Mà bây giờ, cô càng thêm không có đặt cái gì mà công việc xã hội và học bổng ở trong lòng. Sống hơn ba mươi tuổi, cô mới phát hiện, mình học được quá ít trong trường học, nhưng sau khi ra xã hội, thời gian và tinh lực có thể làm cho mình an tâm học tập lại đã ít càng ít hơn.
Hiện tại, cô chỉ muốn học tập cho tốt, đọc sách nhiều hơn, hưởng thụ cuộc sống đại học yên tĩnh an tâm, thư thái mà phong phú qua hết bốn năm đại học, ờ, bây giờ, còn lại cũng không quá ba năm. Đại học, thật ra thoáng cái là hết. . .
Một năm học này, Triệu Thừa Dư được học bổng là không có vấn đề, học kỳ này điểm tổng kết của cậu xếp thứ nhất toàn khóa chuyên ngành năm nhất, mặc dù không có tham gia hoạt động sinh viên gì, nhưng cuộc thi lần vừa đây, có lợi không ít trong cuộc bình xét học bổng cuối kỳ này!
Chờ cậu cầm được học bổng, dĩ nhiên là muốn mời cô ăn một trận đã đời. Ừ, nếu như bị Thịnh Mạn Mạn là heo con ăn uống hàng đầu kia biết, không chừng sẽ bị đập một trận. Ừ, tuy rằng số tiền này phải tới sau khi khai giảng học kỳ sau mới có thể phát, nhưng mà có lẽ bọn họ có thể tiêu sớm, nhân lúc chưa tới huấn luyện quân sự, một kế hoạch hành trình nho nhỏ, không cần quá xa, ở vùng gần đây, hành trình khoảng hai ngày.
Cố Hàm Ninh nhất tâm lưỡng dụng (*), trong lòng lên kế hoạch, bọn họ có thể đi nơi nào chơi một chuyến.
[(*) Nhất tâm lưỡng dụng: đồng thời tập trung chú ý vào hai việc.]
Năm nay thời gian bọn họ huấn luyện quân sự là tháng tám, khoảng trước khi vào học, mấy người Bùi Duệ Triết có thể thuê được căn phòng đẹp ổn thỏa rồi, đến lúc đó, sửa sang, đăng ký, mua trang thiết bị, làm Triệu Thừa Dư hao tốn hơn phân nửa tâm tư.
Cố Hàm Ninh đột nhiên than thở, cô thế nào cảm thấy, ngày cô có thể có được Triệu Thừa Dư hoàn chỉnh, đã không nhiều lắm a?
Đến khi Triệu Thừa Dư dắt cô ra khỏi phòng ngủ, cô cũng chỉ là không chút đếm xỉa chậm chạp đi theo vung vẩy tay, trong lòng vẫn còn nghĩ đến kế hoạch, rốt cuộc nghỉ hè nên đi nơi nào chơi.
“Đang suy nghĩ gì?” Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt Cố Hàm Ninh hoảng hốt, nhịn không được véo nhẹ nhéo chóp mũi cao của cô.
Cố Hàm Ninh nhíu mày, lắc lắc đầu, đập vào cái tay đang tác quái của Triệu Thừa Dư.
“Em đang suy nghĩ, nghỉ hè chúng ta nên đi đâu du lịch đây.”
Ánh mắt Triệu Thừa Dư sáng lên, làn môi nhẹ cong, đáy lòng hơi hơi nóng lên, bước chân ngừng lại: “Em muốn đi nơi nào? Nếu không đi Hải Nam? Hay là Vân Nam? À, Quế Lâm cũng không sai! Hoặc là em muốn đi Lệ Giang?”
Cố Hàm Ninh liếc cậu một cái: “Em tính đi hai ngày, đi thị trấn cổ gì đó gần đây một chuyến.”
Nụ cười của Triệu Thừa Dư cứng lại: “Tại sao? Đi nhiều hơn mấy ngày không phải rất tốt sao? Nếu là hai ngày, cuối tuần chúng ta cũng có thể đi mà! Nếu không cuối tuần sau chúng ta cùng đi Ô Trang? Thời gian nghỉ hè nhiều như vậy, không bằng phải đi nơi xa một chút a!”
Cố Hàm Ninh bật cười nghiêng liếc cậu một cái, trong lòng tuy rằng cũng có một chút xíu ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói: “Không được! Chỗ anh nói, dù sao cũng phải mất khoảng sáu bảy ngày đi? Nghỉ hè em còn nhiều việc lắm, sao mà đi được nhiều ngày như vậy a!”
Triệu Thừa Dư không nhụt chí, tiếp tục cổ động: “Em có việc gì? Anh đều giúp em làm!”
Cố Hàm Ninh cười “xì” một tiếng, xoay người, nhướng mày cười, đưa tay bóp làn môi dưới của Triệu Thừa Dư: “Ăn cơm, ngủ, đi nhà cầu, ừ, còn có đại di mụ (kinh nguyệt) tới, anh có thể giúp em cái nào?”
Triệu Thừa Dư miệng nói không được, đành phải mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh, không lời.
“Cũng không nói ra được đi!” Cố Hàm Ninh tiếp tục nhướng mày, “Được rồi, cái đề tài này về sau rồi tính, hiện tại em đói bụng rồi, muốn ăn cơm!” Nói xong, cười hôn một cái lên cái miệng đang bĩu ra giống mỏ vịt do tay mình, lúc này mới buông tay ra.
Triệu Thừa Dư đưa tay đè môi của mình, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Chuyện nghỉ hè có thể bàn lại sau, nhưng nếu như cuối tuần sau chúng ta đi Ô Trang, hôm nay bắt đầu chuẩn bị là vừa.”
Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ xua xua tay: “Chút nữa rồi bàn!”
Hôm nay cô vẫn đang trong thời kỳ an toàn, cuối tuần đã có thể không an toàn. Tuy rằng cũng có thể dùng biện pháp an toàn khác, nhưng tóm lại khó có thể nói không nguy hiểm chút nào. Huống hồ, ai đi mua đây?
Cố Hàm Ninh quay đầu liếc Triệu Thừa Dư một cái, trong lòng thầm nghĩ: bạn học Triệu có lẽ sẽ thật đỏ mặt, đi trong siêu thị mua một chục cái đó!
Vào lúc này, cô lại là vô cùng nhớ nhung mua vật này qua mạng, cái gì cũng có thể mua ở trên mạng được. Bây giờ mua hàng qua mạng vừa mới tiến vào trong nước, phạm vi hàng hóa còn hẹp, trả tiền và vận chuyển cũng không có lực lượng, thật sự làm cho người ta không nổi lên hứng thú.
Tuy rằng, thật ra Cố Hàm Ninh có chút dao động với chuyến đi chơi cuối tuần, nhưng rốt cuộc không đi được.
Thình thoảng cuối tuần Cố Hàm Ninh có chuyện riêng, có đôi khi là Triệu Thừa Dư có chuyện. Tuy rằng chưa chính thức bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng cũng chuẩn bị đã sớm bắt đầu rồi. Bùi Duệ Triết và hai người đàn anh khác Cố Hàm Ninh không quen, lại tới tìm Triệu Thừa Dư rất nhiều lần, nói là họp, có lúc, vừa nói chuyện là mất mấy giờ, thậm chí cả ngày. Muốn một lần thành công, thời gian dài, chuẩn bị chu đáo là nhất định.
Cơ hội luôn dành cho người chuẩn bị tốt. Cố Hàm Ninh tự nhiên hiểu, chỉ là trong lòng ít nhiều có một chút mất mát.
Phụ nữ a, vừa muốn người đàn ông kiếm tiền nuôi sống mình, để mình ngày ngày sống rất thoải mái. Lại muốn cầu xin người đàn ông mỗi ngày dành thêm thời gian ở bên mình, không muốn bởi vì công việc mà xem nhẹ mình.
Phụ nữ rất mâu thuẫn, người đàn ông chẳng phải không phiền não? Cho nên, Cố Hàm Ninh nghĩ, chí ít ở giai đoạn trước khi gây dựng sự nghiệp, cô muốn làm cái bạn gái hiểu biết săn sóc.
Cho nên, đợi đến cuối kỳ, khi Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư chọn môn học, bọn họ chỉ có chờ đợi nghỉ hè.
Thời gian giữa trưa, Thịnh Mạn Mạn tự nhiên đi ra ngoài kiếm ăn, Bạch Vũ Hân không có ở trong phòng ngủ đó là trạng thái bình thường, nghe nói gần đây Cao Thần và bạn gái của cậu ta chiến tranh lạnh, mấy ngày nay Bạch Vũ Hân luôn về phòng rất khuya, xem ra tâm trạng không tệ.
Buổi trưa hôm nay Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư ăn trưa sớm, trở về phòng ngủ, chờ hệ thống đăng ký môn học mở.
Cuối kỳ này, đại học Z tạo ra cái hệ thống đăng ký môn học, đương nhiên, khác với hệ thống đăng ký môn học chính thức vài năm sau, cái này cũng xem như thử nghiệm, lớp phụ buổi tối học kỳ sau, cần được đăng ký trên hệ thống nội bộ trường trước cuối kỳ này.
Cố Hàm Ninh nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên chọn môn học, các cô nghĩ cứ từ từ đi là tốt rồi, không cần phải gấp gáp, chẳng lẽ còn không đăng ký được môn học? Kết quả, môn thì đăng ký được, đáng tiếc, môn các cô thích đã sớm bị đăng ký hết rồi.
“Anh muốn chọn môn nào?” Cố Hàm Ninh cầm thời khóa biểu tổng thể cầm của Thịnh Mạn Mạn không biết tìm hiểu từ đâu đến, hỏi Triệu Thừa Dư.
“Em muốn đăng ký môn này?”
“Ừ, cái này, giám thưởng nghệ thuật điện thị (*). Xem phim, viết bình luận phim, rất đơn giản. Nhưng mà, sẽ có rất nhiều người đăng ký. Nếu đầy rồi, thì chọn văn học nghệ thuật hiện đại, buổi tối thứ ba, cũng không sao.”
[(*) giám định và thưởng thức nghệ thuật điện ảnh và truyền hình.]
“Thế thì tốt, anh và em cùng đăng ký một lớp đi.” Khóe môi Triệu Thừa Dư nhẹ cong lên, vui vì học kỳ sau có thể học cùng một môn với Cố Hàm Ninh.
Chuyên ngành của bọn họ khác nhau quá xa, dù là lớp ‘Mao Khái Mã luận’ (*) lớn như thế, cũng không cùng đi học được, khó có được cái môn phụ này, phá vỡ ranh giới giữa các khoa chuyên ngành, bất kể khóa nào, chuyên ngành gì, cũng có thể đăng ký.
[(*)bao gồm tư tưởng Mao Trạch Đông, đại cương hệ thống lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học đặc thù Trung Quốc, chủ nghĩa Mác Lê-nin.]
“Mạn Mạn nói tùy mình đăng ký, Miêu Miêu, còn cậu?” Cố Hàm Ninh thấy Thôi Hà Miêu cúp điện thoại từ trên ban công đi về, quay đầu hỏi.
“Mình cũng đăng ký giống các cậu. A, còn có Khởi Đức, này, đây là mã số sinh viên của hai đứa mình, họ tên chuyên ngành các cậu cũng biết. Như vậy đủ chưa?” Thôi Hà Miêu vội vã xuống lầu, thuận tay xé tờ giấy, trên đó viết mã số sinh viên của cô cùng Mạnh Khởi Đức, đưa cho Cố Hàm Ninh.
“Mình đi ăn cơm trước. Đợi lát nữa gặp. Có vấn đề báo lại cho mình.” Thôi Hà Miêu vẫy vẫy tay, liền bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Cố Hàm Ninh đem tầm mắt từ trên thân hình rõ ràng đã to thêm một vòng của Thôi Hà Miêu quay lại, cúi đầu sờ sờ hông mình.
Từ khi Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức đến với nhau, dường như thoáng cái không còn áp lực tâm lý gì, loại đề tài gì mà giảm béo gầy nhỏ linh tinh không còn được nhắc lại, mỗi ngày trở về phòng ngủ, vừa gọi điện thoại anh anh em em, vừa nhét vào trong miệng quà vặt Mạnh Khởi Đức quan tâm mua cho cô, nụ cười kia ngọt làm cho các cô bên cạnh cũng cảm thấy phát ngán cả lên.
Có một lần Thịnh Mạn Mạn len lén nói với cô, cô ấy hoài nghi Mạnh Khởi Đức dùng toàn bộ tiền tiêu vặt để mua quà vặt cho Thôi Hà Miêu, cũng không biết có phải là để chuẩn bị qua mùa đông cho bản thân cậu ấy không, mà cậu ấy gầy như vậy, mùa đông khẳng định cảm thấy lạnh, chờ Thôi Hà Miêu béo thành một quả cầu mềm nhũn, cậu ấy liền có thể dùng làm thành chăn bông lớn!
Lúc ấy Cố Hàm Ninh dở khóc dở cười, nhưng mà, trong lòng lại cảm nhận sâu sắc rằng Thịnh Mạn Mạn nói rất có đạo lý! Chỉ là, cô cũng không xác định, trong lời của Thịnh Mạn Mạn có mấy thực sự, rốt cuộc cô ấy có hiểu không, Mạnh Khởi Đức nên như thế nào, mới có thể biến Miêu Miêu thành chăn bông lớn để dùng? Cho nên, lúc ấy chỉ có thể cười cười gật đầu.
Bây giờ, cô nghiêm trọng hoài nghi, Triệu Thừa Dư cũng có ý định như Mạnh Khởi Đức!
Triệu Thừa Dư không mập, nhưng thật ra cũng coi như không gầy bao nhiêu. Bởi vì yêu vận động, vóc người coi như không tệ, không cường tráng cũng rất khỏe mạnh, theo lý, cậu cũng không phải cảm thấy qua mùa đông rất khó khăn đi? Nhưng cô nhìn ngang hông mình, quả thật cũng hơn một vòng thịt a!
Từ khi cô và Triệu Thừa Dư ở bên nhau, Triệu Thừa Dư thường xuyên chuẩn bị một ít thức ăn cô thích như: Mocha, nho khô, sô cô la hương hazelnut ở trong túi, vừa nghe cô nói đói bụng hoặc là thèm ăn, lập tức chạy đi mua chút bánh ngọt, coi cô như heo con để nuôi. Cô không mập thêm thịt mới là lạ chứ!
“Hình như em béo ra rồi!” Cố Hàm Ninh sờ đi sờ lại bụng mình, rốt cục ai oán kêu một tiếng.
Đang thao tác con chuột và bàn phím, tiến vào hệ thống đăng ký môn học, Triệu Thừa Dư ngừng lại, quay đầu cười nhìn Cố Hàm Ninh.
“Nào có béo, anh thấy vừa vặn a.”
“Béo ra rất nhiều! Anh xem, hiện tại em đầy một bụng mỡ rồi!” Cố Hàm Ninh cúi đầu bĩu môi, phiền não nhíu mày lại.
Quả nhiên, tuổi tác vàcân nặng, là đề tài không thể tránh khỏi, cấm kỵ nhất phiền não nhất của mỗi người phụ nữ!
“Ồ, phải không? Như vầy thật đúng là không nhìn ra, anh tới nhìn kỹ một chút.” Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, đứng đắn nói, một tay lại từ vạt áo sơ mi của Cố Hàm Ninh dò xét vào trong, từ bụng lập tức lần mò đi lên, đưa tay chầm chậm bóp mấy cái ở trên lớp vải dệt.
“Ô, không phải a, cảm giác rất tốt nha. À, ở vị trí này thêm chút thịt cũng có thể.” Triệu Thừa Dư khẽ cười đánh giá, hơi thở nóng rực phả vào vành tai Cố Hàm Ninh, tay nhẹ véo lấy lập tức chui vào dưới lớp vải, tay không trở ngại chậm dãi vuốt ve da thịt trơn bóng mềm mại.
Cố Hàm Ninh tai hơi hơi đỏ, một tay nắm cánh tay Triệu Thừa Dư, rút ra, tay kia vẫn chon dưới lớp áo phông của cô, khả năng không hề dừng tay. Cô chỉ có thể đỏ mặt, khí thế không hề yếu nhìn cậu chằm chằm.
“Mau buông tay! Mạn Mạn ăn xong sắp về rồi!”
“Cốc cốc cốc” một đợt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Ninh Ninh, cậu còn ở phòng không? Mình quên mang chìa khóa, nhanh ra mở cửa cho mình.”
Sau khi hơi kinh ngạc, Cố Hàm Ninh mím môi cười trộm nhìn Triệu Thừa Dư thoáng sa sầm mặt, ngón trỏ, gõ gõ tay của cậu. Triệu Thừa Dư trầm mặt, dùng sức bóp nhẹ một chút, lúc này mới bất đắc dĩ buông tay.
Cố Hàm Ninh đứng lên, chỉnh sửa vạt áo, lúc này mới đi ra mở cửa.