Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Trong chương này, nam chính của chúng ta phải phấn đấu hơi bị nhọc nhằn.

Buổi sáng hôm sau trời trong xanh và quang đãng, và khi Gregory đang tự mình phục vụ bữa sáng, chị dâu của anh đã xuất hiện ngay bên cạnh anh, mỉm cười nhè nhẹ, rõ ràng đang có dự tính điều gì đó.

“Buổi sáng tốt lành,” cô nói, hồ hởi và phấn khởi hơi quá mức bình thường.

Gregory gật đầu chào khi anh chất trứng vào đĩa của anh. “Chị Kate.”

“Chị nghĩ, với thời tiết đẹp thế này, chúng ta nên tổ chức một cuộc dạo chơi vào trong làng.”

“Để mua ruy băng và nơ bướm ạ?”

“Chính xác,” cô trả lời. “Chị nghĩ nó góp vai trò quan trọng trong việc ủng hộ mấy ông chủ cửa hàng địa phương phải vậy không?”

“Tất nhiên rồi,” anh lẩm bẩm, “mặc dù em gần đây không thấy bản thân mình cần đến cấp bách mấy sợi ruy băng lẫn nơ bướm.”

Kate tỏ ra không thèm quan tâm đến câu mai mỉa của anh. “Các quý cô trẻ tuổi đều có một khoản tiền nho nhỏ và chẳng biết dùng vào đâu cả. Nếu chị không đưa họ đến thị trấn thì dễ mấy cô bé đó sẽ bắt đầu mở sòng bài trong rose salon mất.”

Giờ thì có thứ khiến anh thích thú muốn được chứng kiến rồi đây.

“Và,” Kate tiếp tục khá là cương quyết, “nếu chị đưa họ lên thị trấn, chị sẽ cần vài người hộ tống.”

Khi Georgery không đáp lại đủ nhanh theo yêu cầu, cô lặp lại, “vài người hộ tống.”

Grgory húng hắng. “Có phải em đang được yêu cầu giao nhiệm vụ đi vào làng chiều nay không nhỉ?”

“Là sáng nay,” cô chỉnh, “và, vì chị nghĩ đến việc ghép đôi mọi người, và nữa là em là một người nhà Bridgerton, bởi thế em sẽ là quý ông chị chuộng hơn cả trong tổng số nên chị định hỏi xem em muốn đi chung với ai.”

Kate nếu không phải là một bà mối thì còn là ai nữa đâu, nên trong trường hợp này Gregory quyết định anh nên biết ơn khuynh hướng thích quấy quả của cô. “Hiển nhiên rồi,” anh bắt đầu, “đó là...”

“Cừ nha!” Kate ngắt ngang, vỗ hai tay vào với nhau. “Là Lucy Abernathy.”

Lucy Aber-“Lucy Abernathy?” anh tua theo, điếng cả người. “Qúy cô Lucinda á?”

“Ừ, hai em dường như khá là hợp nhau tối qua mà, Gregory, chị thích cô ấy kinh khủng. Cô ấy nói trên thực tế đã đính hôn, nhưng theo quan điểm của chị thì...”

“Em không có hứng thú với quý cô Lucinda,” anh ngắt lời, biết rằng sẽ quá nguy hiểm nếu chờ cho Kate thở hết ra.

“Em không có sao?”

“Không. Em không có. Em...” Anh cúi thấp đầu xuống, mặc dù chỉ có hai người trong phòng ăn sáng.

Không hiểu sao điều này thật là lạ lùng, và ừ, có hơi xấu hổ một tí khi nói to lên. “Hermione Watson,” anh nói khẽ. “Em muốn đi chung với tiểu thư Watson.”

“Thật á?” cái vẻ của Kate không chính xác là thất vọng, nhưng chị dâu anh trông hơi cam chịu. Như thể đã nghe thấy điều đó trước đây. Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Khỉ thật.

“Vâng,” Gregory đáp, và anh có cảm giác cơn cáu kỉnh nó đang phình to rồi nuốt trôi cả người anh. Trước tiên là với Kate, bởi vì, hứ, chị ấy đang đứng ngay ở đây, và anh thì yêu người ta đến liều mạng đây này, mà tất cả những gì chị ấy có thể nói chỉ là, “Thật á?” Nhưng rồi anh chợt nhận ra bản thân cũng có hơi khó chịu vào sáng nay. Anh ngủ không ngon tẹo nào đêm hôm trước; anh không thể ngừng nghĩ về Hermione và phần gáy nghiêng nghiêng của cô, màu xanh lá trong đôi mắt cô, giọng nói dịu dàng du dương của cô. Anh chưa-bao-giờ-chưa-bao-giờ phản ứng với một người phụ nữ như thế này luôn, và trong khi anh bằng cách nào đó cảm thấy yên lòng vì cuối cùng đã tìm thấy người phụ nữ anh lấy làm vợ, thì cũng hơi chưng hửng vì cô đã không có cùng phản ứng như thế với anh.

Chúa biết rằng anh đã mơ về khoảnh khắc này trước đây. Bất cứ khi nào anh nghĩ đến việc tìm ra tình yêu đích thực của anh, cô đã luôn luôn ở đó, dù chỉ mờ nhạt trong những ý nghĩ của anh, không tên tuổi, không gương mặt cụ thể. Nhưng cô luôn luôn có cùng mối say mê lãnh liệt không khác gì anh. Cô đã không đẩy anh đi khiêu vũ với người bạn thân nhất của cô, vì Chúa.

“Vậy đó là Hermione Watson,” Kate nói, thốt lên theo kiểu phụ nữ luôn làm khi họ định bảo với người ta điều gì đó mà người ta chẳng thể hiểu ngay từ ban đầu, ngay cả khi họ chọn truyền tải bằng tiếng Anh đi chăng nữa, điều mà đương nhiên sẽ không xảy ra rồi.

Là Hermione Watson. Sẽ là Hermione Watson.

Sớm thôi.

Có khi là sáng nay cũng nên.

“Cậu có định mua gì trong làng ngoài nơ và ruy băng không?” Hermione hỏi Lucy khi họ kéo găng tay.

“Mình hy vọng là có thứ gì đó khác,” Lucy đáp. “Họ vẫn làm thế ở tất cả các bữa tiệc tại gia phải không? Gửi chúng ta đi mua ruy băng và nơ với khoản tiền ít ỏi của bản thân. Mình có thể trang trí toàn bộ ngôi nhà ngay từ lúc này. Không thì ít nhất cũng đủ cho một ngôi nhà tranh nho nhỏ.”

Hermione cười vui vẻ. “Mình sẽ hiến tặng số nơ của mình cho sự nghiệp đó, và chúng ta sẽ cùng nhau trang trí lại cho...” Cô ngừng lại, suy ngẫm, rồi mỉm cười. “Một ngôi nhà tranh thật lớn!”

Lucy cười toe toét. Có điều gì đó không thể dứt về Hermione. Không ai có thể trông thấy nó, đương nhiên rồi. Không một ai từng bận tâm nhìn vượt quá gương mặt cô ấy. Mặc dầu, nói cho công bằng, Hermione hiếm khi chia sẻ những điều về bản thân đủ cho những người hâm mộ cô ấy nhận ra điều gì nằm sau vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Thật ra không phải do cô ấy là người thẹn thùng, mặc dù chắc chắn cô ấy không được hướng ngoại như Lucy. Đúng hơn thì Hermione là người thích riêng tư. Cô ấy đơn giản sẽ không quan tâm đến việc chia sẻ những ý nghĩ cũng như quan điểm của bản thân với những người mà cô ấy không quen.

Và điều đó thì khiến cho các quý ông phát rồ.

Lucy nhìn mông lung ra khỏi cửa sổ khi họ bước vào một trong rất nhiều phòng tranh của Aubrey Hall. Phu nhân Bridgerton đã bảo hai người đến đúng vào lúc mười một giờ. “Ít nhất thì trông có vẻ sẽ không mưa,” cô nói. Lần cuối cùng họ được đưa đi mua đồ trang trí trời đã đổ mưa trên cả đoạn đường trở về nhà. Những vòm cây đã giữ cho họ khô ráo ở mức độ vừa phải, nhưng đôi ủng thì gần như bị phá hủy. Và Lucy thì sụt sịt trong cả một tuần liền.

“Buổi sáng tốt lành, quý cô Lucinda, tiểu thư Watson.”

Đó là phu nhân Bridgerton, nữ chủ nhà của họ, đang sải bước vào trong căn phòng với những bước chân tự tin thường thấy ở cô. Mái tóc đen búi gọn phía sau và đôi mắt sáng long lanh. “Thật vui vì gặp cả hai em,” cô nói. “Các em là những người cuối cùng đó.”

“Chúng em á?” Lucy khiếp sợ hỏi. Cô ghét bị đến trễ. “Em thực xin lỗi. Không phải phu nhân đã nói là mười một giờ sao ạ?”

“Ôi trời ơi, tôi không định khiến em cảm thấy có lỗi,” phu nhân Bridgerton nói. “Qủa thực tôi đã nói là mười một giờ. Nhưng đó là bởi tôi định đưa mọi người đi theo từng tốp một.”

“Đi theo tốp ạ?” Hermione nói theo.

“Ừ, theo cách đó sẽ thú vị hơn rất nhiều, các em có đồng ý không? Tôi có ở đây tám tiểu thư và tám công tử. Nếu tôi đưa tất cả các em đi cùng một lúc, sẽ rất khó để có một cuộc chuyện trò thích đáng. Không đề cập đến bề rộng của con đường nữa nhé. Tôi thì tôi ghét thấy các em bị vấp vào nhau lắm.”

Luôn luôn có thứ gì đó an toàn khi nói về các con số, nhưng Lucy giữ những ý nghĩ đó cho riêng mình. Phu nhân Bridgerton rõ ràng đã lên lịch trình, và bởi Lucy vô cùng ngưỡng mộ nữ tử tước, cô càng háo hức được chứng kiến kết quả cuối cùng.

“Tiểu thư Watson này, em đi chung với em trai của chồng tôi nhé. Tôi tin là em đã làm quen với cậu ấy tối qua rồi phải không?”

Hermione lịch sự gật đầu.

Lucy mỉm cười một mình. Công tử Bridgerton sẽ là một người đàn ông bận rộn sáng nay đây. Thế là xong xuôi.

“Và em, quý cô Lucinda,” phu nhân Bridgerton tiếp tục, “sẽ được hộ tống bởi cậu Berbooke,” Cô cười gượng, gần như là xin lỗi. “Cậu ấy là họ hàng kiểu kiểu thế của nhà tôi,” cô thêm vào, “và, à, thực sự cũng là một chàng trai hiền hòa đấy em ạ.”

“Họ hàng?” lặp lại, bởi cô không chắc chắn một cách chính xác ý của bản thân thế nào để đáp lại giọng điệu lưỡng lự không thường thấy ở phu nhân Bridgerton. “Kiểu kiểu thế ạ?”

“Ừ. Là em gái của vợ em trai chồng tôi đã kết hôn với anh trai cậu ấy.”

“Ồ,” Lucy giữ vẻ mặt mình lịch sự như lúc thường. “Vậy cũng là họ hàng tương đối gần nhỉ?”

Phu nhân Bridgerton phá lên cười. “Tôi thích em lắm đó, quý cô Lucinda. Và về phía Neville... hờ, tôi chắc chắn em sẽ thấy cậu ta thú vị. A, cậu ấy đây rồi. Neville! Neville!”

Lucy nhìn theo khi phu nhân Bridgerton đi đến để chào công tử Neville Berbroooke ở cửa. Họ đương nhiên đã được giới thiệu với nhau; việc giới thiệu này được thực hiện với tất cả những người tham gia một bữa tiệc tại gia. Nhưng Lucy vẫn chưa nói chuyện với công tử Berbrooke, cũng không nhìn trực diện anh ta lần nào. Anh ta có vẻ là một người khá lịch sự, đúng hơn là trông khá vui nhộn với nước da ửng hồng và mái tóc vàng hoe bù xù.

“Xin chào, phu nhân Bridgerton,” anh ta nói, chả hiểu sao lại va phải chân bàn khi anh ta bước vào phòng. “Bữa ăn sáng nay quả là tuyệt hảo. Đặc biệt là cá hồi hun khói.”

“Cảm ơn cậu,” phu nhân đáp, kích động liếc mắt về phía chiếc bình Trung Hoa giờ đang chấp chênh trên bàn. “Tôi chắc là cậu nhớ quý cô Lucinda đây.”

Cả hai lầm bầm chào đối phương, rồi công tử Berbrooke nói, “Cô có thích cá hồi hun khói không?”

Lucy nhìn trước tiên về phía Hermione, rồi về phía phu nhân Bridgerton để tìm lời chỉ dẫn, nhưng cả hai trông dường như còn bối rối hơn cả cô, vì vậy cô chỉ nói, “Ơ... có ạ?”

“Xuất sắc!” anh ta nói. “Có phải có tổ chim nhạn ở ngoài cửa sổ không nhỉ?”

Lucy chớp mắt. Cô nhìn phu nhân Bridgerton chỉ để phát hiện ra rằng vị nữ tử tước còn không dám đáp lại ánh mắt của cô. “Một tổ chim nhạn như anh nói,” Lucy cuối cùng cũng lẩm bẩm, bởi cô chẳng nghĩ ra được bất cứ câu trả lời thích hợp nào. Cái anh chàng Berbooke này thủng thẳng đi về phía cửa sổ, bởi vậy cô đi ra đó cùng với anh ta. Cô nhìn trừng trừng ra phía ngoài. Nhưng chả có con chim nào cả.

Trong khi ấy, ở đuôi mắt cô có thể nhìn thấy công tử Briderton tiến vào căn phòng và cố gắng hết mình để quyến rũ Hermione. Chúa lòng lành, người đàn ông đó có một nụ cười thật hấp dẫn! Kể cả hàm răng trắng, và nét biểu cảm chảy tràn trong đôi mắt anh, không giống như hầu hết những chàng trai quý tộc đáng ngán mà Lucy đã gặp. Công tử Bridgerton cười như thể nụ cười ấy xuất phát từ thâm tâm vậy.

Cùng với dụng ý, đương nhiên rồi, bởi vì anh ấy đang cười với Hermione, với người anh rõ ràng là đang đắm đuối.

Lucy không thể nghe được họ nói gì, nhưng cô dễ dàng nhận ra cảm xúc trên gương mặt của Hermione. Lịch sự, dĩ nhiên là thế, bởi Hermione sẽ không bao giờ bất lịch sự. Và có lẽ không ai có thể trông thấy điều đó ngoại trừ Lucy, người rất hiểu bạn thân của mình, nhưng Hermione thể hiện không gì hơn việc chịu đựng sự quan tâm của công tử Bridgerton, chấp nhận những lời cao tụng của anh với một cái gật đầu, và một nụ cười xinh xẻo, trong khi tâm trí thì đang ở một nơi nào đó xa, xa lắm.

Cùng với cái tên Edmonds đáng nguyền rủa kia.

Lucy nghiến răng kèn kẹt khi cô vờ vịt tìm kiếm chim, tổ chim hay cái gì đấy tương tự với anh chàng Berbrooke. Cô chả có lý do gì để nghĩ bất cứ điều gì xấu xa về anh Edmonds của Hermione ngoại trừ đó là một chàng trai tử tế, nhưng có một sự thật đơn giản rằng cha mẹ của Hermione sẽ không bao giờ chấp nhận, và trong khi Hermione có lẽ đang nghĩ đến chuyện cô ấy có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau với số tiền lương của một thư ký, Lucy khá chắc rằng một khi đóa hoa hôn nhân đầu tiên úa tàn, Hermione sẽ phải sống cơ cực. Và cô ấy có thể có được thứ tốt hơn nhiều. Rõ ràng là Hermione có thể cưới người khác. Bất cứ ai khác. Cô ấy không cần thiết phải chờ được sắp xếp. Cô ấy có thể trở thành nữ hoàng của giới thượng lưu nếu cô ấy muốn.

Lucy nhìn về phía công tử Bridgerton, gật đầu và giữ một tai lắng nghe anh chàng Berbrooke, người đã quay trở lại với chủ đề về cá hồi hun khói. Công tử Bridgerton là lựa chọn hoàn hảo. Anh ấy không có tước hiệu, nhưng Lucy không tàn nhẫn đến mức cô cảm thấy Hermione phải cưới ai đó để gia nhập vào vị trí của những quý phu nhân còn đang bỏ trống. Cô ấy chỉ không thể đứng ngang hàng với một thư ký thôi, vì Chúa.

Cộng thêm vào đó, công tử Bridgerton lại cực đẹp trai, với mái tóc hạt dẻ sẫm màu và đôi mắt nâu lục nhạt đáng yêu đó. Và gia đình anh ấy lại còn chu đáo và hòa thuận nữa, điều Lucy phải nghĩ rằng đã tăng thêm điểm cộng ở công tử Bridgerton. Khi bạn cưới một người đàn ông, thực tế là bạn cũng kết hôn cả với gia đình anh ấy nữa.

Lucy không thể tưởng tượng có người đàn ông nào tốt hơn cho Hermione. Ừm, cô tin là cô ấy sẽ không phàn nàn nếu công tử Bridgerton nằm tiếp theo trong hàng tước hầu, nhưng quả thực là một người không thể có tất cả mọi thứ. Và điều quan trọng nhất, cô khá chắc rằng anh ấy sẽ khiến Hermione hạnh phúc, dù cho Hermione vẫn chưa nhận ra điều đó.

“Mình sẽ khiến chuyện đó xảy ra,” cô tự nói với mình.

“Gì cơ?” từ phía anh chàng Berbrooke. “Cô tìm thấy con chim rồi à?”

“Ở kia kìa,” Lucy nói, chỉ về phía một cái cây.

Anh ta nghiêng về trước. “Thật không?”

“Ôi, Lucy ơi!” là giọng của Hermione.

Lucy quay lại.

“Chúng ta đi chứ? Công tử Bridgerton nóng lòng lắm rồi.”

“Dưới sự sai bảo của cô, tiểu thư Watson,” người đàn ông nói. “Chúng ta sẽ đi đến nơi nào cô muốn.”

Hermione trao cho Lucy cái nhìn nói một cách rõ ràng rằng cô ấy có mà háo hức đi theo đường riêng của cô ấy thì có, bởi vậy Lucy nói, “Vậy chúng ta khởi hành thôi,” và đón lấy cánh tay của anh chàng Berbooke và để anh ta dẫn cô ra lối xe chạy trước mặt tiền, cố gắng chỉ rên rỉ duy nhất một lần, mặc dù cô đã ba lần vấp chân vào cái thứ chỉ có Chúa mới biết là thứ gì, nhưng chẳng hiểu làm sao, kể cả với một bụi cỏ xinh xắn, đáng yêu đi chăng nữa, cái anh chàng Berbooke này cũng xoay sở để tìm cho ra từng rễ cây, tảng đá và huỵch, dẫn cô lao thẳng vào chúng.

Trời ạ.

Lucy lẩm nhẩm tự chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân trước những vết thương còn đau hơn đang đợi phía trước. Sẽ là một cuộc dạo chơi đầy thương tích cho mà xem. Nhưng cũng sẽ thu hoạch được một số thứ. Lúc họ quay trở về nhà, Hermione ít nhất cũng sẽ bị lôi cuốn một chút bởi công tử Bridgerton.

Lucy có thể chắc chắn về điều đó.

Nếu Gregory có tí nghi ngờ nào về tiểu thư Hermione Watson, chúng cũng sẽ bay sạch vào giây phút anh đặt tay cô ấy vịn vào tay anh. Có điều gì đó thật đúng đắn trong việc này, một cảm giác giác lạ lẫm, thần bí của hai nửa nhập vào làm một. Cô ấy vừa vặn một cách hoàn hảo khi đứng kế bên anh. Họ vừa vặn với nhau.

Và anh muốn cô.

Công bằng mà nói đó không phải là khao khát. Điều đó thực sự rất lạ. Anh không cảm nhận được điều gì trần tục như khao khát về thể xác. Đó là thứ gì rất khác. Thứ gì đó ở bên trong. Anh đơn giản chỉ muốn cô là của anh. Anh muốn nhìn cô và biết. Biết rằng cô sẽ mang họ của anh và mang thai những đứa con của anh, và nhìn anh đầy yêu thương mỗi sáng trên tách sô cô la của cô.

Anh muốn nói với cô tất cả những điều đó, chia sẻ những giấc mơ của anh, và vẽ một bức tranh về cuộc sống của hai người sau này, nhưng anh không phải là thằng ngốc, và bởi thế anh đơn giản chỉ nói khi anh dẫn cô xuống con đường phía trước, “Cô trông đáng yêu một cách khác thường sáng nay đó, tiểu thư Watson.”

“Cảm ơn anh,” cô nói.

Và rồi chẳng hó hé gì thêm nữa.

Anh ho húng hắng. “Cô có ngủ ngon không?”

“Dạ có, cảm ơn anh,” cô nói.

“Cô có thấy thoải mái khi ở đây không?”

“Có, cảm ơn anh,” cô nói.

Thật tức cười, nhưng anh luôn nghĩ cuộc chuyện trò với người phụ nữ anh sẽ lấy làm vợ sẽ dễ dàng hơn thế này một chút cơ đấy.

Anh nhắc bản thân rằng cô ấy vẫn tưởng bản thân đang yêu một người đàn ông khác. Ai đó không thích hợp, nếu như lời nhận xét của quý cô Lucinda tối hôm qua mang theo chút dấu hiệu nào đó. Đó có phải là lý do cô ấy gọi anh là kẻ gây ít thiệt hại hơn giữa hai tên quỷ không?”

Anh liếc nhìn về phía trước. Qúy cô Lucinda đang có nguy cơ ngã dúi dụi trong tay của Neville Berbrooke, người chưa bao giờ học được cách chỉnh lại dáng đi của mình sao cho thích hợp với một quý cô. Cô dường như đang xoay sở khá tốt, mặc dù anh nghĩ anh có lẽ đã nghe thấy một tiếng kêu đau nho nhỏ vào thời điểm nào đó.

Anh cho đầu mình lắc lắc lại cho tỉnh táo. Đó chắc chắn chỉ là tiếng của một con chim thôi. Chẳng phải Neville đã nói cậu ta nhìn thấy một đàn chim qua cửa sổ đấy thôi?

“Cô làm bạn với quý cô Lucinda lâu lắm rồi phải không?” anh hỏi tiểu thư Watson. Đương nhiên là anh đã biết câu trả lời; quý cô Lucinda đã nói với anh đêm hôm trước. Nhưng anh không thể nghĩ ra thêm điều gì khác để hỏi.

Và anh cần một câu hỏi để không bị trả lời với từ “có, cảm ơn anh,” hoặc “không, cảm ơn anh”.

“Ba năm,” tiểu thư Watson đáp. “Cô ấy là bạn thân nhất của tôi.” Và rồi gương mặt cô ấy cuối cùng cũng đón một chút hăng hái khi cô ấy nói, “Chúng ta nên bắt kịp họ.”

“Bắt kịp Brebrooke và quý cô Lucinda á?”

“Vâng,” cô nói với cái gật đầu chắc chắn. “Chúng ta nên bắt kịp họ.”

Điều cuối cùng Gregory muốn là hoang phí thời gian quý giá được ở một mình với tiểu thư Watson, nhưng anh có bổn phận gọi to cho Berbrooke đi chậm lại. Cậu ta dừng luôn, lại còn khựng bất chợt đến mức quý cô Lucinda đổ sầm theo đúng nghĩa đen vào người cậu ta.

Cô hét lên vì giật mình, nhưng có vẻ giống giật mình vì bản thân rõ vô sự một cách rõ ràng thì đúng hơn.

Dù sao thì tiểu thư Watson chớp ngay thời cơ đó để rút tay khỏi tay và lao về phía trước. “Lucy!” cô ấy thét lên. “Ôi, Lucy yêu quý của mình, cậu không bị thương chứ?”

“Không đâu,” quý cô Lucinda đáp, trông hơi bối rối vì sự quan tâm quá mức của bạn mình.

“Mình phải đỡ cậu,” tiểu thư Watson tuyên bố, rồi khoác tay lấy tay của quý cô Lucinda.

“Cậu phải hả?” quý cô Lucinda nói theo, rồi vặn người ra xa. Hoặc là hơn thế, cố gắng để thoát ra. “Không cần đâu, thực đấy, thực sự không cần mà.”

“Mình khẳng định là cần.”

“Không cần thật mà,” quý cô Lucinda lặp lại, và Gregory thầm ước anh có thể nhìn thấy gương mặt cô, bởi vì nghe như có vẻ cô đang nghiến răng kèn kẹt.

“Hê hê hê,” đến từ giọng nói của Berbrooke. “Có lẽ tôi sẽ khoác tay cậu, Bridgerton à.”

Gregory lườm. “Không.”

Berbrooke chớp mắt. “Tôi chỉ đùa thôi mà, cậu biết đấy.”

Gregory chiến đấu để thở ra một hơi và bằng cách nào đó cố gắng nói, “Mình biết rồi.” Anh biết Neville Berbooke từ khi hai người còn thò lò mũi xanh, và anh vẫn thường kiên nhẫn nhiều hơn với cậu ta, nhưng ngay bây giờ anh chả muốn làm gì nhiều hơn là rọ mõm cậu ta lại.

Trong lúc ấy, hai cô gái đang cãi nhau về điều gì đó, bằng giọng điệu đủ khẽ để Gregory không thể hy vọng đoán được họ đang nói gì. Mà anh cũng chẳng hiểu nổi ngôn ngữ của họ ngay cả khi họ hét toáng lên đi chăng nữa; đó rõ ràng là thứ lá chắn của giới bên kia. Qúy cô Lucinda vẫn đang cố gắng lôi tay ra, và tiểu thư Watson đơn giản chỉ là không chịu cho cô ấy đi.

“Cậu ấy bị thương,” Hermione nói, quay lại và chớp hàng mi.

Chớp hàng mi kìa? Cô ấy chọn lúc này để quyến rũ anh sao?

“Tôi không có,” Lucy quay lại. Cô quay lại phía hai người đàn ông. “Tôi không có,” cô lặp lại. “Không bị thương tí tẹo nào hết. Chúng ta nên tiếp tục đi thôi.”

Gregory không thể quyết định xem anh nên cảm thấy buồn cười hay bị xúc phạm bởi toàn bộ cảnh tượng diễn ra trước mắt. Tiểu thư Watson dứt khoát là không muốn anh hộ tống, và trong khi vài người đàn ông yêu đến mòn mỏi vì thứ không thể với tới được, anh lại luôn thích những người phụ nữ của anh mỉm cười, thân thiện và sẵn lòng cơ.

Tuy vậy sau đó tiểu thư Watson quay lại, và mắt anh tóm được phần gáy của cô (rốt cuộc là có chuyện gì với gáy của cô ấy vậy?). Anh có cảm giác như bản thân đang chìm xuống lần nữa, rằng thứ cảm xúc điên cuồng vì yêu lại bắt giữ anh như đêm hôm trước, và anh đã bảo bản thân là không được để mất trái tim. Anh chưa quen cô tròn một ngày; cô đơn giản là cần thời gian để quen với anh. Tình yêu không tấn công tất cả mọi người với cùng tốc độ mà. Anh trai Colin của anh, là ví dụ điển hình, anh ấy đã biết vợ anh ấy trong nhiều, thật nhiều năm trước khi anh ấy nhận ra họ được sinh ra là dành cho nhau.

Nhưng không có nghĩa Gregory định chờ trong nhiều, thật nhiều năm, anh chỉ đặt tình huống hiện thời trong một bối cảnh xa xôi tốt đẹp hơn mà thôi.

Sau một lát tiểu thư Watson tỏ ra dứt khoát là không đồng ý, hai người phụ nữ đã phải bước đi tay trong tay nhau. Gregory đi bên cạnh tiểu thư Watson, trong khi Berbrooke đủng đỉnh trong một khoảnh nào đó lân cận quý cô Lucinda.

“Anh nên kể cho chúng ta tôi cảm giác ra sao khi sinh ra trong một đại gia đình đi,” quý cô Lucinda nói với anh, nghiêng người về phía trước và nói qua tiểu thư Watson. “Hermione và tôi chẳng có ai khác ngoài anh em ruột cả.”

“Tôi có ba này,” Berbooke nói. “Đều là con trai, tất cả bọn tôi ấy. Dĩ nhiên là trừ em gái tôi ra.”

“Việc đó...” Gregory định nói câu trả lời thông thường của anh, về chuyện phát điên phát khùng và gặp rắc rối thường xuyên hơn số lượng đáng phải gặp, nhưng rồi không hiểu bằng cách nào đó sự thật sâu trong thâm tâm vuột ra khỏi môi anh, và anh phát hiện bản thân nói, “Thực thì, rất thoải mái.”

“Thoải mái sao?” quý cô Lucinda lặp theo. “Qủa là sự lựa chọn từ ngữ kích thích tò mò.”

Anh nhìn qua tiểu thư Watson để trông thấy cô đang nhìn anh với đôi mắt xanh biển đầy hiếu kỳ.

“Phải,” anh chầm chậm nói, cho phép những ý nghĩ thống nhất trước khi đáp lời. “Tôi nghĩ đó là sự thoải mái khi có một nơi mà mình thuộc về. Đó là cảm giác về... sự thấu hiểu, tôi nghĩ thế.”

“Ý anh là gì?” Lucy hỏi, và cô có vẻ vô cùng hứng thú.

“Tôi biết là họ ở đó,” Gregory nói, “rằng nếu tôi gặp rắc rối, hoặc đơn giản chỉ cần một người lắng nghe, tôi luôn luôn có thể quay về bên họ.”

Và điều đó là sự thực. Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó với thật nhiều từ ngữ, nhưng đó là sự thực. Anh không được gần gũi với các anh trai như các anh trai anh gần gũi với nhau, anh điều đó là tự nhiên do vấn đề tuổi tác đem lại. Khi họ đã là những người đàn ông trưởng thành thông thạo về thành phố, anh vẫn chỉ là một cậu sinh viên ở Eton. Và giờ cả ba đã kết hôn và có gia đình của riêng mình. Nhưng vẫn là như thế, anh biết rằng nếu anh cần họ, hoặc các chị em gái của anh về bất cứ chuyện gì, anh chỉ việc đến hỏi mà thôi.

Anh đương nhiên là chưa bao giờ phải làm thế. Cho bất cứ việc gì quan trọng. Hoặc kể cả hầu hết những thứ không quan trọng. Nhưng anh biết rằng anh có thể. Đặc quyền mà anh có nhiều hơn phần lớn đàn ông có trên trái đất này, hơn phần lớn những người đàn ông khác đã từng có trong đời.

“Công tử Bridgerton này?”

Anh chớp mắt. Qúy cô Lucinda đang nhìn anh một cách kì quặc.

“Thứ lỗi cho tôi,” anh lẩm bẩm. “Lơ đễnh, tôi tin là thế.” Anh trao cho cô một nụ cười và gật đầu một cái, rồi liếc về phía tiểu thư Watson, người mà, anh lấy làm bất ngờ khi thấy, cũng đang quay ra nhìn anh. Đôi mắt cô ấy dường như càng to hơn trên gương mặt, trong vắt và xanh lấp lánh, và trong một khoảnh khắc anh gần như còn cảm nhận được luồng điện xẹt qua 2 người. Cô ấy cười, dù chỉ một chút thôi, và xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn trộm anh nên vội quay đi.

Trái tim Gregory nhảy lên tưng tửng.

Và rồi quý cô Lucinda nói lần nữa. “Đó chính xác là cảm giác của tôi về Hermione,” cô nói. “Cô ấy như một người chị em gái thân thiết trong trái tim tôi.”

“Tiểu thư Watson thực sự là một quý cô hiếm có,” Gregory lầm rầm, rồi thêm vào, “Cũng giống như cô, đương nhiên rồi.”

“Cô ấy là thứ màu nước tuyệt hảo mà,” quý cô Lucinda nói.

Hermione hồng hồng đôi má. “Kìa Lucy.”

“Nhưng thật thế mà,” bạn cô khăng khăng.

“Giống như hồi tôi tự vẽ,” đến từ giọng vui vẻ của Berbrooke. “Dù lần nào cũng phá hỏng mấy cái áo sơ mi của tôi.”

Gregory liếc về phía cậu ta trong kinh ngạc. Giữa cuộc thổ lộ kì quặc giữa anh với quý cô Lucinda và ánh mắt anh chia sẻ với tiểu thư Watson, anh dường như đã quên mất tiêu là Berbrooke cũng có mặt ở đây.

“Việc đó khiến người hầu phòng của tôi cáu tiết,” Neville tiếp tục, thủng thẳng tiến lên. “Chẳng hiểu sao người ta không thể giặt sạch vết sơn khỏi vải lanh.” Cậu ta ngừng lại, có vẻ suy nghĩ sâu xa thêm. “Hoặc vải len.”

“Anh có thích vẽ tranh không?” quý cô Lucinda hỏi Gregory.

“Không có khiếu lắm,” anh thừa nhận. “Nhưng anh trai tôi là một họa sĩ có chút danh tiếng. Hai bức tranh của anh ấy được treo trong Phòng trưng bày quốc gia.”

“Ôi, tuyệt thật!” cô la lên. Rồi cô quay về phía tiểu thư Watson. “Cậu có nghe thấy gì không Hermione? Cậu phải nhờ công tử Bridgerton giới thiệu cậu với anh trai anh ấy mới được.”

“Mình không muốn làm phiền anh ấy đâu,” cô e dè nói.

“Không phiền đâu mà,” Gregory nói, cúi xuống mỉm cười với cô. “Tôi sẽ rất vui được giới thiệu hai người với nhau, mà Benedict lúc nào cũng thích nói chuyện về hội họa. Tôi hiếm khi có thể theo hết được câu chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn trông có vẻ phấn khởi lắm.”

“Cậu thấy chưa,” Lucy vỗ nhẹ vào tay Hermione. “Cậu và công tử Bridgerton có nhiều điểm chung đấy chứ.”

Ngay cả Gregory cũng thấy nói thế có hơi phóng đại, cơ mà anh không ngu đến nỗi mà đi bình luận về điều đó.

“Đồ nhung,” Neville đột nhiên tuyên bố.

Cả ba cái đầu quay ngoắt về phía anh ta. “Xin lỗi anh nói gì cơ?” quý cô Lucinda than.

“Mặc bộ xấu nhất,” anh ta nói, rồi gật đầu tấm tắc với hăng hái kinh người. “Để tránh vết sơn, ý tôi là thế.”

Gregory chỉ có thể thấy được phần sau đầu cô, nhưng anh có thể hoàn toàn tưởng tượng ra cô đang chớp mắt khi cô nói, “Anh sẽ mặc đồ nhung khi anh vẽ à?”

“Nếu trời lạnh.”

“Thật là... độc đáo.”

Mặt của Neville sáng trưng lên. “Cô nghĩ thế à? Tôi luôn muốn trở nên độc đáo.”

“Vâng,” cô nói, và Gregory không thể nghe thêm gì ngoại trừ giọng cam đoan của cô. “Anh chắc chắn là một người vô cùng độc đáo mà, công tử Berbrooke.”

Neville cười ngoác cả miệng. “Độc đáo. Mình thích từ này. Độc đáo.” Anh ta cười thêm lần nữa, tua lại trên môi để kiểm tra. “Độc đáo. Độc đáo. Yà... hú... ú... ú... ú... ú ~~~”

Cả nhóm tiếp tục hướng về ngôi làng trong sự im lặng không mấy làm khó chịu, thi thoảng bị ngắt quãng bởi cố gắng lôi kéo tiểu thư Watson nói chuyện của Gregory. Đôi khi anh thành công, nhưng thường là thất bại hơn cả, và quý cô Lucinda lại là người kết thúc cuộc chuyện trò của anh. Khi cô ấy không cố gắng thúc giục tiểu thư Watson trả lời anh.

Và trong tất cả thời gian ấy Neville cứ líu lo không ngừng, đa số là tự lẩm bẩm với bản thân, và phần lớn là về sự độc đáo mới phát hiện ở bản thân.

Cuối cùng những căn nhà thân thuộc của ngôi làng cũng hiện ra trong tầm mắt. Neville bày tỏ bản thân bị đói theo kiểu độc đáo chẳng giống ai, nếu như đúng ý cậu ta là thế, bởi vậy Gregory dẫn cả nhóm về quán Hươu Trắng, một quán trọ địa phương tuy phục vụ đơn giản song được cái luôn có những món ăn thơm ngon.

“Chúng ta nên đi dã ngoại,” quý cô Lucinda đề nghị. “Không phải sẽ rất thú vị sao?”

“Ý tưởng tuyệt vời,” Neville la lến, rồi nhìn cô như thể cô là một nữ thần. Gregory hơi giật mình trước vẻ mặt hăng hai của cậu ta, nhưng quý cô Lucinda dường như không hề chú ý.

“Ý của cô thì sao, tiểu thư Watson?” Gregory hỏi. Nhưng vị tiểu thư được hỏi ở đây đang lơ đễnh, đôi mắt cô không mấy tập trung như thể chúng vẫn bị hút chặt vào bức tranh treo trên tường.

“Tiểu thư Watson này?” anh lặp lại, và khi anh cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của cô, anh nói, “Cô có muốn đi dã ngoại không?”

“Ồ. Vâng, nghe thật hấp dẫn.” Và rồi cô tiếp tục quay lại nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi môi hoàn hảo cong lên vẻ đăm chiêu, gần như là biểu hiện của lòng khao khát.

Gregory gật đầu, cố nhét xuống tâm trạng thất vọng của bản thân, rồi bắt đầu đi sắp xếp. Người chủ quán trọ, người đã quen biết gia đình anh từ lâu, đưa cho anh hai tấm khăn trải giường sạch để trải lên cỏ và hứa sẽ mang ra một giỏ mây đựng thức ăn khi đã nấu nướng xong.

“Anh tiến hành nhanh gọn thật đấy, công tử Bridgerton,” quý cô Lucinda nói. “Cậu có đồng ý không, Hermione?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Hy vọng ông ấy sẽ đem theo cả bánh nướng,” Neville nói khi cậu ta giữ cánh cửa mở cho các quý cô. “Tôi lúc nào cũng có thể ăn bánh nướng.”

Gregory đặt tay tiểu thư Watson khoác lấy tay mình trước khi cô có thể trốn thoát. “Tôi đã bảo họ chọn lựa thật kĩ thức ăn,” anh nói khẽ với cô. “Tôi hy vọng sẽ có thứ gì đó hợp với khẩu vị của cô.”

Cô nhìn hướng lên anh và anh lại cảm thấy điều đó một lần nữa, không khí trốn sạch khỏi cơ thể anh khi anh lạc mất bản thân trong đôi mắt cô.

Và anh biết cô cũng có cảm nhận tương tự. Cô phải có chứ. Làm sao cô có thể không có khi anh có cảm giác như thể đôi chân anh đang lìa bỏ anh thế này?

“Tôi chắc rằng chúng sẽ rất ngon,” cô nói.

“Cô có thích đồ ngọt không?”

“Tôi có,” cô thừa nhận.

“Vậy thì cô may mắn rồi,” Gregory nói với cô. “Ông Gladdish đã hứa sẽ mang đến cả bánh nướng nhân lý gai mà vợ ông ấy làm, món bánh đó rất nổi tiếng ở vùng này đấy.”

“Bánh nướng á?” mặt Neville giật nảy lên cái tưng. Cậu ta quay về quý cô Lucinda. “Có phải cậu ta vừa nói chúng ta sẽ có bánh nướng không?”

“Tôi tin là thế,” cô trả lời.

Neville thở ra đầy sung sướng. “Cô có thích bánh nướng không quý cô Lucinda?”

Tí xíu cơn tức vừa nổi lên ngay lập tức bay khỏi mặt cô khi cô hỏi lại, “Loại bánh nướng nào cơ, công tử Berbrooke?”

“Ô, bất kì loại nào. Bánh ngọt này, bánh mặn này, nhân quả hoặc nhân thịt.”

“À...” cô hắng giọng, liếc thoáng qua những ngôi nhà và những rặng cây có thể cho cô vài gợi ý nào đó.

“Tôi... à... tôi nghĩ là mình thích hầu hết các loại bánh.”

Và đó là giây phút Gregory khá chắc rằng Neville đã phải lòng người ta rồi. Tội nghiệp quý cô Lucinda.

Họ đi dọc theo con đường chính đến cánh đồng cỏ, và Gregory trải những tấm khăn trên một dải đất phẳng. Qúy cô Lucinda, rõ ràng là một cô gái thông minh, đã ngồi trước, rồi phủi một chỗ cho Neville để đảm bảo cho Gregory và tiểu thư Watson phải bị ép chia sẻ với nhau phần chỗ ngồi còn lại.

Và rồi Gregory bố trí kế hoạch để có thể chiến thắng được trái tim người trong mộng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...