A La quay đầu, mắt hai người gặp nhau, Lưu Giác ngây người, tim đập rộn ràng. A La dứng dưới ánh đèn, một quầng sáng nhạt tỏa trên đầu nàng, mắt long lanh, nét mặt trong ngần dịu dàng, ánh sáng như tụ cả lên người nàng. Chàng đứng ngây hồi lâu, rồi thong thả đi đến, giơ tay khẽ chạm vào mặt A La, lại vội thu về, sợ đó chỉ là ảo ảnh.
A La bật cười. Chàng bỗng thấy tức ngực, trấn tĩnh lại, bật hỏi: "Ai bảo nàng ăn vận thế này?".
Sao? A La hơi xấu hổ, giống như tâm địa bị vạch trần trước mặt mọi người, nàng ngoảnh mặt sang bên, nói dỗi: "Chàng không đi chỉ huy giữ thành, chạy đến đây làm gì?".
Lưu Giác bối rối đứng ngây người ra, không biết nói gì, chỉ khẽ nhếch môi: "Đến xem nàng có thật thà hay không. Nàng đừng gây chuyện gì cho ta!".
"Nhìn thấy rồi đó! Chàng có thể đi được rồi! Ta muốn ngủ!". A La không dám nhìn chàng, leo lên giường nằm, tiện tay kéo rèm, xoay lưng lại.
Bị tấm rèm lụa màu vàng nhạt ngăn cách, chàng bực tức nhìn thân hình lờ mờ của nàng trên giường, nghĩ ngày mai còn phải đối phó với trận chiến quyết liệt, thầm nhủ, đánh xong trận này ta nhất định sẽ xử lý nàng! Chàng thổi đèn, quay ra.
Cố Thiên Tường nhận được tin báo của Lưu Giác liền điều động thủy binh triển khai theo kế hoạch.
Chính vào lúc cả thành Lâm Nam đang ráo riết phòng bị, trên khúc sông phía thượng nguồn Hán Thủy đoạn chảy qua Trần quốc, một đoàn chiến thuyền mang theo mảng tre dàn hàng một, từ từ chèo về phía bờ bên kia. Dòng sông chảy xiết, sương dày đặc, thống soái quân Trần đang sốt ruột chờ đợi. Ba canh giờ sau, một con bồ câu đưa tin đỗ vào tay ông ta, lúc này miệng ông ta mới nở nụ cười.
Giờ Thìn, chiến thuyền Trần quốc ba mươi vạn đại quân nối nhau xuất phát, đội thuyền hùng hậu được những mảng tre dẫn đường, từ từ tiến về phía Ninh quốc ở bờ bên kia.
Giờ Tỵ sáu khắc, quân Trần tiến đến ven sông, tốp binh sĩ đầu tiên xuống thuyền tập kết. Thành Lâm Nam im lìm như chết, trên vọng lầu chiến thuyền của thống soái quân Trần, một âm thanh trầm đục vang lên: "Thả neo công thành!".