Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 54: Yêu anh sẽ tin tưởng anh


Chương trước Chương tiếp

Mạnh Dịch Nam cầm lấy di động gọi lại cho Lộ Hiểu Vụ, nhưng đường dây vẫn bận. Hiểu Vụ, em rốt cục có chuyện gì giấu anh? Tay Mạnh Dịch Nam căng thẳng, dùng sức nắm chặt điện thoại, đột nhiên tay vung lên, ở trong xe ném điện thoại di động thật mạnh, phát ra thanh âm rất lớn. Mạnh Dịch Nam dùng sức giẫm một cái, xe phát ra thanh âm bén nhọn, sưu một tiếng rời đi!

Lúc này, Hiểu Vụ đang kiên nhẫn ứng phó với mẹ, “Mẹ, con hai ngày nay không rảnh, chờ lúc nào rảnh sẽ đi lấy kết quá. Được, được, con đã biết. Mẹ, con bây giờ còn có việc, khi nào rảnh sẽ gọi lại cho mẹ a.”

Lộ mẹ gọi điện thoại quan tâm kết quả kiểm tra của cô, Hiểu Vụ trong lòng loạn một đoàn, tuyệt đối [chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu]. Nếu làm cho mẹ biết tình huống của cô, cô có thể đoán được, phản ứng đầu tiên của mẹ là nhíu mày, sau đó dùng thanh âm vô cùng kinh ngạc nói, “Là con không thể sinh?” Cô sợ mẹ gây áp lực cho mình.

Lộ Hiểu Vụ vội vã xông lên nhà Minh Quyên ở tầng 15, sau khi ly hôn cô ấy vẫn ở một mình.

Leng keng leng keng, tiếng chuông lo lắng, trong lòng lo lắng, Lộ Hiểu Vụ suy nghĩ Minh Quyên có phải không về nhà? Nếu ở nhà, sao lâu như vậy không thấy động tĩnh?

Khi Lộ Hiểu Vụ đang muốn buông tha, cửa mở ra .

“Chị họ.” Hiểu Vụ sợ run một chút, Minh Quyên sắc mặt u ám, xoay người đi vào trong, Hiểu Vụ đóng cửa chạy nhanh theo vào.

Minh Quyên cũng không để ý đến cô, thẳng tắp ngồi ở trên sô pha, cầm điều khiển từ xa điều chỉnh.

“Chị họ, chị hiểu lầm.” Hiểu Vụ đến gần chỗ Minh Quyên ngồi, bắt lấy tay cô, ý đồ muốn có chú ý của cô.

“Hiểu lầm cái gì?” Minh Quyên lạnh lùng tà liếc mắt một cái, Hiểu Vụ, em đơn thuần, Cảnh Hạo không có khả năng đơn thuần.

“Em cùng Cảnh Hạo không có gì, anh ấy chỉ là trùng hợp đưa em đi một đoạn đường.” Hiểu Vụ lo lắng phủi sạch quan hệ, Cảnh Hạo với cô trừ bỏ là cấp trên cũng chỉ là có thể bạn bè tâm sự bình thường, mà cô lễ phép đối với anh ta đều là bởi vì cô muốn tác hợp anh ta với Minh Quyên.

“Phải không? Nhưng anh ta nói với chị bề bộn nhiều việc, vậy ra là trùng hợp vội vàng tiễn em một đoạn đường.” Minh Quyên cười lạnh nói nhẹ, mắt thoáng lạnh, thì ra anh ta vẫn miễn cưỡng bản thân, mà chính cô còn ngây ngốc cho rằng anh ta giữ mình quá mức, nên vẫn duy trì độ ấm thích hợp. Quý Minh Quyên, người ta chẳng qua là không đành lòng vạch trần tình cảm với mày sao.

“Em… Em buổi chiều có việc đi ra ngoài, anh ấy chính là không muốn em phải bắt xe bus.” Hiểu Vụ một lòng thầm nghĩ chỉ mong cho Minh Quyên đừng hiểu lầm.

Minh Quyên chậm rãi xoay mặt nhìn phía Hiểu Vụ, nhìn ba giây, ánh mắt chống lại sự lo lắng vô cùng của cô, môi mỏng xinh đẹp hé mở, “Buổi chiều hôm qua, hai người không phải cũng vô tình gặp nhau chứ?” Minh Quyên khiêu lông mày nhìn biểu tình biến hóa của Hiểu Vụ, trong lòng trầm xuống, Hiểu Vụ, không cần ngay cả em cũng gạt chị!

“Buổi chiều hôm qua, là anh ta đưa em về.” Hiểu Vụ hạ mắt, do dự nên hướng Minh Quyên giải thích thế nào mới có thể hóa giải phẫn nộ trong lòng cô ấy.

A, Minh Quyên lạnh lùng cười khẽ, khóe miệng nhẹ dương lên thành một hình cung, ánh mắt khẽ nhắm hướng về phía TV. “Anh ta thật đúng là săn sóc tỉ mỉ.”

Minh Quyên trong lòng cười khổ, sớm đã biết Cảnh Hạo đối với Hiểu Vụ cảm giác không đơn giản, nhớ lại những lần anh ta lơ đang hỏi thăm chuyện về Hiểu Vụ trước đây, cô nên biết. Nhưng là, cô luôn khuyên chính mình, Hiểu Vụ đã kết hôn, Cảnh Hạo cũng biết, anh sẽ không, vậy cô còn có cơ hội!

Hiểu Vụ nhìn Minh Quyên trên mặt lạnh lùng, trong lòng thu lại đau nhức, tay cầm trụ tay cô nhẹ lay động, “Chị họ, chị tin tưởng em, em cùng anh ta tuyệt đối chuyện gì cũng không có! Thật sự!”

Minh Quyên ánh mắt chưa ấm, khóe miệng thản nhiên mở, “Em không nghĩ, anh ta chưa chắc không nghĩ.” Cảnh Hạo có tâm với Hiểu Vụ, chẳng lẽ Hiểu Vụ một chút cũng không phát giác, không, Hiểu Vụ biết, nhưng là cô nghĩ mình né tránh rất khá. Hiểu Vụ luôn cố ý vô tình tạo cơ hội cho Minh Quyên cùng Cảnh Hạo, cố gắng chặt đứt ý tưởng trong đầu Cảnh Hạo. Nhưng hiện tại vì cái gì bọn họ lại gần như vậy, gần gũi làm cho Cảnh Hạo nghĩ khác.

“Chị họ, em… Em nghĩ Cảnh Hạo đã ở cùng một chỗ với chị.” Hiểu Vụ biết Cảnh Hạo cùng Minh Quyên có qua lại, liền nghĩ anh ta đã bắt đầu tiếp nhận Minh Quyên, mà sự quan tâm của anh ta chẳng qua là vì cô có mối quan hệ đặc biệt kiểu khác. Ngày hôm cô qua rất rối loạn, trong lòng tất cả đều là về con của Dịch Nam, căn bản không quan tâm tới ý nghĩ của Cảnh Hạo, cũng không đếm xỉa tới Cảnh Hạo ở bên người cô sẽ có ý khác. Nếu, cô biết, cô tình nguyện một mình thương tâm cũng tuyệt đối sẽ không gặp anh ta!

“Chị cũng đã cho rằng bọn chị đã bắt đầu.” Minh Quyên chuyển mắt qua, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo ẩn ẩn chỉ trích. Hiểu Vụ trong mắt ngẩn ra, tâm chậm rãi thu nhanh, Minh Quyên là thực để ý tới Cảnh Hạo, cặp mắt trong suốt kia chứa đựng nỗi đau trong lòng, giống nhau như năm đó cô ấy vì anh rể họ trước kháng cự trong nhà, như vậy dũng cảm lại như vậy ủy khuất. Minh Quyên luôn luôn trong tình yêu trước mặt không chỗ nào sợ hãi, chỉ cần tập trung, cô liền không cách nào bứt ra được, cho nên, cô thường chịu tổn thương nặng nhất!

“Chị họ, thực xin lỗi.” Hiểu Vụ đau lòng dùng sức ôm Minh Quyên, vì cô, cô ấy nhất định đã phải nhân nhượng Cảnh Hạo, phụ nữ kiêu ngạo như cô vậy, nếu không phải vì yêu, cô tội gì đâu? Hiểu Vụ thật sự tự trách mình, cô không nên làm Cảnh Hạo sinh ra ảo tưởng, cô phải nên tránh xa anh ta.

Minh Quyên trên vai Hiểu Vụ chậm rãi nhắm mắt lại, đem đau xót lấp lại, trách cô có ích lợi gì đâu? Đàn ông phạm lỗi, phụ nữ sao phải đau khổ làm khó nhau? Minh Quyên hai tay nhẹ nhàng một vòng, ôm Hiểu Vụ.

Một hồi lâu, hai người mới chậm rãi buông ra. Minh Quyên cô đơn cười nhẹ, “Em đối với đàn ông rất không phòng bị, em rể họ xem ra phải hi sinh một chút a.” Nên nói cô là đơn thuần hay ngốc nghếch, đàn ông có ý đồ cô đều làm như không nhìn tới? Mạnh Dịch Nam như thế nào có thể yên tâm về cô đâu?

Nhắc tới Mạnh Dịch nam, Lộ Hiểu Vụ tâm lại trầm xuống, cô có phải hay không luôn làm anh đau đầu?

“Chị họ, đàn ông có phải luôn muốn có con không?” Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc mở miệng hỏi.

“Muốn a, nằm mơ cũng muốn, ít nhất chồng trước của chị là như vậy.” Minh Quyên ánh mắt khinh thường.

“Em cũng muốn, em cũng muốn có con, thật sự muốn.” Hiểu Vụ ánh mắt định thẳng, miệng cúi đầu lầm bẩm. Từ khi nhìn đến Đinh Đinh Đang Đang, cô liền khát vọng cực độ có một đứa con, con lớn lên sẽ giống Dịch Nam.

“Hiểu Vụ,” Minh Quyên nhìn biểu tình ngẩn ngơ của Hiểu Vụ, trong lòng buồn bực, “Em còn trẻ, khẳng định sẽ có a.” Cô đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ nhà họ Mạnh thúc giục cô?

“Hy vọng sẽ.” Hiểu Vụ ánh mắt bừng tỉnh tơ nhện, nhìn xem Minh Quyên trong lòng không khỏi lo lắng.

“Hiểu Vụ, em có chuyện gì?” Minh Quyên rất hiểu cô, cô em họ nhỏ bé này rất thích đem mọi chuyện chôn trong lòng, một mình chống đỡ, cho dù gặp đại khổ, cô cũng đều nghĩ chỉ một mình gánh vác.

Hiểu Vụ nâng lên mắt, nhu nhược nhìn phía Minh Quyên, “Em… Không có việc gì.”

“Hiểu Vụ, em không cần làm cho người ta lo lắng, có chuyện gì cứ nói ra! Em rốt cuộc làm sao vậy?” Minh Quyên 100% xác định, Hiểu Vụ nhất định đã xảy ra chuyện! Mắt cô sợ hãi nhìn làm cho người ta vô cùng lo lắng! Minh Quyên dùng sức nắm vai đang kinh hoàng của vô.

“Chị họ,” Hiểu Vụ nhìn nhìn, đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Minh Quyên, thanh âm nghẹn ngào đứng lên, “Em chỉ là muốn có con.” Nước mắt không thể ức chế trào ra hốc mắt, cô chính là muốn có cục cưng của Dịch Nam.

“Hiểu Vụ, Hiểu Vụ,” Minh Quyên bị dọa, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng Hiểu Vụ trấn an, “Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì nói cho chị họ, ngoan.”

Hiểu Vụ thật vất vả ngừng khóc, Minh Quyên chậm rãi nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi, “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Hiểu Vụ đem bệnh của mình nói cho Minh Quyên, còn nói chính mình tính gạt Dịch Nam, lặng lẽ bỏ đi đứa nhỏ. Minh Quyên vừa nghe liền nóng nảy, “Em ngốc a! Việc này như thế nào một mình em có thể gánh vác, nhất định phải nói cho Dịch Nam.”

Hiểu Vụ dùng sức lắc đầu, “Em không nghĩ làm cho anh ấy cũng đau khổ.”

“Hiểu Vụ, em không nói cho cậu ấy, về sau cậu ấy biết, còn đau khổ hơn. Hơn nữa, em mà nghỉ làm chuyện ấy, cậu ấy như thế nào khả năng không biết? Chẳng lẽ em định làm cho cậu ta một tháng không chạm vào em?” Minh Quyên nghĩ liền cảm thấy buồn cười, cô như thế nào có khả năng giấu được chồng mình.

“Em… Em có thể tìm lấy cớ.” Hiểu Vụ sắc mặt ngẩn ra, đúng vậy, cô như thế nào không nghĩ tới này, nên lừa anh như thế nào?

“Hiểu Vụ, em đừng ngây thơ như vậy. Phụ nữ phá thai, một tháng cũng không thể cùng phòng, em không cho chồng chạm vào em, cậu ta còn không hoài nghi em có người khác a?” Minh Quyên ngón tay dùng sức chỉ đầu cô, cô em họ này a, có khi thật sự là quá mức đơn thuần.

“Em chuyển về nhà là được.” Hiểu Vụ mếu máo, nhất định có biện pháp .

“Em vì cái gì không muốn nói cho Mạnh Dịch Nam” Minh Quyên bình tĩnh nhìn Hiểu Vụ.

“Em… Không hy vọng anh ấy mới biết chuyện có con, lại phải đau lòng đối mặt sẽ mất đi nó.” Hiểu Vụ cúi đầu, ngón tay rối rắm giao cùng một chỗ.

“Hiểu Vụ, em không phải sợ cậu ấy đau lòng, em là sợ chính mình đau, đúng hay không?” Thanh âm Minh Quyên bình tĩnh vang lên.

Hiểu Vụ đột nhiên ngẩng mặt, khiếp sợ trừng hướng Minh Quyên, đầu không có cảm giác nhẹ lay động.

Minh Quyên khóe miệng cười khẽ, tiếp tục nói, “Em sợ cậu ấy biết em không có khả năng sinh con, sợ cậu ấy không cần em, có phải hay không?”

Hiểu Vụ thân thể không khỏi lui về phía sau, dựa lên sô pha, sắc mặt trắng bệch, không phải, không phải.

“Đúng thế đi! Em sợ cậu ấy không cần em, cho nên em mới tính giấu diếm chuyện này, muốn chính mình giải quyết, chờ khi tốt rồi sẽ vì cậu ấy sinh con. Vĩnh viễn cũng không cho cậu ấy biết sự thật khả năng sinh của em không tốt đúng hay không?”

Lộ Hiểu Vụ miệng lẩm bẩm, liều mạng lắc đầu phủ nhận chỉ trích của Minh Quyên. Cô…… Chính là không dám cho anh biết.

“Hiểu Vụ,” Minh Quyên một tay kéo cô qua, bức cô đối diện chính mình chính mình, “Em như vậy thực ích kỷ, biết không? Em cũng không yêu Mạnh Dịch Nam, em muốn sinh đứa con cho cậu ấy, chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mẹ em, cũng vì muốn âu yếm đứa nhỏ, vậy em cần gì phải sinh đâu?” Minh Quyên trong lòng cười khẽ, chính mình bởi vì không nghĩ sinh con mà bị đàn ông vứt bỏ, Hiểu Vụ cũng là vì sinh đứa nhỏ mà lừa gạt người thân nhất bên người.

“Không phải như thế, em… Là thật muốn sinh con vì anh ấy.” Hiểu Vụ cứng họng, không biết nên phản bác Minh Quyên như thế nào.

“Em ngay cả chuyện phá thai cũng gạt cậu ấy, cái này gọi là yêu? Vợ chồng trong lúc này việc tin tưởng nhau cũng không có, sao có thể cùng nhau dưỡng dục con?” Minh Quyên nhớ tới chồng cũ vì đứa con, cư nhiên sau lưng cô ôm người phụ nữ khác, loại đau này cô biết. Nếu, lúc trước chồng cô cũng có thể cùng cô nói chuyện, hoặc làm cô mềm hóa hơn một chút. Mà anh ta vì bức cô đi vào khuôn khổ, lại cùng mẹ chồng diễn vừa ra Song Hoàng, kết quả, diễn giả thành thật. Hôn nhân của bọn họ cũng hoàn toàn xong đời! Minh Quyên từng tan nát cõi lòng thống khổ, nếu bọn họ trong lúc đó không bức cô, bọn họ làm gì đến mức này?

Vợ chồng a, khó nhất chính là tín nhiệm tin tưởng lẫn nhau, nếu tín nhiệm đều mất đi, hôn nhân cũng liền chân chính đi vào phần mộ. Hiểu Vụ, hiện tại chính là còn chưa hoàn toàn tín nhiệm Mạnh Dịch Nam, cho nên cô mới sợ hãi, muốn chạy trốn. Cô không thể làm cho Hiểu Vụ cùng sai như vậy được, bởi vì cô biết Mạnh Dịch Nam không giống chồng mình, bọn họ hẳn là sẽ thật sự hạnh phúc.

“Em không yêu chồng em?” Minh Quyên dùng sức bắt lấy vai Hiểu Vụ.

“… Yêu.” Hiểu Vụ nhẹ gật đầu, ánh mắt chậm rãi thanh minh. Từ khi biết thân thể mình khác thường, lời nói của mẹ như u linh nhắc nhở cô, phụ nữ không thể sinh chính là không hoàn chỉnh. Cô chỉ cần nghĩ đến lúc Dịch Nam biết cô không có khả năng sinh con, sẽ biểu lộ ánh mắt thất vọng, lòng cô hung hăng thu lại, một cỗ sợ hãi không hiểu bò đầy toàn thân. Cô không nghĩ sẽ bị anh ghét bỏ.

“Yêu thì nên cho cậu ấy biết, hai người cùng nhau đối mặt, mới nghiêm túc chính yêu nhau.” Minh Quyên mỉm cười cổ vũ cô, “Hiểu Vụ, em nên học cách tin tưởng cậu ấy.”

Hiểu Vụ nhìn Minh Quyên ánh mắt kiên định, sợ hãi trong lòng tiêu tán một chút, Dịch Nam vẫn là muốn cô tín nhiệm anh. “Thật sao?”

“Phụ nữ nên cho đàn ông cơ hội đau lòng, nếu cậu ấy không thể che gió chắn bão cho em, hắn là kẻ bỏ đi. Đàn ông luôn như vậy.” Minh Quyên đột nhiên cười, trong mắt ôn nhu nhược thủy, bản thân cô chính là quá mạnh mẽ, không hiểu được thế nào là nhượng bộ, cho nên mới thất bại thảm hại.

Hiểu Vụ trên mặt chậm rãi nở nụ cười, Mạnh Dịch Nam thật là như vậy, anh thích nhất giọng nói của cô mềm mại cầu anh. Cô không nên cướp đoạt cơ hội phát huy bản lĩnh đàn ông của anh, anh nên vì cô mà tâm phiền ý loạn đúng không? Ai kêu anh là chồng của cô!

Minh Quyên nhìn Hiểu Vụ trên mặt cười, trong lòng cũng cười!

Mạnh Dịch Nam bất an ngồi trong thư phòng, ngón tay càng không ngừng đánh lên mặt bàn, ánh mắt thường nhìn về hướng đồng hồ trên máy tính, đã muốn 8 giờ rưỡi, Hiểu Vụ còn không có trở về. Rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho cô không? Mạnh Dịch Nam phiền lòng dùng sức lưng dựa vào ghế dựa, nghĩ vẻ mặt cổ quái hôm qua của Hiểu Vụ, nghĩ Chung Bình nói nhìn thấy cô cùng Cảnh Hạo từ bệnh viện đi ra, trong lòng liền khó có thể bình tĩnh. Bọn họ vì cái gì đi bệnh viện? Chẳng lẽ Hiểu Vụ sinh bệnh? Cảnh Hạo chính là trùng hợp tiện đường đưa cô đi? Nhưng cô sinh bệnh vì cái gì không nói cho anh? Lại nguyện ý cho một người đàn ông mơ tưởng cô đi cùng? Bọn họ trong lúc đó thật sự chuyện gì cũng không có?

Mạnh Dịch Nam bị vô số nghi vấn trong lòng hành hạ như có lửa đốt, mà Hiểu Vụ mãi không thấy về, cũng làm cho lo lắng trong anh không ngừng tăng lên. Hiểu Vụ, nếu em thực sự có chuyện, vì cái gì không muốn cùng anh nói? Vì cái gì chúng ta mãi mãi không thể thẳng thắn với nhau? Chẳng lẽ, vô luận chúng ta thân thể thân mật cỡ nào, em vẫn không để anh đi vào trái tim em sao?

Mạnh Dịch Nam rốt cục ngồi không yên, cầm lấy cái chìa khóa xe, liền hướng cửa lớn đi, anh muốn đi đón Hiểu Vụ. Anh không thể chịu được chính mình ở nhà miên man suy nghĩ, còn nghĩ thêm nữa, anh nhất định phát điên!

Mạnh Dịch Nam đi giày, dùng sức đẩy cửa ra, nhấc chân đang muốn hướng ra phía ngoài, thân thể lại đột nhiên đứng lại!

Lộ Hiểu Vụ rõ ràng đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm cái chìa khóa, cô đã trở lại!

Hai người cứ như vậy ngây ngốc đối diện, trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc.

“Em… đã trở lại.”

“Em đã về.”

Hai người đồng thời mở miệng, vẫn xấu hổ như cũ.

Vẫn là Mạnh Dịch Nam lấy lại tinh thần đầu tiên, tay lôi kéo, đem Hiểu Vụ kéo vào trong phòng.

Cửa vừa đóng, Mạnh Dịch Nam đột nhiên quay lại ôm, dùng sức đem Lộ Hiểu Vộ ôm trong ngực. Lực đạo cường đại kia làm cho Hiểu Vụ hô hấp đột nhiên căng thẳng, thiếu chút nữa sặc, cô một chút không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý cánh tay anh ôm càng nhanh, thẳng đến khi bị anh hoàn toàn khảm vào trong ngực. Hiểu Vụ dán tại ngực anh, thật sâu ngửi hương vị chỉ thuộc về anh, hương hoa nhài giặt quần áo quen thuộc, nhẹ nhàng khoan khoái lạnh nhạt, hỗn loạn xen lẫn mùi thuốc lá thản nhiên, tất cả có thể làm cô cảm thụ thật sâu sự ấm áp. Cô chưa bao giờ giống như thế này lưu luyến ôm ấp của anh, Dịch Nam, em đã trở về.

Mạnh Dịch Nam chậm rãi buông nhanh cô ra, nhìn mắt cô trong suốt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh thật sự là vô dụng. Vừa rồi còn đầy ngập oán khí, một khắc kia nhìn thấy cô hoàn toàn tan thành mây khói, anh không nghĩ sẽ truy vẫn cô cùng Cảnh Hạo vì sao ở cùng nhau, cũng không muốn chỉ trích cô giấu diếm. Việc này không quan trọng, quan trọng là, cô đã trở lại, khi chờ đợi của anh đến cực hạn, cô đã trở lại!

Mạnh Dịch Nam cười thật sâu, “Anh đang chuẩn bị đi đón em.”

Hiểu Vụ nhìn anh trong mắt như trút được gánh nặng, trong lòng chậm rãi cảm động, nơi cổ họng ướt át, nuốt không trôi, có loại tư vị ê ẩm ở trong miệng bao phủ trái tim. Anh nhất định đã chờ đến nóng vội, ngay cả mắt đều chờ đỏ. Hiểu Vụ nhẹ nhàng mở miệng, “Dịch Nam, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lộ Hiểu Vụ quyết định không hề sợ hãi, không hề né tránh, cô nếu ngay cả dũng khí tin anh cũng không có, làm sao có thể yêu anh thật tốt đâu? Người đàn ông này, cô không nghĩ đã quá yêu như thế!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...