Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 4: Nam tử trúng độc !
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chạy như điên, chỉ cảm thấy mũi chân dường như đá đến cái gì đó, mũi chân truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Đau nhức kia, làm cho Đồng Nhạc Nahcj chỉ kém không nhe răng nhếch mép.
Nhưng mà, mũi chân đau nhói của Đồng Nhạc Nhạc còn không có kịp chậm rãi trở về chỗ cũ, khi nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng, lại nhanh chóng nhắc tới hoàn cảnh trước mắt !
Bởi vì vừa rồi nàng chỉ lo chạy điên cuồng về phía trước, cũng chưa từng chú ý cảnh vật chung quanh bốn phía! Lại càng không từng chú ý tới trước người nàng, đó là dốc núi ! ! !
Vì thế, bi kịch đã xảy ra ------
Vì bảo vệ đầu bản thân không bị ngã hỏng, thời điểm Đồng Nhạc Nhạc lăn xuống sườn núi lại theo bản năng cúi đầy, vùi mặt vào trong bụng.
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này giốnh như một trái bóng da, hướng phía dưới dốc núi lăn xuống !
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ xương cốt trên người giống như đều rời rạc.
Cũng không biết qua bao lâu, thân mình Đồng Nhạc Nhạc mới ngừng lại được.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân đã muốn nhanh thăng thiên rồi !
Trên người mỗi một đoạn xương cốt đều giống như đứt rời, khiến nàng đau nhức đến nỗi hai mắt khẽ đảo đã hôn mê!
Té trên mặt đất thành hình chữ đại, Đồng Nhạc nhạc rất rất lâu cũng không có hồi hồn.
Thầm nghĩ, nếu là mình hiện tại sẽ chết, có thể trở lại hiện đại hay không ! ?
Nếu là như thế, như vậy hiện tại nàng tình nguyện bản thân đã chết . . . .
Trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng, Đồng Nhạc nhạc tai thính, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng kêu rên đau. . . . . .
Tiếng kêu rên đau kia, giống như là một người nam nhân. . . . . .
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng.
Chẳng lẽ, những đại hán kia đuổi tới ! ?
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía, cũng bất chấp đau đớn trên người, lập tức liền tuừ treen mặt đất ngồi xuống.
Con ngươi đen ngập nước kia nhanh chóng hướng bốn phía cảnh giác nhìn chung quanh một vòng.
Chỉ thất, nới này chính là đáy cốc, bốn phía bụi cỏ tươi tốt, cây cối xanh tươi, bên trong rừng chim bay, lại không ngừng vỗ cánh, xuyên qua trong đó, hơn nữa phát ra âm thanh ríu rít, rất dễ chịu !
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Nơi này trừ bỏ bản thân mình, sẽ không có những người khác à ! ?
Chẳng lẽ, vừa rồi tiếng kêu rên đau kia, là di chứng mình ngã xuống! ?
Trong lòng còn đang nghi hoặc, đột nhiên, tiếng kêu rên đau kia lại truyền tới bên trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo bản năng run rẩy.
Lúc này đây, nàng xác định rồi, bản thân không có nghe nhầm !
Ở chỗ này, trừ nàng ra, còn có những người khác ở ! Nếu nàng bây giờ còn tính là người . . . . . .
Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc còn không đợi phản ứng nhiều, hai chân dường như tự có ý thức, hướng phía nơi phát ra âm thanh đi đến.
Nhưng mà, bởi vì chuyện tình vừa rồi, giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc giống như chin sợ cành cong, mỗi một bước, đều đi thật cẩn thận.
Dù sao, dựa vào lời nói những đại hán kia, nàng hiện tại chính là thế gian hiếm cố, giá trị liên thành mà !
Khó khăn khó giữ được lại có người nhận ra phần thân thể của nàng, lại đánh chủ ý bắt được nàng, đem nàng bán đi !
Cho nên, lòng người không thể không đề phòng !
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hết sức lo sợ, đi lên, đều thật cẩn thận.
Tai thính nghe ra, vừa rồi tiếng kêu rên kia là từ bụi cỏ phía trước bên kia cách đó không xa truyền đến.
Vì thế, Đồng Nhạc Nhạc liền từng bước một, cẩn thận hướng phía bụi cỏ bên kia đi đến.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đi tới bụi cỏ bên kia, nhìn thấy tình huống phía sau bụi cỏ, con ngươi đen ngập nước kia nhất thời trợn trừng!
Chỉ thấy, nơi phía sau bụi cổ tươi tốt, một nam tử đang nằm !