Duy Ngã Độc Tôn

Chương 4: Sát


Chương trước Chương tiếp

Tần Lập nhướng mày, thuận tay từ trên tường tháo xuống nắm trong tay một thanh kiếm rất cũ xem ra đã treo lâu rồi.

Tần Hàn Nguyệt biết người kia là ai, người đàn bà này đúng là bà vợ của Ngô y sư bị đánh đập, là một người đàn bà điển hình chanh chua đanh đá, nổi danh trong đám tôi tớ Tần gia. Ai ai cũng biết, chuyện vặt nhỏ mọn gì, qua tay bà ta đều có thể biến thành chuyện to lớn tày trời, gần như tất cả tôi tớ ở Tần gia, đều rất khiếp sợ nữ nhân này.

Từ trước tới nay, cũng là bà ta thích cười nhạo mẹ con Tần Lập nhất. Về chút tâm tư của Ngô y sư đối với Tần Hàn Nguyệt, làm bà vợ của hắn, nên bà ta biết rất rõ ràng. Vì thế bà ta đối với chuyện Ngô y sư đối xử với Tần Hàn Nguyệt, tuy rằng không dám quá mức táo bạo trắng trợn nhưng lợi dụng miệng lưỡi nói xiên nói xọ vẫn là chuyện thường tình.

Ngô y sư đã được bà vợ của hắn ở nhà chữa trị băng bó sơ qua lúc này ủ rũ đứng phía sau lão bà của mình. Bên cạnh Ngô y sư còn đứng một người trung niên toàn thân mặc áo dài màu lam ngọc, thoạt nhìn có vài phần nho nhã.

Người này là một viên quản sự của Tần gia, tên là Tần Vĩnh, rất có địa vị trong Tần gia đặc biệt được Ngô y sư mời đến để dựa thế uy hiếp. Tần Hàn Nguyệt dù sao cũng từng là Đại tiểu thư Tần gia, trên đạo lý không được phép đè ép nàng. Nếu vô duyên vô cớ những người này cũng không dám làm gì hai mẹ con nàng.

Nhưng có Tần Vĩnh làm nhân chứng, vậy thì khác. Một khi Tần Lập dám gây hấn động thủ lần nữa, thì có Tần Vĩnh xử lý.

Ngô y sư mời Tần Vĩnh tới, là tổ tôn ba đời nhà hắn đều ở Tần gia sống chết vì Tần gia, người như thế bình thường đều rất được tín nhiệm. Địa vị tuy rằng không cao, nhưng nắm giữ thực quyền trong tay, so với mẹ con Tần Hàn Nguyệt đáng thương này hắn mạnh hơn nhiều lắm.

Tuy nhiên đối mặt với tiểu thư được sủng ái nhất của Tần gia ngày xưa, Tần Vĩnh cũng không dám làm quá mức, nhiều ít có chút khinh thường nhìn lướt qua bà vợ của Ngô y sư rồi thản nhiên nói:

- Tần Lập! Dựa theo luật pháp Thanh Long quốc, ngươi tuy chưa tới tuổi trưởng thành, nhưng hành động của ngươi cũng không đúng, mau dập đầu xin lỗi Ngô y sư đi! Chuyện này, cứ như vậy coi như xong đi.

Tần Vĩnh nói hời hợt nhẹ nhàng, nhưng bất kể là Ngô y sư hay Tần Lập đều không có khả năng chấp nhận loại hòa giải vô căn cứ như vậy.

- Dập đầu? Nói đùa! Lão Ngô nhà ta cứ như vậy bị mất không hai cái răng cửa? Ngực đến giờ vẫn còn đau, nói không chừng còn bị thương đến lục phủ ngũ tạng. Tần quản sự, chúng ta thấy ngài trước nay luôn công bằng chính trực mới mời ngài tới. Ngài xử như vậy ta cũng không thể chấp nhận!

Bà vợ Ngô y sư miệng lưỡi chanh chua, câu nói đầu tiên đã cắt đứt ý hòa giải của Tần Vĩnh.

Tần Vĩnh nhíu nhíu mày, nếu không phải thấy Ngô y sư xưa nay coi như biết nghe lời, hơn nữa hắn đối với Tần Hàn Nguyệt cũng có chút lòng tà như vậy, hôm nay tuyệt đối hắn sẽ không đến nhúng chân vào chuyện thị phi này. Tuy nhiên đến thì đã đến rồi, nghe vậy hắn nhíu mày, thấy Tần Lập vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn, nhìn không ra biểu tình gì, hắn nói:

- Tần Lập! Ngươi tính sao?

Trên mặt Tần Lập kia vẫn như trước mang theo vài phần tính trẻ con. Bỗng nhiên hắn lộ ra vẻ tươi cười, cũng không thèm nhìn Ngô thị không ngừng than thở, mà quay sang Ngô y sư vẫy vẫy tay, cười nói:

- Ngô y sư! Ông lại đây.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ngô y sư vừa mới bị Tần Lập đánh gãy hai cái răng, tuy rằng Tần Lập trước mắt nhìn qua cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng mà ai biết tiểu tử này có thể lại nổi điên lần nữa hay không? Ngô y sư lắc lắc đầu như lắc trống bỏi:

- Tiểu tử! Muốn nói gì ngươi cứ nói đi!

Ngô y sư muốn làm ra chút khí thế, tiếc rằng sau khi rụng mất hai cái răng cửa, lời nói bị hở gió phều phào. Không ít người chạy tới vây xem đều không kìm được cười ra tiếng.

Ngô thị đập lên đầu trượng phu của mình một cái, mắng:

- Đồ không ra gì!

Nói xong bà ta ưỡn cao bộ ngực, bước thẳng tới trước mặt Tần Lập, trợn trừng đôi mắt tam giác hung tợn nhìn Tần Lập:

- Lão nương đến đây! Đồ cẩu tạp chủng ngươi! Đồ con hoang! Ngươi có thể làm gì lão nương chứ!

- Bốp!" Tần Lập hung hăng tát một cái trên mặt Ngô thị, tiếng vang giòn tan.

Khiến cho người ta có hơi phát lạnh toàn thân chính là: từ đầu tới giờ trên gương mặt của Tần Lập vẫn luôn lộ ra vẻ non nớt, thủy chung trên khóe miệng vẫn treo nụ cười mỉm kia. Không ít tôi tớ Tần gia quen biết Tần Lập, đều cảm giác được: sau cơn bệnh nặng lúc này đứa con hoang của Tần gia không ai coi trọng này, dường như thay đổi thật nhiều.

Ngô thị khẽ nhếch miệng, lúc này bà ta sửng sốt đứng lặng người. Có chết bà ta cũng không thể tưởng tượng, Tần Lập dám đánh bà ta ở trước mặt mọi người. Thế nhưng điều bà ta càng không thể tưởng được, còn ở phía sau.

- Xoẹt Kít.

Tần Lập rút ra thanh phá kiếm trong tay, trên thân kiếm một điểm sáng cũng không có. Vốn cảnh tượng lúc này trông thật khôi hài tức cười, nhưng tất cả người vây xem, lại không có người nào dám phát ra tiếng cười!

Một lời không hợp liền rút đao đối phó. Đối phương lại là đứa con hoang bị Tần gia ruồng bỏ. Mọi người đều cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm, nhất là trọng tài Tần Vĩnh bị kéo tới cùng khổ chủ Ngô y sư, cả hai đứng sửng như tượng gỗ ở nơi đó, gần như đã đánh mất năng lực suy nghĩ.

Trong đầu chỉ có một ý niệm: hắn như thế nào liền dám rút kiếm?

Thanh kiếm gỉ sét loang lổ trong tay Tần Lập đã đặt trên cổ Ngô thị, hắn lạnh lùng nói:

- Tần quản sự! Mẹ con Tần Lập ta ở Tần gia bị người khi nhục mười ba năm nay! Cười nhạo châm chọc, nói xấu sau lưng, lớp công khai lớp ngấm ngầm ngáng chân chúng ta. Những thứ đó chúng ta đều nhịn, nhưng hôm nay đồ đê tiện này dám can đảm nhục mạ mẹ ta trước mặt ta. Ngươi nói xem, kiếm của ta có dám cắt đứt ba phân chỗ này hay không? Ngươi muốn đánh cuộc một phen hay không? Thanh kiếm gỉ sét này, có thể thống khoái giết chết được đồ đê tiện này hay không?

- Tiểu Lập...

Tần Hàn Nguyệt kinh sợ lấy tay che miệng, trái tim nàng như nhảy vọt lên chặn ngang cổ họng. Đứa con nàng vừa rồi tháo kiếm trên tường xuống, nàng nhìn thấy trong mắt, chỉ tưởng là Tần Lập dùng để tăng thêm can đảm, ai ngờ trong nháy mắt liền đặt kiếm này trên cổ Ngô thị. Hơn nữa tuy rằng Tần Hàn Nguyệt không biết võ công, nhưng tầm nhìn cũng thuộc hạng nhất lưu, mắt thấy bàn tay cầm kiếm của Tần Lập, ngay cả run cũng không run rẩy chút nào, liền biết Tần Lập đã thật sự động sát tâm. Tần Hàn Nguyệt còn có một nghi hoặc trong lòng: Tần Lập khi nào thì trở nên bình tĩnh như thế chứ?

- Dọa ta ư?...Lấy phá kiếm của ngươi ra đi! Đồ con hoang! Có gan thì giết lão nương đi! Không ngờ ngươi còn dám đánh ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, hoặc là giết ta, nếu không lão nương sẽ không để yên cho ngươi! Còn nữa, trên người ngươi như thế nào thối như vậy? Quả nhiên là đồ con hoang, trên người khó ngửi muốn chết!

Ngô thị trợn tròn mắt, mặt cũng ngẩng cao lên, lại không một điểm nghĩ tới ảnh hưởng của những lời nói ác độc tuôn ra từ trong miệng bà ta.

- Tần Lập! Ngươi phải bình...

Tần Vĩnh mắt thấy khóe miệng của Tần Lập thoáng lóe lên một vẻ tươi cười rồi dần dần thu lại, trong ánh mắt bắt đầu lộ ra sát khí, hắn biết rằng tên tiểu tử này hoàn toàn điên lên rồi. Trong miệng định nói Tần Lập phải bình tĩnh, chữ tĩnh kia còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy hai tròng mắt Tần Lập bắn ra hai tia sáng lạnh đầy sát khí, tay phải hắn vừa ấn xuống vừa kéo một cái.

Phù!

Một luồng máu nóng từ trên cổ Ngô thị bắn tung toé ra, ướt đẫm cả người Tần Lập.

Ngô thị hoa chân múa tay, ý đồ lấy tay che miệng vết thương, bà ta há miệng định nói cái gì, nhưng máu tươi từ miệng trào ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng cực độ. Nhưng cái gì cũng đã chậm, thân mình bà ta mềm nhũn, ngã xuống. Cuối cùng nhìn thấy trước mắt, lại chính là thằng con hoang bà ta chế giễu mười ba năm nay. Giờ phút này, hắn giống như một sát thần!

Giết người như giết gà! Tần Lập một kiếm giết chết Ngô thị, xong cũng không liếc mắt nhìn một cái, đi thẳng tới trước mặt Ngô y sư đã bị dọa cho sắp ngất xỉu. Trên mặt Tần Lập lại hiện lên vẻ tươi cười, trong mắt mọi người vây xem, trông hắn lúc này y hệt như "ác ma".



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...