệ luôn không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng thật ra nhìn các mẫu thiết kế cũng có thể khiến cho người ta lóa mắt.Cô nhìn vài lần rồi nói : “Mẫu nào cũng không thích.”
Người quản lý mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng thật ra lại đang có chút kinh sợ.
“Cảnh tiểu thư, đây là khối ngọc xanh tinh khiết được khai thác từ Nam Phi rất hiếm có, hơn nữa 27 cara đều được trực tiếp cắt thủ công.Ba tháng trước khối nguyên thạch đó đã được bán với giá 18 triệu đô la, nhà thiết kế của chúng tôi vô cùng mong đợi chủ nhân của nó.Hơn nữa tôi cam đoan, chỉ có nhà thiết kế hàng đầu của chúng tôi mới có thể làm ra một tác phẩm công phu và hoàn mỹ như vậy, khiến cho chủ nhân của nó cảm nhận được tình yêu vĩnh hằng.”
Cảnh Giai Tuệ không ngờ khối đá thoạt nhìn không mấy thu hút này lại có lai lịch lớn như vậy, 18 triệu đô la? Đổi thành nhân dân tệ là khoảng hơn một tỷ…Được mua ba tháng trước? Hơn một tỷ đổ vào để làm nhẫn cưới? Giống như một người đàn ông ngoài ba mươi sống độc thân, đập nồi bán sắt lấy tiền rồi lừa con gái nhà người ta vào nhà vậy! Người đàn ông này điên rồi ư?
Cảnh Giai Tuệ cố gắng không biểu hiện ra sự kinh ngạc trên gương mặt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười với quản lý : “Trình độ tiếng Trung của cô rất tốt, cám ơn đã giới thiệu.”
Cái gì? Vị quản lý nói cả buổi, đổi lại là một câu khen khả năng tiếng Trung rất khá, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi luống cuống.
Đồng Nhiên khẽ gật đầu với vị quản lý giờ phút này đang khóc không ra nước mắt : “Chúng tôi muốn nhìn một lúc nữa, lát sau cô hãy vào.”
Khi quản lý cùng nhân viên ra khỏi phòng khách quý, Đồng Nhiên liền đưa tay nhéo nhéo lên gương mặt đang giận điên người của Cảnh Giai Tuệ : “Em sao vậy? Không thích ư? Trách anh tự ý mua kim cương sao? Đối với những thứ này anh cũng không hiểu lắm, chẳng qua lúc tham gia đấu giá có nghe người ta nói là loại kim cương này rất quý hiếm, nên anh muốn mua về cho em, nếu như em không thích thì chúng ta sẽ chọn loại kim cương khác, lần này cho em quyết định nhé, được không?
Cảnh Giai Tuệ lập tức nghiêng đầu tránh đi bàn tay to kia : “Nếu đã như vậy, em có thể yêu cầu đổi một chú rể khác được không?”
“Bảo bối à…anh không ngại cưỡng gian cô dâu nhỏ của mình ngay tại đây đâu…” Vừa nói tay vừa luồn vào trong áo cô.
Cảnh Giai Tuệ đương nhiên biết hắn nói được là làm được, vội vàng đè xuống giữ ngực mình : “Vô lại! Anh bỏ tay ra!”
Thế nhưng bàn tay kia đã nắm thật chặt một bên ngực non mềm của cô, mạnh tay xoa nắn đỉnh phấn hồng. Cảnh Giai Tuệ chỉ có thể dùng đầu đập vào ngực hắn : “Đáng ghét! Vô lại! Anh rõ ràng cố ý! Tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn với em, còn trùng vào ngày tổ chức hôn lễ với Đồng Hiểu Lượng! Anh muốn làm người ta chán ghét sao!”
Kỳ thật Cảnh Giai Tuệ cũng biết rõ, đây đúng là trắng trợn gán tội cho người khác! Rõ ràng là Đồng Nhiên định ngày cưới trước, nhưng vì giận quá nên cô cứ muốn trút hết bực bội lên người hắn.
Quai hàm của Đồng Nhiên kéo căng ra, có thể nhận thấy là hắn đang kìm nén lửa giận : “Em cảm thấy việc kết hôn với anh rất đáng ghét sao?”
Cảnh Giai Tuệ ngậm chặt miệng, không nói gì, bởi vì cô biết, giờ phút này vô luận nói điều gì cũng đều làm tổn thương người ta.
Về vấn đề hôn lễ, họ cũng đã từng bàn bạc qua trong những ngày tháng tươi đẹp trước kia.
Khi đó, người luôn đề xuất đến vấn đề này lại chính là cô mà không phải hắn.Trong ngôi nhà trệt thấp bé chật chội, cô vừa đập gián vừa nói về sau khi kết hôn, nhất định phải chọn một căn nhà không có gián!
Lúc ấy Đồng Nhiên đang ở trong sân, cười nói : “Em chỉ cần có vậy thôi à! Yên tâm! Tương lai khi anh cưới em, nhất định sẽ khiến cho em phải hãnh diện, cho Tuệ Tuệ của anh một hôn lễ khiến các cô gái nhìn vào mà ao ước!”
Khi đó, cô cảm thấy hắn chỉ đang nói suông vậy thôi, nhưng trong lòng thật sự rất hạnh phúc và ấm áp.
Hiện tại, cô mới biết những lời hắn nói đều không phải là đùa cợt, tâm bỗng nổi lên sự trống trải mất mát…
Hắn làm như vậy, có phải là để đền bù cho một thời còn trẻ, vì mơ hồ mà đánh mất những giấc mơ?
Mà cô, có phải là người xuất hiện trong những giấc mơ đó?
Nghĩ vậy, Cảnh Giai Tuệ đột nhiên nhận ra, bản thân cô luôn kháng cự, là vì trong lòng có một sự sợ hãi và không tự tin.
Cô trước sau vẫn cảm thấy, cô và Đồng Nhiên đã xa nhau rất lâu, liệu có còn yêu không? Cô có thể dùng sự lạnh lùng để lừa gạt người khác, nhưng lại không thể lừa được chính bản thân mình, tên cặn bã này không có điểm gì tốt đẹp cả, đúng là…Cô luôn không tự chủ mặc cho hắn xông thẳng vào tim mình, cho dù có dùng dao nhọn, cũng không thể khoét được hết những tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng.
Biết nội tâm mình mềm yếu, nên cô mới càng không dám đến gần.Cô gái mà mọi người hay nghĩ là ung dung trấn định, tài giỏi dũng cảm kia, trong tình yêu thật ra cũng chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi…
“Lấy anh đi, em nợ anh mà, có một số việc mình phải thử một lần thì mới biết được là có hợp hay không, năm đó em rời đi một cách kiên quyết như vậy, thật ra thì em có suy nghĩ thử hay không, nếu em không rời đi mà lựa chọn ở lại, vậy chúng ta hôm nay sẽ như thế nào?”
Đồng Nhiên điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô gái đang mím chặt môi kia, tiếp tục thuyết phục : “Hôn nhân của chúng ta, cho dù thất bại cũng phải thử một lần.Kỳ thật giống như lúc chúng ta làm tình, em không cần phải lo lắng một cái gì hết, cũng không cần phải gắng sức, cứ nằm yên mà hưởng thụ, làm những thứ em thích, vất vả nhọc nhằn cứ để anh lo…”
Loại suy luận như vậy, cũng chỉ có chú già Đồng Nhiên da mặt dày mới có thể nghĩ ra được.
Có lẽ Cảnh Giai Tuệ sẽ vĩnh viễn không thể thích ứng được, mặt nghẹn đỏ chỉ biết gắt lên một cái : “Đồ lưu manh…”
Bị Đồng Nhiên quấn quýt bám chặt lấy, cộng thêm vị quản lý nói tiếng phổ thông bậc A thuyết phục, Cảnh Giai Tuệ cuối cùng bất đắc dĩ phải chỉ đại một mẫu nhẫn cưới cho xong chuyện.
Sau đó, cô lại bị người đàn ông này kéo đi thử váy cưới.Trong lúc này, điện thoại của Đồng Nhiên lại vang lên, lúc hắn lấy di động ra, Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy trên màn hình hiện tên của Huỳnh Kỳ Kỳ.
Lúc Đồng Nhiên ra ngoài nghe điện thoại, di động của Cảnh Giai Tuệ cũng đổ chuông, là tin nhắn của Thượng Thiết, mở ra xem, là một tấm hình : Trong màn pháo hoa tuyệt đẹp, một người đàn ông anh tuấn nhẹ nhàng ôm một người phụ nữ cao quý xinh đẹp, thân mật ôm hôn nhau ở London.
Góc độ chụp và ánh sáng của tấm ảnh rất đẹp, giống như một cảnh trong phim thần tượng vậy…
Dưới tấm ảnh, là một dòng chữ : “Một người đàn ông lăng nhăng khắp nơi như vậy, có đáng giá để em lấy làm chồng hay không?