Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Tiểu Oanh đúng là không sợ trời không sợ đất giám ngồi trên ghế của chủ tịch đại nhân , hai chân vắt lên bàn làm việc .... quả là đáng khâm phục Tôi đúng là không còn gì đế nói với em ... Hàn Thiên đứng sau lưng cô , hai tay khoanh lại , khuôn mặt nhìn cô đầy bí hiểm .... không lẽ định dọa chết cô , nếu như vậy thì Tiểu Oanh Oanh coi trừng vỡ tim mất

" Haizzzzzzzzzzzzzz .... ngồi ghế của anh ta đúng là rất thoải mái .... vậy mà ghế của nhân viên như tôi thì coi bộ không ra gì .... Chủ tịch đại nhân nhà anh đúng là kiệt sỉ quá mà "

Tiểu Oanh Oanh ... giám nói tôi kiệt sỉ cơ đấy ... tiền lương 1 tháng của em ... có lẽ tôi lên xem xét lại

Chủ tịch đại nhân đúng là cao tay , đánh vào kinh tế thì Tiểu Oanh cô xem như thua đứt rồi

Cô ngồi trên ghế hưởng thụ xoay xoay hông ....đúng là thoải mái không tưởng được ... rất êm ... nói chung là nếu được nằm ngủ ở đây thì tuyệt ....................... Nói đến vấn đề ngủ thì Tiểu Oanh cô xem ra không có đối thủ

Vừa úp mặt nên bàn làm việc của chủ tịch đại nhân đã quyến luyến cái bàn không rứt ........ Hàn Thiên nhìn cô thở dài ........

Tiểu Oanh Oanh rễ ngủ vậy sao ..... chẳng lẽ không sợ tôi ăn luôn à ........................... Noí vậy thôi nhưng cũng không lỡ ra tay , nếu muốn ăn cô thì Hàn Thiên anh không cần phải lắm mưu nhiều kế như vậy , chẳng qua là muốn thu phục cô sau đó ăn cũng chưa muộn

Tiểu Oanh Oanh ngủ từ sáng đến tận chiều .......... đúng là khâm phục chị Oanh ........ nể quá mà , bắt tội chủ tịch đại nhân nằm dài trên mặt bàn ngắm nhìn cô ngủ

Hàn Thiên anh có cần chăm lo kĩ vậy không .... ở trong phòng an toàn như vậy ai có thể vào bắt cóc được Tiểu Oanh cô đâu chứ

Khuôn mặt Tiểu Oanh ngay gần kề anh ... Nếu như không có làn da kéo lại thì chắc cô phải nói là xấu thậm tệ .... cũng may mắn Tiểu Oanh cô sinh ra đã sở hữu làn da trắng nõn mịn màng ..... nhìn thôi Hàn Thiên đã muốn cắn rồi , nếu được véo cả ngày cũng rất thú vị

Không kìm được cảm xúc , Hàn Thiên đưa đôi tay thon dài lướt nhẹ trên bờ má mịn màng búng ra sữa của cô .... Càng nhìn càng muốn ngấu nghiến ...........Hàn Thiên anh xem ra là không thể kìm chế nổi cảm xúc lúc này nữa rồi.... nên đành phải làm liều

Khuôn mặt sát lại cô ... đôi môi chạm nhẹ vào bờ môi ửng đỏ của Tiểu Oanh Oanh..........cảm giác hôn trộm một ai đó đúng là rất thú vị ..... đôi môi này của Tiểu Oanh đúng là rất có sức cuốn hút ...vừa chạm nhẹ vào đã khiến anh có cảm giác tê tái toàn thân rồi ....... càng lúc càng tham lam không muốn rời

Tiểu Oanh Oanh khẽ nhíu mày .... Hàn Thiên đứng tim nhìn cô .... dáng vẻ như 1 tên trộm bị phát giác ....

Tiểu Oanh Oanh lại tiếp tục ngủ ngon lành ...... đúng là thích dọa người mà , ngay cả trong lúc ngủ cũng không chịu yên phận chút nào

Hàn Thiên nhìn cô ... cảm thấy rất bình yên , chủ tịch đại nhân đúng là đã bị Tiểu Oanh Oanh mê hoặc rồi .... nhìn cô ngủ thôi mà cũng không ngừng chớp mắt ... có thể nói là nhìn không biết chán

" Tiểu Oanh Oanh ... hình như anh yêu em mất rồi .... phải làm sao đây hả " ------ Có trời mới biết phải làm sao ... Tiểu Oanh đang say giấc lồng thế kia đâu biết gì mà trả lời anh .......... chỉ còn cách đợi cô tỉnh dậy mà đè ra hỏi ... nhưng chủ tịch có cho thêm mười lá gan chắc cũng không giám ..........

Phải nói là khi Tiểu Oanh Oanh ngủ đáng yêu .... rất dịu dàng ....cũng rất đẹp ..............Dù anh đã từng thấy nhiều người đẹp hơn cô nhưng trong lòng anh lúc này đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của cô ....... anh thích cô không phải vì nhan sắc tầm thường mà thích con người cô đối với anh rất thật không hề giả dối

Tiếng chuông điện thoại vang nên phá ngang bầu không khí lãng mạn " Một con vịt xòe ra hai cái cánh .... nó kêu rằng ....oác oác oác

Thiên Minh há mồm nghe tiếng chuông mà sốc đến độ sặc nước bọt

Không phải chứ ... Tiểu Oanh Oanh

.Cô ngồi bật dậy .... khuôn mặt chủ tịch đại nhân đập ngay vào mặt cô quả thực đáng ghét .... Tiểu Oanh Oanh tắt điện thoại nhìn anh

" Chủ tịch "

" Tôi là chủ tịch sao ? ... cô Tiểu ... cô đến giờ vẫn còn nhớ tôi là chủ tịch à "

" Đương nhiên là nhớ ... lù lù 1 đống đây mà " - Lời lẽ của Tiểu Oanh Oanh đúng là đang phản bác lại trình độ học vấn của cô ........ Hàn Thiên không biết nói gì chủ có thể lắc đầu

Nếu em cứ như vậy .... đến khi trở thành vợ anh .... chắc chắn sẽ rất mệt đây - Hàn Thiên quả nhiên là chủ tịch đại nhân ... suy nghĩ rất trí lí .... đoán trước được cả vận mệnh cuộc đời sẽ đặt vào tay cô .... haizzzzzz

Tiểu Oanh Oanh nhìn xung quanh biết mình ngồi nhầm chỗ ... khuôn mặt bỗng dưng hiền đến độ muốn người ta nôn ra máu ........

" Chủ tịch ... anh nhìn tôi như vậy có ý gì " -- Nhìn là biết anh mắt đang ám chỉ .... Tiểu Oanh Oanh nhà cô còn không biến đi thì đừng trách tôi ra tay không biết thương hoa tiếc ngọc ...... nói cái từ thương hoa tiếc ngọc quả thực nghĩ lại thấy ngại ghê , chị Tiểu Oanh làm bằng đá vôi mà ... haha

" Đến giờ về rôi ... cô muốn ở đây với tôi sao " - Chủ tịch đúng là thích dọa người.................. Tiểu Oanh Oanh nhìn đồng hồ , nước mắt chảy ngược vào tim

Không lẽ ngủ nhiều đến vậy .... chắc tại hôm qua ngồi đọc truyện không trong sáng nên giờ đặt đâu là ngủ đấy luôn .... Tiểu Oanh Oanh nhìn nên mặt bàn .... Tạ ơn chúa con không để lại dòng suối nào , nếu không chắc cả đời này chắc xấu hổ đến chết mất

Mà anh ta nói cũng lạ ghê mắc gì cô phải ở lại đây .... không nhẽ chủ tịch có ý đồ đen tối với cô .... nếu vậy chuồn là thượng sách ....

" Chủ tịch tôi về đây " Tiểu Oanh Oanh nhanh tróng bước đi nhẹ nhàng .... chưa kịp ra đến cửa đã bị câu nói của chủ tịch đại nhân làm kinh hãi

" Cô Tiểu ... lộ quần chíp hồng kìa " ................. Trời đất mẹ Tiểu Oanh đúng là hết nói nổi .... chiếc váy lúc ngồi lâu xoay qua xoay lại đâm vướng vào nhau ... kết quả khi đứng dậy thì ..... Amen.... tội lỗi ... tội lỗi

Trời ơi xấu hổ chết mất ..... làm ơn biến ra cái lỗ nào cho con chui xuống đi ..... Đôi tay chưa kipk kéo xuống thì Hàn Thiên đã bước tối luồn tay kéo xuống cho cô .. Hơi thở ấm lóng phả vào tai cô tất nhẹ nhàng cũng rất phũ phàng " Cô Tiểu... tiền lương hôm nay không tính

Chủ tịch nhà anh kiệt sỉ quá mà ... là lỗi tai ai chứ .... do anh cố tình không gọi tôi dậy ...chọc tức tôi là niềm hạnh phúc của nhà anh ư .... được nắm Hàn Thiên , mối thù này tôi quyết khắc cốt ghi tâm

" Dạ ".............. Tiểu Oanh Oanh bước đi trong lòng lặng trĩu ....

" Ở lại với tôi thì tiền lương tăng gấp đôi "

" Thật sao " ---------------- Tiểu Oanh quay người lại .... nhưng rồi lại xịu mặt xuống .... ở lại với anh ư , không chừng nguy hiểm nhân đôi thì có

" Cô không tin sao " - Tiểu Oanh Oanh nhìn thấy tiền là sáng mắt vậy mà nhìn thấy người có tiền như anh lại không sáng mắt là sao

" Chủ tịch ... ở lại với anh e rằng rất nguy hiểm "

" Nguy hiểm ..... nếu thấy nguy hiểm sao lúc cô ngủ không sợ nguy hiểm hả "

Câu nói của chủ tịch anh cũng rất đáng tin cậy ha .... xem ra không còn lí do gì để từ chối .... được vậy thì ok luôn và ngay cho anh

" Chủ tịch mà ở lại làm gì vậy "

" Đấm lưng cho tôi "

" Hả ... đừng đùa chứ


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...