Duyên Tới Là Anh
Chương 3: Nhà mới
Thật ra thì trong lòng cô cũng không muốn mua ở tiểu khu này.
Nhưng mà, tóm lại phải đi xem mới có thể đánh giá, hiện tại ngay cả nhìn cũng chưa nhìn, cô nói cái này không tốt, cái kia tốt, thật sự không có sức thuyết phục.
Trung Sơn Ginza là tiểu khu đã bàn giao, trung tâm bán hàng được thiết lập trong cửa hàng ở cửa nam tầng một của tiểu khu, nhà Cố Hàm Ninh dừng xe trước phòng bán hàng, đi vào, liền có nhân viên thân thiết ân cần chào hàng.
Cố Hàm Ninh không có hứng thú, chỉ xem xét bàn mô hình của tiểu khu một chút.
Tòa nhà cao năm tầng, thang máy nhỏ, không có chỗ để xe, không có tầng hầm, cảnh quan phủ xanh cũng không được chú trọng lắm, không có nhiều công ty bất động sản bằng lòng đầu tư mời nhà thiết kế vườn hoa tới quy hoạch, toàn bộ đều chỉ là mấy cây xanh và bãi cỏ bình thường.
Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã vây quanh nhân viên bán hàng nghe cẩn thận, nhìn một căn được chào bán, có vẻ hơi phân vân do dự.
“Ninh Ninh, con tới xem xem, căn này thế nào?”
Cố Hàm Ninh đang đi dạo quanh khu, trở về phòng bán hàng, đã thấy mẹ gọi.
Cố Hàm Ninh đi qua vừa nhìn, quả nhiên, chính là căn hộ trước kia cha mẹ mình mua, tòa số năm, phòng 902.
“Mẹ, dù sao chúng ta cũng không vội, chi bằng cứ đi chỗ khác nhìn xem?” Cố Hàm Ninh không để ý đến nhân viên bán hàng bên cạnh đã sa sầm mặt, cười kiến nghị.
Cố An Quốc nhìn con gái một cái, buông sơ đồ nhà trong tay ra.
“Cũng được, lại đi nhìn xem, dù sao hôm nay cũng ra ngoài, đi thêm mấy chuyến, hơn nữa chúng ta cũng không vội mua.”
Cố Hàm Ninh và Cố An Quốc đều nói như vậy, Diêu Tuệ Nhã dĩ nhiên không ý kiến.
“Vậy thì đi chỗ khác. Nếu như không ưng, lại tới này đặt tiền cọc, nơi này bán rất chạy, chậm khẳng định sẽ không có phòng.”
Thật ra Diêu Tuệ Nhã cũng hơi do dự.
Căn nhà bây giờ của bọn họ cách nơi này cũng rất gần, chẳng qua khu dân cư thật sự quá cũ, nhà lại không đủ rộng. Nhưng khu này cách chợ khá gần, cách đơn vị bọn họ công tác cũng không xa, thật sự là một lựa chọn không tồi.
“Kế tiếp đi đâu?” Cố An Quốc cười hỏi Cố Hàm Ninh.
“Hôm nay con thấy trên báo, trong huyện có một tòa nhà mới chào bán, xem cũng không tồi.” Cố Hàm Ninh cố ý cau mày, cẩn thận suy nghĩ.
“À, là Giang Nam Xuân Thành hả?” Diêu Tuệ Nhã lập tức nghĩ tới.
Tòa nhà này gần đây cũng làm mấy kỳ quảng cáo, chiếm hẳn một trang báo.
Cố An Quốc cũng nghĩ tới, nhớ lại vị trí tiểu khu này, cau mày lại.
“Ba nhớ là, tòa nhà này ở trong thị trấn Phượng Khởi trong huyện mà? Cạnh đó đều là nông thôn phải không?”
Huyện thành (thị trấn, nơi đặt cơ quan hành chính) của huyện Giang Nam ở ngoại ô phía nam của khu dân an, chỗ đó vốn cũng thuộc huyện Giang Nam, nhưng năm năm trước thành phố quy hoạch lại, tách phần đất đó cho khu dân an, mặc dù đã cắt đất, nhưng ủy ban huyện Giang Nam vẫn chưa chuyển đi, vẫn ở chỗ cũ, viện thiết kế quy hoạch giao thông huyện của Cố An Quốc, trường cấp ba huyện của Diêu Tuệ Nhã đều nằm ở vùng lân cận ủy ban huyện này.
“Chỗ đó chúng ta đi làm sẽ bất tiện a? Hơn nữa gần đó cũng không có chợ, chúng ta luôn ở trong thành phố, dời đến chỗ nông thôn, sẽ không quen đâu?” Diêu Tuệ Nhã có chút khó xử.
Đề nghị của con gái, cứ thế bác bỏ, dường như có chút không hợp tình, nhưng bà luôn cân nhắc nhà mới phải ở gần đơn vị làm việc, trước giờ đều không muốn mua xa như vậy.
Cố Hàm Ninh đương nhiên thấy được vẻ mặt của ba mẹ, cũng hiểu rõ bọn họ đang nghĩ cái gì, vội vàng cười nói:
“Chúng ta cũng không phải chuyển tới đó ngay lập tức, tòa nhà đó, hình như còn chưa được bàn giao đi? Bác cả nói, ủy ban huyện chúng ta có thể sẽ chuyển đến thị trấn Phượng Khởi phải không ạ?”
Một câu hỏi cuối cùng của Cố Hàm Ninh chính là hỏi Cố An Quốc.
“Nói thế, hình như cũng có việc như vậy. Có người ở trong viện nói, huyện muốn quy hoạch chuyển từ khu dân an đến khu vực thị trấn Phượng Khởi, tuy còn chưa xác định, nhưng cũng sắp thiết kế. Con nghe bác cả con nói khi nào vậy?”
“Hình như là lúc năm mới, con nghe anh họ nói, anh ấy nói bác cả muốn mua nhà ở thị trấn Phượng Khởi, để về sau cơ quan hành chính huyện chuyển đi cũng không phải đi làm xa.” Cố Hàm Ninh nói rất vô tội.
Cố An Quốc khẽ gật đầu.
Bác cả Cố Hàm Ninh làm ở trong huyện, nếu như ủy ban thật sự muốn dời đi, thì bác ấy nghe được tin đồn đầu tiên cũng là điều bình thường.
Cố Hàm Ninh nhìn kỹ sắc mặt của Cố An Quốc, biết rõ ông đã tin, trong lòng thở phào một cái.
Cô nói cũng không sai. Năm đó, thời điểm này bác cả chuẩn bị mua nhà ở thị trấn Phượng Khởi, cũng là mua ở Giang Nam Xuân Thành, quả thật anh họ cũng nói với cô, chẳng qua khi đó đang là tết âm năm sau, chứ không phải năm nay, hơn nữa khi đó, nhà bác cả đã mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành xong rồi.
“Nói thế cũng có lý.” Diêu Tuệ Nhã tập trung suy nghĩ một lúc, “Trong trường học của mẹ cũng có người nói. Huyện Giang Nam cũng không thể luôn làm việc trong khu an dân, mấy toà nhà ủy ban huyện đều cũ cả rồi, mấy năm nay khuếch trương tuyển nhiều người như vậy, là muốn xây dựng thêm tòa nhà mới, khu an dân còn phải chờ chính phủ tới phê duyệt, không bằng chúng ta tìm chỗ xây nhà to ở huyện Giang Nam.”
Cố Hàm Ninh còn có một câu chưa nói tới.
Sau khi tòa nhà ủy ban huyện Giang Nam chuyển đến huyện mình, liền bỏ huyện sửa khu (tức là đơn vị hành chính từ huyện lên khu), để xúc tiến quy hoạch xây dựng khu vực mới, không chỉ toà nhà ủy ban huyện, mà cả các cơ quan đơn vị cũng lần lượt chuyển tới tân khu (*), bao gồm viện thiết kế quy hoạch giao thông của Cố An Quốc, cùng trường cấp ba của Diêu Tuệ Nhã. Đến vài năm sau Cố Hàm Ninh tốt nghiệp, Tân khu của Giang Nam phát triển với tốc độ cực nhanh, bởi vì đất rộng, đất trống nhiều, rất nhiều quảng trường nổi tiếng và các tòa nhà cao tầng đều chọn xây dựng ở khu vực Giang Nam, càng về sau, dân cư Giang Nam, căn bản không cần phải vào trong nội thành mua đồ.
[(*)tân khu: khu vực mới mở mang trong quy hoạch đô thị]
Vì tân khu mới được quy hoạch, đường rộng rãi, khu dân cư hạng sang, các phương tiện sinh hoạt tiện lợi, tân khu Giang Nam trở thành khu thích hợp nhất dành cho dân nội thành.
Mà thị trấn Phượng Khởi, sau khi bỏ huyện lên khu, đổi tên là phố Phong Khởi, đã trở thành trung tâm nội thành của tân khu Giang Nam sau này.
Cố Hàm Ninh nhớ tới sự phồn hoa và phát triển của phố Phong Khởi kiếp trước, cảm thấy đáy lòng nóng lên!
Cô không bao giờ muốn về sau ba mẹ hối hận vì đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để mua nhà ở tân khu Giang Nam! Mấy năm trước khi Cố Hàm Ninh qua đời, bởi vì không chịu nổi chỗ để xe chật ních của Trung sơn Ginza, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã đã cắn răng mua nhà cũ (nguyên văn là nhà second hand) trên phố Phong Khởi, khi đó giá nhà gấp hai mươi lần bây giờ!
Nếu như không phải Cố Hàm Ninh đã trải qua, căn bản không thể tin được, giá nhà nơi này lúc đó lại tăng nhanh như vậy!
Khoảng cách từ thị trấn Phượng Khởi đến khu dân an không xa, chỉ là giao thông không tiện.
Đang suy nghĩ, xe vững vàng dừng trước trung tâm bán nhà của Giang Nam Xuân Thành, Cố Hàm Ninh vội vàng chỉnh đốn tinh thần lại, xuống xe đi theo ba mẹ.
Khác với phòng bán hàng ở trung sơn Ginza, Giang Nam Xuân Thành chỉ là nhà dự bán, nhưng bên cạnh công trình Giang Nam Xuân Thành có một trung tâm bán hàng hai tầng, hình thức cũng độc đáo, nhưng phối hợp với đồng ruộng, nhà ngói bốn phía, có chút kỳ quặc.
Diêu Tuệ Nhã vừa nghĩ thông suốt nhìn tới bốn phía hoang vắng, lại nhíu mày.
Cố Hàm Ninh rất sợ bà lại muốn lui bước, vội vàng đẩy bà vào trong.
“Mẹ, vào xem trước hãy nói!”
Cố An Quốc quay đầu, cũng nhìn thấy sắc mặt Diêu Tuệ Nhã, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho vợ.
“Đã tới rồi, trước vào xem rồi nói sau.”
Trong lòng Cố An Quốc cũng có chút do dự.
Nơi này nhìn thật sự là quá hoang vắng, dù muốn quy hoạch phát triển, cũng không biết cần bao nhiêu năm?
Ba người vừa mới đi tới cửa kính của trung tâm, đã có nhân viên bán hàng nhiệt tình mở cửa đón bọn họ vào trong, người bên trong không nhiều lắm, trừ mấy người Cố Hàm Ninh ra cũng có một bàn có khách đang xem nhà.
Cố Hàm Ninh đi trước lôi kéo ba mẹ, nhìn mô hình khu dân cư, sau đó mới ngồi xuống bàn trống gần đấy.
Giang Nam Xuân Thành là biệt thự nhiều tầng, thiết kế cao tầng, ở giữa là khu biệt thự, phía sau là toà nhà cao hơn sáu tầng, phía bắc cũng là nhà cao tầng.
Cố An Quốc hỏi đầu tiên chính là giá tiền, nghe được đáp án bốn triệu một trăm ngàn đồng một mét vuông?!
Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên.
Cô biết rõ giá nhà ở thị trấn Phượng Khởi hiện tại rất rẻ, nhưng không ngờ có thể thấp đến mức này.
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm sơ đồ phòng khu biệt thự, nhịn không được hỏi giá tiền biệt thự, nhận được giá là năm triệu một trăm ngàn một mét vuông!
Giá cả như vậy, tiền bọn họ định mua ở trung sơn Ginza, có thể mua được một tòa biệt thự ở Giang Nam Xuân Thành!
Cố Hàm Ninh vội vàng đè sự vọng động của mình xuống, không dám biểu hiện quá nóng vội ở trước mặt ba mẹ!
Dù sao, triển vọng nơi này, ba mẹ cũng không biết!
Nhân viên bán hàng thấy Cố An Quốc do dự, vội vàng cười giới thiệu.
“Thưa ông, hiện tại nếu như giao tiền đặt cọc, chúng tôi còn thể giảm xuống còn 98%, hơn nữa, cũng tặng diện tích ban công. Nếu như mua tầng cao, giá tiền còn có thể giảm tới 50%. Có thể nói là tương đối ưu đãi. Phương thức ưu đãi này đến cuối tháng sẽ kết thúc.” Nhân viên bán hàng tận lực chào hàng.
Cố An Quốc cũng nhìn tỉ mỉ sơ đồ các loại nhà đặt lên bàn, cười nói:
“Chúng tôi về bàn bạc trước đã. Nếu như quyết định mua, vậy thì trước cuối thàng này sẽ trở lại đặt tiền cọc.”
Cố Hàm Ninh biết rõ là Cố An Quốc do dự.
Cũng đúng, mua nhà là một chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể lập tức quyết định ngay, ngay cả trung sơn Ginza, ba mẹ cũng không phải là đi xem một lần liền mua.
Đoán chừng ông còn phải gọi điện thoại cho hỏi bác cả, có tin tức xác thực mới có thể quyết định.
Cố Hàm Ninh mặc dù có chút nóng vội, nhưng cũng biết chuyện này không phải cô nóng vội mà được. Vẫn còn phải suy nghĩ một chút, sau khi trở về làm thế nào khiến ba mẹ hạ quyết tâm.
Dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn để sơ đồ biệt thự trên tay xuống, đứng dậy đi theo.
Ở ngoài cửa kính lớn có vài vị khách sang đây xem nhà, một nhân viên bán hàng ân cần mở cửa, Cố Hàm Ninh ôm vai Diêu Tuệ Nhã, cúi đầu hỏi lát nữa đi đâu ăn cơm, lúc ngẩng đầu cười, vừa vặn đi lướt qua mấy vị khách mới vào cửa.
Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, bước chân không dừng, do dự quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm cũng đang quay đầu nhìn mình.
Cửa kính lớn phía sau từ từ khép lại, Cố Hàm Ninh dường như vẫn còn có thể cảm nhận được cặp mắt kia, mang theo độ ấm nóng rực nhìn mình.
Cho đến khi ngồi lại trên xe, Cố Hàm Ninh mới nghĩ đến, sao cậu ta lại ở chỗ này?
Cô nhớ rõ, Triệu Thừa Dư, cũng không phải người thành phố N nha?
Hơn nữa, nhìn ánh mắt của cậu ta, giống như quen biết mình.
Nhưng trước đại học, rõ ràng cô không quen biết Triệu Thừa Dư mà?
________Hết chương 03________
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp