Chỉ thấy, nam nhân trong phòng, đang ngồi ở trên giường thở hổn hển.
Khuôn mặt tuấn mĩ mê người, giờ phút này hoàn toàn tái nhợt, trên trán, cũng tràn đầy mồ hôi, vừa nhìn, liền biết rõ lại gặp ác mộng .
Nghĩ tới đây, Lý Tường trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Kể từ sự kiện kia, Hoàng thượng, lúc nào cũng ngủ không yên, hơn nữa lại gặp ác mộng liên tục, không được mấy ngày, cả người đã trở nên gầy gò một vòng, khiến Lý Tường càng cực kì đau lòng .
"Hoàng thượng, phải chăng ngài lại gặp ác mộng ! ?"
Lý Tường mở miệng, trên mặt đều là vẻ lo lắng.
Đối với nỗi lo lắng của Lý Tường, Huyền Lăng Thương ngồi ở trên giường, chỉ thở hổn hển, trên mặt, càng mang theo nổi đau buồn không thể che dấu.
"Mới vừa rồi, trẫm mơ thấy Nhạc nhi . . ."
Huyền Lăng Thương mở miệng, âm thanh trầm trầm khàn khàn, không che dấu nổi khổ sở mà nghẹn ngào.
"Trẫm cảm giác được, Nhạc nhi vẫn còn sống. . ."
Nam nhân mở miệng, khóe mắt lập tức đỏ lên.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương khổ sở tiều tụy, Lý Tường thở dài một hơi, mới mở miệng khuyên nhủ.
"Hoàng thượng, nàng đã qua đời, ngài cũng không cần thương tâm khổ sở, nàng đi, là bởi vì nàng và Hoàng thượng duyên phận đã hết, nếu như ngài tiếp tục đắm chìm trong thương tâm, Nhạc nhi trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không yên tâm."
Lý Tường mở miệng, vẻ mặt tận tình khuyên bảo.
Huyền Lăng Thương nghe vậy, chỉ thở dài một hơi, lập tức, một tay sờ mặt, mới mở miệng nói.
"Trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi!"
"Vâng. ."
Nghe được lời này của nam nhân, Lý Tường nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức, liền từ từ thối lui khỏi tẩm thất.
Ở trong phòng, lại lần nữa khôi phục im lặng.
Chỉ là, càng im lặng, Huyền Lăng Thương lại cảm thấy tâm can mình, càng vắng vẻ.
Phảng phất, trong lòng như có một chỗ trống, không thể nào bù đắp lại được.
Huyết mâu nhẹ nhàng liếc nhìn bốn phía.
Tất cả nơi này,đều giống như ngày xưa, chỉ là, bên người lại không có nàng. . .