Em Còn Nhớ Anh?
Chương 6
“Vậy… có bó nào của tôi không?” tôi không thể không hỏi.
Trông Nicole rất ngạc nhiên. “Tất cả chỗ này.”
“Tất cả chỗ này?” tôi lắp bắp, suýt thì phun cả trà ra.
“Cô được nhiều người yêu mến! Chúng tôi hết cả bình cắm hoa rồi!” Cô đưa cho tôi một tập những tấm thiếp nhỏ. “Lời nhắn gửi cho cô đây.”
“Ái chà.” Tôi cầm tấm thiếp đầu tiên lên đọc.
Lexi - bạn thân yêu. Tự chăm sóc mình nhé, hãy khỏe lại, hẹn sớm gặp cậu, yêu cậu nhiều.
Rosalie.
Rosalie? Tôi không biết ai tên là Rosalie. Sửng sốt, tôi đặt nó sang bên cạnh và đọc tấm thiếp tiếp theo.
Gửi những lời chúc tốt đẹp nhất, sớm khỏe lại nhé.
Tim và Suki.
Tôi cũng không biết Tim và Suki.
Lexi, mau khỏe lại nhé! Cậu sẽ sớm trở lại với ba trăm động tác! Từ tất cả những người bạn ở phòng tập.
Ba trăm động tác? Tôi ư?
Vậy đấy, chắc điều đó giải thích cho đôi chân có cơ bắp của tôi. Tôi với tấm thiếp tiếp theo – và cuối cùng, đó cũng là từ những người tôi thực sự biết.
Sớm khỏe lại nhé, Lexi. Những lời chúc tốt đẹp nhất từ Fi, Debs, Carolyn, và mọi người ở Thảm trải sàn.
Khi tôi đọc những cái tên quen thuộc, tôi cảm thấy ấm áp trong người. Thật ngốc nghếch, nhưng tôi suýt tưởng rằng bạn bè đã quên mất tôi.
Nicole cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Vậy chồng cô khá hấp dẫn đấy chứ!”
“Cô nghĩ vậy sao?” tôi cố gắng tỏ ra hững hờ. “Đúng thế, trông anh ấy khá đẹp trai, tôi nghĩ vậy...”
“Anh ấy thật tuyệt! Cô biết đấy, hôm qua anh ấy đi khắp khoa, cảm ơn tất cả chúng tôi một lần nữa vì đã chăm sóc cô. Không có nhiều người làm điều đó.”
“Cả đời tôi chưa từng hẹn hò với người nào như Eric!” Tôi từ bỏ vẻ hờ hững giả vờ. “Nói thực, tôi vẫn không tin nổi anh ấy là chồng tôi. Ý tôi là, tôi. Và anh ấy.”
Có tiếng gõ cửa và Nicole nói với ra, “Vào đi!”
Cửa mở và mẹ cùng Amy bước vào, trông cả hai đều nóng nực và đầy mồ hôi, cùng kéo theo khoảng sáu chiếc túi mua sắm nhồi đầy những quyển album và phong bì.
“Xin chào!” Nicole mỉm cười trong lúc giữ cửa mở. “Hôm nay Lexi thấy khỏe hơn nhiều, cô sẽ vui khi điều đó.”
“Ồ, đừng nói với tôi nó đã nhớ ra mọi thứ!” Vẻ mặt mẹ ỉu xìu. “Sau khi chúng tôi đã phải tha cả đống ảnh này suốt quãng đường dài. Cô có biết những album ảnh này nặng thế nào không? Và chúng tôi không thể tìm nổi chỗ đỗ trong bãi giữ xe...”
Nicole cắt ngay lời mẹ. “Cô ấy vẫn đang trải qua tình trạng mất trí nhớ nghiêm trọng.”
“Cảm ơn Chúa vì điều đó!” Mẹ bỗng nhiên nhận ra vẻ mặt của Nicole. “Ý tôi là... Lexi, con yêu, mẹ và em đã mang tới cả đống ảnh cho con xem. Có lẽ nó sẽ giúp kích thích trí nhớ của con.”
Tôi nhìn túi ảnh, bỗng thấy phấn khích. Những bức ảnh nảy sẽ kể câu chuyện tôi đã quên đi. Chúng sẽ cho tôi thấy quá trình biến đổi từ một Răng khấp khểnh thành... bất kỳ ai là tôi bây giờ. “Cho con xem ngay đi!” Tôi đặt những tấm thiếp đi kèm với hoa xuống và ngồi thẳng dậy. “Hãy cho con xem cuộc đời con!”
***
Tôi học được nhiều điều từ lần nằm viện này. Và một trong những điều tôi học được là, nếu ta có người họ hàng mang chứng mất trí nhớ và muốn kích thích trí nhớ của họ, hãy cho cô ấy xem bất kỳ bức hình cũ nào – không quan trọng là bức nào. Tận mười phút sau mà tôi vẫn chứ được xem bức hình nào, vì mẹ và Amy tiếp tục cãi cọ xem phải bắt đầu từ đâu.
“Ta không muốn làm chị con bị choáng ngợp,” mẹ cứ liên tục nói thế khi họ lượt qua một túi ảnh. “Đây rồi.” Mẹ nhấc lên một bức ảnh trong khung bìa.
“Không bao giờ.” Amy giật lấy nó từ tay mẹ. “Con có một nốt mụn ở cằm. Trông con kinh quá.”
“Amy, chỉ là một nốt mụn bé xíu. Hầu như không thể nhìn thấy.”
“Có mà. Cái này còn kinh hơn!” Nó bắt đầu xé cả hai bức ảnh thành từng mảnh vụn.
Tôi ngồi đó, chờ đợi để được biết mọi điều về cả quãng đời thật dài đã bị bỏ qua, còn Amy thì đang tiêu hủy bằng chứng?
“Chị sẽ không nhìn vết mụn của em!” tôi gọi với sang. “Cho chị xem một bức ảnh đi! Bất cứ bức nào!”
“Được rồi.” Mẹ tiến về phía giường, cầm theo một bức ảnh không có khung. “Mẹ sẽ giơ lên cho con xem, Lexi. Hãy nhìn hình cẩn thận và xem nó có gợi nhớ điều gì không. Sẵn sàng chưa?” Mẹ lật bức ảnh lại.
Đó là bức hình một con chó mặc đờ ông già Noel.
“Mẹ...” Tôi cố gắng kiềm chế sự giận dữ. “Tại sao mẹ lại cho con xem ảnh một con chó?”
“Con yêu, đó là Tosca đấy!” Mẹ tỏ ra bị tổn thương. “Chắc chắn trông nó rất khác vào năm 2004. Còn đây là Raphael với Amy tuần trước, cả hai trông đều đáng yêu...”
“Trông con thật gớm ghiếc.” Amy giật lấy bức ảnh và xé nát thậm chí trước khi tôi kịp nhìn.
“Thôi đừng có xé ảnh nữa!” tôi gần như hét lên. “Mẹ, mẹ có mang ảnh chụp bất cứ thứ gì khác không? Như mọi người chẳng hạn?”
“Này Lexi, chị có nhớ thứ này không?” Amy bước tới, giơ lên mặt dây chuyền đặc biệt có một bông hoa hồng bằng ngọc bích. Tôi liếc mắt nhìn, nỗ lực tuyệt vọngđể lôi kéo chút ký ức.
“Không,” cuối cùng tôi nói. “Nó chẳng gợi đến điều gì hết.”
“Hay lắm. Vậy chị cho em nhé?”
“Amy!” mẹ nói. Mẹ lật qua các bức ảnh trong tay với vẻ không hài lòng. “Có lẽ ta nên đợi Eric tới và mang theo đĩa DVD đám cưới. Nếu cái đó không kích thích trí nhớ của con, thì chẳng điều gì làm được cả.”
Đĩa DVD đám cưới
Đám cưới của tôi.
Mỗi lần tôi nghĩ về chuyện đó, bụng tôi lại quặn lên với sự chờ đợi vừa phấn khích vừa căng thẳng. Tôi có đĩa DVD đám cưới. Tôi đã có một đám cưới! Suy nghĩ đó thật xa lạ. Tôi thậm chí không hình dung nổi mình trong hình ảnh một cô dâu. Liệu tôi có mặc một chiếc váy to đùng có đuôi dài lê thê và đeo mạng, với một kiểu tóc kết hoa ghê tởm nào đó? Tôi thậm chí không dám hỏi.
“Vậy... anh ấy có vẻ dễ thương,” tôi nói. “Ý con là Eric. Chồng con.”
“Nó rất tuyệt vời.” Mẹ gật đầu lơ đãng, vẫn lật tiếp những bức ảnh của lũ chó. “Chồng con làm từ thiện rất nhiều, con biết đấy. Hay đúng ra là công ty làm. Nhưng vì đó là công ty của nó, nên cũng vậy cả.”
“Anh ấy có công ty riêng?” tôi nhăn mặt, bối rối. “Con tưởng anh ấy là nhân viên bất động sản.”
“Đó là một công ty bất động sản, con yêu. Những căn hộ áp mái sang trọng khắp London. Họ đã bán phần lớn trong năm vừa qua, nhưng chồng con vẫn giữ cổ phần kiểm soát.”
“Anh ấy kiếm được mười triệu bảng,” Amy nói, vẫn đang cuối xuống túi ảnh.
“Anh ấy sao cơ?” tôi nhìn con bé chằm chằm.
“Anh ấy giàu dã man.” Con bé nhìn lên. “Ồ, thôi nào. Đừng nói là chị chưa đoán ra điều đó?”
“Amy!” mẹ nói. “Con đừng có nói năng thô thiển thế!”
Tôi gần như nghẹn lời. Thực tế là tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Mười triệu bảng?
Có tiếng gõ cửa. “Lexi? Anh vào được chứ?”
Ôi Chúa ơi. Là anh. Tôi vội vã soi lại mình trong gương và xịt chút nước hoa Chanel mà tôi tìm thấy trong cái túi Louis Vuitton.
“Vào đi, Eric!” mẹ gọi với ra.
Cửa mở ra – và anh đứng đó, khiêng hai chiếc túi mua sắm to đùng, một bó hoa nữa, và một giỏ quà đầy hoa quả. Anh mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần màu nâu vàng, áo len casơmia vàng, và đi giày có màu quả tua.
“Chào em yêu.” Anh đặt tất cả các thứ xuống sàn, sau đó tới bên giường và hôn nhẹ nhàng vào má tôi. “Hôm nay em thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười lại với anh.
“Nhưng chị ấy vẫn không biết anh là ai,” Amy xen vào. “Anh chỉ là một anh chàng nào đó mặc áo len vàng.”
Eric trông không hề lúng túng. Có lẽ anh đã quen với việc Amy tỏ ra thiếu thiện chí.
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó.” Anh nhấc một cái túi lên, giọng đầy hứng khởi. “Anh đã mang tới cả ảnh, DVD, quà lưu niệm... Ta sẽ giới thiệu em với cuộc đời của chính mình. Barbara, sao mẹ không bật đĩa DVD đám cưới lên?” Anh đưa một chiếc đĩa sáng bóng cho mẹ. “Và để bắt đầu, Lexi, album cưới của chúng ta.” Anh lôi một quyển album bìa da dê trông có vẻ đắt tiền đặt lên giường, và tôi cảm thấy một thoáng ngờ vực khi nhìn thấy những chữ cái được dập nổi.
ALEXIA VÀ ERIC
3 THÁNG SÁU, 2005
Tôi mở quyển album và thấy người mình hẫng đi. Tôi nhìn chằm chằm vào một bức hình đen trắng chụp tôi khi tôi là cô dâu. Tôi mặc một chiếc váy dài ôm sát màu trằng; tóc tôi cuốn lại mượt mà, óng ả; và tôi cầm một bó hoa huệ tây nhỏ. Chẳng hề thấy thứ gì độn lên bên trong quần áo tóc tai cả.
Lặng người, tôi lật sang trang tiếp theo. Đó là Eric đứng cạnh tôi, đeo cà vạt đen. Ở trang tiếp theo, chúng tôi cầm ly sâm banh và mỉm cười với nhau. Chúng tôi trông hết sức hào hoảng. Như những người trong tạp chí.
Đây là đám cưới của tôi. Đám cưới thực sự, có thực của tôi. Nếu tôi cần bằng chứng... đây chính là bằng chứng.
Từ màn hình ti vi bỗng vọng ra tiếng mọi người lao xao cười đùa trò chuyện. Tôi ngẩng lên nhìn và lại cảm thấy hoàn toản sửng sốt. Ở đó,
trên màn hình ti vi, Eric và tôi đang làm dáng trong trang phục cưới. Chúng tôi đứng cạnh một chiếc bánh trắng khổng lồ, cùng nhau cầm một chiếc dao, cười với ai đó đứng ngoài khung hình. Tôi khổng thể rời mắt khỏi chính mình.
“Chúng ta quyết định không ghi hình buổi lễ,” Eric giải thích. “Đây là bữa tiệc sau đó.”
“Đúng vậy.” Giọng tôi hơi khàn khàn.
Tôi chưa từng quá hào hức về đám cưới. Nhưng khi tôi nhìn chúng tôi cắt bánh, mỉm cười với máy ảnh, làm dáng lại cho một người nào đó chưa kịp chụp... mũi tôi bắt đầu đau nhói. Đây là ngày cưới của tôi, ngày hạnh phúc nhất đời của tôi, thế mà tôi không nhớ chút gì về ngày đó.
Máy quay đưa quanh, ghi lại gương mặt của những người tôi không nhận ra. Tôi thấy mẹ, trong bộ vest màu xanh biển, và Amy, diện một chiếc áo hai dây màu tía. Chúng tôi ở một nơi rất rộng rãi, trông khá hiện đại với tường kính và những chiếc ghế thời thượng, hoa cắm khắp nơi, và mọi người đang tỏa ra một cái sân thượng rộng, với ly sâm banh trong tay.
“Chỗ này là ở đâu?” tôi hỏi.
“Cưng...” Eric cười chưng hửng. “Đây là nhà chúng ta.”
“Nhà chúng ta? Nhưng nó thật khổng lồ! Nhìn nó xem!”
“Đó là căn hộ áp mái.” Anh gật đầu. “Nó có kích thước hợp lý.”
“Kích thước hợp lý?” Nó như một cái sân bóng vậy. Căn hộ Balham nhỏ xíu của tôi có lẽ đặt vừa một trong những tấm thảm đó.
“Còn kia là ai?” Tôi chỉ vào một cô gái xinh đẹp mặc váy không dây màu hồng trẻ trung đang thì thầm vào tai tôi.
“Đó là Rosalie. Bạn thân nhất của em.”
Bạn thân nhất của tôi. Trong đời tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy. Cô ấy gầy và có làn da rám nắng, với đôi mắt xanh thật lớn, mộ chiếc vòng đồ sộ ở cổ tay, và kính râm kéo ngược lên mái tóc vàng kiểu con gái California.
Cô ấy đã gửi tặng hoa cho tôi, tôi bỗng nhớ ra. Bạn thân yêu... yêu cậu nhiều, Rosalie.
“Cô ấy có làm ở hãng thảm Deller?”
“Không!” Eric mỉm cười như thể tôi vừa nói một câu đùa. “Phần này khá thú vị.” Anh chỉ vào màn hình. Máy quay đuổi theo khi chúng tôi bước ra sân thượng, và tôi có thể nghe thấy chính mình đang cười và nói “Eric, anh định làm gì vậy?” Mọi người đang nhìn lên trời vì lý do nào đó. Tôi không biết tại sao...
Và rồi máy quay hướng lên đó và tôi nhìn thấy. Dòng chữ trên nền trời. Lexi, anh sẽ yêu em mãi mãi. Trên màn hình, mọi người đều há hốc mồm và chỉ trỏ, và tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm lên trời, đang chỉ tay, mắt long lanh, sau đó hôn Eric.
Chồng tôi đã chuẩn bị cả màn viết trên nền trời đầy ngạc nhiên cho tôi vào chính ngày cưới của tôi mà tôi lại không thể nhớ được chi tiết chết tiệt nào? Tôi muốn khóc nức lên.
“Còn đây là chúng ta trong kỳ nghỉ ở Mauritius năm ngoái...” Eric đã tua nhanh đĩa DVD và tôi nhìn chằm chằm một cách ngờ vực vào màn hình. Có phải cô gái đang đi dọc bờ cát là tôi? Tóc tôi tết bím, da rám nắng, thân hình mảnh dẻ trong bộ bikini màu đỏ. Trông tôi như một cô gái tôi thường ngắm nhìn với sự ghen tị.
“Còn đây là chúng ta ở một dạ hội từ thiện...” Eric lại tua nhanh và kia lại là chúng tôi. Tôi đang mặc một chiếc váy dạ tiệc màu xanh ôm sát, khiêu vũ với Eric trong phòng khiêu vũ rộng mênh mông
“Eric là một nhà từ thiện rất hào phóng,” mẹ nói, nhưng tôi không đáp lại. Tôi đang bị thu hút bởi một người rất đẹp trai, tóc màu sẫm đứng gần sàn khiêu vũ. Chờ chút. Không phải... tôi có biết ông ở đâu đó đấy chứ?
Tôi có biết. Tôi biết. Chắc chắn tôi đã nhận ra ông ta. Rốt cuộc!
“Lexi?” Eric đã nhận ra vẻ mặt tôi. “Đoạn này đã kích thích trí nhớ cảu em?”
“Đúng thế!” Tôi không thể ngăn một nụ cười vui mừng. “Em nhớ người đứng bên trái.” Tôi chỉ vào màn hình. “em không chắc đó chính xác là ai, nhưng em biết ông ta. Rất rõ! Ông ta ấm áp và hài hước, và em nghĩ có lẽ ông ấy là bác sĩ... hay có lẽ em đã gặp ông ấy trong một sòng bạc...”
“Lexi...” Eric nhẹ nhàng cắt lời tôi. “Đó là George Clooney, diễn viên.Ông ấy là khách mời danh dự của dạ tiệc.”
“Ồ.” Tôi xoa mũi, chưng hửng. “Ồ, đúng rồi.”
George Clooney. Tất nhiên rồi. Tôi là một con ngốc. Tôi hạ người phịch xuống gối, mất hết cả tinh thần.
Khi nghĩ đến những điều đáng xấu hổ và kinh khủng thì tôi lại có thể nhớ được. Phải ăn món bột lúa mì nhão ở trường hồi bảy tuổi, và suýt thì nôn ọe. Mặc một bộ đồ bơi màu trắng hồi mười lăm tuổi và thế là khi ra khỏi bể bơi, nó trong suốt, và cả lũ con trai phá lên cười. Tôi nhớ tất cả những điều hổ nhục đó rõ ràng như thể mới xảy ra hôm qua.
Nhưng tôi không nhớ nổi đã đi dạo trên một bờ biển đầy cát hoàn hảo ở Mauritus. Tôi không nhớ nổi đã khiêu vũ với chồng mình ở một dạ tiệc khiêu vũ từ thiện. Xin chào, bộ não? Mày không có bất kỳ ưu tiên nào sao?
“Đêm qua em đã đọc về chứng mất trí nhớ,” Amy nói với lên từ chỗ nó ngồi vắt chéo chân trên sàn nhà. “Chị có biết giác quan nào kích thích trí nhớ tốt nhất? Khứu giác. Có lẽ chị nên ngửi mùi Eric.”
“Đúng thế,” mẹ bất ngờ xen vào. “Như ông Proust đó. Chỉ một chút mùi bánh nướng và mọi thứ lập tức tràn về trí nhớ.”
“Nào,” Amy khuyến khích. “Cũng đáng để thử, phải không nào?”
Tôi liếc nhìn Eric, bối rối. “Anh có phiền không nếu em... ngửi mùi anh, Eric?”
“Không hề! Điều đó rất đáng thử.” Anh ngồi lên giường và tạm ngừng đĩa DVD. “Anh có nên nhấc tay lên, hay...”
“Ừm... em chắc phải vậy...”
Một cách nghiêm nghị, Eric nhấc tay lên. Tôi rón rén cúi người về phía trước và hít mùi dưới cánh tay anh ấy. Tôi có thể ngửi thấy mùi xà bông, và mùi kem dưỡng sau khi cạo râu, và một kiểu mùi đàn ông êm dịu. Nhưng chẳng có gì dội ngược trở lại não tôi.
Ngoại trừ hình ảnh của George Clooney trong phim Ocean’s Eleven (Mười một tên cướp thế kỷ).
Có lẽ tôi không nên đề cập đến những điều đó.
“Có gì không?” Eric đờ người ra, cứng ngắc trong tư thế giơ tay lên.
“Chưa có gì cả,” tôi nói saukhi hít lại một lần nữa. “Ý em là, chưa có gì thực sự mạnh...”
“Chị nên ngửi đũng quần anh ấy,” Amy nói.
“Nào con,” mẹ nói yếu ớt.
Tôi không thể ngăn mình liếc xuống háng Eric. Cái háng mà tôi đã cưới. Trông nó khá hào phóng, mặc dù ta chẳng mấy khi có thể khẳng định điều đó. Tôi không biết...
Không. Bây giờ đó không phải chuyện chính yếu.
“Điều hai anh chị nên làm là ngủ với nhau” Amy phá tan không khí im lặng ngượng nghịu, sau đó thổi kẹo cao su nổ đánh tách. “Anh chị cần thứ mùi rõ nét từ cơ thể của nhau...”
“Amy!” mẹ cắt ngang lời em gái tôi. “Con yêu! Thế là khá đủ rồi đấy!”
“Con chỉ nói thôi mà! Đó là phương thuốc chữa bệnh mất trí nhớ cảu tự nhiên!”
“Thế đấy!” Eric thả tay xuống. “Không hẳn là thành công vĩ đại lắm.”
“Không.”
Có lẽ Amy nói đúng. Có lẽ chúng tôi nên làm tình. Tôi liếc nhìn Eric – và tôi tin rằng anh cũng đang nghĩ điều tương tự.
“Em đừng lo. Mới chỉ là những ngày đầu tiên.” Eric mỉm cười khi đóng quyển album lại, nhưng tôi có thể thấy rõ anh cũng thất vọng.
“Thế nếu em không bao giờ nhớ ra?” tôi nhìn quanh vòng. “Nếu như tất cả những ký ức đó mất đi mãi mãi và em không bao giờ lấy lại được? Không bao giờ.”
Khi nhìn vào những gương mặt lo lắng quanh mình, tôi bỗng cảm thấy
yếu ớt và mong manh. Cứ như lần cái máy tính cảu tôi bị hòng và tôi mất toàn bộ e-mail, chỉ có điều khủng khiếp hơn một triệu lần. Anh chàng nhân viên kỹ thuật cứ nhắc đi nhắc lại rằng lẽ ra tôi nên sao lưu dự phòng tất cả các tệp tin. Nhưng làm thế nào để sao lưu cả bộ não của mình?
Vào buổi chiều, tôi gặp một chuyên gia tâm lý – thần kinh, Neil. Anh ta là một người thân thiện, mặc quần jean. Tôi ngồi ở bàn cùng anh ta, làm một số kiểm tra – và tôi phải nói rằng, tôi làm khá tốt! Tôi nhớ gấn hết cả hai mươi từ trong một danh sách; tôi nhớ một câu chuyện ngắn; tôi vẽ được một bức tranh dựa vào trí nhớ.
“Chức năng não của cô hoạt động rất tốt, Lexi,” Neil nói sau khi đánh dấu vào ô cuối cùng. “Khả năng tập trung của cô vẫn còn, trí nhớ ngắn hạn của cô khá tốt xét theo thực tế hiện tại, cô không có vấn đề nghiêm trọng nào về nhận thức... nhưng cô bị chứng mất trí nhớ ngược tập trung nghiêm trọng. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, cô biết đấy.”
“Nhưng tại sao?”
“Ừm, nó liên quan đến cách cô đập đầu trong vụ tai nạn.”Anh ta nghiêng người về phía trước, vẻ sôi nổi, và vẽ phác hình một cái đầu trên tập giấy, rồi bắt đầu vẽ bộ não. “Cô đã bị một chấn thương mà chúng tôi gọi là chấn thương tăng – giảm. Khi cô đấp vào kính chắn gió, não của cô bị dồn ra xung quanh trong hộp sọ, và một khu vực nhỏ trong não vẫn, ta có thể nói là, bị xoắn. Có thể là cô đã làm hư hại khu vực nhà kho lưu giữ ký ức... hoặc cũng có thể cô đã làm hư hại khả năng lấy ký ức ra. Trong trường hợp đó, nhà kho vẫn nguyên vẹn, và nếu cô muốn, nhưng cô chưa thể mở được cánh cửa.”
Mắt anh ta sáng lấp lánh, như thể toàn bộ chuyện này thực sự tuyệt vời, và tôi nên sung sướng vì đã được như vậy.
“Anh không thể cho tôi sốc điện sao?” tôi nói giận dữ. “Hay đập vào đầu tôi hay thế nào đó?”
“Tôi e là không được.” Trông anh ta có vẻ thích thú. “Ngược với những gì phần lớn mọi người vẫn tin, đập vào đầu một người mất trí nhớ sẽ không giúp đem trí nhở lại cho họ. Vì thế đừng thử điều đó ở nhà.” Anh ta đẩy ghế lùi lại. “Để tôi đưa cô về phòng.”
Chúng tôi trở lại phòng thì thấy mẹ và Amy vẫn xem chiếc đĩa DVD quay ở nhà tôi trong khi Eric đang nói chuyện điện thoại di động. Ngay lập tức anh kết thúc cuộc điện thoại và gập máy lại. “Tiến triển thế nào em?”
“Con đã nhớ được những gì rồi, con yêu?” mẹ phụ họa.
“Không gì hết,” tôi thừa nhận.
“Khi nào Lexi trở lại với môi trường quen thuộc xung quanh, có thể cô ấy sẽ thấy trí nhớ trở lại một cách rất tự nhiên,” Neil động viên. “Mặc dù điều đó có thể mất nhiều thời gian.”
“Đúng thế.” Eric gật đầu hăng hái. “Vậy, tiếp theo sẽ là gì?”
“Ừm.” Neil lật qua các trang trong hồ sơ của tôi. “Về thể chất, cô đã khỏe, Lexi. Tôi có thể nói cô sẽ được ra viện vào ngày mai. Tôi sẽ đặt hẹn khám lại cho cô sau một tháng như bệnh nhân ngoại trú. Cho tới lúc đó, nơi tốt nhất cho cô là ở nhà.” Anh mỉm cười. “Tôi chắc đó cũng là nơi cô muốn về"
“Đúng thế!” tôi nói sau một thoáng ngập ngừng. “Nhà. Tuyệt lắm.”
Kể cả lúc nói những từ đó, tôi nhận ra tôi không biết mình định nói nhà nghĩa là thế nào. Nhà là căn hộ Balham của tôi. Mà căn hộ đó đã bán.
“Địa chỉ của cô ở đâu?” Anh ta lấy bút ra. “Để tôi ghi vào hồ sơ.”
“Tôi... không chắc.”
“Tôi sẽ viết cho,” Eric giúp tôi, và cầm lấy chiếc bút.
Chuyện này thật điên rồ. Tôi không biết mình sống ở đâu. Tôi như một bà già lẩm cẩm.
“Thế nhé, chúc may mắn, Lexi.” Neil nhìn Eric và mẹ tôi. “Mọi người có thể giúp đỡ bằng cách cung cấp cho Lexi càng nhiều thông tin càng tốt về cuộc đời cô ấy. Hãy viết lại mọi thứ. Hãy đưa cô ấy tới những nơi cần tới. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cứ gọi cho tôi.”
Cửa đóng lại sau lưng Neil và yên lặng bao trùm, ngoại trừ tiếng nói từ phía ti
vi. Mẹ và Eric đang trao đổi một cái nhìn. Nếu tôi là một nhà lý thuyết âm mưu, tôi có thể nói rằng họ đang ngầm bàn tính kế hoạch.
“Chuyện gì vậy?”
“Em yêu, mẹ em và anh đã bàn bạc về cách chúng ta sẽ” – anh lưỡng lự - “giải quyết chuyện ra viện của em.”
Giải quyết chuyện ra viện của tôi. Anh nói như thể tôi là một tù nhân tâm thần nguy hiểm.
“Chúng ta đang ở trong tình trạng khá lạ lùng,” anh tiếp tục. “Rõ ràng anh rất sung sướng nếu em muốn về nhà và lại tiếp tục cuộc sống. Nhưng anh hiểu rằng em có thể thấy điều đó không thoải mái. Rốt cuộc thì... em không biết anh.”
“Ừm, không.” Tôi cắn môi. “Em không biết.”
“Mẹ nói với Eric, mẹ sẽ luôn hoan nghênh con tới sống với mẹ một thời gian,” mẹ xen vào. “Rõ ràng chuyện đó có hơi bất tiện và con sẽ phải dùng chung phòng với Jack và Florian, nhưng chúng là mấy con chó ngoan.”
“Cái phòng đó hôi lắm,” Amy nói.
“Nó đâu có hôi, Amy.” Mẹ có vẻ bị mất thể diện. Ông chủ thầu nói đơn giản là cần sấy khô thứ này hay thứ khác thôi.” Mẹ làm một cử chỉ mơ hồ.
“Mục nát,” Amy nói mà không rời mắt khỏi ti vi. “Và đúng là rất hôi.”
Mẹ chớp mắt rất mạnh vì bực mình. Trong khi đó, Eric lại gần tôi, mặt anh đầy lo lắng.
“Lexi, xin em đừng nghĩ anh sẽ khó chịu. Anh hiểu chuyện này khó khăn thế nào với em. Anh là một người lạ đối với em, vì Chúa.” Anh dang rộng tay. “Làm thế quái nào mà em lại muốn vể nhà với anh chứ?”
Tôi biết đó là gợi ý cho câu trả lời của tôi – nhưng tôi bỗng nhiên bị sao nhãng trước một hình ảnh trên màn hình ti vi. Đó là hình ảnh tôi và Eric trên một chiếc xuồng máy. Chỉ có Chúa mới biết chúng tôi đang ở đâu, nhưng mặt trời sáng rực và biển xanh ngắt. Cả hai chúng tôi đều đeo kính râm và Eric đang mỉm cười với tôi khi anh lái xuồng, và cả hai chúng tôi trông vô cùng quyến rũ, như thể hình ảnh trong phim James Bond.
Tôi không thể rời mắt khỏi nó, như bị mê hoặc. Tôi muốn cuộc sống này xuất hiện đột ngột trong đầu tôi. Nó thuộc về tôi. Tôi đã có được nó. Tôi sẽ không để nó lọt qua kẽ tay.
Eric vẫn đang nói. “Anh không bao giờ muốn ngăn cản quá trình hồi phục của em. Bất cứ điều gì em muốn làm, anh sẽ hoàn toàn thông cảm.”
“Được rồi. Được.” Tôi uống một chút nước, trì hoãn thời gian. “Em sẽ chỉ... nghĩ về chuyện này một chút thôi.”
Được rồi, hãy làm rõ các lựa chọn của tôi bây giờ:
1. Một căn phòng mục nát ở Kent mà tôi phải dùng chung với hai con chó đua.
2. Một căn hộ áp mái đẹp như cung điện ở Kensington với Eric, anh chồng đẹp trai biết lái xuồng máy.
“Anh biết gì không, Eric?” Tôi nói một cách thận trọng, đo đếm từng từ. “Em nghĩ em nên về sống với anh.”
“Em nói thật đấy chứ?” Mặt anh sáng lên, nhưng tôi có thể biết chắc anh rất sửng sốt.
“Anh là chồng em,” tôi nói. “Em nên về với anh.”
“Nhưng em không nhớ anh,” anh nói một cách ngập ngừng. “Em không biết anh.”
“Rồi em sẽ làm quen lại với anh!” tôi nói với sự hăng hái lúc càng tăng. “Tất nhiên cơ hội tốt nhất để em nhớ lại cuộc đời mình là sống chính cuộc đời đó. Anh có thể cho em biết về anh, và em, và cuộc hôn nhân của chúng ta... Em có thể học lại tất cả mọi điều! Và bác sĩ đó nói rằng hoàn cảnh thân quen sẽ giúp ích cho em. Chúng sẽ khơi gợi hệ thống lấy thông tin hay gì gì đó.”
Tôi lúc càng trở nên lạc quan hơn về điều đó. Cứ cho là tôi không biết gì về chồng tôi hay cuộc đời tôi. Vấn đề là, tôi đã cưới một triệu phú đẹp trai, một người yêu tôi và có căn hộ áp mái khổng lồ và mang cho tôi hoa hồng nâu. Tôi sẽ không ném đi mọi thứ chỉ vì một chi tiết nhỏ là tôi không thể nhớ anh ấy.
Mọi người đều phải cố gắng thích nghi đời sống hôn nhân theo cách nào đó. Tôi sẽ chỉ phải vất vả với phần “nhớ lại ông chồng của mình.”
“Eric, em thực sự muốn được về nhà với anh”. Tôi nói chân thực hết sức có thể. “Em chắc chúng ta có một cuộc hôn nhân vì tình yêu tuyệt vời. Chúng ta có thể giải quyết được chuyện này.”
“Sẽ thật tuyệt được đón em về nhà.” Eric trông vẫn có vẻ băn khoăn. “Nhưng em đừng cảm thấy phải có bất cứ nghĩa vụ nào nhé...”
“Em không làm điều này vì nghĩa vụ! Em làm thế vì... cảm thấy đó là điều đúng đắn.”
“Ừm, mẹ nghĩ đó là ý kiến rất hay,” mẹ xen vào.
“Vậy thế nhé,” tôi nói. “Đã xong.”
“Rõ ràng em không muốn...” Eric ngập ngừng lúng túng. “Ý anh là... anh sẽ dùng phòng dành cho khách.”
“Em rất cảm ơn anh vì điều đó,” tôi cố gắng nói phù hợp với giọng điệu trịnh trọng của anh ấy. “Cảm ơn anh, Eric.”
“Ừm, nếu em chắc chắn vì chuyện này...” Cả gương mặt anh sáng bừng lên. “Ta hãy làm điều này một cách thích hợp, được chứ?” Anh liếc nhìn vẻ dò hỏi chiếc nhẫn cưới của tôi, lúc đó vẫn nằm trên nóc tủ đầu giường, và tôi đưa mắt theo cái nhìn của anh.
“Được, ta hãy làm thế!” tôi gật đầu, bỗng nhiên hào hứng.
Anh cầm cả hai chiếc nhẫn lên và một cách e dè, tôi đưa bàn tay trái ra. Tôi nhìn, chết sững, khi Eric luồn chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. Trước tiên là chiếc nhẫn cưới, sau đó là chiếc nhẫn kim cương khổng lồ. Căn phòng yên lặng khi tôi nhìn xuống bàn tay vừa được đeo nhẫn của mình.
Mẹ kiếp, viên kim cương đó khổng lồ thật.
“Em có thoải mái không, Lexi?” Eric hỏi. “Em có cảm thấy ổn không?”
“Em cảm thấy... tuyệt vời! Thực sự. Rất ổn.”
Một nụ cười lớn lướt qua mặt tôi khi tôi xoay tay các hướng. Tôi có cảm giác ai đó nên ném hoa giấy hay hát “Wedding Match” (Hành khúc Đám cưới). Hai đêm trước, tôi vừa bị Dave Kém cỏi cho leo cây tại một câu lạc bộ rác rưởi. Còn bây giờ... tôi đã có gia đình!
Hết