Đồng Hiểu Lượng cũng hơi sợ, theo quán tính cũng muốn hỏi Cảnh Giai Tuệ xem bây giờ nên làm gì.
Nghe thấy tiếng thùng thùng đập vào xe, Cảnh Giai Tuệ vội vàng lấy di động ra gọi cho quản lý của công ty.Cúp máy, tay cô cầm điện thoại có hơi run nhẹ.Quản lý công ty nghe tin lãnh đạo tập đoàn đến thị sát bị bao vây thì trán đổ đầy mồ hôi, sau sự kiện trong nhà máy xuất hiện phân trâu, người thả phân kia cũng không lộ danh tính, lúc nhà máy tiến hành kiểm tra thì đã vụng trộm rời đi nơi khác, bởi vì chuyện này mà nhà máy đã khai trừ một nhóm người.
Nhưng người dân lại rất hung hãn, việc khai trừ nhân công đã làm liên lụy đến nhiều người, khiến ai nấy đều rất phẫn nộ, mấy ngày nay luôn có người đứng trước cửa nhà máy để gây rối.
Thật ra lúc Cảnh Giai Tuệ đến thị sát thì quản lý có nghe thấy cấp dưới nói là bên ngoài đã có người kéo tới, vốn dĩ đã hòa hoãn bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, tránh gây phiền phức, không ngờ cuối cùng lại vẫn chạm mặt nhau!
Sau khi báo công an, hắn lại chạy đến phân xưởng gọi mười mấy công nhân nam đến để giữ trật tự ngoài đó.Không ngờ trước cửa nhà máy cũng bị người ta bao vây ngăn chặn, nội bất xuất ngoại bất nhập.Thấy vậy người quản lý lại càng nóng nảy, hai vị lãnh đạo nếu xảy ra chuyện gì ngay trên địa bàn của hắn, vậy thì coi như công việc quản lý của hắn cũng sẽ chấm dứt luôn, nghĩ vậy, hắn lại mang theo công nhân cùng đi ra ngoài.
Vây quanh ngoài cửa có hai mươi người, dáng vẻ lưu manh, nhìn thấy có người đi ra, cũng không biết là ai nói, “Đánh nó cho tôi! Đánh hết không chừa một ai!” Ngay lập tức, những người kia liền vây quanh quản lý và các công nhân lại mà đánh.Sau một hồi, nhóm công nhân bỏ chạy trở về, một vài người bị thương quá nặng nên còn nằm sấp trước cửa không động đậy được, trong đó quản lý là người bị đánh thảm nhất.
Mười phút sau, có hai xe cảnh sát đi tới, nhưng cũng bị chặn lại ở cửa thôn.Người chặn xe cũng không phải nhiều, khoảng bảy tám người, mỗi người đều cầm trên tay một cây gậy, không nói gì, chỉ hung hăng đập mạnh lên cửa xe, thủy tinh rắn chắc cỡ nào cũng không thể chịu nổi, mảnh vỡ rơi ra khắp nơi.Vài cảnh sát trong xe chưa từng nhìn thấy những nông dân hung bạo như vậy, một đám ru rú trong xe không dám nhúc nhích.Có hai cảnh sát vụng trộm muốn gọi điện xin trợ giúp, vừa lôi di động ra thì mấy cây gậy theo cửa kính vỡ tiến vào, đem hai người cảnh sát đánh cho đầu rơi máu chảy, những người khác cũng không dám có hành động gì nữa.
Đồng Hiểu Lượng đợi một lúc mà vẫn không thấy cảnh sát tới, người trong công ty cũng không thấy đâu, trong lòng rất bối rối.Quay sang nhìn Cảnh Giai Tuệ, thấy sắc mặt cô tái nhợt, tuy thần sắc không mấy kích động, nhưng cơ thể lại phát run, chắc cũng đang rất hoảng sợ.
“Tôi sẽ bảo vệ cô!” Đồng Hiểu Lượng đầu nóng lên, đẩy cửa ra bước xuống xe.Bên ngoài trông thấy có người xuống xe, lập tức đem hắn vây quanh ở giữa.Đồng Hiểu Lượng trong lòng căng thẳng, giả bộ bình tĩnh nói : “Mấy người là ai, sao lại vây quanh xe chúng tôi.Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ tới đây ngay thôi.”
Một người có làn da ngăm đen, má trái và cổ có vết sẹo, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên, vỗ vỗ lên mặt Đồng Hiểu Lượng, “Chúng tao là ai ư? Chúng tao là những người bị nhà máy của chúng mày hãm hại, không còn khả năng nuôi nổi vợ con! Chúng tao bị bọn mày đuổi đi, lại không được nuôi trâu bò, sau này cả nhà già trẻ biết sống thế nào đây? Báo cảnh sát ư? Cảnh sát cũng chẳng thể cho chúng tao được ăn cơm.”
Đồng Hiểu Lượng vốn cứ nghĩ họ chỉ là những người dân bình thường, cảm thấy mình chỉ cần chống đỡ một lúc là cảnh sát sẽ tới.Không ngờ những người này lại có khí chất giang hồ như vậy, lập tức trấn áp khiến hắn nhất thời không biết nên nói gì. “Bọn nó đoạt bát cơm của chúng ta, mọi người nói xem có nên xử hắn một trận hay không?” Vừa nói, người đàn ông có vết sẹo kia vừa hơi nghiêng mặt nhìn đám người đứng phía sau.Có một người đàn ông mặt vuông mặc bộ quần áo cũ không còn nhìn ra màu sắc, Cảnh Giai Tuệ ngồi trong xe liếc mắt một cái liền phát hiện ra, chân của hắn đi một đôi giày da được làm thủ công ở Ý, đôi giày đó cô đã từng nhìn thấy trong tủ kính khi Đồng Nhiên đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, giá trị xa xỉ, khó có thể tưởng tượng được, một người nông dân lại đi một đôi giày da trị giá hơn một vạn đứng ở giữa đồng ruộng…
Hiển nhiên người đàn ông mặt vuông này mới chính là người cầm đầu, cái người mặt sẹo kia chẳng qua cũng chỉ là người to giọng đi tiên phong thôi! Vẻ mặt hắn tối tăm, cả người tản mát ra một sự âm tàn, mọi người đi cùng không dám đứng gần quá.Hắn hơi lắc đầu, hất cằm chỉ vào Cảnh Giai Tuệ.Người mặt sẹo lui về sau từng bước, nói với những người khác : “Lần này chúng ta đến đây là để đòi quyền lợi, người kia vừa nhìn là biết chỉ là một thằng nhóc con, có nói gì cũng vô dụng, chúng ta phải lôi được người ngồi bên trong ra đây mới được.Mọi người đập vỡ cửa để lôi người bên trong ra đi.” Mọi người đáp lại một tiếng rồi lại tiếp tục đập cửa xe.
Đồng Hiểu Lượng mắt thấy Cảnh Giai Tuệ bị túm lấy, đương nhiên không thể mặc kệ! Lập tức xông về phía trước muốn ngăn lại, nhưng lại bị tên mặt vuông giữ chặt, bị hắn đem mặt ấn chặt xuống đầu xe, dùng ánh mắt ra hiệu cho tên mặt sẹo, ý bảo hắn cứ xuống tay mạnh một chút.
Tên mặt sẹo nghe lệnh, giơ tay muốn tát Cảnh Giai Tuệ một cái.
Cảnh Giai Tuệ không ngờ đám người kia lại dã man như vậy, vội vàng giãy dụa, lại bị hắn giữ chặt đến không động đậy được, mắt thấy bàn tay to kia đang giơ lên chuẩn bị đánh xuống, đột nhiên có hai thanh niên trẻ tuổi chen lách tiến vào, ngăn cản hành động của tên mặt sẹo, tên mặt sẹo sửng sốt, đang muốn hùng hổ đánh lại thì đúng lúc đó truyền đến một tiếng gầm rú ù ù điếc tai, khiến cho người ta không thể không chú ý! Mấy giây sau, ba chiếc xe SUV việt dã đã nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Đám côn đồ quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người.SUV là dòng xe việt dã đứng đầu trong quân đội, sánh vai với xe Hummer của Mỹ.Đám người kia đương nhiên không biết đây là xe chiến đấu, hơn nữa còn được cường hóa thành xe quân đội, nhưng vừa thấy là biết đây không phải là dòng xe dân dụng bình thường, thân xe rộng, sàn xe dày, khoang cửa sổ nhỏ nhìn vào phòng điều khiển trông như một lô cốt nhỏ.Xe dừng lại ven đường, năm cửa xe đồng loạt mở ra, liên tiếp bảy người mặc quân phục đi xuống, tay cầm súng trường, quân hàm của bọn họ đều được đặc chế, nhìn không ra cấp bậc gì, cũng không nhận ra được họ ở quân đoàn nào!
Hình ảnh này quả thật giống như đang chuẩn bị đi đánh giặc, khiến cho nhóm côn đồ sững sờ không biết nên làm gì.Cảnh Giai Tuệ cũng ngước mắt lên nhìn, cô thấy người đàn ông dẫn đầu đoàn xe kia, thoạt nhìn có chút quen mắt.
Người đàn ông kia phải cao gần hai mét, mạnh mẽ bước tới, khí thế uy nghiêm khiến cho vài tên côn đồ phải sợ sệt lui về sau.
Khi hắn đi đến trước mặt Cảnh Giai Tuệ thì ngay lập tức giơ chân lên đá vào cánh tay của tên mặt sẹo đang nắm lấy cô, tên mặt sẹo kêu ai một tiếng, bay ra ngoài giống như một chiếc diều giấy.
Người đàn ông thu chân lại, thong dong gật đầu với Cảnh Giai Tuệ : “Chị dâu, em đã đến muộn, làm cho chị sợ hãi!”
Nhìn kỹ khuôn mặt, cộng thêm giọng điệu quen thuộc, khiến cho Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng nhớ ra hắn là ai, đây…không phải là người trước đây hay đi theo Đồng Nhiên đánh đấm tên Lưu Khuê đó sao! Phải biết rằng năm đó uy danh của hắn cũng không khác Lạn Đào Cường là bao, nhưng lại không giống Lạn Đào Cường dùng khuôn mặt để dọa người, mà người bạn này thật sự rất dũng mãnh cường tráng, đánh người giống y như đại ca Đồng Nhiên của hắn vậy, hung bạo tàn nhẫn khiến người ta vô cùng thê thảm, hắn…Hắn tham gia quân đội rồi sao? Như thế nào lại cao hơn nhiều đến vậy?
Mấy tên côn đồ còn lại mặc kệ bọn họ có lai lịch thế nào, chỉ biết là người bên phe mình bị đánh, tất cả tức giận đồng loạt xông lên, Lưu Khuê sau khi đánh một quyền làm cho hai tên khác gục xuống, quay lại nói với thủ hạ : “Nhiệm vụ lần này là giải trừ bạo động, tôi cho phép mấy người ở đây thực tập một lần, để súng ra đằng sau, tay không tiến lên, đánh!”
Sau khi chữ “Đánh” được hô lên, phía sau một đám binh lính trẻ tuổi đột nhiên hung tợn rít gào, ai nấy đều trợn tròn mắt giống như những con thú dữ chuẩn bị săn mồi.
Chờ đến khi bọn họ ra tay, liền đến phiên các “thôn dân” tru tréo.Cái gì vậy hả! Đây đều là tân binh sao? Họ được ai huấn luyện vậy? Lại có thể đánh người một cách bình thản như vậy…còn gì là đạo đức nữa!
Một cuộc hỗn chiến chưa tới năm phút đã kết thúc, Lưu Khuê nhìn cảnh tượng trước mặt cùng tiếng kêu than khắp trời, lại nhìn vào chiếc đồng hồ quân dụng Hamilton của mình, nhíu mày nói : “Chậm một phút hai mươi sáu giây! Trở về chạy bốn vòng quanh sườn núi cho tôi!”
Những binh lính kia lập tức giơ tay chào kiểu quân đội, to giọng nói : “Rõ!”
Nhờ có đám bộ đội không rõ lai lịch kia, cục diện rất nhanh được ngăn chặn, ngoại trừ tên mặt vuông đã lén trốn đi, còn lại đại bộ phận đều bị Lưu Khuê sai người đưa lên xe.
Xe của Cảnh Giai Tuệ bị bọn họ đập nát, đương nhiên không thể dùng nữa, Lưu Khuê tự mình lái xe đưa bọn họ về khách sạn.Đến nơi, Cảnh Giai Tuệ không vội xuống xe, cô chần chừ hỏi : “Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?”
“Anh Đồng gọi điện thoại cho em, anh ấy nói, an nguy của chị đều đặt hết trong tay em, nếu chị mất một sợi lông, anh ấy sẽ tự mình đến xử lý em…Chị dâu, chị không sao hết đúng không? Vừa rồi tên kia có làm đau chị không?”
Nhìn sắc mặt dè dặt của Lưu Khuê, nếu không phải tâm tình quá nặng nề, Cảnh Giai Tuệ thật sự muốn nói “Đau quá”, xem xem hắn sẽ có phản ứng gì.
“Ý anh là, Đồng Nhiên đã dự đoán được là sẽ có hỗn loạn sao?”
“Trái lại thì không phải, chỉ là nơi này từ trước đến nay người dân vốn rất hung hãn, lúc trước mấy nhà máy gần đó cũng bị công nhân gây rối, đại ca gọi em chỉ là để phòng ngừa có chuyện không may, hẳn là anh ấy cũng chưa nghĩ đến việc sẽ có người dám náo loạn! Vốn em đã phái hai cấp dưới mặc thường phục đi sau xe chị để bảo vệ, nhưng sau bọn họ lại thấy tình hình không ổn nên mới gọi điện báo cho em, em lập tức dẫn người đến ngay.
Hôm nay em đánh mấy người kia…họ cũng không phải là dân ở nơi này, khẩu âm không hề giống! Em đã nói chuyện với bạn cũ đang làm ở cục cảnh sát, đưa bọn họ vào phòng thẩm vấn lấy lời khai rồi.Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ phái người canh giữ bên ngoài phòng, cam đoan một con ruồi cũng không thể tới gần chị.”