Duyên Đến Là Em

Chương 6: Trai đẹp là đối tượng xem mắt 2


Chương trước Chương tiếp

“Tốt nghiệp Bách Khoa Quốc Phòng, học tự động hoá.” Long Tuyền nghĩ chuyện này cũng không phải vấn đề cần bảo mật nên thuận miệng trả lời.

Cảm giác của anh khi đọc bản giới thiệu tóm tắt vô cùng mạch lạc chi tiết của Lâm Lung là cô gái này hiểu rất rõ về việc thu thập tài liệu, chính vì vậy nên anh không muốn nói nhiều trong lúc tán gẫu. d]đl/q.đ Nghĩ lại thì người ta cũng không hỏi cái gì trong vòng bí mật. Mà điều cần thiết khi xem mắt chính là tìm hiểu lẫn nhau, nên sự phòng bị của anh có vẻ như hơi quá mức.

Khoa học kỹ thuật Đại học Quốc phòng!! Lâm Lung cứng đờ. Hít vào một hơi khí lạnh, cô có cảm giác như mình đang tự cầu xin bị ngược. Số điểm trúng tuyển vào trường đại học này không hề thấp hơn Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, thậm chí yêu cầu còn cao hơn! Nhiều học sinh thể chất yếu kém, gió thổi là gục nhưng chỉ cần có một bộ óc thông minh là có thể vào được Thanh Hoa. Nhưng Bách Khoa Quốc phòng thì khác, những sinh viên được vào học phải là những nhân tài ưu tú phát triển toàn diện cả về trí óc lẫn sức khoẻ. Cho dù cô có đi bằng thang máy cũng không đuổi kịp được anh chàng cao lớn trước mắt này.

“Vậy… Anh học hai bằng cùng một lúc?”

Long Tuyền cảm thấy nghi ngờ, ai nói với cô tôi là hai bằng??? Này quả là chuyện lừa người khác. Anh lắc đầu một cái, nói: “Trường học của tôi năm 2000 mới bắt đầu có chế độ học hai bằng song song, mà tôi thì nhập học năm 95, học khoa tự động hoá hệ chính quy. mèo l-q1đ Sau khi tốt nghiệp thì đi làm một năm lại phát hiện mục tiêu và nội dung chương trình học khác nhau, mục tiêu của tôi là hai trong một, vì vậy tôi phải đi Lục Viện học thạc sĩ môn chỉ huy tác chiến.”

Lâm Lung cảm thấy sợ hãi. Mẹ ơi, một anh chàng hướng nội chỉ nói từng từ đơn một lại có thể nói ra một đoạn văn dài như vậy!! Học vị này còn cao hơn học vị kia, chuyện này so với việc anh ta có được hai bằng cùng lúc còn trâu hơn!! Nhưng là, từ tự động hoá đến chỉ huy tác chiến… Đây không phải là từ khoa học chuyển hướng đến chiến đấu thực tế sao??

Lâm Lung cảm thấy nghi ngờ, cô có cảm giác sự tình biến hoá này không giống như tài liệu cá nhân truyền thuyết kia.

“Đến rồi.” Tiếng nhắc nhở này của Long Tuyền đã cắt đứt duy tư của cô, thì ra trong lúc không để ý ba người đã đi tới quán trà cạnh ao sen.

Lúc này hoa sen trong hồ vừa nở, từng bông hoa duyên dáng yêu kiều không nhiễm trần tục. Làm nền dưới bông hoa là tầng tầng lớp lá có màu sắc khác nhau. Xanh nhạt, vàng xanh, xanh đậm, xanh lá… Chúng như đang hát một khúc dân ca trong sáng tự nhiên. Mặt hồ được ánh nắng ấm áp đầu buổi chiều chiếu vào phản xạ ra ánh sáng trong trẻo khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thư thái.

Ba người vô cùng hài lòng với cảnh trí nơi này, thậm chí Lâm Lung còn có loại suy nghĩ: nếu xem mắt không thành công thì ngồi hóng mắt ở nơi này cũng là một thú vui tiêu khiển vô cùng tốt.

Sau khi ngồi vào bàn bênh cạnh hồ sen, menu được nhân viên phục vụ đưa lên. Một ly trà hoa cúc chỉ có năm nguyên, L3Q5Đ Long Tuyền vùi mình trong rừng sâu núi thẳm mới ra ngoài thông khí cảm thấy giá tiền này thật rẻ.

“Cái này.” Lâm Lung cầm menu chỉ vào phía trên, Viên Viện đồng ý gật đầu một cái, cất giọng nói: “Cho chúng tôi trà hoa cúc, vừa đúng lúc thanh nhiệt giải độc vào mùa hè.”

“Cũng giống vậy.” Đồng chí Thiếu tá vội vàng lấy tiền ra trả. Trước khi ra cửa mẹ anh đã dặn đi dặn lại, rằng trừ khi là yêu cầu trả tiền không hợp lý thì nhất định phải chủ động rút ví khi đi xem mắt. 15 nguyên ba ly trà, quá là hợp lý rồi. Long Tuyền nhìn kỹ hai cô gái ở phía đối diện, theo bản năng nghĩ đến có lẽ là họ cố tình tránh nơi trung tâm, chọn nơi bình dân này để không lãng phí.

“A, con muỗi! Thật đáng ghét.” Lâm Lung nhỏ giọng oán trách, cô đánh con muỗi không chết liền lấy một chai nước xịt chống muỗi đơn giản từ trong túi xách ra: “Để anh chê cười rồi, cơ thể tôi rất thu hút loài muỗi, lại sợ bị cắn nên…” l/q=đ Cô quơ quơ bình nước chống muỗi, áy náy cười một tiếng sau đó đứng lên xịt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước đến sau, thậm chí phần bên ngoài dọc theo ghế ngồi cũng xịt một vòng không bỏ sót chút nào.

Đồng chí Thiếu tá kinh ngạc đến im lặng, nghĩ thầm: ngay cả cục lâm nghiệp phun thuốc trừ sâu cho hoa màu cũng không cẩn thận bằng cô gái này. Không phải chỉ bị mất một ít máu thôi sao, có cần khoa trương như vậy không? Yếu ớt, thật là quá yếu ớt, ôi…

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Long Tuyền mở miệng nói chuyện. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm đề tài để nói: “Tại sao cô lại biết việc học hai bằng cùng lúc?” Đây là một hình thức học bổ túc của trường quân đội, chỉ cần dùng năm năm là có thể lấy được hai bằng, một là bằng kỹ thuật, một bằng nữa là bên quân sự, bình thường rất ít ai chú ý đến việc này.

“Em trai họ bên ngoại của tôi từng muốn thi trường quân đội, vì tôi giúp em ấy thu thập tài liệu thi nên biết.” Lâm Lung tiếc nuối giải thích: “Cuối cùng thì chúng tôi đã đánh giá quá cao thành tích thi tốt nghiệp trung học, kết quả là không dùng tới một tài liệu nào cả.”

Viên Viện chen vào nói thêm: “Cho dù cậu ta có thi đậu cũng sợ sẽ không chịu được khổ trong trường đó, cậu ta chính là một thiếu gia mặt trắng.”

Nhắc tới màu da Lâm Lung liền nhìn lại người trước mắt này, cảm giác khó hiểu lại dâng lên trong lòng. Một sĩ quan kỹ thuật chuyên nghiệp sao có thể đen như vậy?? Mặc dù không đen đến mức trời sinh như Bao Thanh Thiên, nhưng phong cách của anh ta thật sự không giống một kỹ thuật viên thư sinh ung dung. Ánh mắt anh ta vô cùng sáng ngời sắc bén, bên thái dương và cánh tay bên trái có vết sẹo mờ mờ.

Sau khi cân nhắc, rốt cuộc Lâm Lung vẫn không nhịn được đành dò hỏi: “Anh… Có phải là sĩ quan kỹ thuật không?”

Long Tuyền gật đầu, nghĩ thầm: cô nương*, cuối cùng thì cô cũng biết chân tướng rồi. Chỉ cung cấp vài manh mối liên quan mà đã hỏi được vấn đề mấu chốt, năng lực phân tích và quan sát không tồi.

*cô nương: chỗ này có ý trêu đùa nên mình sẽ để nguyên là “cô nương” nhé, nếu edit thoát nghĩa là “cô gái” thì sẽ k hay ^^

“Tôi là bộ đội tác chiến – tương tự với lính trinh sát, không phải làm kỹ thuật. Có thể bác đã nói không rõ với cô, rất xin lỗi.”

Tương tự như lính trinh sát? Đang biểu diễn cái gì vậy? Giống như là lính mũi nhọn của tổ quốc, không thể nói bí mật với người ngoài ư??. Chẳng lẽ là… Một ý nghĩ loé lên trong đầu Lâm Lung, cô chần chờ nói: “Là lính đặc chủng?”

“Đại khái là như cô đoán.” Long Tuyền chậm chạp trả lời, nhưng vẫn nuốt xuống nửa câu sau: nhưng tôi tuyệt không thừa nhận. Lại nghĩ thầm, cô lại đoán đúng. Nhân tài!! Nếu cô bé này có thể chất và thành tích tốt hơn thì học thiết kế làm gì, học chính trị có phải tốt hơn không?

Thật là lính đặc chủng!! Cho dù anh không chịu thừa nhận nhưng cũng không thể sai được. Thật trâu bò mà!!

Lần hít khí lạnh này của Lâm Lung không thể nén được kinh hãi ở trong lòng mình như lúc nãy nữa, mà hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt cô. Nếu được nhìn thì cũng chỉ là ngẫu nhiên thấy trên phim truyền hình hoặc trong tin tức lính đặc chủng đang thi hành nhiệm vụ. Cảm giác này thật là mộng ảo, mộng ảo đến mức khiến người khác không biết làm sao. Gương mặt cô cứng đờ, cảm thán: “Oa, thật là lợi hại.”

Mà Viên Viện thì trợn mắt nói không nên lời.

Xem đi, quả nhiên là hù doạ cô bé này rồi. Long Tuyền âm thầm tiếc nuối, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh nghĩ thầm: không chừng một khắc sau cô bé này sẽ lập tức kiếm cớ rời đi.

Dường như việc gặp được anh hùng mình sùng bái mà nảy sinh tình cảm chỉ gặp ở thế kỷ trước thì phải. Những cô gái thời bây giờ chỉ để ý xem ông chồng tương lai có thể cung cấp cho mình một cuộc sống giàu có thoải mái, có thể cưng chiều và bảo hộ vô điều kiện hay không mà thôi.

Bản thân anh quanh năm không ở nhà, nếu muốn tìm một cô gái thành thị xinh đẹp thì quả là chuyện khó.

Sau một hồi lâu Lâm Lung mới gọi được ba hồn năm phách và giọng nói của mình trở về, tiếp tục hỏi: “Vì sao đang từ kỹ thuật lại chuyển sang tác chiến? Do cảm thấy bên kỹ thuật không có binh lính dưới quyền, hay không đủ nở mày nở mặt, hay là…” Nói tới đây cô liền dừng lại.

Mà lần này, Lâm Lung lại vui mừng phát hiện rốt cuộc thì Long Tuyền cũng có lương tâm mà tiếp nhận đề tài này. Anh giải thích: “Không phải, công tác kỹ thuật chuyên nghiệp cũng không kém, thế nhưng tôi thích vận động chân tay hơn là vận động đầu óc.

Lâm Lung 囧, nghĩ thầm: anh trai à, anh đang nói rằng đầu óc anh đơn giản, còn chân tay thì lại phát triển sao?? Anh đang trêu đùa chúng tôi ư?? Con người dã man như anh cũng có thể dễ dàng thi vào Bách Khoa Quốc Phòng được sao?

-Hết chương 6-



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...