Em Bị Bệnh Phải Trị
Chương 63
Một tay Nam An An còn đè lên vai Khương Minh, khi bốn mắt nhìn nhau cô chớp chớp mắt dựa sát vào hôn lên mắt Khương Minh: “Đi đốt pháo hoa….”
Làn môi cô mềm mại ướt át, lúc nhẹ nhàng chạm lên mí mắt anh, trong sâu tận đáy lòng Khương Minh cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua, Nam An An hôn phớt nhẹ sau đó cúi đầu nhìn Khương Minh.
Nam An An gối đầu lên ngực anh, mấy sợi tóc buông lơi quét qua xương quai xanh của anh, môi hồng răng trắng Khương Minh ngắm không còn thấy buồn ngủ nữa.
Thừa dịp Khương Minh thay quần áo Nam An An bớt ra chút thời gian lên nik weibo mà lâu rồi cô không vào, sau khi tìm được bài đăng lúc trước mình gửi ---
Tôi đã đổi tên: Tôi cũng có kỹ xảo đặc biệt làm nũng . Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần nhà tôi, đặc biệt có kỹ xảo lạnh lùng cao ngạo.
Sau khi quàng khăn xong, Khương Minh lái xe dẫn cô ra công viên ngoại ô thành phố C. Gần tới khuya nên người vốn không đông lắm Khương Minh dẫn cô mua xong pháo hoa ở cổng công viên rồi đỗ xe trước cổng công viên cùng nhau đi vào với cô, dọc đường đi Nam An An đều rất hưng phấn: “Thật ra em thích nhất là đốt pháo hoa, lúc bốn tuổi cậu em dẫn em đi chơi mua một đồng hai cây pháo hoa. Thừa dịp cậu không chú ý em đứng trước chiều gió châm một cây rồi chạy đi, cuối cùng còn đốt cả áo bông của em, thiếu chút nữa thiêu luôn cả mình, qua năm mới em bị ba đánh một trận. Sau đó em không chơi nữa.”
Bậc thềm dẫn lên đỉnh núi còn rất dài, Nam An An đi một lát không nhiệt tình nữa cuối cùng hoàn toàn nằm úp sấp trên lưng Khương Minh để anh cõng lên. Hai tay Nam An An ôm cổ Khương Minh giống như đang nói lẩm bẩm dọc đường đi: “Em không nói với anh lúc trước từng thấy một bài viết trên diễn đàn Thiên Nhai, các cô ấy đều nói lần đầu tiên lúc nhìn thấy một nửa kia thật sự của mình sẽ có cảm giác rất khác lạ, giống như cả người anh ấy đều tỏa sáng. Khi đó em trả lời hai chữ….”
Khương Minh thoáng suy tư một lát, khi đó Nam An An còn nhỏ chắc trả lời hai chữ chính là: “Mong đợi?”
Nam An An thẹn thùng ho khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói ra câu trả lời --- “Nói vớ vẩn.”
Cô ôm cổ Khương Minh, nhìn Khương Minh cõng cô vững vàng đi lên bậc thềm nhỏ giọng nói: “Sau này em cảm thấy đúng thật, khi đó em tới văn phòng tìm anh, anh tựa vào cửa văn phòng bên cạnh, cửa mở rất nhỏ, ánh mặt trời từ khe hở nhỏ phía sau lưng anh chiếu qua, em cảm giác anh như đang tỏa sáng…” Nam An An nói xong lại hỏi Khương Minh, “Lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy em thì có cảm giác gì?”
“…..” Khương Minh suy nghĩ một lúc bộ dạng nghiêm túc nói: “Khi đó em đứng trước cửa văn phòng anh liếm màn hình.”
Nam An An: “….”
Lúc em tình cảm nồng nàn tỏ tình thì anh lật lại lịch sử đen tối của em, thật sự thấy được sao?
Hai tay Khương Minh ôm đầu gối cô kéo lên trên: “Cảm thấy em rất buồn cười.”
Nam An An dùng cằm cọ xát bờ vai anh: “Em cảm ơn anh đã không cảm thấy em là một người có bệnh thần kinh.”
Khương Minh trầm ngâm một lát, nghiêng mặt qua hôn lên má cô: “Cảm thấy em là một người biết đùa.”
Nam An An: “Em không muốn chơi đùa với anh!”
Nghe vậy Khương Minh cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Khi đó em thè lưỡi liếm màn hình, anh cảm thấy em rất khêu gợi.” Bộ dạng Nam An An vươn đầu lưỡi ra liếm màn hình mang theo cảm giác…. Lơ đãng mê hoặc, phối hợp với gương mặt tròn trịa xinh xắn khiến hai mắt anh tỏa sáng.
Nhận được câu trả lời này, Nam An An tự mãn làm hành động như thỏ Tư Cơ, “Oh~sexy~lady~” hát xong đắc ý nói, “Lúc đó không nghĩ tới em thế mà lại có thể là người có tính lãnh cảm, hà hà.”
Khương Minh: “….”
Đêm đông nên rất lạnh, đến chỗ đất trống trên đỉnh núi, Khương Minh thả Nam An An xuống rồi cúi người quấn khăn quàng cổ cho cô. Với hành động lấy khăn quàng cổ làm khẩu trang Nam An An đã không còn sức kháng cự lại, tháo đôi găng tay xù xì rồi cầm lấy hai cây pháo bông, cầm bật lửa từ Khương Minh châm lên rồi vung vẩy trong không trung.truyện bên dienndan,lequydon.com
Đã nhiều năm Khương Minh không chơi đồ chơi kiểu trẻ con này, tựa vào pho tượng ngắm Nam An An tự mình chơi đùa, đóm lửa chói mắt làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của Nam An An, ánh lửa chiếu rọi càng khiến con ngươi cô sáng ngời.
Có đôi khi Khương Minh nghĩ làm sao anh thích Nam An An nhỉ, cách tám năm thời gian.
Đối với anh mà nói, Nam An An giống như ánh mặt trời sưởi ấm giữa mùa đông, ấm áp mà không chói mắt.
Lúc ở chung với cô cả người đều thoải mái và vui sướng, bất kể là cách màn hình Tiểu Quyển, hay là Nam An An vui tươi sinh động.
Bắn pháo hoa mừng năm mới ở Thành phố C đều tổ chức bắn ở đỉnh núi công viên, tới gần giữa khuya lúc từng đợt tiếng pháo từ chân núi đua nhau vang lên, một tiếng nổ vang mạnh mẽ bùng lên, cả đám lửa bập bùng sau lưng Nam An An bay vút lên không trung, bay tới lưng chừng sau đó nổ bùm, rực rỡ và chói mắt.
Trong lúc nhất thời bên tai tràn đầy ánh lửa và tiếng pháo nổ vang, bọn họ đứng tại chỗ cúi đầu là có thể quan sát toàn bộ đèn đuốc của mọi nhà ở thành phố C.
Nam An An đang ngửa đầu nhìn bầu trời đầy vệt sáng pháo hoa cũng không ngại bên eo cô có nhiều hơn hai cái tay, Khương Minh ôm lấy cô từ sau lưng ….
Pháo hoa trong tay đã cháy hết, Nam An An buông tay xoay người lại cọ xát vào người Khương Minh, giọng cô chìm ngập trong tiếng pháo nổ vang khắp bầu trời: “Khương Minh, em em anh.”
…..
Sau khi kỳ nghỉ đông dài dằng dặc trôi qua, Nam An An cũng không có cách thích ứng với cuộc sống sau khi khai giảng. Sau đó cô làm trợ giảng cho tiến sĩ Khương Minh, ngày thường ở chung với Khương Minh nhưng thời gian không nhiều hơn là bao nhiêu, ngoại trừ làm đầu đề còn phải kèm thêm bài tập toán vĩ mô trung cấp. Từ khi mới bắt đầu Nam An An hơi khẩn trương càng về sau thì mặc kệ để tự nhiên, rồi dần dần cũng thích ứng với hình tượng mới.
Trong sân trường rất ít khi cô gặp phải Giản Diệu, thỉnh thoảng lúc gặp nhau ở vòng xoay cô cũng xem như không thấy rồi bước đi.
Đại học năm hai, cô dẫn dắt các học sinh khóa này chuẩn bị tốt nghiệp cuối kỳ.
Thỉnh thoảng Nam An An đi qua vườn trường chứng kiến các cô mặc đồ Học sĩ (học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học – Theo QT) cầm chiếc máy ảnh chụp ảnh trong bụi cỏ thì sẽ nhớ tới năm đó cô và bọn Cố Cầu Cầu bốn người cùng nhau chụp mấy tấm trước tất cả cảnh trong trường đại học phía Tây, không hiểu sao có chút cảm khái.
Các học sinh tới thời gian tốt nghiệp cuối kỳ, làm phụ đạo viên nên lượng công việc của Nam An An cũng bỗng chốc tăng lên vù vù.
Một người nối tiếp một người trong lớp học, đủ loại tài liệu theo gót nhau tới, mặc dù Khương Minh chủ động chịu trách nhiệm luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của cô, nhiệm vụ học hành của cô gần như đã xong, nhưng Nam An An vẫn bị công việc vặt vãnh làm khổ có chút không chịu nổi.
Có buổi trưa một học sinh làm mất tờ thỏa thuận ba bên đã ký (thỏa thuận ba bên là “sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, sinh viên tốt nghiệp thỏa thuận việc làm” – Theo http://baike.baidu.com), một học sinh thất hứa hai lần khóc lóc cầu xin cô cho thêm một cơ hội nữa, còn có một học sinh không tìm được việc làm cũng tìm đến Nam An An tố khổ.
Nam An An giữ vững tinh thần cũng không thể giải quyết xong toàn bộ mọi chuyện được, trong lòng có cảm giác thất bại.
Buổi tối lúc ôm một xấp giấy thỏa thuận ba bên nhập lưu trữ vào hệ thống Nam An An trực tiếp nằm úp sấp trên bàn làm việc của Khương Minh mê man ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nữa mê thì cảm giác con chuột trên tay bị người ta rút ra, cô cũng bị bế từ trên ghế dậy.
Nam An An lẩm bẩm một tiếng, mơ hồ không rõ nói câu “Còn chưa làm xong,” dưới thân mềm mại lại thoải mái, Nam An An cọ xát cuộn lấy thảm lông thoải mái ngủ tiếp.
Cô bị tiếng bàn phím đánh thức, Nam An An dụi mắt mới phát hiện cô đang nằm trên sofa trong văn phòng Khương Minh, đèn trên đỉnh đầu chưa bật, cách đó không xa Khương Minh đang ở trong bóng tối nhập một tập thỏa thuận ba bên vào máy tính mà lúc chiều cô chưa làm xong.
Ánh sáng lờ mờ của màn hình chiếu lên gò má Khương Minh đang chăm chú, Nam An An duỗi lưng mệt mỏi từ trên ghế sofa đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía sau Khương Minh, “Vèo” một cái đưa tay lên phía trước mặt anh, cổ tay đã bị Khương Minh nhanh tay nhanh mắt bắt được. Một tay Khương Minh cầm cổ tay cô kéo ấn đặt lên trên đùi mình, Nam An An giống như đã tìm được việc hay, vươn cái tay tự do đặt trên bàn phím cùng đánh chữ với Khương Minh.
Thỏa thuận ba bên còn thừa lại không ít, ánh mắt Nam An An liếc nội dung trong bản thỏa thuận lúc Khương Minh vừa nâng tay lên liền ấn xuống khu vực phần đánh chữ của mình, hai người cùng nhau làm năng suất ngược lại càng thấp hơn, nhưng Khương Minh cũng không đuổi cô đi.
Trong văn phòng mờ tối chỉ nghe thấy tiếng đánh bàn phím, Nam An An cúi đầu thật vất vả mới thích thích ứng với việc chỉ có màn hình phản chiếu ánh sáng lên bàn phím. Ngón tay ấn một phát lỗi một lần, tay phải Khương Minh đi theo cô phải ấn nút backspace mấy lần.
Nam An An quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Minh được ánh huỳnh quang màn hình chiếu rọi lên, âm thầm phác họa ánh mắt sau cặp kính của anh, con ngươi Khương Minh được ánh sáng màn hình chiếu càng thêm sáng hơn, mang theo sức lôi cuốn kỳ lạ. Cuối cùng Nam An An không nhịn được nâng tay vuốt ve từ chóp mũi cao ngất tới tới làn môi mỏng, cằm, sau đó ngón tay lướt qua cổ anh và dừng lại trên yết hầu Khương Minh.
“Chuyên tâm một chút” lúc Khương Minh nói, đầu ngón tay hạ xuống yết hầu Khương Minh có phần kích thích.
Nam An An không thành thật đâm đâm yết hầu của anh, liền cảm giác được đầu gối Khương Minh chen vào giữa hai chân cô, nguy hiểm cọ xát….
Nam An An thu tay giống như bị điện giật, cười “Ha ha” một tiếng, dịch mông muốn từ trên người Khương Minh đứng dậy, nhưng lại cảm giác dược bản thân mình cọ vào vật gì đó của Khương Minh, cơ thể đột nhiên hơi cứng đờ. Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng gì chợt nghe thấy tiếng xấp tài liệu bản thỏa thuận ba bên đã nhập xong quét qua bên kia bàn làm việc, còn cô bỗng chốc bị Khương Minh đè lên trên bàn.
Bàn làm việc dưới thân hơi mát lạnh, hai đùi Nam An An bị đẩy cong trong không trung không chạm tới sàn, mắt cá chân bị Khương Minh tách ra, “Còn nháo nữa không?”
Nam An An đột nhiên lắc đầu, Khương Minh tắt máy tính dọn dẹp xong tài liệu dẫn cô rời khỏi tầng học viện kinh tế.
Gió đầu hạ thổi tới khiến người ta rất thanh thản dễ chịu, tay Nam An An nhẹ nhàng cầm ngón tay Khương Minh lúc lắc đung đưa đi tới bãi đậu xe, trên đường đi vượt qua mấy đôi tình nhân đang thân mật hôn nhau dưới đèn đường.
Đến cột đèn đường thứ tám, Nam An An đẩy nhẹ Khương Minh vào cột đèn đường, kiễng chân hôn lên môi Khương Minh.
Tiếng ve kêu ngày hè, ánh đèn đường mờ tối, còn có côn trùng nhỏ bay lượn dưới ánh đèn đường….
Vừa đúng lúc có đôi tình nhân đang hôn nhau phát ra tiếng.
Nam An An ngửa đầu nhìn khuôn mặt Khương Minh dưới đèn đường, tay anh vuốt ve thịt trên eo cô, giơ tay ôm cô đứng lên bước nhanh đi tới bãi đỗ xe, sau khi mở cửa xe Nam An An liền bị ấn dựa vào ghế lái phụ hôn đến đầu óc choáng váng.