Duyên Tới Là Anh

Chương 28: Hôn


Chương trước Chương tiếp

Edit: Violet Beta: Vi Vi Thuyền mà Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư chơi chính là loại thuyền nhỏ tự mình chèo, tương tự thuyền mui đen, nhưng là không có nóc thuyền, ba khối gỗ phẳng, có thể ngồi ba người.

Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư mỗi người ngồi một đầu, đối diện nhau.

Công việc làm người chèo thuyền này, Triệu Thừa Dư là lần đầu tiên làm, chèo qua chèo lại, một lúc lâu vẫn còn ở quanh bên bờ.

Triệu Thừa Dư gấp đến độ đổ mồ hôi trán, Cố Hàm Ninh cứ thế cười đến vui thích.

Lại đảo quanh tại chỗ mấy phút, Triệu Thừa Dư mãi cũng nắm giữ một chút kỹ xảo, cuối cùng chậm rì rì quẹo trái lắc phải rồi đi ra ngoài, gần ra đến giữa hồ, Cố Hàm Ninh liền bảo Triệu Thừa Dư ngừng lại.

“Cứ như vậy trôi đi, chúng ta thưởng thức phong cảnh ở đây.”

Bởi vì là thứ bảy, trên mặt hồ thuyền nhỏ cũng có không ít, cuối thu không khí dễ chịu, gió hồ xao động nhẹ, Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, nhìn sông nước, du khách chung quanh một chút, lại nhìn Triệu Thừa Dư đối diện, nhất thời cảm thấy khoan khoái vô cùng, nhịn không được mím môi nở nụ cười.

Triệu Thừa Dư vừa thở phào một cái, mồ hôi trên đầu cũng sắp thấm ướt tóc.

Này một là mệt mỏi, hai là sốt ruột.

Cố Hàm Ninh cúi đầu rút tờ khăn giấy, hơi hơi thò người ra, săn sóc giúp Triệu Thừa Dư lau mồ hôi trên tóc mai.

“Mệt muốn chết rồi đi? Hiện tại nghỉ ngơi đi, chúng ta một lát nữa trở về.”

“Không mệt!” Triệu Thừa Dư cười, tùy ý Cố Hàm Ninh giúp mình lau mồ hôi, “Cậu cẩn thận một chút!”

Tuy rằng mặt hồ tĩnh lặng, nhưng bởi vì thuyền nhỏ, Cố Hàm Ninh vừa cử động liền hơi lắc lư, Triệu Thừa Dư vội vàng đưa tay đỡ tay kia của Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh thu tay lau mồ hôi, lại rút ra cánh tay Triệu Thừa Dư đang cầm, vịn men theo thuyền xoay người, ngồi vào trên chính giữa tấm ván gỗ.

Triệu Thừa Dư bị làm cho sợ vội vàng hai tay nắm tay Cố Hàm Ninh, cho đến khi Cố Hàm Ninh ngồi yên mới buông tay.

Triệu Thừa Dư vừa để tay xuống, Cố Hàm Ninh liền ngửa mặt về phía sau, trực tiếp ngồi dựa vào trong ngực Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư chỉ chần chờ một giây, liền đưa tay ra phía trước bụng Cố Hàm Ninh sau đó nắm tay, nhẹ nhàng ôm người trong ngực.

Triệu Thừa Dư cười đem cằm nhẹ để ở đỉnh đầu Cố Hàm Ninh, híp mắt, tâm tình vui vẻ ngắm cảnh.

Không khí ấm áp, tư thế thân mật, tâm cùng tâm dường như áp chặt nhau.

Cố Hàm Ninh vừa quay đầu lại, liền thấy Triệu Thừa Dư đang hướng mình cười, đôi mắt đen bóng mang theo ý cười ấm áp, Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, ngẩng đầu ở trên cằm hơi có chút thô ráp của Triệu Thừa Dư nhẹ hôn một ngụm, lúc này mới híp mắt chuyển người, hưởng thụ cuối tuần nhàn nhã thanh thản vô cùng.

Hai người trôi theo sóng giữa hồ một tiếng, ngẫu nhiên câu có câu không nói chuyện phiếm, cũng có lúc là không tiếng động mà ăn ý ngắm cảnh, yên tĩnh cũng không nhàm chán.

Chờ đến khi thuyền trở về bờ, đã là thời gian cơm trưa. Tìm lân cận có quán mì phở, một tô mì thịt bò một tô mỳ hải sản ở trước mặt, sau khi ăn xong, Cố Hàm Ninh lại lôi kéo Triệu Thừa Dư đi rạp chiếu phim Nam Hồ xem phim.

Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, ba yếu tố hẹn hò đi, dù sao hôm nay có rảnh, dĩ nhiên là phải chơi được tận hứng.

Cố Hàm Ninh chọn một bộ phim kinh dị Hồng Kông, mua vé chỗ ghế ngồi đôi cho tình nhân ở hàng ghế cuối cùng.

Này bộ phim có chút vắng vẻ, cũng không có nhiều người xem, chí ít, hàng cuối cùng liền chỉ có hai người Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư, phía trước cũng là không người.

Chờ tốp năm tốp ba người đến, bộ phim bắt đầu trong khúc dạo đầu buồn bã.

Phim kinh dị bình thường đều có cái đặc điểm, đó là ánh sáng ảm đạm, như vậy liền có thể xây dựng một bầu không khí kinh khủng.

Bốn phía rất yên lặng, trừ tiếng vang rất nhỏ phát ra từ trong phim, không còn âm thanh khác, đoán chừng đoàn người đều nín thở cẩn thận xem.

Cố Hàm Ninh một lúc ngắm ngắm màn hình phim, một lúc quay đầu nhìn xem ánh sáng biến hóa lúc sáng lúc tối trên mặt Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư dựa vào lưng ghế dựa, nhìn chằm chằm màn hình phim, hơi hơi cau mày.

Mày kiếm đẹp mắt, giữa lông mày hơi hơi nhíu lại, Cố Hàm Ninh thích nhất, vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Thừa Dư.

Trong lòng nhất thời có chút ngứa, Cố Hàm Ninh khóe môi hơi nhếch, thật nhanh ở trên mặt Triệu Thừa Dư nhẹ hôn một ngụm.

Triệu Thừa Dư quay đầu, đang thấy Cố Hàm Ninh hơi híp mắt liếc nhìn, bất đắc dĩ cười một tiếng, trong mắt đều là tràn đầy yêu thương.

“Không thích xem sao? Muốn đổi một bộ khác không?”

“Sẽ không, mình rất thích đấy!”

Cố Hàm Ninh cười nhìn Triệu Thừa Dư, tiến đến trước mặt Triệu Thừa Dư, làn môi cơ hồ để trước mặt Triệu Thừa Dư, vừa nói, hơi thở thơm ngọt liền phả vào mặt Triệu Thừa Dư, làm cậu một trận tim đập nhanh.

“Hai người ngồi rất tiện đấy. . .” Cố Hàm Ninh hạ giọng, lọt vào tai Triệu Thừa Dư, mang theo lời nói mị hoặc.

“Cái gì, cái gì tiện?” Giọng Triệu Thừa Dư cũng trầm thấp, mang theo một tia động tình.

“Ân, đương nhiên là tiện như vậy . . .” Cố Hàm Ninh hơi hơi dẩu môi, đang lúc nói chuyện liền đụng chạm tới đôi môi mềm mại của Triệu Thừa Dư, nói tới cuối câu, gần như đã ngậm lấy môi Triệu Thừa Dư, Triệu Thừa Dư cảm thấy trên môi một trận run rẩy, nhịn không được liền hơi hơi mở miệng.

Cố Hàm Ninh không lùi mà tiến tới, làn môi hợp làm một, liền bắt đầu nhẹ mút, trên mặt Triệu Thừa Dư nóng lên, trên tay cũng vội vàng kéo eo Cố Hàm Ninh, ôm chặt lấy cô

Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng chậm rãi dâng lên, cảm giác tê dại từ mũi chân vẫn lan tràn, không nhịn được nhẹ vươn đầu lưỡi thở ra, di chuyển giữa môi răng đang hé mở của Triệu Thừa Dư, đôi tay cũng cuốn quanh cổ Triệu Thừa Dư, thân thể ngày càng dán chặt hơn!

Chỉ là đôi môi dán sát, đã làm Triệu Thừa Dư mặt hồng tim đập, miệng đắng lưỡi khô rồi, Cố Hàm Ninh càng tiến một bước hôn, lập tức càng làm cho Triệu Thừa Dư có loại cảm giác khô nóng khó nhịn, nhất thời chỉ có ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, dường như là muốn đem cô vùi vào trong thân thể mình mới bỏ qua, môi lưỡi theo Cố Hàm Ninh nhảy múa, cảm nhận sự thân mật chưa từng trải qua.

Cho đến khi hai người đều có chút không thở được, Triệu Thừa Dư mới miễn cưỡng rút khỏi làn môi của Cố Hàm Ninh, chỉ ôm chặt, càng không ngừng hôn nhẹ lưu luyến.

Cố Hàm Ninh thấp đầu, chui đầu vào trong ngực Triệu Thừa Dư, nhẹ giọng “Khúc khích” cười.

“Tiện không?”

Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trên mặt nóng vô cùng, chỉ phải ôm chặt Cố Hàm Ninh, khẽ cười không trả lời.

Cố Hàm Ninh nghĩ, bóng tối, quả nhiên có thể bại lộ tính người.

Một bộ phim chiếu xong, Cố Hàm Ninh trừ xem lúc vừa mới mở đầu, căn bản cũng không có đem tâm tư để ở trên tình tiết bộ phim.

Dường như là bóng tối cho Triệu Thừa Dư dũng cảm vô cùng, trừ lần đầu tiên là Cố Hàm Ninh chủ động dán lên đi, sau đó là Triệu Thừa Dư chủ động ôm Cố Hàm Ninh đòi hôn.

Từ lúc mới bắt đầu khẽ liếm chậm nghiền, càng về sau liếm gặm ngậm hút cùng lúc, Cố Hàm Ninh đến cuối cùng chỉ có thể chôn ở trong ngực Triệu Thừa Dư đỏ mặt hoa mắt thở hổn hển, Triệu Thừa Dư cũng tim đập cực nhanh như thế thì cười khẽ bên tai cô, trong thanh âm kia hơi hơi đắc ý cũng làm cho Cố Hàm Ninh có loại cảm giác bị lừa cùng chán nản.

Trong nháy mắt đó, Cố Hàm Ninh thật tâm có một loại xúc động muốn một phen đẩy ngã Triệu Thừa Dư, khuyên răn cậu: “Chị đây có thể dạy em nhiều hơn rất nhiều, cậu em đừng đắc ý!” Kích động như thế….

Đáng tiếc a, hôm nay hoàn cảnh không thích hợp. . .

Bộ phim chiếu hết, Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư đi chậm nhất, bởi vì cô muốn hòa hoãn lại khuôn mặt hồng hào rồi mới đi.

Ngày này, hai người chơi đến tám giờ tối, mới hài lòng thoả dạ trở về trường học.

Cố Hàm Ninh cơ bản mười giờ rưỡi liền ngủ, cuối tuần cũng quyết định ngoại lệ.

Sáng ngày hôm sau, Cố Hàm Ninh khó được tám giờ còn không có rời giường, hơi híp mắt, duỗi thắt lưng, mở điện thoại di động ra liền nhận được một cái tin nhắn.

“Đã dậy chưa? Muốn đi thư viện hay không?”

Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động trở mình, hướng tới vách tường màu trắng, không tiếng động mím môi nở nụ cười.

Được rồi, kỳ thật cô cũng muốn gặp mặt. . .

“Mười phút sau, gặp dưới lầu.” Cố Hàm Ninh rất nhanh nhắn tin trả lời, lưu loát bò xuống giường, rửa mặt xong, cùng Thôi Hà Miêu nói tiếng mình đi thư viện, nhét sách đã xem xong chuẩn bị trả thư viện vào trong túi xách, liền chạy đi xuống lầu.

Triệu Thừa Dư đã sớm chờ, cười tiếp nhận túi Cố Hàm Ninh.

Ở nhà ăn ăn bữa sáng, hai người nắm tay, thong thả đi thư viện, chờ đến lúc Cố Hàm Ninh lấy sách xong, Triệu Thừa Dư đã tìm vị trí gần cửa sổ.

Cố Hàm Ninh dựng thẳng tiểu thuyết, nửa che cản trở mặt và lỗ mũi, nhìn đối diện Triệu Thừa Dư vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm sách chuyên ngành, con ngươi xoay một vòng, làn môi bị chắn ở dưới sách hơi nhếch, vẻ mặt cười xấu xa.

“Triệu Thừa Dư, mình xem xong, cậu giúp mình cùng đi tìm một quyển 《 Thái Bình Quảng Ký 》, mình vừa nhìn một vòng không tìm được đấy.” Cố Hàm Ninh hơi hơi bĩu môi nhẹ giọng nói.

“Nga? Nga! Được.” Triệu Thừa Dư xoay người lại, thả quyển sách trên tay, bút, đứng dậy hỏi, “Vị trí ở đâu?”

“Hẳn là ở hướng kia.”

Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư đi về hướng tay cô chỉ.

Triệu Thừa Dư tìm từng quyển sách trên giá sách thật kỹ, cho đến góc cuối cùng của giá sách vẫn không có tìm được cuốn sách mà Cố Hàm Ninh nói, vừa quay đầu lại, liền thấy Cố Hàm Ninh không biết khi nào thì đi ở bên cạnh mình.

“Nơi này không có đấy. Cậu bên kia đã tìm cả rồi sao?” Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, càng nhìn chằm chằm giá sách đang tìm.

Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi cười một tiếng, ghé vào bên tai Triệu Thừa Dư.

“Triệu Thừa Dư!”

Triệu Thừa Dư tự nhiên quay đầu, vừa quay đầu liền thấy được mặt Cố Hàm Ninh sát tới, nhất thời sững sờ liền bị Cố Hàm Ninh chắn miệng.

Dù sao có buổi luyện tập ngày hôm qua, tuy rằng nghĩ đến bây giờ nơi này dường như có chút không thích hợp, nhưng có đần độn mới có thể đem mỹ vị đã đến miệng đẩy đi ra, Triệu Thừa Dư tay tự giác ôm eo Cố Hàm Ninh, cúi đầu, vội vã đuổi theo làn môi Cố Hàm Ninh cố ý lui về phía sau, một khi ngậm chặt lấy cũng sẽ không buông tay, nhất thời liền động tình hôn môi từng chút một.

Cố Hàm Ninh cũng không đùa nữa, ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, ngửa đầu, rúc vào trong ngực Triệu Thừa Dư, nhu thuận nghênh hợp.

Đến khi nụ hôn vừa kết thúc, Cố Hàm Ninh xụi lơ ở trong ngực Triệu Thừa Dư, tinh tế thưởng thức rung động vừa rồi, bốn phía an tĩnh giống như chỉ có tiếng tim đập lẫn nhau.

Chờ đến hô hấp hơi hơi bình ổn, Cố Hàm Ninh buông tay đang ôm eo Triệu Thừa Dư ra, đổi thành nắm gấu áo phía sau eo cậu, rời khỏi cái ôm của cậu, đang muốn nói về lần trước hai người đụng vào cảnh người khác ôm hôn, khóe mắt lướt qua Triệu Thừa Dư, ngắm đến động tĩnh cách đó không xa, nhất thời trừng lớn mắt, thân thể cứng đờ, rụt đầu về.

“Sao vậy?” Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, cúi đầu hỏi thăm.

“Ai. . .” Cố Hàm Ninh nhíu mày lại, thấp giọng than nhẹ, vô cùng buồn bực, “Mình nói bạn học Triệu, chọn ngày không bằng trùng ngày, không bằng hôm nay cậu mời mấy người bạn cùng phòng mình ăn một bữa đi!”

———————— Hết chương 28 ————————
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...