Em Bị Bệnh Phải Trị
Chương 47
Lúc xem bài viết, Nam An An còn có thể bình tĩnh, nhưng khi ‘người thật sự lạc vào cảnh giới hiện thực’ cô không làm được, cô đứng trước cửa ra vào của lớp kinh tế, cả người như bị lột toàn bộ mặc cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.
Nam An An từng xem qua một bộ phim truyền hình về đề tài cường bạo, lúc nữ chính phẫn nộ muốn đi tố cáo tên đàn ông đó, cô tìm những người từng bị như cô cùng nhau khởi tố, những người phụ nữ kia chẳng có ai là không từ chối cô cả. Khi đó Nam An An thật sự không hiểu nổi, , cô hỏi An Dạng, mẹ, vì sao các cô ấy không đi tố cáo hắn, An Dạng nói sau khi tố cáo sảng khoái trong chốc lát, nhưng cả đời cô ấy đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.
… Bây giờ cô cũng lõa lồ dưới ánh mắt như vậy, không che giấu chỗ nào, mới biết được ngay cả ánh mắt ấm áp đồng cảm đôi khi cũng là một lưỡi dao sắc bén nhất.
Việc trải qua tối hôm đó cô và Nam Vi Vi nghéo tay giữ bí mật, ngay cả ba mẹ cũng không muốn nói, ngay cả đám lưu manh này cũng chưa từng truy cứu vì muốn giữ gìn danh dự, bây giờ….
Cô không muốn hồi ức lại bị thêm mắm thêm muối mở ra trước mặt mọi người, mà đầu sỏ gây nên đắc ý hả hê đứng trước mặt cô thưởng thức kiệt tác của cô ta.
Nam An An biết đánh Du Thu sẽ khiến cho chuyện càng tệ hại hơn, nhưng cô không kiềm chế nổi bản thân…..
Người càng đông, trái lại Du Thu có thêm sức mạnh, cô ta hất hất cằm khiêu khích nhìn thoáng qua Nam An An, thậm chí còn chủ động ghé sát mặt qua: “Nhiều người như vậy, cô có gan thì ở trước mặt nhiều người đánh tôi đi, để cho tất cả mọi người thấy bộ dạng cô giậm chân xấu xí khi tôi đâm trúng chỗ đau của cô, đến đi…. Có gan cô tới đi….”
“Tôi không có gan….” Nam An An thấy bộ dạng Du Thu đắc ý hả hê, “Cũng đánh cô.”
Cô nói bàn tay cũng không quên rơi xuống, “Bốp” tiếng kêu thanh thúy vang lên, toàn trường đều yên lặng trong ba giây, sau đó đám người xôn xao ồn ào.
Không biết là chuông điện thoại của ai vang lên, vẫn là giai điệu quen thuộc, vẫn là lời bài hát động lòng người.
---“Bầu trời bay tới năm chữ, đây cũng không phải là chuyện gì… Chính là feel rất thoải mái, rất thoải mái, rất thoái mái, thoải mái thoái mái thoải mái thoải mái….”
Du Thu ôm mặt sửng sốt một lúc lâu, “Cô lại có thể dám đánh tôi!” Cô ta tức giận đến tay cũng run lên, Nam An An thế mà thật sự dám! Lực tay Nam An An rất mạnh không tính, lại còn ở nơi đông người bị quăng bạt tai càng nhục hơn.
Ánh mắt Du Thu đã đỏ, cô ta làm nhiều như vậy đã nghĩ sẽ nhìn thấy cô thân bại danh liệt, nhưng cô đứng chỗ này, không thấy nhếch nhác chút nào.
Giống như chiều hôm đó ở quán cà phê, cô ta rống lên với Nam An An cô không có ba cô thì cô chả là gì cả.
Nam An An bình tĩnh hòa nhã, mà cô ta chính là trò cười.
Du Thu nới lỏng tay ôm mặt, hét lên một tiếng bổ nhào về phía Nam An An giơ tay muốn níu tóc cô. Nam An An nhanh nhẹn tránh bàn tay cô ta, Du Thu chụp hụt sau đó thở gấp đá một cước lên bụng Nam An An, lequyidon.com, nữ sinh vây quanh xem hít vào một hơi, một cước này rơi xuống…. Cũng may hồi nhỏ Nam An An bị An Dạng đánh suốt, sức không lớn dáng người xem như nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng eo phía bên trái vẫn bị xẹt qua một chút.
Du Thu bị tát vào mặt sau đó giận đỏ con mắt, có mấy người nam sinh đi ngang qua đang muốn đứng lại ngăn cản Du Thu điên cuồng, thì thấy một nữ sinh vọt lên quăng túi xách, giơ tay vỗ vỗ vai Du Thu như bạn bè, trong nháy mắt Du Thu xoay người một cái tát quăng lên mặt Du Thu….
Dùng sức rất mạnh Du Thu lảo đảo một cái rồi ngồi xuống đất.
Có mấy nữ sinh cao gầy xinh đẹp vừa tới trong đó có người còn vỗ vỗ tay, hô lên “Nhà họ Mộ đẹp trai ngây người!”
Nam An An đứng đó sửng sốt một chút, giương mắt lên thì nhìn thấy An Nại đang đi về phía cô, mà nữ sinh vừa rồi được gọi là nhà họ Mộ cũng chạy tới, đối với lời khen ngợi của An Nại nói: “Nại Nại tớ đẹp trai hả?”
An Nại ừ một tiếng, bày ra vẻ mặt không có chút biểu cảm gì, cô nhìn lướt qua eo Nam An An nói: “Còn tốt chứ?”
“Tàm tạm.” Nam An An gật đầu, từ nhỏ An Nại đã theo mẹ cô đến nhà họ Sở, hai người bọn cô thậm chí còn chưa từng gặp, không nghĩ tới cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ. Cô nói cảm ơn với Lâm Mộ đứng bên cạnh, Lâm Mộ khoát tay tùy tiện nói: “Gặp chuyện bất bình kêu lên một tiếng, kẻ hèn thô lỗ này tự tiện ra tay.”
An Nại nhàn nhạt nhắc nhở cô: “Chị có thể tố cáo cô ta.”
Cô nói xong cầm di động của Nam An An, ngón tay xinh đẹp thon dài tìm tòi nhấp vào mấy chữ “Tội phỉ báng lên trên Internet” rồi sau đó trả lại cho cô, nhìn Nam An An rồi lại tích chữ như vàng mở miệng --- “Đều phù hợp.”
“Cám ơn em.” Nam An An cất di động, thật lòng nói với An Nại.
“Em tự bênh vực mình,” An Nại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu em là chị, em sẽ giết chết cô ta.”
Bên này vừa xảy ra chuyện ẩu đả nhau, bên kia giáo viên học viện đã tới rồi, Nam An An chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày bản thân mình đánh nhau bị gọi phụ huynh lên, cũng may An Dạng không ở trong nước.
Nam An An ngồi trên sofa trong văn phòng viện trưởng, chờ ba mẹ Du Thu đến ‘hưng sư vấn tội.’
Cửa văn phòng vừa mở Nam An An ngẩng đầu chỉ nhìn thấy mỗi Du Hạ đi tới, lỗ mũi Du Thu bị Lâm Mộ đánh chảy cả má, gò má còn dấu tay của cô, thoạt nhìn thấy mà giật mình.
Sau khi Du Hạ đi vào Du Thu cũng không tỏ ra mình có chỗ dựa, ngược lại oán hận trừng mắt với Du Hạ.
Du Hạ đưa tờ khăn giấy cho cô ta sau đó liền lạnh nhạt chuyển ánh mắt về phía Nam An An: “An An, tiểu Thu còn nhỏ, có thể….”
Nam An An gật đầu đã hiểu, “Tôi còn nhỏ hơn cô ta.”
Du Hạ bị nghẹn họng, vẫn bình tĩnh hòa nhã nói: “Như vậy đi, bên chúng tôi không truy cứu chuyện cô đánh Du Thu, cô cũng đừng truy cứu trách nhiệm của Du Thu trong chuyện bbs, mỗi bên lùi một bước thế nào? Hãy nhìn vào quan hệ của tôi và Khương Minh.” Với kinh nghiệm của Du Hạ, bài viết của Du Thu đủ ghép vào tội phỉ báng trên Internet.
Nam An An lắc đầu, mặn nhạt gì cũng không ăn: “Xin mời truy cứu tôi.”
…..
Đàm phán rơi vào tình thế bế tắc, từ văn phòng đi ra Du Hạ bỏ lại Du Thu, kiên trì muốn mời Nam An An đi uống cà phê, Nam An An ngồi trong quán cà phê nhìn Du Hạ phía đối diện tao nhã quấy cà phê.
“Trước tiên tôi nói xin lỗi cô một tiếng.” Vừa lúc nãy Du Hạ bị Nam An An từ chối vẫn có thái độ rất bình tĩnh như cũ, giọng điệu nhỏ nhẹ nói thẳng vào vấn đề, “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nói, chuyện Du Thu làm ra thật sự rất quá đáng, mang nhiều phiền phức cho cuộc sống của cô. Nhưng là người làm chị, tôi cầu xin cô đừng truy cứu nó.”
“Tôi biết yêu cầu này rất vô lý, trên thực tế, từ sau khi Du Thu trở về nhà, thì tôi thường xuyên phải ăn nói khép nép và cầu hòa với người ta. Ba tôi là người rất trọng nam khinh nữ, rốt cuộc sau tôi có Du Ly ông vẫn còn chưa hài lòng, kết quả lần sinh thứ ba là con gái, ba tôi vì tương lai mà đưa Du Thu cho một người bà con xa, mấy năm trước ba tôi về hưu, vì lương tâm ông mang tiểu Thu trở về…. Tôi thừa nhận, trong lòng nó méo mó.”
“Nói thật, nếu chuyện này chỉ cần mình Du Thu dính vào, tôi sẽ không cầu xin cô như vậy. Nhưng một khi cô tố cáo nó, tất nhiên sẽ phải liên lụy đến Du Ly, em trai tôi có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng cũng là người vô tội. Mặc dù chúng tôi đều đã đối xử tốt với Du Thu, nhưng tôi biết rõ, nó rất vui nhìn thấy tôi và Du Ly gặp tai họa, có lẽ là vì từ nhỏ bị ba mẹ vứt bỏ cho nên để lại bóng ma tâm lý.”
“Tôi biết có thể cô muốn nói trên thế giới này rất nhiều người bị đối xử không công bằng, nhưng không phải ai cũng sẽ có ác ý đi hãm hại người khác.” Là một tiến sĩ luật học, Du Hạ nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, logic rõ ràng bịt hết lời cô nói.
“Xin cô thông cảm tâm tình người làm chị như tôi, rất xin lỗi, chúng tôi đều mắc nợ nó.”
Sau khi đánh xong bài tình thân, Du Hạ lại nhân cơ hội ném ra trọng tâm đề tài mới, cô ta phải làm Nam An An không có thời gian rỗi chú ý tới chuyện Du Thu: “Tôi nói chuyện bài viết với Khương Minh, tạm thời anh ấy còn chưa trả lời tôi….”
Chiếc cốc sứ trong tay Nam An An rơi xuống bàn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, giống như có một trận gió quét qua quán cà phê.
Lúc một việc chưa xảy ra, người ta thường thường sẽ sợ hãi lo lắng. Bình tĩnh trước khi nổi lên bão táp luôn khiến người ta run sợ trong lòng.
Nhưng cuối cùng khi bão táp tới, Nam An An có cảm giác nó như hạt bụi, thậm chí cô còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi về tới nhà Khương Minh vẫn còn sớm, Nam An An ngồi trên sofa cọ vào gối ôm mềm mại, , quan sát tỉ mỉ toàn bộ phòng khách mới phát hiện nơi này và lúc đầu tiên cô tới đây không giống nhau, màu sofa là vàng nhạt ấm áp, trên cửa sổ còn treo cây tiên nhân chưởng theo thứ tự từ cao xuống thấp, còn có rèm cửa sổ ngắn bằng vải ka-ki được gió thổi tung bay nhẹ nhàng.
Cô để lại trong này rất nhiều vết tích, nhưng Khương Minh ở nơi đâu?
Nam An An lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên sau đó dừng lại trang web vừa rồi, là lúc nãy An Nại tìm giúp cô tội phỉ báng trên mạng.
Một lần nữa An An gõ một chữ lại một chữ vào khung tìm kiếm --- “Bạn gái có tính lãnh cảm.”
Phía dưới khung tìm kiếm nhảy ra dòng thứ nhất chính là” Bạn gái có tính lãnh cảm muốn chia tay.”
Cô thay đổi mấy chữ --- “Bà xã có tính lãnh cảm.”
Vẫn câu chữ đơn giản khắc nghiệt như trước --- “Bà xã có tính lãnh cảm muốn ly hôn.”
…..
Đây là nguyên nhân cô cẩn thận giấu diếm, nhưng mà cô cũng không thể trốn tránh sự thật.
Nam An An cầm di động di chuyển đến danh bạ liên lạc, đứng đầu tiên chính là dãy số của Khương Minh.
Cô không chút do dự ấn phím call.
---
Không có ai nghe máy.
Giọng nữ máy móc mà ngọt ngào trong phòng yên tĩnh, rõ ràng mà cứng nhắc.
Nam An An gọi bao nhiêu cuộc điện thoại….
Thì giọng nữ kia lập lại bấy nhiêu lần.
Lặp lại nhàm chán đến mức khiến người ta hỏng luôn.
Nam An An vùi mặt dưới tay vịn ghế sofa, giống như vô số lần ngồi trên người Khương Minh duỗi chân mình vắt lên ghế sofa xem tivi vậy, cuối cùng Khương Minh sẽ ôm eo cô dễ dàng túm về.
Lúc trời sắp tối, Nam An An mở tủ lạnh lấy cho mình một lọ sữa chua, cô gần như cả ngày cũng chưa ăn gì trong bụng trống rỗng.
Mới vừa đi tới phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông di động của mình vang lên, cô chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông di động của mình lại êm tai như thế, Nam An An thả sữa chua trong tay chạy vọt tới sofa mò di động cầm lên.
--- Không phải Khương Minh.
Nam An An nghe máy, “A lô, mẹ?”
“An An,” giọng nói An Dạng từ trong ống nghe truyền tới.
Đèn phòng khách chưa bật, Nam An An cầm di động đứng dưới ánh đèn mờ tối trong phòng khách, lại hạ giọng gọi một tiếng “Mẹ.”
An Dạng nghi ngờ ừ một tiếng, “Làm sao vậy?”
Nam An An dúi đầu vào trong gối ôm,
Mẹ, con hơi khó vượt qua.