Khí thế bất chấp tất cả này khiến toàn thân Diệp Tiểu An tê dại, làm sao cũng không chống lại được hơi sức của anh, thậm chí bị anh ẵm lên, hai chân chỉ có mủi chân mới chạm được mặt đất.
Phía sau là tường, trước người là anh. . . . . .
Tất cả mưa to gió lớn đều bị anh ngăn ở bên ngoài, thế giới của Diệp Tiểu An chỉ có nụ hôn nóng bỏng bá đạo của Giang Thiệu và sự rung động không có cách nào diễn tả.
. . . . . .
Rốt cuộc hôn đến ngay cả đầu lưỡi mình cũng tê rần, Giang Thiệu mới chậm rãi dừng lại, buông cô xuống lại còn không cho cô không gian và tự do. Diệp Tiểu An thiếu chút nữa bởi vì hít thở không thông mà ngất đi, bị anh ôm vào trong ngực vô lực hít thở từng chút.
Giang Thiệu cũng đang thở gấp, nụ hôn này đến cuối cùng hiển nhiên đã vượt qua sự khống chế của anh. Từ đầu đến chân hai người đều ướt đẫm, nước mưa theo khuôn mặt anh chảy xuống, hội tụ ở dưới cằm rồi nhỏ xuống. Giang Thiệu nâng cằm của cô nhìn cô thật sâu.
"Lần này anh tỉnh táo, biết mình đang làm gì."
Ánh mắt của cô nói cho Giang Thiệu, cô đang khóc.
Giang Thiệu dùng lòng ngón tay lau đi nước mưa hòa lẫn nước mắt của cô, hôn nhẹ lên mí mắt cô.
"Biện pháp tốt nhất trả thù người khác, chính là sống tốt hơn họ. Có anh ở đây em không cần một mình núp ở trong chăn len lén khóc, không cần làm bộ kiên cường, không cần viết tâm sự ở trong nhật ký. Diệp Tiểu An. . . . Có muốn thử một lần hay không?"
"Thử cái gì?" Giọng nói của cô khàn khàn mà vô lực.
Nụ hôn nhẹ của Giang Thiệu giống như lông vũ dịu dàng, lướt qua trán, mắt, chóp mũi, gương mặt của cô, cuối cùng đặt trên làn môi cô. Không giống với nụ hôn nóng bỏng như gió táp mưa rào vừa rồi, mỗi một cái đều làm cô có ảo giác được quý trọng.
"Chúng ta thử ở chung, anh sẽ thương em, chăm sóc em, ở cạnh em, ít nhất. . . . Anh sẽ là Giang Thiệu của mình em."
Diệp Tiểu An kinh ngạc trợn tròn cặp mắt. Một người đàn ông thuộc về mình cô, không cần chia sẻ với người khác. Có thể dán nhãn hiệu riêng của Diệp Tiểu An, in dấu ấn đặc biệtcủa Diệp Tiểu An. Cô không phải là người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng của người khác, mà là người phụ nữ quang minh chánh đại của Giang Thiệu.
"Diệp Tiểu An, em có thể cảm nhận được anh rất nghiêm túc phải không? Bởi vì trái tim em thông suốt. Hôm nay để cho em thấy được "cái tôi" của anh mà người ngoài không biết, anh và Cận Thanh đã sớm kết thúc, triệt triệt để để. Chỗ này trống rỗng." Giang Thiệu kéo tay nhỏ bé của cô đặt trên bộ ngực mình. "Anh muốn đặt em vào đó."
Giang Thiệu nhìn cô, chỗ sâu trong tròng mắt lưu chuyển kiên định và ánh sáng sắc bén đẹp mắt, ánh mắt đó cô chưa bao giờ thấy trong mắt Tả Trí. Rõ ràng là ghét anh, rõ ràng rất tức giận vì hành động lúc nãy của anh, nhưng lúc này Diệp Tiểu An lại tin tưởng người đàn ông này khác biệt.
. . . . . .
Hai người thuê xe về nhà, dọc theo đường đi không hề nói với nhau nửa chữ. Diệp Tiểu An tắm nước nóng xong liền nhốt mình trong phòng không ra, Giang Thiệu cũng không ép cô nữa.
Tránh ra vết thương, tắm rửa cơ thể xong, Giang Thiệu lấy hộp cấp cứu ra thay thuốc cho mình. Vừa rồi dùng sức quá mức nên chạm phải vết thương, hiện tại mỗi một động tác đều làm anh đau đớn đổ mồ hôi. Tựa vào trên ghế sa lon nhớ lại nụ hôn vừa rồi, ngón tay không tự chủ chạm môi của mình. Không ngờ môi của cô mềm mại thế, suýt nữa khiến anh không ngừng được.
Giang Thiệu cũng không ý thức được, giờ phút này khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên.
﹡
Sau khi Giang Thiệu chạy ra, Cận Thanh không hề rời đi ngay. Cô ngồi tại chỗ khuấy ly sữa tươi đã sớm lạnh rồi, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Giang Thiệu nói không sai, thật sự cô là một công chúa đã bị làm hư. Từ nhỏ đến lớn cô nhờ sự ưu tú của mình mà được mọi người nâng trong lòng bàn tay. Cô bẩm sinh xinh đẹp, đầu óc thông tuệ, tính tình tỉnh táo trầm ổn, thái độ làm người khôn khéo lõi đời, tựa hồ đi tới nơi đâu cô đều là người phụ nữ đứng ở đỉnh núi.
—— con bé này nhất định sau này sẽ gả cho một người đàn ông không tệ.
—— không biết là người đàn ông có bản lãnh nào lấy được cô gái nhà họ Cận.
—— tôi thấy không có đâu, hoa tươi vẫn thường cắm trên bãi phân trâu, tài tử giai nhân dù sao vẫn là số ít.
Đây là những lời khi cô chưa hiểu được tình yêu đã thường xuyên nghe được từ miệng những người lớn, khi đó cô đã âm thầm hạ quyết tâm, người đàn ông của mình tuyệt đối phải là người ưu tú nhất trong mắt mọi người.
Lúc tuổi nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiệu, Cận Thanh không hề có hảo cảm với thằng nhóc lưu manh đó, thậm chí là chán ghét. Loại con trai trên mặt có nụ cười xấu xa, trong mắt hàm chứa sự vô lại, thành tích lại chưa ra hồn gì ngày ngày bị giáo viên và người lớn thay nhau giáo dục, là loại cô coi thường nhất, lớn lên cũng chỉ có thể là cặn bã trong xã hội, con nhà giàu tiêu chuẩn.
Tựa hồ Giang Thiệu cũng không ưa dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, thường liên kết với Tả Trí khi dễ cô.
Ngày thứ ba biết nhau liền bị anh chọc khóc, năm thứ hai quen nhau thì anh lén bỏ con sâu vào trong hộp cơm của cô, năm thứ ba thì cắt bím tóc của cô hại cô trốn một tháng ở nhà không dám đi học, năm thứ năm nhìn lén cô tắm. . . .
Nhưng mà Giang Thiệu lại thích cô. Năm thứ chín biết nhau, đã cường hôn cô. Năm thứ mười lại nói với nam sinh trong cả trường và đại biện cô đã là người phụ nữ của anh rồi, thiếu chút nữa bị Giang Chấn dùng dây nịt đánh chết vẫn mạnh miệng không chịu nhận lỗi với cô.
Tuy Giang Thiệu không phải ưu tú nhất nhưng lại là người cố chấp với cô nhất, sau khi vết thương khỏi liền tiếp tục "Hành hạ" cô. Anh cần bị chỉnh sửa dữ dội, vì vậy có một lần Giang Thiệu và Tả Trí chạn cô ở trên đường vào giờ tan học, Cận Thanh đã lạnh lùng liếc nhìn anh, nói một câu đủ để thay đổi cả đời Giang Thiệu.
"Tôi thích đàn ông thật mạnh mẽ, đừng tưởng rằng anh biết đánh nhau thì ngon." Cô từ trong túi xách lấy một quyển sách ra ném cho anh. "Anh từng đánh với họ chưa? Anh có năng lực như họ không?"
Giang Thiệu cúi đầu xem xét, trên bìa mặt viết bốn chữ to rõ ràng: bộ đội đặc chủng. Mấy ngày sau trên đường tan giờ học Giang Thiệu ngăn cô lại lần nữa, lần này chỉ có mình anh. Anh ngậm điếu thuốc trả sách cho cô.
"Nếu như anh có thể mạnh như họ thì sao?"
"Vậy sau này tôi sẽ gả cho anh." Cận Thanh nói nhẹ nhàng, lại làm trong mắt Giang Thiệu lóe ra vẻ hưng phấn.
Sau đó anh không hề cúp cua nữa, số lần đánh nhau nghịch ngợm cũng ít đi, vô luận lúc nào cũng học tập, hơn nữa càng không tìm cô phiền toái. Thỉnh thoảng tầm mắt giao nhau thì ánh nhìn chắc chắn trong mắt của anh khiến Cận Thanh kinh hãi. Buổi tối trước khi đến trường quân đội báo cáo, ở tầng chót thư viện trong đại viện, Cận Thanh rốt cuộc giao phó cơ thể của mình cho Giang Thiệu. Cô hiểu muốn có được bất kỳ vật gì đều phải trả giá thật lớn.
Khi công thành đoạt đất trên người cô, mồ hôi hột nhỏ xuống da của cô. Lần đầu tiên cô chân thiết cảm nhận được Giang Thiệu mê luyến mình điên cuồng cỡ nào. Đêm đó lặp lại ở bên tai cô chỉ có tiếng thở gấp trầm thấp của anh và câu nói kia.
"Nhớ lời em đã nói, Cận Thanh, chờ anh trở về em phải gả cho anh, chỉ có thể gả cho anh."
Cam kết như thế, cô không phải không cảm động, bao gồm những năm sau Giang Thiệu luôn che chở cô trăm bề, trong lòng anh thủy chung chỉ có một người phụ nữ là cô. Nếu không phải bởi vì bị thương không cách nào thi hành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm nữa anh cũng sẽ không sớm rút khỏi bộ đội đặc chủng. Mà lúc này Giang Thiệu vì cô đã từ tên côn đồ nhỏ mà biến thành một anh hùng khiến cho mọi người kính ngưỡng khen ngợi, làm người con trai mà Giang Chấn tự hào.
Mà trong lòng của cô lại hết sức hiểu rõ, dáng vẻ lúc đầu của người đàn ông này từ sau khi anh trở nên ưu tú hình như tất cả mọi người đều quên nhưng cô lại đáng chết nhớ.
Cô từng cố gắng, đến cuối cùng, vẫn không có tình yêu với anh. Cô cho anh tình cảm dối trá, lại hưởng thụ sự quý trọng cưng chiều của anh. Được một người khác xem là duy nhất và đặc biệt trong cuộc đời, đó là một loại vinh dự. Lòng hư vinh của phụ nữ và sự áy náy dành cho anh khiến Cận Thanh lựa chọn ở lại bên cạnh anh.
—— nếu như không gặp phải Hạ Thanh Văn, đời này cô và Giang Thiệu sẽ có thể bình an vô sự sống tiếp.
Đáng tiếc, không có nếu như. Cô tin tưởng gần nhau hoặc là chia lìa đều đã được định.
Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, toàn bộ thế giới đều bao phủ trong hỗn độn. Nhớ tới bóng lưng rời đi của Giang Thiệu trong lòng cô liền pha lẫn nhiều cảm xúc, thậm chí còn có chút mất mác. Người đàn ông cưng chiều cô nhiều năm hôm nay rốt cuộc bị cô tổn thương hoàn toàn, cô không bao giờ còn là người duy nhất và đặc biệt của anh.
Như vậy, có lẽ là tốt nhất với anh, anh có thể buông tha chấp niệm với cô mà đầu nhập vào trong tình cảm mới. Nhưng tại sao người phụ nữ kia lại là Diệp Tiểu An? Điều này làm cho cô trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận.
Loại cảm giác đó giống như lúc nhỏ mất món đồ chơi mà trong lúc vô tình lại phát hiện món đồ chơi ở trong tay một cô gái không có chỗ nào bằng cô, cô thấy không thoải mái, cho dù món đồ chơi đó không phải món cô thích nhất.
Nhưng lại làm bạn với cô lâu nhất.
Cận Thanh lấy điện thoại ra bấm số Giang Thiệu, có lẽ đây là lần cuối cùng họ trò chuyện. Ngoài dự đoán, Giang Thiệu nghe điện thoại rất nhanh.
"Em còn lời gì chưa nói xong thì mau nói hết đi." Giang Thiệu tựa vào trên ghế sa lon, giọng nói bình thản mà lạnh lùng.
"Giang Thiệu, thật xin lỗi." Cận Thanh chỉ nói ra mấy chữ này liền vội vã cúp.
Hiện tại cả cười lạnh Giang Thiệu cũng không muốn, vứt bỏ điện thoại di động rồi trầm mặc thật lâu.
Cận Thanh, không cần thật xin lỗi, tôi căn bản không muốn nhớ đến em nữa.
Sự tự ái này anh tuyệt đối có.
Sau cơn mưa sa hai ngày một đêm, hôm nay thời tiết tốt trời xanh không mây. Lúc Tả Trí rời giường thì Trần Dao đã chuẩn bị vài phần quà tặng, ăn mặc như một cô gái đơn thuần.
"Mau đi rửa mặt, hôm nay là sinh nhật của mẹ và chú Giang, thiếu chút nữa em quên, một lát chúng ta về sớm với mẹ, bình thường làm việc quá bận rộn không có thời gian." Trần Dao ngồi ở đó chuyên tâm chuẩn bị quà, lúc này Tả Trí mới nhớ tới hôm nay là Chủ nhật, đại nạn của anh đến.
Biệt thự nhỏ của nhà họ Tả và nhà họ Giang ở kế nhau, Tả Trí dừng xe xong không kiềm chế được liếc về phía vách tường biệt thự nhà họ Giang.
"Gần đây sao lại không thấy Giang Thiệu? Hai người cãi nhau rồi hả?" Trần Dao xách theo mấy cái túi xuống xe, theo tầm mắt của anh nhìn sang.
"Hai anh có ngày nào không cãi nhau?" Tả Trí lơ đễnh, từ sau xe lấy ra một bó hoa tươi to. "Đi vào rồi nói."
Giúp việc trẻ Tiểu Y của nhà họ Tả thấy người trở về vội vàng xông bên trong báo cáo với Giang Chấn và Tả Liên Thành đang đánh cờ, còn có người trong cả phòng. "Anh Tiểu Trí và vợ trở về!" Sau đó ra ngoài hỗ trợ mang đồ.
Tả Trí và Trần Dao vừa mới vào nhà, Tả phu nhân dịu dàng mặc một bộ sườn xám tính chất thượng thừa cắt may tinh xảo đang từ trên lầu xuống. Tả Trí tiến lên ôm Cận Mộc Vân một cái mạnh, còn hôn má bà một cái mạnh. "Đây là đại tiểu thư nhà nào, gả người ta chưa?"
Cận Mộc Vân cưng chìu điểm trán của con trai một cái. "Mặc kệ mẹ có gả cho ai chưa, con đã có vợ rồi."
Trần Dao cười, đưa bó hoa tươi cho bà. "Mẹ, sinh nhật vui vẻ, hôm nay ngài thật xinh đẹp, đây là quà tặng của con, bảo đảm ngài thích."
"Trở về thì trở về, còn mua quà cái gì." Cận Mộc Vân vui mừng không khép miệng, càng nhìn con dâu càng trúng ý.
Bên này mẹ chồng con dâu nói chuyện vui vẻ, Tả Trí thì đút tay trong túi quần chầm chậm tiến về phía Giang Chấn. "Chú Giang, đánh cờ với cha con à? Ba cháu chơi cờ dở thế chú thắng dễ không? Có cảm giác thành tựu không?"
Đang nói, Tả Liên Thành lại sơ ý bị Giang Chấn giết chết. Giang Chấn hắng giọng cười to, "Thấy không, con trai của anh cũng biết anh chơi cờ dở."
Tả Liên Thành không giống người khác, thua cờ cũng không tức giận, ngoài miệng còn cười. "Anh có thể thắng tôi, Giang Thiệu lại thường bại bởi tôi."
Lúc này Tả Trí liền cười, "Cha, đó là Giang Thiệu nhường cha, đúng không chú Giang?"
Giang Chấn vội vàng khoát tay, "Chú không biết, Giang Thiệu chưa bao giờ đánh cờ với chú."
"Đó là vì con sợ ngài thua thật không có mặt mũi, đến lúc đó con không tránh được đòn, thật không đáng giá."
Nhắc tào tháo, tào tháo đến, thanh âm Giang Thiệu chợt vang lên từ phía sau, nụ cười trên mặt Tả Trí nhất thời giảm bớt. Giang Thiệu xách theo quà tặng cho Cận Mộc Vân, quay đầu lại nhìn vào tầm mắt Tả Trí.
"Đã lâu không gặp."
Tả Trí giật nhẹ khóe miệng, "Đã lâu không gặp."