Chỉ là nhìn nam nhân trước mắt , tàn nhẫn vô tình ,mạnh mẽ lúc này đây , bất giác Lan Lăng Thiệu Giác lại thở dài .
Chỉ cảm giác được , nam tử này sống được trên đời rất khổ sở .
Bây giờ mà nói , con Phượng Hoàng Điêu , đối với nam tử trước mắt này như một cái gì đó ấm áp , phủ xuống cuộc sống đầy lạnh lẽo , mệt mỏi này của hắn , sưởi ấm con tim đã đóng băng lâu ngày ấy .
Giờ phút này đây ,Lan Lăng Thiệu Giác cũng cảm thấy được … nam nhân lạnh lùng trước mắt này cũng có một cái gọi là ôn nhu , sủng nịnh .
Hắn đối với con tiểu điêu nhi này ôn nhu săn sóc , sủng nịnh , là cũng ngoài dự liệu của Lan Lăng Thiệu Giác .
Chỉ là , thân là một đế vương cao cao tại thượng , tôn quý của một nước .
Hưởng thụ vinh hoa phú quý càng nhiều , quyền lực càng cao , càng có nghĩa nguy hiểm càng nhiều .
Một người là đế vương nếu như tâm không độc ác, không lạnh lùng , không đóng băng con tim , thì làm thế nào mới ngồi vững vàng trên cái ngôi vị cao nhất này ! ?
Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng là , lỡ nếu có một ngày có người dùng con Phượng Hoàng Điêu khống chế được Huyền Lăng Thương…….
Nghĩ tới sự việc đó , tâm của Lan Lăng Thiệu Giác bỗng cảm thấy bất an .
Chỉ là trên mặt không biểu hiện rõ ràng ra mà thôi .
Con ngươi xinh đẹp , đầu tiên nhìn một chút Huyền Lăng Thương sau đó mới phóng ánh mắt tới tiểu điêu nhi đang ở trong lòng hắn (HLT), lập tức môi bờ môi khiêu gợi hé mở , âm thanh nồng hậu , từ miệng hắn truyền ra .
“Hôm nay , ta đọc sách cả ngày ở Tàng Thư Các, trước khi muốn rời đi thì thấy con tiểu điêu nhi này . Nhìn bộ dạng củacon tiểu điêu nhi này , là đủ biết ngươi nuôi, nhưng không biết nó đi vào đó làm gì ?”