Đường Một Chiều - Mộng Tiêu Nhị
Chương 30:
Đầu bên kia: " lão Dương a, mấy loại quan hệ này, cũng không cần phải giả mù sa mưa vòng vo đâu, tôi cũng không biết, cấp trên phân phó xuống dưới, chúng tôi liền như thế làm theo."
Cục trưởng Dương: " anh co biết chúng ta có khả năng đã chọc vào cái bọc lớn rồi hay không?"
Bên kia dừng lại một lát, trong điện thoại không khí trầm mặc áp lực, hỏi: "ông có ý gì?"
Cục trưởng Dương: " anh đoán xem?"
Người đầu bên kia: " không phải chứ, tôi đã đem hồ sơ của đại đội số 2 xem qua một lượt rồi, bao gồm các mối quan hệ, Lạc Táp là đơn giản nhất, ba mẹ li hôn, vẫn luôn đi theo mẹ, mẹ tái giá, làm buôn bán, a đúng rồi còn có một người cậu, là hình cảnh đã về hưu rồi."
So với những người khác trong đội số 2, cô xem như không có bối cảnh gì, cân nhắc một chút liền điều cô đi.
Cục trưởng Dương: " vậy còn ba lạc táp?"
Người bên phòng nhân sự ngẩn ra: "hồ sơ bên trong của Lạc Táp ô ghi ba để trống không điền,chúng tôi điều tra tình trạng hôn nhân của mẹ Lạc Táp cũng không có thông tin gì của ba lạc táp, hẳn là không còn nữa, bởi vì vấn đề quyền hạn, hơn 20 năm trước cũng không tra được gì."
Cục trưởng Dương thở dài một hơi: " các anh bình thường cũng làm việc như vậy? Chỉ dựa vào chỗ trống không điền là nhận định người ta không còn?"
Đầu bên kia: " hồ sơ của cô ấy đã được bên thẩm tra của trưởng cảnh sát thông qua, tôi đã hỏi qua trường học bên kia, họ nói chỗ trống kia chính là không tồn tại."
Lại nói, nếu ba cô ấy có quyền có thế như vậy sao cô ấy lại phải vất vả ở mấy trung đội này chứ, cả ngày dãi nắng dầm mưa."
Hơn nữa đã sớm đề bạt cậu của cô ấy lên một chút rồi, không để đến khi về hưu rồi mà vẫn là một hình cảnh bình thường.
Cục trưởng Dương suy nghĩ một lát: " tiếp tục xem xét hồ sơ của cô ấy, đặc biệt là lúc tiểu học, biết rõ trước đó ba Lạc Táp rốt cuộc là làm gì."
Người bên bộ phận nhân sự cũng cảm giác giống như có cái gì đó không đúng, lão Dương cũng không phải người bắt gió bắt bóng mà lo lắng: " được, tôi làm liền."
Buông điện thoại xuống, Cục trưởng Dương bóp ấn đường.
Chuyện bên trên giao xuống, làm tốt, người ta cũng không cảm kích, cảm thấy đó là lẽ thường tình, làm không tốt, toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu bọn họ.
Dựa theo suy nghĩ cá nhân của ông, ông chắc chắn sẽ không điều động tùy ý như vậy.
Tuy rằng trong cuộc sống này không có sự công bằng thuần túy, nhưng chuyện này đối với Lạc Táp mà nói, thật sự là bất công một cách rõ ràng như vậy.
Nói cách khác, là đang khi dễ người.
Hơn 20 phút sau, người bên kia gọi điện tới: "lão Dương, chuyện lớn rồi."
Cục trưởng Dương long mày muốn dựng lên: " làm sao vậy?"
Người bộ phận nhân sự: "hồ sơ của Lạc Táp trước khi học đại học đều trống không, không tra ra được cái gì cả."
Cục trưởng Dương: "..."
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, hệ thống điều tra của cảnh sát mà vẫn không tra ra được, tình huống này là bối cảnh quá sâu, không muốn lộ ra thân phận.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Cục trưởng Dương nói với bên kia: " việc này tương đối khó giải quyết, mấy người trước hết nghĩ làm thế nào để giải quyết hậu quả đi, tôi bên này có việc."
Cúp máy, hướng ra cửa nói: " mời vào"
Phó Duyên Bác tiến vào Cục trưởng Dương sửng sốt: " đã trở lại rồi sao?"
Ông nhớ rõ hội nghị ngày mai mới kết thúc.
Phó Duyên Bác: "kết thúc trước thời hạn,"
Anh ngồi xuống hỏi thăm công tác của cục mấy ngày hôm nay. Cục trưởng Dương có chút mệt mỏi, hao tổn tâm trí.
Ông bắt chéo hai dựa lưng vào ghế: " cậu đi học, tôi kí thay cậu một chữ thôi mà đã gặp rắc rối lớn rồi."
Phó Duyên Bác ngước mắt: " phiền toái gì? Rất nghiêm trọng hay sao?"
Cục trưởng Dương: " ừ,lệnh điều động nhân sự của đại đội số 2."
Cảm thấy Phó Duyên Bác không quen thuộc với đội số 2 nên không nói cụ thể tên ai.
Phó Duyên Bác hỏi nhiều thêm một câu: " đội số 2? Là ai?"
Lạc Táp công tác ở đội số 2, anh có chiến hữu cũng ở đội số 2, cho nên đối với đội 2 cảm thấy thân thiết hơn bình thường.
Cục trưởng Dương: " nói cho cậu, cậu cũng không biết người này a, là Lạc táp, một cô bé không tồi, bên trên lệnh xuống muốn điều cô ấy đi đến Bình Cốc."
Phó Duyên Bác kinh ngạc nói: " Lạc táp? Điều đến Bình Cốc? Sư phụ tôi muốn điều cô ấy đến Bình Cốc?"
Nghe được là phía trên an bài xuống dưới, anh tự nhiên là nghĩ đến sư phụ muốn cho Lạc Táp đến bên kia rèn luyện một chút. Lúc này đổi sang là Cục trưởng Dương giật mình, một lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại.
Chờ khi ông hoàn hồn lại, da đầu liền tê dại, ông giống như nhận ra được cái gì, lại giống như không muốn tin đây là sự thật, trong lòng ôm một tia may mắn hỏi lại: " Bộ trưởng Phùng... cùng Lạc Táp có quan hệ xích mích gì sao?"
Là một lãnh đạo lớn như vậy, hơn nữa lại là một lãnh đạo có danh tiếng không tồi, nếu không phải nguyên nhân từ trong nhà thì sẽ không đến mức làm khó một cô gái đến mức như vậy.
Phó Duyên Bác nhíu mày lại: " ông không biết sư phụ tôi là ba Lạc Táp?"
Cục trưởng Dương trong lòng lộp bộp rơi xuống, ông nheo mắt lại, đúng thật là đã chọc thủng cái lỗ lớn trên trời rồi.
Bây giờ mới cẩn thận suy nghĩ lại lí do vì sao thông tin về ba của Lạc Táp đều trống rồi, tra không được một dấu vết nào cả.
Bởi vì Bộ trưởng Phùng không chỉ là hình trinh, 20 năm trước ông ấy còn tham gia truy quét phá đường dây ma túy ở biên giới Tây Nam, trùm buôn ma túy rất sợ khi nghe đến tên của ông, cho tới bây giờ ông vẫn chịu trách nhiệm quản lí bên điều tra hình sự của cả nước.
Vì an toàn của người nhà, đem đổi tên họ của con gái cũng là điều dễ hiểu.
Phó Duyên Bác không hiểu rõ vấn đề, hỏi rõ ràng tại sao lại thế này.
Cục trưởng Dương cũng không giấu giếm nữa, đem chân tướng sự việc nói ra toàn bộ, bao gồm cả chuyện 1 giờ trước Lạc Táp đến đây.
Phó Duyên Bác trầm mặc: " cô ấy đem hồ sơ để lại đây?"
Cục trưởng Dương chỉ chỉ phía góc bàn: " vẫn ở đây này,"
Phó Duyên Bác: " đây là Lạc Táp cho chúng ta một bậc thang đi xuống đây, nếu cô ấy im hơi lặng tiếng đi qua khu Bình Cốc, sau đó sư phụ tôi biết được, kết quả là gì chắc ông cũng hiểu. sư phụ tôi không bênh vực người của mình, nhưng nếu có người bắt nạt con gái của ông ấy, ông ấy cũng không dễ nói chuyện đâu."
Cục trưởng Dương liên tục bóp huyệt thái dương, vừa đau vừa nhức.
Phó Duyên Bác dừng lại một chút lại nói: "lại nói, Lạc Táp chỉ là một cảnh sát giao thông bình thường, biểu hiện thường ngày của cô ấy như thế nào mọi người đều nhìn thấy, một người cố gắng làm việc như vậy lại không được trong cục coi trọng, bị người ta yêu cầu điều đi liền lập tức bị điều đi, làm như vậy sẽ làm lạnh tâm những người có bối cảnh gia đình bình thường đang nghiêm túc công tác, bởi vì không biết khi nào sẽ đến lượt mình sẽ bỗng nhiên một ngày bị một người mới vào đẩy ra một cách vô lí như vậy."
Cục trưởng Dương thở dài, Lạc Táp nói rất đúng, nếu đây là vì cương vị yêu cầu công việc, cô sẽ vui vẻ nhận lấy, chính là nếu bởi vì cho người khác thế vào chỗ của họ mà bọn họ bị điều đi nơi khác, là ai cũng sẽ đều không cam tâm.
Phó Duyên Bác đưa tay đem túi hồ sơ lấy lại đây, không hỏi ý kiến Cục trưởng Dương, cũng không mở ra xem, mà trực tiếp xé ra.
Tiếp tục xé thêm vài lần.
Túi hồ sơ đã bị xé nát.
Cục trưởng Dương khiếp sợ nhìn, nghĩ nghĩ lại đây cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Lệnh điều động bị xé, chỉ có thể không nể mặt người nào đó bên văn phòng thành phố.
Phó Duyên Bác vừa xé vừa nói: "Lạc Táp đã cho chúng ta đủ mặt mũi rồi, nếu cô ấy để cho tất cả mọi người biết cô ấy bị thị cục điều đi, nhưng cuối cùng lại không di chuyển được cô ấy đi, đến lúc đó thì có bao nhiêu người yên lặng cười vào mặt cục chúng ta và văn phòng thành phố? Cô ấy bây giờ là đang xử lí nguội đấy."
Hẳn là Lạc Táp không muốn người khác biết ba của mình là ai.
Từ văn phòng của cục trưởng Dương đi ra, Phó Duyên Bác trong lòng tự nhiên cảm thấy nghèn nghẹn khó chịu.
Trở lại văn phòng của mình, mở cửa sổ, châm điếu thuốc. Anh suy nghĩ nếu thật sự Lạc Táp không có bối cảnh gì sau lưng, phải chăng cô chỉ có thể im lặng chấp nhận kết quả bất công này?
Anh thật sự nhớ những ngày khi còn đang công tác ở hình trinh cục, mỗi lần phá được một cụ án lớn, an ủi được những linh hồn oan khuất thì luôn vui mừng, nhẹ nhàng, còn có cảm giác trên mình đang mang sứ mệnh thần thánh, người chưa từng trải qua thì sẽ vĩnh viễn không thể cảm nhận được loại tâm tình này.
Trước kia sư phụ đã nói qua, dựa vào lực lượng của vài người chúng ta thì không thể thay đổi được hiện trạng xã hội hiện nay, nhưng chúng ta đang cố gắng hết sức để những người đang sống trong thế giới không có ánh mặt trời có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời.
Phó Duyên Bác lấy điện thoại ra nhắn một tin đến cho lạc táp: [cảm ơn.]
Anh nghĩ Lạc Táp xem sẽ hiểu lời anh muốn nói.
Vài phút sau, Lạc Táp trả lời: [ không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn gây phiền toái cho ba tôi, nếu ông ấy biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện nữa rồi.]
Cũng có thể là bản thân đã lớn hơn rồi, rất nhiều chuyện xảy ra trước mắt đã nhìn thấu mọi việc.
Nếu đổi lại là khi vừa mới tốt nghiệp, nếu có người khi dễ cô như vậy, cô khẳng định muốn nháo lên cho mọi người cùng biết, để cho bản thân sảng khoái cái đã chuyện khác tính sau.
Nhưng hiện tại thì cảm thấy mọi chuyện không nhất thiết phải như vậy nữa. cô chỉ muốn an ổn làm tốt phận sự của mình.
Lạc Táp trở lại văn phòng, vừa rồi đi gấp quá nên quên lấy túi xách, kết quả vừa trở lại liền nhìn thấy đội trưởng.
Biểu tình của anh ta là thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng là ý cười: " tiểu Lạc, 7 giờ sáng mai, đến đội tập hợp, tập trung đi huấn luyện xạ kích ở trường bắn."
Lại bổ sung câu: " buổi chiều không cần ở lại đây, ở nhà nghỉ ngơi tốt đi."
Điện thoại từ Cục gọi tới, thông báo cho anh, cương vị của Lạc Táp giữ nguyên, người mới tới là Thượng Viện Viện làm cảnh sát hỗ trợ tạm thời, trước đó người bên bộ phận nhân sự bị nhầm lẫn nên gây ra sự việc này, không có điều lệnh di chuyển Lạc Táp đi.
Trước mấy trường hợp như vậy anh đều cười cho qua chuyện. . Google 𝘯gay t𝙧a𝘯g ~ 𝑇RÙ𝙈𝑇R𝑼𝖸ỆN.𝐯𝘯 ~
Lạc Táp gật đầu: " được, cảm ơn đội trưởng."
Cô lại gửi tin nhắn cho Chu Nghiên nói một tiếng, không nhắc tới lệnh điều động, chỉ nói trên cục bỏ sót tên cô trong danh sách, vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng ở nhà rất chán nên sẽ đi theo với mọi người.
Còn nói đang trong kì sinh lí nên thân thể không được thoải mái, đi về trước sáng mai gặp lại.
- --
Ngày hôm sau khi tập hợp, Lạc Táp lại không thấy người mới là Thượng Viện Viện.
Sau đó đội trưởng nói, hồ sơ của Thượng Viện Viện bên nhân sự còn chưa làm xong, liền không tham gia đợt tập huấn này, cuối tuần sẽ đến đội báo danh.
Lạc Táp trong lòng suy nghĩ không biết Thượng Viện Viện là nhân vật nào, dù sao thì mặc kệ cô ta là ai, tạm thời hay chính thức, giữa hai người cũng đã âm thầm kết thù, nước sông không phạm nước giếng.
Ngồi trên xe, điện thoại của Lạc Táp rung lên, cô mở khóa là Tưởng Mộ Tranh nhắn tới: [ mấy ngày này trời lạnh, tới chỗ ngoại thành nhớ tự chiếu cố bản thân.]
Lạc Táp thoát khỏi Weibo, không trả lời anh.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã tự biến bản thân thành một phần trong cuộc sống của cô.
Nhìn ra ngoài của sổ, trong lòng cảm thấy bực bội.
Tưởng Mộ Tranh biết cô sẽ không trả lời, ngày hôm qua mời cô ăn cơm cô trực tiếp từ chối không đi, càng đừng nói đến chuyện trả lời tin nhắn này.
Nhưng không sao.
Anh buông điện thoại, bắt đầu chuyên tâm vào cuộc họp.
Nửa tiếng sau cuộc họp kết thúc, anh vội vã trở về văn phòng, đem các văn kiện của ngày hôm nay kí hết, lại đem công việc dặn dò thư kí, mang notebook, rời khỏi văn phòng.
Ô tô trực tiếp hướng về phía trường bắn súng vùng ngoại ô.
Thì ra theo đuổi con gái lại mệt như vậy.
Còn chưa ra khỏi nội thành, liền nhận được điện thoại của Trình Diệc: " cậu hôm nay tới đây?"
Tưởng mộ tranh: "ừ"
Trình Diệc suy nghĩ: " cậu thay bộ đồ huấn luyện trước kia ở quân đội mặc vào đi rồi qua đây, mặc đồ tây đứng giữa đám đồng phục quá chói mắt."
Tưởng Mộ Tranh nghĩ cũng không khó xử Trình Diệc: " được, tôi về đổi bộ khác."
Anh quay đầu xe lại, đi về nhà.
Bộ quân phục huấn luyện trước kia anh vẫn còn giữ lại, chỉ là huân chương đã gỡ xuống hết.
Lạc Táp không nghĩ tới ở trường bắn kiểm tra an ninh nghiêm ngặt như vậy còn có thể chạm mặt tưởng mộ tranh. Buổi sáng khi huấn luyện kết thúc, trên đường đến nhà ăn, chợt Chu Nghiên dùng khuỷu tay huých cô: " Lạc Lạc, em nhìn bên kia đi."
Lạc Táp nhìn theo hướng Chu Nghiên chỉ, thế nhưng lại là tưởng mộ tranh. Anh đang đứng nói chuyện với huấn luyện viên xạ kích của các cô ở ven đường.
Nhìn cách ăn mặc của anh, Lạc Táp nhíu mày lại.
Người đàn ông này, sao lại cứ thay đổi phong cách liên tục vậy.
Khi mặc áo sơ mi đỏ rượu thì toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, khi mặc sơ mi trắng trầm ổn nội liễm, mặc sơ mi đen gợi cảm mê người, hôm nay thế nhưng lại nhìn thấy anh mặc quân phục làm huấn luyện viên, nhìn lại anh đĩnh nghiêm nghị.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện nhỏ hàng ngày của tưởng mộ tranh.
1, Tưởng Mộ Tranh độc thoại nội tâm:
Hôm nay để Lạc Lạc nhà ta nhìn thấy ta mặc quân trang, rõ ràng là cô ấy đã phải trố mắt ra nhìn ta. Ta thích nhìn thấy Lạc Lạc nhà ta mặc cảnh phục, anh tư hiên ngang, ta nghĩ, cô ấy cũng giống ta, thích nhìn ta mặc quân trang a.
Chúng ta thật giống nhau nha.
Trong lòng thì có nhiệt huyết ước mơ, nhưng hiện thực, chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé.
Vốn là hôm nay rất bận, không tính đến trường bắn, nhưng sợ đồng nghiệp sẽ khi dễ cô.
2, một ngày nọ, Tưởng Mộ Tranh nhìn thấy hai câu trắc nghiệm.
Câu 1: bạn cảm thấy trong lòng vợ mình được bao nhiêu điểm.
A, Không đạt tiêu chuẩn.?
B, 80 điểm
C, 90 điểm
D, 100 điểm!
Tưởng Mộ Tranh cực kì không biết xấu hổ, ngại ngùng mà khoanh vào D.
Câu 2, ở trong lòng bạn vợ bạn được bao nhiêu điểm.?
A, không đạt tiêu chuẩn
B, 80 điểm
C, 90 điểm
D, 100 điểm!
Tưởng Mộ Tranh không chút do dự viết thêm đáp án: E, 101 điểm rồi tự tin khoanh vào.