Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Chương 24: Tha thứ cho em, không thể bên anh đến già


Chương trước Chương tiếp

Tôi cũng không biết vì sao mình lại đến thành phố C. Dù gì thì, anh đã bảo tôi đi, tôi liền đi thật.

Tôi đi rất lặng lẽ, không có lời từ biệt, cũng không rơi nước mắt.

Vốn dĩ tôi đã là một người thừa. Cho dù tôi không từng tồn tại, thì đối với nhiều người mà nói có lẽ cũng là một chuyện hay.

Nếu tôi chưa từng đến với thế giới này, chú thím sẽ không phải gách vác một phiền phức lớn. Họ sẽ không phải vì tôi mà lo nghĩ, vì tôi mà đau lòng, sẽ nhẹ nhõm đi nhiều, vui vẻ hơn biết bao nhiêu.

Nếu tôi chưa từng đến với thế giới này, anh sẽ có một cuộc đời hạnh phúc của riêng mình, thuận lợi tìm được một người yêu anh, mà anh cũng yêu cô ấy, sinh một hoặc vài đứa con, cả nhà thuận hòa vui vẻ...

Trước kia là do tôi quá mù quáng, không ý thức được sự tồn tại của mình là dư thừa. Bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu được, thế nên, tôi không thể không rời đi.

Là do tôi không tốt, tôi không đủ dũng cảm, không đủ kiên trì. Tôi làm tổn thương anh, vì vậy, tôi nhất định phải đi.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là, tôi không thể làm phù dâu cho Gia Hinh được.

Tôi sống đơn độc nơi thành phố xa lạ. Chú thím không phản đối việc tôi rời đi, có lẽ họ cũng cảm thấy, một thời gian dài sắp tới, tôi và anh không nên gặp nhau.

Lúc mới bắt đầu, tôi sống rất chật vật. Tất cả những thẻ ngân hàng đều để ở nhà, sổ tiết kiệm đã đưa cho mẹ. Trên người tôi chỉ mang theo một ít tiền.

Rất may là trước đó, giám đốc công ty cũ đã giới thiệu cho tôi một công việc ở đây.

Thời điểm khó khăn nhất rồi cũng qua đi, tôi bắt đầu làm quen với mấy người bạn mới. Con người là loài động vật bầy đàn, vả lại ở thành phố này, nam nữ đều rất thân thiện nhiệt tình, vui vẻ cởi mở. Mọi người thường tụ tập ăn cơm cùng nhau, hát hò, tôi còn học được cách chơi mạt chược.

Tội gì mà tôi phải khiến cuộc sống của mình trở nên bi thảm, phải không?

Nhưng tôi vẫn luôn không kìm lòng được mà nhớ đến anh, nhất là trong những đêm khuya tĩnh lặng. Thế rồi mỗi khi nghĩ về anh, dần dần tôi cũng học được cách nén lại nước mắt.

Một cuộc đời dài như thế, trong sinh mệnh có người đến rồi lại đi, đó là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là, có những người rời đi nhẹ nhàng như sóng gợn, có những người, chia tay rồi lại khiến chúng ta trọn kiếp nhớ nhung.

Điều khó quên nhất trong tình yêu, không chỉ là hạnh phúc, mà còn có nỗi đau đi kèm theo nó. Thế nhưng, những ngọt ngào thuở ấy, những vui vẻ xưa kia, những tốt đẹp từng có, một đời này có thể trải qua một lần, cũng là mãn nguyện lắm rồi.

Thế nên cho dù có đau lòng, tôi vẫn có thể mỉm cười mà đón nhận.

Tôi đã sống ở thành phố thư thái mà bình thản này rất lâu, trái tim cũng dần trở nên tĩnh lặng.

Tôi bắt đầu liên lạc với những bạn bè cũ. Nghe nói tôi ở thành phố C, Bùi Lương Vũ lập tức định đến thăm, nhưng đã bị tôi gạt đi. Tôi đang sống rất bình ổn, không muốn bị quấy rầy.

Có đôi khi tôi sẽ nhẩn nha đi dạo một mình trên đường. Giữa thành phố phồn hoa náo nhiệt, tôi chìm giữa dòng người tấp nập, xe cộ nườm nượp, chợt có cảm giác thật an toàn.

Từng có một người, đã biết bao lần cho tôi cảm giác an toàn. Tại sân bay quê nhà, ở Bắc Kinh xa xôi, trên sân khấu trong trường đại học...

Rất nhiều lúc, tôi dường như không nhớ nổi quãng thời gian chúng tôi yêu nhau, chỉ cảm thấy đó dường như là giấc mộng đẹp nhất kiếp này của mình. Rõ ràng ký ức vẫn còn đó, vậy mà cũng phảng phất như chưa từng xảy ra.

Tôi ngày càng hoài niệm những tháng năm cùng lớn lên bên anh, không còn dằn vặt nữa, mà càng nhớ càng cảm thấy đoạn đời ấy thật diệu kỳ. Thì ra phần lớn thời gian trong kiếp sống ngắn ngủi này của tôi đều thấp thoáng bóng dáng anh. Chỉ cần tôi ngoảnh lại, tựa như sẽ thấy anh ở ngay bên cạnh mình.

Nghĩ như vậy, tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.

Cuộc đời chúng tôi đã từng có những quãng thời gian đan vào nhau như thế. Có lẽ rồi anh sẽ không còn yêu tôi, có lẽ anh đã có một cuộc sống mới rồi... Thế nhưng trong mọi ngõ ngách của ký ức anh đều có tôi xuất hiện, cũng giống như tôi, vĩnh viễn không thể lãng quên.

-

Tôi ở nơi này, gặp được một người bạn cũ.

Ngày bắt đầu Thế vận hội, màn hình lớn ở quảng trường trung tâm thành phố phát sóng trực tiếp lễ khai mạc. Tôi và rất nhiều người đứng trong quảng trường ngẩng đầu xem, bầu không khí xung quanh rộn ràng như lễ hội.

Chợt có người vỗ vai tôi.

Hô hấp của tôi trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên ngừng lại.

Tôi máy móc xoay người, vào lúc nhìn thấy khuôn mặt người ấy, hơi thở lập tức khôi phục như bình thường. Thì ra không phải là anh.

Khuôn mặt rắn rỏi của người con trai trước mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên và vui sướng. Anh nói với tôi, “Lương Mãn Nguyệt, đúng là cậu rồi.”

Ánh trăng sáng phía sau anh dường như đã được bố trí trước hoạt động, ngay lúc đó, từ chính giữa mà tách làm đôi, hóa thành nửa cung tròn hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến tôi ngẩn ngơ trong giây lát.

Sau đó tôi thu lại ánh mắt thất vọng, nở một nụ cười, “Dương Vân Khai, là cậu sao?”

Gặp được bạn học cũ ở thành phố xa lạ, thật là làm người ta vui vẻ.

Dương Vân Khai trông chín chắn hơn trước kia nhiều. Tuy vẫn còn vẻ nghiêm túc, nhưng đã không lặng lẽ giống một con mọt sách nữa. Tôi nghĩ, nếu La Duy mà biết được, chắc chắn sẽ kêu ầm lên rằng kỳ tích đến rồi.

Anh cũng vừa được điều đến nơi này công tác. Chúng tôi trao đổi số điện thoại, thường xuyên gặp gỡ nhau, tự nhiên trở nên thân thiết, thậm chí còn có cảm giác nương tựa lẫn nhau.

Bạn bè và đồng nghiệp đều bảo anh có ý với tôi, nhưng trong vòng ba năm kể từ khi gặp lại, anh ấy chưa từng ám chỉ bất cứ điều gì.

Ban đầu tôi cảm thấy chúng tôi không thể có khả năng. Bởi vì anh đã nói, anh từng vô cùng vô cùng thích một người con gái.

Cuối cùng họ vẫn không thể ở bên nhau, nếu không chắc anh cũng không dây dưa với tôi thế này.

Mà tôi thì nghĩ rằng, bản thân mình có lẽ sẽ rất khó mà bắt đầu yêu ai đó thêm một lần nữa. Tôi cũng không định khư khư ôm ấp một mối tình tuyệt vọng rồi cô độc cho đến khi bạc tóc. Chỉ là, tôi thực sự không còn sức để yêu.

Có điều, tôi đã không còn là một cô bé ngây thơ đến độ ngốc nghếch nữa.

Con người ta khi đã bước ra xã hội thì sẽ trưởng thành rất nhanh, áp lực xung quanh sẽ khiến bản thân không thể không nghĩ đến chuyện kết hôn cưới gả.

Tôi chỉ là một cô gái hết sức bình thường, không hề có ý định sống cô đơn đến già. Nếu nhất định phải có một người bạn đời ở bên cho đến khi đầu bạc, thì dẫu rằng người đó là Dương Vân Khai, tôi cũng không có ý kiến gì.

Thỉnh thoảng tôi sẽ xuống bếp làm cơm mời Dương Vân Khai đến ăn. Mỗi lần như vậy, anh ấy đều ăn hết sạch. Điều đó... làm tôi nhớ đến một người.

Về sau anh thẳng thắn nói, em trả phòng đi, chuyển tới chỗ anh, cuối tuần nấu cơm cho anh ăn, rồi chúng ta chia đôi tiền điện nước, vậy có được không? Nhà của anh là do công ty cấp cho, diện tích rất rộng.

Tôi nghĩ thấy cũng công bằng, cuối cùng đã đồng ý.

Sau này tôi phát hiện, thực ra thế này chẳng công bằng gì hết. Bởi vì, lúc mua thức ăn tại siêu thị, anh luôn giành phần trả tiền, trả hết cho cả đống đồ ăn vặt của tôi.

Thế rồi tôi tự giác không mua đồ ăn vặt nữa, Nhưng anh đã ghi nhớ tất cả những thứ tôi thích ăn, cho dù tôi không lấy, anh cũng sẽ tìm ra từng món một, thanh toán rồi mang về nhà, để vào tủ lạnh.

Cuối cùng tôi chỉ còn cách cố gắng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, dùng món ngon để báo đáp.

-

Có một lần đang đi siêu thị, tôi bỗng nghe thấy giọng ca trầm thấp pha lẫn bi thương của Trần Dịch Tấn. Anh ấy hát rằng:

“Nếu như em bỗng dưng xuất hiện

Ở một quán cà phê nơi góc phố

Anh sẽ mỉm cười mà vẫy tay chào

Rồi ngồi bên tán gẫu với em

Anh muốn gặp lại em biết bao

Nhìn xem em đã thay đổi thế nào

Không nhắc về chuyện trong quá khứ

Chỉ đơn thuần là hỏi han nhau

Nói với em một câu, một câu đơn giản

Đã lâu không gặp...”


Tôi chợt dừng bước, thấy sống mũi mình cay cay.

“Sao thế?” Dương Vân Khai hỏi.

“À, không có gì.” Tôi xoa xoa chóp mũi, “Bài hát này hay quá.”

Thực ra tôi muốn nói, đây là cái bài hát vớ vẩn gì vậy, làm gì mà hát buồn thương đến thế, khiến người ta nghe là muốn khóc.

Không ngờ vài ngày sau lúc Dương Vân Khai trở về, anh tặng tôi một đĩa CD. Là album “Nhận Lấy” của Trần Dịch Tấn.

Tôi thấy lạ liền hỏi, “Album này của Trần Dịch Tấn đã rất xưa rồi, anh tặng em làm gì?”

Anh có chút lúng túng. Tôi cầm lấy chiếc CD, mới phát hiện bên trong có bài hát hôm trước nghe được.

Đó là bài Đã Lâu Không Gặp.

“Anh cứ tưởng là em thích nghe.” Anh nói, “Đi qua cửa hàng băng đĩa, gặp nên mua thôi.”

Tôi hiểu ra, cười nói, “Cảm ơn anh.”

“Không cần nói cảm ơn với anh.” Anh vuốt nhẹ tóc tôi.

Tôi chớp mắt thật nhiều lần, cố sức kìm nén dòng lệ sắp trào ra. Động tác này đột nhiên khiến tôi nhớ đến một người khác.

Chúng tôi còn có thể gặp lại không? Có thể giống trước kia, một nhà ngồi cùng nhau, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì? Được chứ. Tôi nghĩ có thể, mà cũng hy vọng rằng chúng tôi thực sự có thể.

Chỉ là, không biết đó sẽ là chuyện của bao lâu nữa? Ba năm? Năm năm? Mười năm?

Đợi đến lúc đó, khi gặp lại anh, liệu tôi có còn khóc không?

Tới khi gặp lại, chắc bên cạnh chúng tôi đều đã có một người khác.

Hoặc có lẽ, chỉ đến khi tóc đều trắng xóa, chúng tôi mới có thể thản nhiên mà ngồi cạnh nhau, bình thản nhớ về quá khứ, hoài niệm quãng thời gian từng ở bên nhau, sau đó lãng quên hết thảy.

Cảnh tượng bất chợt hiện lên trong đầu ấy làm trái tim tôi đau thắt. Tôi không xót xa cho những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đã qua đi... Tôi chỉ tiếc, tiếc rằng mình không thể cùng anh đi qua những thời khắc quan trọng trong đời, không thể lại trông thấy anh nổi giận, không thể đấu khẩu với anh, không thể nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh thái dương, không thể bên anh tới lúc trời đất hoang vu... Không thể bên anh đến già...

Nhưng mọi chuyện đã đến ngày hôm nay, cũng chỉ đành như thế mà thôi.

Tôi thầm thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dương Vân Khai, nói, “Ăn cơm đi.”

-

Tôi chưa từng muốn làm một cô gái mạnh mẽ, thế nhưng mấy năm này, bởi vì chăm chỉ làm việc nên cũng lên được chức quản lý. Trách nhiệm lớn, năng lực vẫn bình thường, thật khiến tôi có chút khó khăn.

Lúc đang than vãn ở nhà, người kia bỗng thốt ra một câu, “Nếu quá mệt thì đừng làm nữa.”

Tôi lườm anh một cái, “Nói nghe dễ lắm, không làm thì lấy gì mà ăn?”

Anh nghiêm túc nhìn tôi, bảo rằng, “Anh sẽ nuôi em.”

Tôi ngây cả người.

Mãi sau tôi mới hỏi, “Dương Vân Khai, anh đã xem Vua Hài Kịch* chưa?”

(*Một bộ phim hài HongKong do Châu Tinh Trì làm đạo diễn kiêm diễn viên chính.)

Anh thật thà trả lời, “Chưa.”

Tôi cũng nghĩ là chưa. Đối với anh, có lẽ các con số còn thú vị hơn Châu Tinh Trì nhiều.

Vì vậy tôi có chút bất mãn. Không xem phim mà cũng có thể nói ra lời thoại điển hình này, muốn đoạt bát cơm của diễn viên sao?

Rất lâu sau đó, có một ngày, Dương Vân Khai bỗng dưng nói với tôi, “Lương Mãn Nguyệt, sao em không hỏi, cô gái mà anh đã thích nhiều năm kia là ai?”

Tôi ngẩn ra, thầm nghĩ, cho dù là ai thì có liên quan gì đến tôi chứ? Với tôi mà nói, quá khứ của Dương Vân Khai không quan trọng, hoặc có lẽ, đến bản thân Dương Vân Khai cũng chẳng quan trọng với tôi.

Có điều, tương lai của tôi sau này chính là Dương Vân Khai.

Thấy tôi mãi không nói năng gì, Dương Vân Khai thở dài, bảo, “Lương Mãn Nguyệt, rốt cuộc là em ngốc thật, hay là em giả vờ không biết?”

-

Tôi từ một đứa trẻ trở thành thiếu nữ, từ một thiếu nữ biến thành một phụ nữ. Trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân, đã từng trải qua mối tình đầu thất bại, cũng có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Từng vui cười, từng rơi nước mắt. Từng cảm nhận hạnh phúc, cũng từng nếm trải đau thương, sau đó, trưởng thành. Mỉm cười vào lúc nên cười, khi cần yên lặng thì yên lặng, quý trọng cuộc sống, trân trọng người đang ở cạnh bên mình.

Nỗi đau của sự trưởng thành, có lẽ là ở chỗ chúng ta không thể hồn nhiên và ngây thơ trước đám đông thêm nữa. Nhưng ít ra chúng ta cũng có được những hồi ức cho riêng mình.

Câu chuyện của tôi, đương nhiên còn chưa kết thúc, thế nhưng cũng đã kể xong được một đoạn đường.

- HẾT -
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...