Đường Tâm Thục Nữ

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Lâm Duệ Duy, thế nhưng lại chính là Lâm Duệ Duy!

Gáy sau kịch liệt đau đớn khiến Đường Tâm tỉnh lại, cô cắn răng không có rên rỉ ra tiếng, sau chậm rãi mở mắt. Hiện lên trong mắt, là một nơi bài trí xa lạ, cô đầu tiên là hít sâu, xác định thân thể có bị tổn thương nào nữa hay không, mới chậm rãi khởi động thân mình.

"Ngủ có ngon không?" Tiếng nói nữ tính mềm nhẹ dò hỏi, mang theo một chút ý cười, không có nửa phần cảm xúc kinh hoảng. {Em phục chị =)) chuyện gì cũng cười đc :))}

Đường Tâm quay đầu đi, phát hiện ở một chỗ khác trong phòng, Hỏa Nhạ Hoan cũng đang bị trói, ngồi ở trên thùng giấy, mang theo tươi cười nhìn cô, biểu tình thập phần bìh tĩnh, hoàn toàn không giống như bị trói làm con tin.

"Ông trời của mình, hắn không muốn sống nữa, còn dám bắt cóc cậu!" Đường Tâm cứng họng đảo đảo mắt, không biết nên khen Lâm Duệ Duy dũng cảm hay mắng hắn ngu dốt. Bởi vì thân phận cô đặc biệt, từ nhỏ đến lớn đã muốn bị bắt cóc qua nhiều lần, nhưng là Hỏa Nhạ Hoan thân thận càng mẫn cảm, đối với cô ta tuyệt đối chỉ có một đường chết.

Cô nhìn quanh bốn phia, phát hiện cả hai đang bị nhốt tại một nhà kho, trên trần nhà cao cao, mới có một cây quạt cùng một cái cửa sổ, muốn leo lên đó trốn thoát là chuyện không có khả năng.

Kho hàng bốn phía chất đống không ít thùng giấy đựng hàng, mặt trên đều có dấu ấn nhãn hiệu của Lâm gia. Cô mơ hồ quan sát hoàn cảnh một chút, đoán nơi này đại khái là nơi tồn trữ hàng của Lâm gia. Xem hàng tích lũy nhiều như vậy, không khó để đoán được xí nghiệp kinh doanh tệ hại thế nào

Cũng không khó trách Lâm Duệ Duy sẽ buộc chó cùng vứt giậu ( ý là bần cùng có thể bán đứng những gì thân thuộc ), bạn bè mấy năm qua, Đường Tâm cảm giác được là hắn có vẻ là người như vậy, nhưng là chưa bao giờ để tâm. Nói ác độc hơn chút xíu, có lẽ cô căn bản không lo sợ hắn uy hiếp.

"Lâm Duệ Duy không biết thân phận chân chính của mình, cũng không biết mình được nhóm người bảo vệ theo dõi rất kĩ." Hỏa Nhạ Hoan thản nhiên mỉm cười, đánh giá Đường Tâm. "Thế nào, cậu với đối tượng thân cận cũng không tệ lắm chứ? Lâm Duệ Duy khi mang cậu bị trói trở về rất tức giận, hắn ta phát hiện cậu trên giường của Mộ Dung tiên sinh. Nhìn cậu vừa mới ngủ dậy trầm như vậy, nghĩ đến Mộ Dung tiên sinh chắc đã làm chuyện khiến ngươi mệt mỏi vạn phần?" Cô căn bản không đem uy hiếp của Lâm Duệ Duy đặt vào trong mắt.

"Cậu là vì làm nữ tướng tài giỏi lắm mà, thế còn có mặt mũi nói móc mình sao? Nguyên lai, lúc trước cậu biết rõ thân phận hắn, thậm chí còn cùng hắn từng bàn bạc chút chuyện! Cậu rốt cuộc có coi mình là bạn không vậy?" Đường Tâm trừng mắt với bạn tốt, tuy rằng sự thật đúng như lời đối phương, nhưng là trong lòng cô có chút không cam lòng.

Sau kháng cự ban đầu, cô cũng có thể đủ thừa nhận, trên đời này trừ bỏ Mộ Dung Đạt Viễn ra, đại khái cô sẽ không ái mộ người đàn ông khác nữa. Nhưng là cô như thế nào có thể thừa nhận? Cái miệng của hắn lúc nào cũng cười đắc ý, như là có mười phần nắm chắc, nhất định có thể đến được lòng của cô.

Nhạ Hoan vẻ mặt vô tội, nhìn bên ngoài giống như tuyệt đối vô hại, trên thực tế cô dùng bộ dáng này để lừa gạt không ít người.

Ít nhất, Lâm Duệ Duy liền hoàn toàn không có phát hiện, cô kỳ thật có được trí năng cùng quyền thế.

"Đừng vội trách mình chứ, mình làm như vậy còn không phải bởi vì mình quan tâm cậu sao. Lúc ban đầu mình ở phòng nhỏ màu hồng thấy Ác Phu, liền mơ hồ cảm thấy như đã từng gặp người này, thả cậu cùng với hắn ở một chỗ không phải là chuyện sáng suốt gì, nhưng mà cậu cứ cố chấp, căn bản là không nghe lời khuyên của mình." Cô nhẹ nhàng nháy mắt, hai tay bị trói có chút đau. "Xuống núi mình ép hỏi Đỗ Phong Thần, lại nghe người điều tra kể lại, mới biết được thân phận thật của Ác Phu."

"Khi đó cậu vẫn có thể nhắc mình mà!" Đường Tâm tức giận bất bình nói, căn bản không nghe lọt lỗ tai những lời giải thích của Nhạ Hoan.

Cô miễn cưỡng nửa ngồi dậy, nhìn thây trên thùng giấy có li chén bị người ta để quên. Cô hung hăng đạp thùng giấy một cước, chén thủy tinh lung lay vài cái, sau rơi xuống mặt đất bị vỡ nát.

"Mình xem qua hồ sơ của Mộ Dung Đạt Viễn, sau chỉ có thể đồng ý với lập luận của cha cậu, hắn là thích hợp nhất cho cậu." Nhạ Hoan cúi đầu che dấu ý cười trong mắt. " Nói sau, lúc mà mình điều tra xong, đã là mấy ngày sau đó, hắn không phải người đàn ông nguyện ý chờ đợi, cậu khi đó chắc chắn bị hắn ăn sạch rồi! So với mất bò mới lo làm chuồng, mình cảm thấy vẫn là lạc quan, biến chuyện này thành chuyện tốt vẫn hơn."

Đường Tâm xoay người sang chỗ khác, nắm một mảnh thủy tinh nhỏ, bắt đầu cắt dây thừng. Xem ra Lâm Duệ Duy còn chưa đủ đa mưu túc trí, chính là lấy dây thừng bình thường buộc chặt các cô, nói không chừng hắn còn đem cô coi thành loại thiên kim tiểu thư nhà giàu bình thường.

"Không cần tìm cớ, người khác còn có thể bị thái độ cậu lừa gạt, nhưng mà cậu thật sự có bao nhiêu ác liệt, mình đều biết rõ." Đường Tâm ngừng một tiếng, bởi vì không nhìn thấy sau lưng, không cẩn thận khiến thủy tinh cứa vào tay tạo tên một miếng vết thương, đau đớn làm cho cô nhíu mày.

"Mình rất khổ sở, mình nghĩ cho cậu nhiều như vậy, cậu lại nói mình ác liệt." Nhạ Hoan lắc đầu thở dài.

"Nếu như cậu không ác liệt, từ lúc rời khỏi phòng nhỏ của mình, sẽ báo cho mình biết hết thảy chân tướng, sẽ không vui sướng ở bên xem kịch vui, nhìn mình bị Mộ Dung Đạt Viễn trêu đùa." Đường Tâm rốt cuộc cắt đứt dây thừng, trên tay đã có không ít vết máu, cô tùy ý lau vào quần áo, sau giúp đỡ Nhạ Hoan cắt đứt dây thừng.

"Hắn đối với cậu có kế hoạch khác, mình ngượng ngùng vạc htra62n. Nói sau, nếu trước đó liền nói cho cậu chân tướng, bây giờ làm sao dụ được cá lớn Lâm Duệ Duy?" Nhạ Hoan vẫy vẫy tay, làm cho máu có thể tuần hoàn, đầu ngón tay bởi vì thời gian dài bị buộc chặt, sau khi mở trói có chút đau đớn cùng tê cứng. Cô vẫn là được nuông chiều quá, chưa từng chịu đãi ngộ đau đớn như vậy.

"Ngay cả sát thủ cũng là người của Lâm Duệ Duy phái tới, lúc trước hắn có kế hoạch biến mình trở thành người bên cạnh hắn." Đường Tâm bình tĩnh hồi tưởng, mới phát hiện chính mình thật sự quá mức sơ sẩy, từ lúc xí nghiệp Lâm gia tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đường gia, Lâm Duệ Duy thái độ còn có vài phần vội vàng, giống như tuyệt đối có thể làm chuyện không hay với cô.

Mấy năm qua ở chung, Lâm Duệ Duy che dấu không tồi, bất quá khả năng đóng kịch cùng hành đồng của hắn kém nhau khá xa.

"Mộ Dung tiên sinh đã sớm ép sát thủ nói ra chân tướng, nhưng vì sợ đánh cỏ động rắn, rõ ràng cũng tạm thời đem cậu đi chỗ khác. Chúng ta biết, một khi thân phận của Mộ Dung tiên sinh sáng tỏ, Lâm Duệ Duy sẽ hành động. Mà Mộ Dung tiên sinh không tính dùng cảnh sát, tự mình giải quyết." Nhạ Hoan giải thích.

"Ý cậu nói là, ngay cả lần bắt cóc này, đều là ở trong kế hoạch của các người?" Đường Tâm cau mày, càng lúc càng cảm thấy tâm tư Mộ Dung Đạt Viễn thật kín đáo kinh người. Trở thành bại tướng dưới tay hắn, tựa hồ như là chỉ còn khoảng cách thời gian, nhưng là loại cảm giác này vẫn là chịu khổ sở.

"Đây là việc duy nhất không đoán trước được, Lâm Duệ Duy thế mà lại bắt cóc cả mình lẫn cậu đến đây." Nhạ Hoan thở dài một hơi.

Đường Tâm lắc đầu, đoán là Lâm Duệ Duy khó thoát khỏi cái chết. "Hắn khi ở Đường gia, chắc cũng đã suy tính đến việc này!" Cô hồi tưởng lại khi ở Đường gia, Lâm Duệ Duy biết Mộ Dung Đạt Viễn chính là Ác Phu, biểu tình thập phần dữ tợn đáng sợ.

Cửa kho hàng bị đẩy ra, vài tia ánh sáng lọt vào, mấy người đàn ông đi vào trong kho hàng.

Đường Tâm ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn về phía người đi tới, đi đầu quả nhiên chính là Lâm Duệ Du. Vẽ mặt hắn bây giờ cùng với trước đây không giống nhau, âm ngoan mà dữ tợn giảo hoạt, ban đầu tao nhã đều biến mất không thấy, nếu đây mới là bản tính thật của hắn, cũng khó nhận ra hắn đã che dấu lâu như vậy.

"Mời chúng tôi đến làm khách, chủ nhân lại đến trễ như vậy sao?" Nhạ Hoan thản nhiên cười, ngồi tao nhã ở một bên, thái độ thoải mái đắc tượng giống như là tham gia buổi trà chiều.

"Câm miệng lại, một chút ngưỡi tôi sẽ giải quyết hai người!" Lâm Duệ Duy hung ác nói, đã nhẫn nại lâu lắm rồi. Hắn cực kỳ chán ghét Hỏa Nhạ Hoan, ánh mắt của người con gái kia giống như là có thể nhìn thấu tất cả, làm cho hắn vĩnh viễn cũng không có chỗ để che giấu nỗi sợ.

"Tôi xem, anh tốt nhất vẫn là đưa cô ấy về nhà trước đi!" Đường Tâm nhướng mày, thiện tâm khó thấy đề nghị. Trong ánh mắt cô, cơ hồ là thương hại Lâm Duệ Duy, hắn chẳng những không có gì uy lực trong ánh mắt, liền làm một kẻ bắt cóc có năng lực thấp đến buồn cười.

"Đường đại tiểu thư thân mình lo chưa xong, còn muốn thay bạn tốt nói chuyện sao? Thật sự tình bạn làm người ta cảm động." Hắn châm chọc nói, nghĩ đến Đường Tâm muốn giúp Hỏa Nhạ Hoan trốn thoát. " Đừng cho là tôi ngoan ngoãn nghe lời cô, tôi đã nhẫn nhịn cô lâu lắm rồi." Hắn hung ác nói, ý bảo thủ nhìn Đường Tâm.

Đường Tâm không có giãy dụa, biết là người đàn ông căn bản đều cậy mạnh. "Anh vất vả rồi, những năm gần đây ngoan ngoãn ở một bên nghe sai vặt, còn trăm phương ngàn kế tính kế, cuối cùng lại vẫn là phải dùng đến thủ đoạn bắt cóc." Cô châm chọc cười, thình lình một cái tát thật mạnh, đánh cho đầu cô trật qua, miệng còn vương mùi máu tươi, ánh mắt cô lạnh như băng, lại tràn ngập hèn mọn.

Sương khói che đậy tầm mắt, bọn họ không thấy cảnh những người đó giao chiến, đợi đến khi bước lại gần vài bước, lại kinh ngạc thấy Đường Tâm đã muốn ngã xuống, Mộ Dung Đạt Viễn thật cẩn thận ôm lấy Đường Tâm, vẻ mặt thống khổ trên mặt làm cho người ta thấy không đành lòng.

Nhạ Hoan tầm mắt lại chuyển hướng nơi khác, bắt gặp thùng giấy sau Đường Tâm, đôi mi thanh tú đang nhíu chặt bỗng buông ra, trong lòng biết rõ khiến trên đôi mi đỏ mọng nở ra một nụ cười. Cô cười khẽ lắc đầu, không tiếng động cùng những người khác rời khỏi kho hàng.

"Đường Tâm, trả lời anh." Mộ Dung Đạt Viễn cúi đầu gọi, thấy trên quần áo cô dính đầy vết máu, hai tay che nhanh ngực, sắc mặt thập phần tái nhợt, hàm răng cắn chặt thỉnh thoảng bật ra vài tiếng than nhẹ thống khổ. Hắn vươn tay, muốn coi miệng vết thương của cô, thế nhưng lại phát hiện chính mình đang phát run.

"Không! Đau quá..." Tay cô nhanh đặt tại trước ngực, thân thể mềm mại đang run rẩy, như là cảm giác thập phần rét lạnh, tựa vào trước ngực hắn mà thở khó khăn, thỉnh thoảng như muốn ngừng thở.

Hắn không dám đụng đến miệng vết thương của cô, chỉ có thể tuyệt vọng đem cô ôm ở trước ngực, vạn phần thống hận quyết định trước đây của chính mình, vì nó mà Lâm Duệ Duy mới đặt cô vào tình thế nguy hiểm! Hắn thật không ngờ Đường Tâm sẽ xông đến; Thật không ngờ cô nghĩ muốn cứu hắn; Nghĩ đến cô bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, tim hắn như có dao cắt

"Tôi sẽ không chết chứ?" Cô nhỏ giọng hỏi, bộ dáng làm người ta đau lòng.

"Sẽ không, anh không cho phép em chết, có nghe thấy không!" Hắn ôm chặt cô, cơ bắp toàn thân đều buộc chặt, căn bản cũng khó có thể hô hấp.

"Ác Phu." Cô hô tên của hắn, khi nhìn thấy biểu tình vạn phần thống khổ của hắn, trong lòng hung hăng căng thẳng, đành phải nhắm mắt lại không nhìn hắn, mới có thể tiếp tục nói chuyện.

"Anh ở đây, em sẽ không sao." Hắn đồng ý, cắn chặt răng quai hàm, trong hốc mắt có nước tràn lan, lại không thể nào kềm chế. Hắn là chưa từng rơi lệ bao giờ, nhưng là không có cách nào xác định, nếu cô thật sự chết đi, hắn có thể khóc hay không, hay là không khóc nhưng ruột gan đau như đứt từng khúc?

"Tôi đau quá..." Cô lẩm bẩm, nhắm chặt hai mắt đang run rẩy, hai tay chung thủy đặt trước ngực. "Em thật sự rất thích anh, nhưng là anh lại dùng thủ đoạn lừa gạt cùng giấu diếm em. Có phải là đến bây giờ, anh vẫn còn nghĩ muốn đùa giỡn em?" Cô cúi đầu rên rỉ, như là không hỏi đến tột cùng, sẽ không yên lòng nhắm mắt.

"Sẽ không, sau nãy anh sẽ không lừa gạt hay giấu diếm em bất cứ chuyện gì, Đường Tâm, anh..." Hắn không thể nói ra những ì sau đó, dùng hết khí lực ôm chặt cô, cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy hoàn toàn bất lực.

"Nói được phải làm được đó!" Thanh âm Đường Tâm bỗng trở nên nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo đắc ý sau khi thực hiện được gian kế, ngữ điệu kia căn bản không phải của người bị trọng thương có thể nói ra {=))) hiểu ồi ha =))}

Thân hình cao lớn của Mộ Dung Đạt Viễn bỗng cứng đờ, mắt mở to ra. Thập phần thong thả, hắn chậm rãi buông ra ôm áp đối với cô, cẩn thận đánh giá cô.

Cô nằm ở trong lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp không hề tái nhợt, ngược lại còn cười ngọt ngào, so với bộ dáng bi ai bang nãy quả thực khác nhau một trời một vực. Hai tay gắt gao ôm ngực cũng buông lỏng xuống, đặt trên bả vai rộng lớn của hắn.

"Em không bị gì sao?" Hắn âm thanh ám cách, cản thận mà bất khả tư nghị hỏi.

"Em có nói em bị gì sao?" Cô vẻ mặt vô tội hỏi, nháy đôi mắt xinh đẹp vô tội.

"Em không bị trúng đạn?" Hắn lại hỏi.

"À, Lâm Duệ Duy thủ pháp cũng tồi quá đi." Cô ngắm liếc mắt một cái bên cạnh giấy tương, lúc trước chính là đạn bắn trúng thùng giấy, cũng không có làm cô bị thương. Cô chính là trong nháy mắt phản ứng, muốn xem hắn sẽ có phản ứng gì, thuận tiện đem bộ dáng hung ác của hắn chỉnh chút xíu.

Hắn đầu tiên là mở mắt xem xét trên ngực cô có vết thương hay không, xác định cô không có trúng đạn, mà trên quần áo lại dính vết máu, đều là do vết cắt không đáng lo ngại trên tay cô mà ra. Hắn cẩn thận xem kỹ một lúc lâu, đột nhiên gầm lên giận dữ, dùng sức loạng choạng cô.

"Em không có việc gì! Chết tiệt, em hẳn là cô gái nên đi xuống địa ngục đi, lại đem loại chuyện không nên ra đùa!" Trong lòng hắn lơi lỏng xuống một chút, lúc trước loại thống khổ này làm hắn sợ hãi. Tuy rằng đã sớm thừa nhận mê luyến cô, yêu cô, nhưng là lúc cô sắp chết đi, hắn mới biết được chính mình căn bản nguyên lai không thể chịu đựng mất đi cô."

"Em không thừa dịp cơ hội hòa nhau này, như thế nào có thể lừa được anh?" Đường Tâm vuốt ve mặt hắn, nhớ tới phản ứng lúc trước của hắn, trong lòng một trận ấm áp. Cho dù có nhiều hoài nghi, khi thấy phản ứng của hắn trước sau đều tan như mây khói, cô xác định hắn chân tình thiệt ý, như thế nào còn có thể cự tuyệt né tránh? Hắn thậm chí vì cô nước mắt dâng đầy, nếu cô vạch trần chân tướng chậm trễ một chút, đại khái nước mắt sẽ đi lạc trên mặt hắn.

"Anh thực nên đánh đòn em một trận ra trò." Hắn hung ác nói, đem cô hung hăng kéo đến trước người, nhiệt liệt hôn lên cô, xác định cô thật là khỏe mạnh.

"Anh đã nói sẽ không lừa gạt em, cũng không giấu diếm em, sẽ chăm sóc em thật tốt đó." Cô cắn môi hắn cười khẽ, cả người bị hắn ôm lấy, vừa hôn nồng nhiệt vừa bị hắn ôm khỏi kho hàng.

"Không lừa gạt em, không giấu giếm em, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh sẽ không hảo hảo "Trừng phạt" em." Biết cô bình yên vô sự, tà mị lại kéo về trong mắt hắn, đồng ý sẽ sủng cô cả đời như thế.

Ở bên trong xe, cô cam tâm tình nguyện cho hắn một cái hôn sâu nồng nhiệt nhất. Hai người bước đi dưới ánh mặt trời, hướng đến tương lai mà bước tới.

Cô từng nói qua, người đàn ông có thể bắt được cô, nếu không phải là chưa sinh ra thì là đã chết, nhưng nghĩ cũng không thể nghĩ đến, nguyên lai người này thật sự có trên đời!

Cô thuộc về hắn, nhưng không phải là một loại thuần phục, đó là một loại quan hệ lâu dài, cả hai đều đủ chống lại nhau, bọn họ đều có năng lực thuyết phục đối phương. Mong muốn có thể cùng hắn trong tương lai, tuyệt đối sẽ rất thú vị.

Cả đời này, bọn họ đều thuộc về nhau !

★ ★ ★

Tại Đường gia trạch, lão quản gia treo điện thoại lên, cung kính về phía Đường Phách Vũ cùng Phương Khoản Khoản báo tin Đường Tâm bình yên vô sự, bất quá tạm thời sẽ không có khả năng về nhà. Bởi vì Mộ Dung Đạt Viễn ở điện thoại nói rất kiên trì, muốn dẫn Đường Tâm đi "Kiểm điểm" một phen.

Báo cáo xong, lão quản gia chậm rãi đi ra đại sảnh, sau đi vào trong phong Đường Tâm. Nghĩ đến cô nương bé nhỏ rốt cuộc cũng lớn lên, tìm được bến đỗ, hắn mang theo mỉm cười cùng cảm khái nhìn quanh phòng

Đường Chấn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, vội vàng hỏi "Ông có biết chị già con bị tên Mộ Dung quái dị dẫn đi nơi nào không? Nói địa điểm ra mau, con nhất định phải đi hảo hảo xem xét một phen." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của hắn tràn đầy nóng bỏng.

Lão quản gia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ngăn khóe miệng cười. Ông có dự cảm, cho dù là Đường Tâm xuất giá, hành vi nghe trộm của ông vẫn sẽ không cô đơn, tối thiểu Đường Chấn sẽ là đồng bọn trung thực của ông {Haha=)) em nối nghiệp chị =))}

Nhìn xem Đường Chấn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lại mang ngạo khí ngất trời, đột nhiên nhớ tới cháu gái ở Nhật Bản của lão quản gia. Giống như ở thời điểm trái tim mở cổng, hắn không chút để ý mà nhắc tới.

"Tiểu thiếu gia, cậu còn nhớ rõ sao? Cháu ngoại ta ở Nhật Bản, lão còn nhớ, hai năm nữa con bé sẽ đến Đài Loan, lúc đó sẽ từ một đứa con nít thành một cô gái xinh đẹp tinh xảo...." Tiếng bước chân cùng tiến nói chuyện, xa dần dần ở phía hành lang.

Có lẽ, ở nhiều năm sau, ở Đường gia sẽ có một câu chuyện khác bắt đầu.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...