Duyên Phận
Chương 6
“Đã tan tầm rồi mà vẫn còn bận sao?”- Người của công ty sớm đã về hêt, nhưng vẫn không thấy Uyển Oánh ra ngoài, nên hắn quyết định gọi trực tiếp cho nàng.
“Tôi đến ngay”- Uyển Oánh biết là Hứa Gia Khải.
“Nhanh lên một chút, anh đang đứng trước cửa công ty để đón em”
“Cửa công ty”- Uyển Oánh lặp lại một lần nữa, hai người họ đã nói sẽ không công khai, càng không để cho ai biết quan hệ của hai người. Hôm nay, Hứa Gia Khải tới đón nàng là ý gì? – “Tôi tự đi xe về, anh không cần đến đón”- Bất kể hắn muốn thế nào, nàng cũng không thể đồng ý chuyện này.
“Anh chỉ thuận tiện qua đón em, như thế em sẽ đỡ phải bắt xe”- Hứa Gia Khải nói.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao phải làm như vậy?”- Hai người họ cứ như thế này chẳng phải rất tốt sao? Hắn tại sao lại biến nàng thành những nữ nhân kia, khiến nàng trở thành đám phụ nữ quay xung quanh hắn, như vậy chẳng khác gì làm khó nàng.
“Em là bạn gái của anh, tại sao không thể quang minh chính đại đi ra ngoài. Anh cũng không có ý định che che lấp lấp, lén lén lút lút, quan hệ chúng ta không ai nhận ra”- hắn không hiểu, hai người một chưa lập gia đình, một chưa gả. Có gì phải giấu diếm. Hơn nữa, hắn muốn cho mọi người biết, Uyển Oánh là nữ nhân của hắn, bất kì nam nhân nào cũng đừng mơ tưởng tiếp cận nàng.
“Tôi không muốn trở thành nữ nhân của anh, tất cả mọi người ở đây sẽ làm chủ, như vậy căn bản tôi không còn quyền lựa chọn. Nếu như anh tính công khai chuyện chúng ta, anh nên biết hậu quả chứ”- Đối mặt với yêu cầu vô lý của hắn, nàng có thể khuất phục, nhưng chuyện này nàng không thể khuất phục. Nếu như khuất phục, trong mắt mọi người nàng là kẻ bán đứng thân thể mình đi làm tình nhân người khác. Nàng sẽ không chịu nổi, càng không thể để cho người nhà vì nàng mà mất mặt.
“Em đang uy hiếp anh”- Nàng dám uy hiếp hắn? Nàng đúng là tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày dám uy hiếp hắn rời đi! Lớn như vậy, hắn chưa từng bị ai nói chuyện như thế, mà nàng lại dám! Nàng thật sự chán ghét hắn sao? Nàng ở bên hắn, lại không đồng ý công khai chuyện hai người.
“Nếu như em nghĩ rằng như vậy có thể uy hiếp hắn. Vậy em sai rồi. Có công khai quan hệ hay không không phải do em quyết định”- Hắn quyết không tuân thủ cái lời hứa chết tiệt kia.
Tắt điện thoại, không muốn nghe nàng cãi lời hắn.
MỚi vừa để điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, hắn tức giận không nhịn được bắt máy.
“Ai? Nói!”
“Sao lại giận như vậy, ai vừa trêu chọc ngươi thế”- Ngô Vỹ Tân nói.
“Chuyện gì?”
“Muốn mời ngươi đi ăn cơm, thuận tiện gặp Uyển Linh cho biết”
Ăn cơm? Uyển Linh.
Một kế hoạch hiện lên trong đầu hắn.
Nơi ở của Hứa Gia Khải vốn không thích có người tới, huống chi hôm nay lại cuối tuần. Chuyện này làm Ngô Vỹ Tân, Tào Đông Huy không khỏi suy nghĩ, nhưng cũng không hiểu tại sao. Nhiều năm làm bạn với Hứa Gia Khải, nhưng đến nơi ở hắn ăn cơm là lần đầu, hơn nửa còn cho phép bọn họ mang theo bạn gái.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho một kẻ nguyên tắc cố chấp như Hứa Gia Khải thay đổi chứ?
“Ngươi từ trước tới giờ chưa từng mời bọn ta tới nhà, nói chi đến việc mời cơm. Hôm nay sao lại thay đổi thái độ để bọn ta tới đây vậy?”- Tào Đông Huy đặt câu hỏi, hắn không nhịn được tò mò, lần đầu tiên Hứa Gia Khải không tuân theo nguyên tắc.
“Có muốn ăn hay không, nếu ăn thì ngậm miệng lại, làm việc, đừng xen vào chuyện người khác”- Gia Khải ngăn cản bọn họ tò mò, bọn họ cho dù có nghĩ vớ đầu cũng không nghĩ tới hắn vì một nữ nhân- lại là một nữ nhân bình thường, cố chấp.
Vỹ Tân nuốt câu hỏi tiếp theo xuống, hắn không có ý định để họng súng ngay đầu, làm việc thay đổi linh hoạt là sở trường của hắn. Ở trong căn hộ lớn này, hắn phải đi tham quan xem sao, xem có tìm được giấu vết gì không. Nhưng phòng ốc chẳng có gì khác lạ, hay vấn đề là ở chỗ Hứa Gia Khải.
Uyển Linh lớn như vậy vẫn chưa thấy ai bá đạo như Hứa Gia Khải, một nam nhân thật hung tợn. Qua vẻ bề ngoài tuấn tú có thể biết hắn là người nguy hiểm, dù chỉ liếc mắt cũng khiến người ta ớn lạnh chứ đừng nói đến việc chọc giận hắn – trên thương trường là bá chủ, tình trường cũng là bá chủ.
“Đông Huy, sao Ngọc Linh vẫn chưa tới”- Vỹ Tân hỏi. Mua đồ lâu như vậy, xem ra phải huấn luyện lại. Chẳng lẽ muốn anh em họ nhẫn nhịn chịu đói sao.
“Để em đi xem chị Ngọc Linh”- Uyển Linh nói
“Em ở yên đấy đi, Ngọc Linh sẽ trở lại ngay thôi”- Vỹ Tân nói.
Mới vừa nói xong, chuông cửa vang lên, Ngọc Linh cùng Uyển Oánh đồng thời xuất hiện ở đây.
“Chị, sao chị lại tới đây?”
Vỹ Tân cùng Đông Huy cũng giật mình, Gia Khải không có mời những nữ nhân khác, kẻ không mời mà tới chẳng phải là Uyển Oánh sao.
Hứa Gia Khải ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn Sở Uyển Oánh. Mỗi người đều nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, hắn muốn biết Uyển Oánh sẽ ứng phó thế nào đây. Giải thích,, hay tự bào chữa để bình yên thoát thân. Căn hộ này hắn chưa từng mời nữ nhân tới, hắn nhất định công khai mối quan hệ hai người.
Hứa Gia Khải âm thầm quan sát nàng, phát hiện bên ngoài không chút biểu hiện tức giận hay hoảng hốt, tự xưng bản thân có thể nhìn thấu suy nghĩ mọi người, có thể nắm trong tay toàn bộ cục diện. Nhưng hắn đoán không ra nàng —– Sở Uyển Oánh, hắn muốn nữ nhân này cả đời.
“Hứa Tổng, anh không phiền nếu tôi mang Uyển Oánh tới chứ?”- Ngọc Linh nhỏ giọng hỏi thăm, thật sợ hắn với vì tự ý mời người mà tức giận. Nam nhân này nàng không thể chọc được, lại càng không thể khiến hắn yêu. Cho nên, nàng cảm thấy thật may mắn khi tìm được một nửa thuộc về mình là Tào Đông Huy. “Uyển Oánh nói anh là ông chủ rất rộng lượng, nhân viên vào ăn một bữa cơm chắc cũng không để ý”
“A! Thật không!”- Hứa Gia Khải từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Uyển Oánh, ánh mắt nguy hiểm ngó nàng. “Làm sao cô biết tôi sẽ không để ý, có thể đến đây ngoài người thân thì phải là nữ nhân của tôi. Tôi hỏi cô lấy thân phận gì vào phòng này, lấy lý do gì để tôi cho cô ở lại?”
Không công khai đối với hắn có tổn thất gì sao? Hắn tổn hao tâm tự để cho không ai biết, như vậy sẽ khiến mối quan hệ khó khăn thêm, hơn nữa làm nàng cảm thấy bản thân hèn hạ ti tiện. Mỗi lần bị hắn đùa giỡn xong thì có thể vứt đi, một khi công khai lấy đâu ra thể diện để ngang nhiên sống dưới ánh mặt trời, như vậy chẳng tốt hơn sao? Ít nhất khi hắn vứt bỏ nàng, nàng có thể giả vờ như không có việc gì trước mặt mọi người.
Chọc tới hắn thì cả đời không may mắn.
“Tôi không biết anh lại quan trọng bữa cơm như vậy, nếu đã quấy rầy tôi xin phép. Nếu như đến đây cần thân phận, vậy tôi xin lỗi”- Uyển Oánh xoay người muốn bỏ đi.
“Đứng lại”- Hứa Gia Khải đầu hàng.Ở trước mặt nàng, hắn vĩnh viễn không chiếm thế thượng phong, một lần nữa bị nàng áp đảo. Từ khi nào, hắn không thể nắm trong tay toàn bộ cuc diện được nữa? Nếu như nói nàng không thông minh, không uy hiếp được hắn, hắn còn cách gì buộc nàng quy phục? Cứ khư khư cố chấp chỉ làm nàng rời xa hắn. Đây là điều hắn không muốn nhất. Hắn chỉ muốn để cho mọi người biết nàng là nữ nhân của hắn mà thôi. “Cô ở lại đi”
“Uyển Oánh, chúng ta vào phòng bếp đi, chỗ này có rất nhiều người đang đợi chúng ta nấu”- Ngọc Linh kéo Uyển Oánh đi.
Hứa Gia Khải! Nam nhân như vậy ai dám đụng vào, hỉ nộ vô thường, tàn bạo hung ác, ở bên cạnh hắn phải lo lắng đề phòng, không biết theo ai. Lấy đâu ra năng lực chống lại hắn. Uyển Oánh cảm thấy mệt mỏi, không thể yêu hắn, không thể chọc hắn, không thể rời đi.
Nàng đủ thông minh sao?
Chị thật là lớn gan, dám cùng Hứa Gia Khải trả treo, mà không hề có chút sợ hãi. Đổi lại là nàng, nàng cũng không biết trả lời thế nào, im lặng rời khỏi đây. Uyển Linh biết điều đi vào phòng bếp cùng Uyển Oánh
“Chị sao chị lại tới đây”
“Là chị vô tình gặp phải Uyển Oánh, tưởng Hứa Gia Khải không để ý nên để Uyển Oánh cùng đến đây”- Ngọc Linh nói, nhưng vẻ mặt không hề có vẻ e ngoại, làm bạn gái của Gia Khải là tự mình hại mình, chỉ có đám nữ nhân ngu ngốc mới giống như tre già măng mọc dũng cảm tiến lên. May mắn, nàng trở nên thông minh không để mình tiếp tục ngu ngốc.
“Hứa Gia Khải mời mọi người tới sao?”- Đáp án này nàng sớm đã biết. Hắn chỉ muốn để hai người thân nhất của nàng biết tất cả, chính vì thế hắn không tiếc phá vỡ luật lệ của bản thân.
“Là Hứa Gia Khải để cho Đông Huy cùng Vỹ Tân mang theo bạn gái, do vậy bọn mình cũng được mời, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ngươi, Gia Khải lại phản ứng kịch liệt như vậy”
Các nàng dĩ nhiên không rõ, kế hoạch của hắn nàng đã đoán ra, không thực hiện được hắn dĩ nhiên không vui. Nếu như không phải vô tình gặp được Ngọc Linh, thì tình cảnh hôm nay nàng cũng không nắm chắc trong tay, cuối cùng cũng thắng được hắn một ván.
“Nếu như ta biết hắn làm như vậy, ta sẽ không đến”
Chỉ cần nàng không xuất hiện hắn sẽ từ bỏ suy nghĩ đó.
“Bây giờ, hắn không phải đã để cậu ở lại sao? Mọi người đều biết hắn là kẻ khó hầu hạ, cậu lại tỉnh táo trả lời làm hắn thay đổi chủ ý, thật khiến người khác bội phục. Bây giờ rất khí tìm người nào tâm như thủy giống cậu, mang đến sự bình an cho người khác”
“Hai người cũng đã tìm được một nửa của mình, tốt hơn nên nắm cho chặt vào”- Uyển Oánh nói. “Ta không có tự cách cầm lấy bất cứ vật gì, cho nên không bằng dứt khoát buông tay mọi thứ rồi phiêu diêu tự tại”
“Chị, chị đừng tự mình đa cảm như vậy, với tính cách và trí tuệ của chị nam nhân bình thường không xứng đáng với chị đâu”
“Uyển Linh, sau này em ráng khuyên chị của em nhiều vài, chị sẽ thay chị em kiếm một người bạn trai tốt cho Uyển Oánh”- Ngọc Linh nói vui vẻ không dừng, nếu như các nàng đều có chỗ để nương tựa thật tốt biết bao. Nàng gả đi, cũng hy vọng Uyển Oánh sẽ hạnh phúc giống nàng, Uyển Oánh xứng đáng có được một nam nhân biết yêu thương quý trọng nàng.
Nghĩ đến sau này, các nàng đều có chỗ tốt để nương tựa, Ngọc Linh không khỏi nở nụ cười. Khi nàng quay lại thì vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi, dáng vẻ lạnh lùng không vui của Hứa Gia Khải làm nụ cười nàng trở nên cứng ngắc.
Ở trong bếp nói chuyện phiếm cũng chọc tới hắn sao?
Cho dù không ai biết sự thật về hai người, hắn cũng không cho phép nam nhân nào đụng vào Uyển Oánh! Không có ai!! Không người nào dám từ trong tay hắn cướp đi nữ nhân của hắn.
Hứa Gia Khải sắc mặt lạnh ngưng quan sát Lưu Ngọc Linh, nữ nhân nhiều chuyện cũng là nữ nhân nguy hiểm nhất. Nàng muốn bắt nữ nhân của hắn đi làm chuyện nguy hiểm, sợ rằng nàng tính sai rồi, tâm nguyện xem ra khó thành.
Uyển Oánh phát hiện không khí có vẻ kì dị, quay đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn cực kì khó coi dọa hai nữ nhân đứng bên cạnh nàng. Thật không hiểu nổi sao hắn lại phải bày ra bộ mặt này chứ, Ngọc Linh chỉ đơn thuần muốn giới thiệu bạn trai cho nàng thôi mà.
“Phòng bếp không có chuyện của ta, ta ra ngoài trước”- Trực giác mách bảo Ngọc Linh sắc mặt Hứa Gia Khải cực kì quái dị, đương nhiên là sớm rời đi thì tốt.
“Chị em cũng ra ngoài”- Uyển Linh thấy tình thế không ổn liền đánh bài chuồn
Cả phòng bếp chỉ còn lại 2 người, Uyển Oánh vẫn tiếp tục công việc. Mọi người ai cũng chờ cơm xem ra nàng phải vất vả rồi.
Hắn đi tới phía sau nàng, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng, đôi môi không ngừng dùng sức chà sát nơi cổ nàng qua lại.
Ai! Nam nhân này.
“Anh cố tình làm vẻ mặt đó để hai người kia bỏ đi phải không?”
“Lời Ngọc Linh chẳng phải rất đúng sao?”- Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ. “Cô ta muốn giới thiệu bạn trai cho em lúc nào sao anh không biết”
“CÔ ấy chỉ là thuận miệng nói thôi”
“Là sao?”- Hắn không tin. “Vậy em hãy nói cho anh biết làm cách nào mới bỏ đi được cai ý niệm chết tiệt kai trong đầu cô ta”
“Trước khi anh buông tôi ra, tôi sẽ không kiếm bạn trai”- Sau khi thả ra nàng còn có thể tìm nam nhân khác làm bạn sao? Tất cả mọi thứ nàng nàng đều đã cho nam nhân này, nàng còn thứ gì để cho người khác
“Có mệt không?”- Hắn quan tâm hỏi “Nếu mệt em ra ngoài đi, để anh cho”
Nàng xoay người ngẩng đầu nhìn hắn, hiếm khi nào thấy hắn dịu dàng làm cho nàng thả lỏng mình, đồng thời để bản thân bị mê hoặc. Hắn là nam nhân hung thần bá đạo, nhưng cũng chú ý tới cảm nhận của nàng.
Hắn đối với nàng tốt như vậy chỉ đến có được lòng nàng, hoàn thành mục tiêu thu phục nàng. Biết rõ điều này, sao nàng vẫn say mê?
“Anh ra ngoài đi, tôi tự mình làm được rồi!”- nếu không để hắn đi ra ngoài, bốn người ở ngoài kia nhất định sẽ hoài nghi.
“Thật không mệt sao?”- Hắn hỏi lần nữa, không muốn nàng vì việc nhà mà bận rộn không nghĩ, lại càng không nhẫn tâm để vất vả chịu tội. Chuyện hôm nay là hắn sai sao, chẳng những kế hoạch không thực hiện được lại còn khiến nàng mệt thêm.
Nàng lắc đầu cười nói: “Không mệt”
Sáu người ăn tối phá lệ vui vẻ một lần.
“Gia Khải gần đây ngươi rất ít lộ diện, sao hôm nay lại mời bọn ta”- tào Đông Huy nghĩ mãi không ra, lại hỏi lần nữa
Lần này tâm tình Hứa Gia Khải cực kỳ tốt không cùng hắn so đo, vui vẻ đổ đầy ly rượu, không để ý vấn đề hắn hỏi. Nếu như để bọn họ biết bởi vì mối quan hệ Uyển Oánh, bọn họ sẽ sợ đến trợn mắt há mồm, miệng cười sạch sụa? Nếu bây giờ không thể nói được, chờ khi bọn họ đi xong, hắn nhất định phải nói rõ ràng. Hắn không dám mạo hiểm vì sự khư khư cố chấp của bản thân mà mất đi Uyển Oánh, Hứa Gia khải không sợ trời sợ đất lại trở nên nhát như chuyện, chuyện này cũng không dám nói?
Ngọc Linh kéo kéo tên lắm mồm Đông Huy, cũng không phải không biết tính tình hắn sao lại tìm đề tài khiến hắn giận chứ. Vừa rồi nàng nghe Uyển Linh nói Vỹ Tân cũng vì muốn hỏi mà bị giáo huấn.
“ Thức ăn hôm nay ngon thật, sắc hương vị đều đủ”- Ngọc Linh chuyển đề tài- “Tài nấu nướng của Uyển oánh ngày một tốt, Uyển Linh, chúng ta xem ra phải học tập rồi”
“Em thích nhất thức ăn chị nấu”
“Hôm nay tất cả đều là nhờ Uyển Oánh nếu không chúng ta cũng chẳng có thức ăn ngon như vậy”- Vỹ Tân nhân cơ hội khích lệ, tiện thể khen chị dâu tương lai
“Vậy ăn nhiều một chút”- Uyển Oánh nói
“các ngươi đều đã tìm được người mình cần, công danh thì rộng mở”- Gia khải bắt đầu đề tài. “Nhìn thấy các ngươi hạnh phúc, ta cũng nên kiếm bạn gái phải không?”
“Bạn gái ngươi nhiều đến nỗi có thể đứng hết cả con đường, ngươi không tìm các cô gái đó, các cô gái cũng như ong bướm bay về phía ngươi, ngươi chỉ cần hưởng là được”- Đông Huy làm sao không biết chuyện phong lưu của bạn hắn, chuyện các cô gái bên cạnh Gia Khải có thể làm thành nguyên quyển tạp chí. Hắn muốn tìm bạn gái, chuyện này thật khiến người ta cười đến rụng răng.
“Nếu như có một cô gái không hề sùng bái ta, không ngưỡng mộ ta, ngươi nói xem ta phải làm sao?”
“Nói đùa, trên đời này làm gì có nữ nhân đặc biệt như thế? Ta đây thật muốn mở rộng kiến thức, hay nàng có điểm nào hơn đám nữ nhân xung quanh ngươi. Chẳng lẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, siêu phàm cỡi mây, không hề vướng trần tục nhân gian sao?”- Đông Huy tất nhiên không tin, trên đời này mấy người có thế thoát khỏi ma chưởng của Gia Khải, hắn sớm đã nhìn thấy rất nhiều người say mê Gia Khải.
Hứa Gia Khải âm thầm quan sát Uyển Oánh, khóe miệng khẽ cười nhếch lên, hắn giống như đang nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng.
“nàng rất bình thường, mà lại vừa cố chấp vừa ngu xuẩn”
”Không thể nào?”- Đông Huy cùng Vỹ Tân giật mình kêu to. Làm sao có? Bọn họ không phải không biết Gia Khải, hắn tự cao tự đại, chỉ cho phép người khác phục mình, không cho phản kháng, luôn coi mình là trung tâm, một người chú trọng sắc đẹp như Hứa Gia Khải sẽ không vì một nữ nhân như vậy mà mất lý trí.
“Sao ngươi lại chú ý đến nữ nhân đó, nữ nhân vừa sinh đẹp thì ngươi chẳng ngó tới, chẳng quan tâm lại đi chú ý nữ nhân này, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây”- Đông Huy giảng giải.
“Vậy thì ngươi chán không muốn ăn cao lương mỹ vị, muốn đổi khẩu vị, ăn củ cải trắng quê nhà?”- Vỹ Tân thay Gia Khải tìm lý do.
Hứa Gia Khải làm sao có thể để hai tên bằng hữu phát ngôn bậy bạ này đem chuyện bạn gái ra đùa giỡn chứ.
“Lời từ miệng hai người các ngươi nói ra chẳng có ích gì cả, tốt nhất ngừng nói hưu nói vượn đi”
“Nhưng đó cũng là lý do chính đáng mà?”- Dù có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác.
“Các anh quên mất bản chất của nam nhân sao, càng không chiếm được thì càng muốn lấy”- Uyển Oánh ngồi một bên giải thích, chỉ có lý do này mới là nguyên nhân khiến Hứa Gia Khải không buông tha nàng.
Mọi người đều nhìn về phía nàng, ngạc nhiên trước sự phân tích độc đáo đó, sao dọ không nghĩ tới chứ.
“Vậy cô giải thích xem tại sao nữ nhân đó lại không thích mọt nam nhân ưu tú như Gia Khải chứ?”
Đây cũng là điều mọi người muốn biết, bao gồm cả Hứa Gia Khải.
“Có lúc, quá xuất sắc ngược lại sẽ làm người khác chùn bước”- Uyển Oánh nói mà không hề để ý Gia Khải đăng dùng ánh mắt khiếp người nhìn nàng. “Biết rõ yêu như thế sẽ tổn thương, kết quả là bị vứt bỏ, nữ nhân thông minh sẽ không chui đầu vào lưới”
Ngọc Linh gật đầu thật mạnh, vẫn là Uyển Oánh sáng suốt nhất nên không bị Hứa Gia Khải mê hoặc càng không yêu hắn.
“Cô làm sao biết yêu ta sẽ có kết quả như vậy, cô cũng không phải là ta, sao có thể đọc được suy nghĩ của ta?”
“Quá nhiều ví dụ bày ra trước mắt khiến người khác phải tin”
“Đủ rồi”- Hứa Gia Khải nổi giận gầm lên một tiếng. “Cô tự cho là mình thông minh nhất trên đời, thật ra lại là kẻ đại ngu ngốc”
Chưa từng thấy Hứa Gia Khải bốc hỏa lớn như vậy, trước mặt nữ nhân cũng rất ít biểu hiện, nhiều lắm chỉ lạnh lùng lớn tiếng một tí, rồi phất tay áo bỏ đi.
Ngọc Linh biết Uyển Oánh là người cố chấp, biết chắc Uyển Oánh sẽ không sợ Hứa Gia Khải. Nhưng nếu chọc giận hắn chẳng phải nàng sẽ tự chuốc họa vào thân sao.
Chị thật là can đảm, dám chọc giận một kẻ sát tinh như hắn, nếu chị thông minh vì sao lại ngu ngốc chọc giận hắn?
..
Nàng cứ u mê, khiến tâm trạng hắn ngày một tồi tệ
Nàng vốn bình tĩnh, lúc nào cũng lý trí và để bản thân thanh tĩnh. Hứa Gia Khải chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Sở Uyển Oánh, lòng của nàng cứng như sắt, hắn làm thế nào mới thắng được đây? Chẳng lẽ cả đời sau này hắn luôn phải suy nghĩ làm cách nào sao?
Nàng sẽ không yêu hắn! Vĩnh viễn không!
Trong khoảng thời gian này, hắn yêu thương che chở cho nàng, tìm đủ mọi cách để lấy lòng, chỉ cầu xin nàng đáp lại hắn dù chỉ một tí. Nhưng hắn vẫn không cách nào công hãm được thành trì trái tim nàng.
Thôi!! Thôi vậy.
Hứa Gia Khải không thiếu nữ nhân, có rất nhiều nữ nhân quý trọng hắn, muốn trở thành người bên cạnh hắn, hắn không cần tự mình đoạt được lòng của nàng.
Hắn không bao giờ lãng phí tâm tư thời gian vì nàng. Hắn hạ mình trước sự mê muội của nàng. Chỉ cần trở về với những thứ của bản thân mình trước đây, có lẽ chưa tới mấy ngày hắn đã quên nàng, giống như cuộc sống trước đây không có nàng.
Hắn quyết sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù hắn không yêu, hắn cũng sẽ không thả nàng, sẽ không cho nàng trở về cuộc sống thản nhiên như trước đây, càng không cho phép nàng tìm đến nam nhân khác. Hắn sẽ khóa chặt mọi thứ của nàng lưu lại bên cạnh hắn.
“Sau khi ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài chơi đi”- Vỹ Tân đề nghị, tối nay không khí không tốt lắm, ra ngoài làm giảm bớt đi tâm trạng nặng nề của mọi người, việc đầu tiên là muốn Gia Khải phấn chấn lên.
“ai nha, vậy chúng ta đi karaoke đi”- Ngọc Linh vội vàng đề nghị, nếu như không ngăn cản Uyển Oánh, nàng chắc chắn sẽ không kiên kỵ mà nói tiếp.
“Thật xin lỗi, lần này chắc để Sở Uyển Oánh tiểu thư phải ở lại dọn dẹp vậy”- lần này tạm thời tha cho nàng.
“Chị, chị không phải còn có việc sao, hay chị đi trước đi”- Uyển Linh không muốn để chị mình cùng Hứa Gia Khải xung đột nữa.
Uyển Oánh không kiềm được nở nụ cười, hắn chắc đã không còn muốn công bố chuyện của bọn họ. Xem ra không cần phải tốn sức tấn công hắn, đúng là không cần chiến cũng thắng, ít nhất nàng đã thắng Gia Khải một vắn? Xem ra có bao nhiêu người có thể hòa với hắn chứ? Sở Uyển Oánh không ngừng cố gắng, biết đâu có một ngày hắn sẽ buông tha nàng, tự nguyện đầu hàng.
Trong phòng chén dĩa lộn xộn, nàng phải dọn dẹp một lát, Hứa Gia Khải đúng là biết tìm cách trả thù nàng mà.