Cô thầm mong Trình Nghi Bắc, hãy nói gì đó đi nào, nhưng anh chỉ cứ nhìn cô thôi.
Anh sẽ nghĩ gì, có cảm thấy mình vô cùng hiểu anh ấy không, hay sẽ thấy mình đã không còn là cô em gái nhỏ năm nào cứ suốt ngày lẽo đẽo theo sau anh.
Đôi mắt Trình Nghi Bắc quá phức tạp, nhưng bên trong ấy cũng có chút gì đó không dám tin, cũng không dùng ánh mắt nào đấy xa lạ nhìn cô, nhưng trong cô vẫn cứ lo lắng không thôi.
Trình Nghi Bắc bật lửa, châm một điếu thuốc.
Cô nhìn anh, cô nhớ Trình Nghi Triết cũng có cái hộp quẹt giống y chang, cùng một hiệu, kiểu dáng cũng y chang, có điều cái của Trình Nghi Bắc còn mới lắm, chắc không dùng nhiều bằng Trình Nghi Triết.
Trình Nghi Bắc gạt thuốc, liếc xéo cô, cuối cùng mở miệng, “Cám ơn.”
Mạc Hoan kinh hãi nhìn anh, vậy mà anh cũng biết. Vì cô biết Trần Nhất Lâm đứng ngoài cửa, nên mới quyết tâm nói một lần cho đáng, cũng có tư lợi trong đó, muốn Trần Nhất Lâm thấy được nội tâm của Trình Nghi Bắc, mong Trần Nhất Lâm đừng lúng sâu vào ảo tưởng nữa, đồng thời cũng muốn Trần Nhất Lâm biết khó mà lui, giúp Trình Nghi Bắc giảm bớt phiền toái.
Dù gì thì Trần Nhất Lâm chủ động nói lời chia tay vẫn tốt hơn so với Trình Nghi Bắc chia tay, cô không muốn sau cùng Trần Nhất Lâm sẽ hận Trình Nghi Bắc.
Suy nghĩ của cô, anh đều biết hết.
Nhưng anh chỉ nói mỗi cám ơn thôi.
Một bàn đồ ăn thịnh soạn, khói bốc nghi ngút, nhưng cô lại thấy chúng rét run người.
“Anh Bắc.” Cô chu môi, cảm giác mình có thật là nhiều thật là nhiều lời muốn nói, nhưng ra tới cửa miệng lại biến mất tăm, giờ cần gì phải ngại ngùng nữa đâu, nhưng lại không biết phải nói gì cho đúng.
Trình Nghi Bắc nhìn cô, khoanh tay lại, ý bảo cô nói tiếp đi.
“Anh có từng hối hận không? Đi lòng vòng lòng vòng, cuối cùng lại quay về với vạch xuất phát.” Vốn dĩ cô cũng không định nói, cô từng nhìn anh và Tây Thuần từ xa, hai người họ đi dạo trên phố đông, nhìn anh mỉm cười yêu chiều, chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi, vì sao nước mắt rơi, chính cô cũng nghĩ không thông.
Trình Nghi Bắc bỏ tàn thuốc, chỉnh lại tướng ngồi, “Không hối hận, cũng không cần thiết phải hối hận.”
Mạc Hoan cười, “Vậy là tốt rồi.”
Lúc mở TV, tình cờ được xem buổi lễ trưởng thành cho tuổi mười tám, cô thấy Hàn Hàn trả lời vấn đề mọi người hỏi cậu ấy, nếu được trở lại tuổi 18, cậu sẽ làm gì, Hàn Hàn trả lời là Yesterday Once More. Chỉ cần không hối hận, là được rồi.
Cô muốn nói, anh nhất định phải hạnh phúc nhé, ý nghĩ ấy vừa lóe lên, lại cảm thấy tầm thường quá đỗi.
Trình Nghi Bắc thấy cô cười, lảng sang chuyện khác, “Nếu rảnh thì đi thăm Tiểu Kiều đi, tính con bé y hệt em lúc nhỏ.”
“Em sợ anh ấy sẽ nổi điên với cái bóng đèn là em đây lắm.”
“Em chỉ cần lấy được lòng vị kia, anh ấy có nổi điên cũng vô dụng.”
Mạc Hoan để ý thấy khóe môi Trình Nghi Bắc cong lên mỉm cười, cũng thoải mái hơn, “Anh có cảm thấy anh Triết rất có tư thái ‘Thê quản nghiêm’ không ạ, dù ngày thường rãnh rỗi cũng chẳng dám ló mặt ra ngoài.”
“Câu này em đi mà nói với anh ấy.” Cái này anh không dám thay mặt Trình Nghi Triết trả lời, với lại cái đó với ‘Thê quản nghiêm’ có gì liên quan đâu.
Mạc Hoan chán chê, “Mắt của anh Triết rất độc đáo nha.”
“Anh sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
Ặc… Mạc Hoan sầu não, thế nào sau này Trình Nghi Triết cũng không nói giúp cô trước mặt cha mẹ nữa đâu…
“Mắt độc đáo nghĩa là anh ấy rất có mắt nhìn đấy.”
“Anh ấy tự biết suy xét sâu xa hơn.”
Mạc Hoan vui mừng, những chủ đề sau đó rất nhẹ nhàng, quan trọng là bữa cơm này không hề phí tẹo nào, tán gẫu thoải mái, sau đó thì tàn tiệc.
Lúc chia tay, Mạc Hoan bảo có chuyện, không để Trình Nghi Bắc đưa về, mà anh cũng chẳng miễn cưỡng.
Mãi đến khi Trình Nghi Bắc đi thật xa, cô vẫn cứ đứng đấy nhìn bóng anh khuất dần, khác cái là cô cứ nhìn mãi, còn anh thì mãi cũng không chịu ngoảnh lại.
Cô thấy mình đa cảm quá, nhớ đến phim ‘Chuyện tình Bắc Kinh’, giây phút Ngô Địch và Ngũ Mị chia ly nhau ở sân bay, Ngũ Mị bảo hai người cùng đưa lưng về hai phía, không ai được quay đầu lại. Họ nhanh chóng quay người đi về hai đầu ngược nhau sau cái ôm chia ly, nhưng Ngũ Mị đã lập tức ngoảnh đầu lại, có lẽ Ngô Địch cũng muốn quay đầu lại nhìn cô ấy, nhưng cuối cùng anh ta cũng chẳng ngoảnh đầu lại một lần. Cô nghĩ thật lâu, có khi nào chỉ cần Ngô Địch ngoảnh lại, Ngũ Mị sẽ không đi nữa không? Chung quy vẫn là Ngũ Mị yêu Ngô Địch nhiều hơn Ngô Địch yêu cô ấy, nên mới không ngoảnh lại nhìn cô ấy, hoặc giả chưa yêu bao giờ.
Mạc Hoan thở dài, khóe môi cong lên như cười mà cũng như không cười, cô thấy chán, nếu bây giờ là mùa đông có phải tốt hơn không, có thể thấy hơi thở của mình hóa thành sương trắng.
** **
Một tay Trình Nghi Bắc lái xe, tay còn lại bật bluetooth, “Anh nghĩ ra biện pháp gì chưa?”
Bên k điện thoại, hình như Trình Nghi Triết đang suy tư gì đó, “Có phải khi có chuyện gì muốn nhờ vã cậu mới gọi anh đây là ‘Anh’, không có chuyện gì thì gọi bằng ‘Này’ không nhỉ?”
Trình Nghi Bắc ho khan, “Anh nghĩ nhiều ghê.”
Trình Nghi Triết cũng không so đo với anh nữa, “Muốn anh ra mặt cũng được, mà anh đây cũng muốn lấy vợ nữa, em nên hy sinh chút nhan sắc đi nhé.”
Khóe môi Trình Nghi Bắc run rẩy, nghe Trình Nghi Triết nói tiếp, cứ cảm thấy sao mà anh họ anh càng ngày càng…
Người với người, ở chung lâu ngày, quả nhiên sẽ nhiễm tính xấu của nhau.
Anh đỗ xe dưới công ty, biểu cảm trên mặt bỗng chốc không còn lại gì, hai tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, trông rất ẩn nhẫn.
Anh lấy điện thoại ra, bấm cái tên ấy ra, thở dài rồi mới chịu gọi đi.
Vài phút sau, Tây Thuần bước ra, từng bước từng bước vội vã xuống bậc thang.
Lòng anh phơi phới mà chính anh cũng không hiểu nổi, cũng giống như trước đây mỗi khi anh chờ cô, nhưng lại hiếm khi thấy cô đi như vậy.
Bây giờ cô khan khác, lúc nhìn anh cứ hay cuối đầu, trong ánh mắt sáng trong ấy cũng mang theo sợ hãi, như thể anh là kẻ ức hiếp cô vậy, trong khi cô mới là người làm anh đau lòng.
Quá khứ mê man, anh không muốn nhớ đến nữa.
Tây Thuần đứng ngoài xa, hơi do dự, xong mở cửa sau xe, anh cau mày lại nhưng không cản cô.
Trong điện thoại anh bảo có người nằng nặc bắt cô phải tự mình đến lấy số đo để thiết kế, với cả là không thể từ chối người này được.
Cô cứ thấp thỏm, nhưng sắc mặt anh lại cứng ngắc, cô cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào luôn.
Thậm chí cô có cảm giác không khí trong xe như đông cứng lại, thấy lành lạnh.
Cô không mở miệng, anh cũng chẳng nói gì.
Xe lao nhanh qua phố phường sầm uất, đến con đường duy nhất của tòa nhà lát đá quý lấp lánh, hai bên là hàng hàng ngô đồng xanh tươi mát, như lạc vào chốn tiên cảnh ấy. Tây Thuần mở cửa sổ, đón nhận làn khí trong lành, trong lòng cũng phỏng đoán nhiều thứ, không chừng một lúc nữa là phải gặp quý nhân. Chỉ tiếc là Trình Nghi Bắc không muốn nói nhiều với cô, thực tế thì cơ hội cô được gặp anh cũng vô cùng ít ỏi, mà mỗi lần có cơ hội cũng chẳng thấy anh ngó ngàng đến cô.
Cô biết những hành động ấy của anh là lẽ dĩ nhiên thôi, biết đâu mình mới là kẻ không nên hiện hữu trong sinh mệnh của anh.
Khi xưa, chỉ vì xúc động nhất thời mà anh và cô có trăm ngàn gắn kết với nhau.
Nhớ đến chuyện cũ, cô lại khổ sở.
Lúc Trình Nghi Bắc ngừng xe lại, Tây Thuần rất đỗi ngạc nhiên, tòa nhà này, thấy quái quái thế nào ấy.
Lần đầu tiên gặp Trình Nghi Triết Tây Thuần có hơi nghi ngờ, cô biết Trình Nghi Bắc có một người anh họ, quan sát Trình Nghi Triết một tí, phát hiện cô gái bên cạnh Trình Nghi Triết cũng không ngừng quan sát đánh giá mình, buộc lòng phải cười chào hỏi cho lịch sự.
Trình Nghi Bắc giới thiệu qua loa, chẳng thèm lo tới cô, đi qua chỗ khác bàn chuyện đại sự với Trình Nghi Triết.
Tây Thuần thì bị Ảnh Nhi kéo qua phòng khác, để Tây Thuần lấy số đo cho cô ấy.
Ảnh Nhi nhìn Tây Thuần thật là lâu, “Cô có đúng là nhà thiết kế không đấy?”
Tây Thuần cười, “Không giống à?” Vừa nhớ số vừa hỏi xoáy xoáy đáp xoay với Ảnh Nhi.
“Dân chuyên?”
Tây Thuần lắc đầu.
Ảnh Nhi cười quái gở, “Nếu cô không phải dân chuyên, không qua lớp đào tạo chuyên nghiệp, thế cô nghĩ cô dựa vào đâu mà có quyền thiết kế trang phục của tôi nhỉ? Cô không biết là người muốn thiết kế trang phục cho tôi xếp hàng từ phố đống dài ra tới phố tây luôn á?”
Tây Thuần không cảm xúc, đáp trả đôi mắt kiêu kì của Ảnh Nhi, “Nhưng những nhà thiết kế nổi tiếng đều chịu số phận giống nhau, bị cô loại từ vòng gửi xe, tôi nghĩ chắc tại bọn họ chuyên nghiệp quá rồi, nên không thiết kế ra nổi những trang phục đẹp và vẫn phù hợp với phong cách đặc biệt của cô.”
Ảnh Nhi than thầm, người ta ai cũng lo tự đề cao mình, thế mà lại có người tự dìm mình thế kia.
“Cô với Trình Nghi Bắc quan hệ gì vậy?” Đánh trống lảng cũng đừng quá trớn.
Tây Thuần vẫn không có cảm xúc, trong đầu thì nghĩ tứ tung, cô gái này là người gì vậy. Noron quét qua những tấm áp phích, mới ngộ ra, “Ảnh Nhi thần thông quảng đại cơ mà, vấn đề nhỏ này đâu cần phải hỏi người khác nhỉ.”
“Ồ… Thế hai người chẳng có quan hệ gì phải không?” Ảnh Nhi quan sát sắc mặt Tây Thuần, nhìn bộ dáng tỉnh bơ của cô ấy thật muốn nhào qua xé rách lớp da đó luôn.
Tây Thuần đang đo eo của Ảnh Nhi, chợt ngảng đầu nhìn cô ấy,” Thế Ảnh Nhi mong chúng tôi có quan hệ à?”
Ảnh Nhi chau mày, “Là tôi đang hỏi cô mà?”
“Tôi cũng đâu có phản đối đâu!”
Chán thật, Ảnh Nhi không từ bỏ, “Vậy tạm coi như hai người không có quan hệ gì nhé! Nhưng hôm đó đó, tôi thấy nè.”
Tây Thuần ghi lại số đo, “Thấy gì?”
“Cô nói hai người chẳng có quan hệ gì hết mà, thế Trình Nghi Bắc cũng có bạn gái rồi còn gì, hai người cô nam quả nữ ở chung một chỗ, ai nhìn vào cũng sinh nghi thôi, hay là cô quyến rũ Trình Nghi Bắc?” Đột nhiên Ảnh Nhi cao giọng.
Tây Thuần day trán, “Cô để tâm Trình Nghi Bắc quá nhỉ, tôi có nên nghi là cô đang có ý đồ gì với Trình Nghi Bắc không?”
“Tôi có ý đồ đấy, thì sao nào?”
Tây Thuần bất ngờ nhìn phía sau Ảnh Nhi, “Trình tổng, anh…”
Ảnh Nhi cấp tốc xoay người lại, có ai đâu, nhìn lại Tây Thuần, đã dọn xong đồ bước ngang qua cô chuẩn bị ra ngoài, mặt còn cười dí dỏm.
Ảnh Nhi lắc đầu, “ Này cô khoan hãy đi, Trình Nghi Bắc còn chưa lên tiếng mà, chỗ chúng tôi không gọi taxi được đâu.”
Thực tế, Ảnh Nhi chỉ có tí tẹo hiếu kì đối với quan hệ của Tây Thuần và Trình Nghi Bắc mà thôi, cuối cùng cái gì cũng không moi được, thất vọng tràn trề.
Ngược lại bên Trình Nghi Bắc và Trình Nghi Bắc đang bàn công chuyện, đề ra các phương án cụ thể.
Ảnh Nhi đòi tự mình xuống bếp, Trình Nghi Triết đứng lắc đầu, “Hôm nay trời mưa to rồi.”
Thực tế, Ảnh Nhi là chuyên gia làm Trình Nghi Triết tức điên người, tỷ như cô ấy không thích ăn đậu phộng hay bất kì họ hàng đậu nào khác, ngàn vạn lần đừng hỏi cô ấy tại sao, cô ấy chỉ trả lời câu không muốn ăn mắc công Trình Nghi Triết ăn hết cũng vậy à; đây chưa phải là nhất đâu, đến tối là cô ấy lại lười ăn, dõng dạc tuyên bố: anh ăn giúp em cũng được mà.
Ảnh Nhi ngoảnh đầu qua nhìn Trình Nghi Triết, “Nhà có khách quý, em muốn trổ tài.”
Trình Nghi Triết trấn an Trình Nghi Bắc, “Nhìn đi, anh vẫn còn khỏe lắm, đừng sợ, độc không chết người đâu.”
“Biết đâu anh luyện thành cơ thể bách độc bất xâm thì sao, thế là em hết đời à?” Trình Nghi Bắc nửa đùa nửa thật.
Đả kích thật mà, lúc này Ảnh Nhi rất muốn xông vào trong xách ngay một con dao thái rau, để xem cô dùng dao thái rau nhanh hơn hay hạ độc nhanh hơn.
Hai anh em họ cứ ăn ý cậu anh một câu cậu em một câu, Ảnh Nhi rất muốn xiên hai tên đàn ông này.
Tây Thuần đứng một bên, có cảm giác xa cách, Trình Nghi Bắc đang rất gần bên cô, bây giờ anh đang cười, nhẹ nhàng thế cơ đấy.
Nội tâm cô dấy lên những cung bậc cảm xúc rất lạ, nếu anh ấy chưa từng gặp phải mình, hẳn anh sẽ luôn cười dễ dàng như thế, cô nợ anh quá nhiều, bất kể anh ấy đối xử với mình thế nào cũng đều cảm thông được cả.
Ảnh Nhi liếc Tây Thuần một cái, sau đó kéo cô vào bếp, “Đừng có để ý đến hai tên đồng lõa đó nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Ảnh Nhi không ngừng kiềm chế bản thân tha cho họ đi, mới lơ đãng một chút liền phát hiện dường như Trình Nghi Bắc cố ý lạnh nhạt với Tây Thuần, ai cũng bảo lòng dạ đàn bà khó mà lần, thế nhưng mà tâm tư đàn ông không phải cũng khó đoán y chang vậy à?
Ảnh Nhi lắc đầu, hỏi Tây Thuần, “Hay xào rau nhỉ?”
“Cũng được.” Tây Thuần không nghĩ nhiều.
“Vậy cô xào rau đi, tôi giúp cô.” Đầu Ảnh Nhi nảy ra sáng kiến, nếu mình nấu ăn thể nào Trình Nghi Triết cũng chê lên chê xuống, hứ, bảo Tây Thuần nấu, để coi Trình Nghi Triết làm sao chê đây.
Quyết định vậy đi.
Tây Thuần hơi nhíu mày, xắn tay áo lên, mặc tạp dề, bắt tay vào làm, chợt hỏi, “Cô với Trình Tổng quen nhau thế nào thế?”
Trông như cãi nhau, nhưng lại làm cho người khác hâm mộ…
Ảnh Nhi không nghe thấy câu hỏi của cô, nhìn cô mặc tạp dề, “Đúng là có cảm giác dịu hiền, hóa ra Trình Nghi Bắc thích dạng này.”
Tây Thuần sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn Ảnh Nhi.
Ảnh Nhi vừa lột tỏi, vừa luyên thuyên, “Các người là quan hệ đó đó phải không?”
Tây Thuần mím môi, im lặng.
“Ba năm trước, sao lại chia tay?”
Tây Thuần vẫn cứ im lặng.
Ảnh Nhi bĩu môi, “Sao cô chán ngắt thế? Chưa ai bảo cô bơ vấn đề của người khác là bất lịch sự ư?”
Tây Thuần than thầm, “Thật xin lỗi, tôi không quen nói chuyện riêng tư với người khác.” Nhất là với người mà mình còn chưa quen.
“Được được, cô xào rau đi kìa!”
Ảnh Nhi cũng thấy chẳng có gì, vốn dĩ Trình Nghi Triết cũng đâu có ghét rau, ăn cũng rất thơm nữa, cô đâu nào hay, có món nào cô nấu mà Trình Nghi Triết không ăn được. ♥
Lạ lùng nhất là Trình Nghi Bắc, mới ăn một miếng, ánh mắt liền lóe lên chút gì đó phức tạp.
Ảnh Nhi chán nản, cầm đũa liền thấy yêu đời lại, “Nghe nhiều người nói dạ dày của đàn ông có thể phân biệt được đồ ăn do ai nấu, đồng chí Trình Nghi Bắc thân mến, cậu thử đoán xem món cậu vừa ăn là ai nấu nào?”
Trình Nghi Triết vốn định nhìn Ảnh Nhi sẽ trêu chọc họ thế nào, nhưng vừa thấy Trình Nghi Bắc và Tây Thuần sắc mặt ai nấy đều đen lại, liền cầm đũa gõ gõ lên tay Ảnh Nhi, “Im lặng ăn cơm mới là quân tử.”
Ảnh Nhi kệ anh, “Em là tiểu nhân, hôm nay Trình Nghi Bắc cậu mà không nói, đừng mong chị là người phát ngôn nhé.”
Trình Nghi Bắc thở dài, “Nhất định không phải chị nấu.”
“Sao dám khẳng định vậy?” Ảnh Nhi lập tức mở miệng, quét mắt qua Tây Thuần, “Chẳng lẽ cậu từng nếm qua các món Tây Thuần nấu à?”
Tây Thuần nhắm mắt, cắn môi, không biết phải làm gì nữa.
Trình Nghi Bắc cười nhạt, “Hồi nãy cũng nghe mà, giờ cũng coi như nếm rồi.”
Ảnh Nhi không chấp nhận, “Cứ thế mà đoán á?”
Trình Nghi Triết lắc đầu, gắp rau cho Ảnh Nhi, “Ăn nhanh nào, không lại đau bao tử.”
Ảnh Nhi hết nhìn Trình Nghi Bắc lại nhìn Tây Thuần, không gây sự nữa, cũng không ăn miếng rau Trình Nghi Triết gắp cho, cầm đũa suy tư cả buổi lại bắt đầu luyên thuyên, “Hôm qua em có xem một bộ phim, vì có chút chuyện mà nam chính với nữ chính xa cách nhau, sau đó lại quay về bên nhau. Em không thích thể loại đó, nếu yêu nhau, cớ gì lại lãng phí ngần ấy thời gian để chứng minh chứ, đời người có bao nhiêu lâu đâu nào, còn lãng phí nữa chứ. Nên em ghét mấy chuyện hiểu lầm lắm, ghét ly biệt nữa. Nếu đã xa nhau thì đừng quay về bên nhau nữa, nếu đã muốn bên nhau thì đừng phí thời gian nữa.”
Trình Nghi Triết đỡ trán, hình như anh có nói gì cũng vô ích…
Còn Trình Nghi Bắc lại bắt đầu thấy hứng thú, “Nếu không xa nhau nhiều năm, chỉ sợ đối phương sẽ không biết người ấy mới là người mình muốn nhất. Lúc chia tay dĩ nhiên sẽ nghĩ rồi mình cũng tìm được người khác thôi, những tưởng vết thương sẽ không cách nào lành, nhưng thời gian là nhát dao vô hình, là xé toạt cũng là liều thuốc.”
Ảnh Nhi thích thú, nhìn Tây Thuần, “Cô nghĩ sao?”
Tây Thuần ngẩng đầu, chợt cảm thấy một ánh nhìn nóng bỏng đang dừng trên khuôn mặt mình, “Chúng ta không thể nào biết được ai sẽ là người kế tiếp mình gặp, không biết người kế tiếp mình gặp có phải người dành cho mình không, cuộc sống cần phải trải nghiệm mà, không thử thì sao biết được chứ?”
Ảnh Nhi vừa định hỏi tiếp, lại thấy Trình Nghi Bắc đang dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn Tây Thuần, “Vậy em đã gặp được người kế tiếp dành cho em rồi ư?”