Đường Chim Bay
Chương 17: Ngoại truyện 8: 24 tiếng kinh hồn của Keith
Lúc này mới chỉ rạng sáng, cảm giác vẫn tương đối yếu, chỉ cảm thấy hạ thân căng lên, Lý Lộc biết bây giờ còn rất sớm, nên bảo Keith giúp cô gội đầu tắm rửa, lại nghỉ ngơi trên giường đến trời sáng, mới để cho Keith lái xe đưa cô đến bệnh viện của Carl. Trong khoảng thời gian này, Keith đứng ngồi không yên, quả thật còn khẩn trương hơn anh tự sinh con. Dù là lúc lái xe, cũng vừa nhìn đường vừa phân tâm xem Lý Lộc, chỉ sợ cô đau lắm.
Vào bệnh viện, Carl đã nghe tiếng nên ngồi chờ ở phòng chờ khám bệnh, nhìn thấy Lý Lộc liền hỏi: "Cảm thấy như thế nào?"
"Tạm được, trước tiên có thể để tôi ở phòng chờ sinh mấy tiếng."
"Đừng gấp gáp, nơi này của tôi vừa đúng lúc có dư phòng sinh, đã giữ lại một phòng đơn cho em." Carl nói.
Tâm tư của Carl cẩn thận, thấy Keith bất ổn, tinh thần khẩn trương, liền săn sóc nói với Lý Lộc: "Lát nữa muốn tôi giúp em đỡ đẻ hay nhờ bác sĩ nữ?"
Lý Lộc chính là bác sĩ, rất hiểu rõ cảm giác của bác sĩ đối với cơ thể con người, dù là đàn ông hay phụ nữ. Đồng tính hay khác phái, ở trong mắt các bác sĩ đều có thể quy nạp thành một hình giải phẫu đặc biệt không có mặt mũi, nên trả lời "Cho ai xem không phải đều như nhau sao?"
Carl lại liếc nhìn Keith, rất biết điều nói: "Trong bệnh viện của tôi có một bác sĩ đỡ đẻ rất có kinh nghiệm tên Carolina, lát nữa sẽ an bài cô ấy phụ trách cho em. Như vậy em muốn sinh truyền thống hay sinh dưới nước?"
"Thấy nước tôi sẽ nghĩ đến một đoạn ngày đáng chết, Dương đã từng vì đề cao thành tích bơi của tôi, bắt tôi ngày ngày đeo nặng bơi 10km."
"Tôi biết rồi, vậy thì sinh bình thường thôi." Carl rất đồng tình nói với Lý Lộc.
Nước ối vỡ vào buổi trưa. Trước đó, cũng không đau lắm, nên Lý Lộc nằm yên trên giường chờ sinh nhắm mắt dưỡng thần. Lúc đầu tử cung không co lại nhiều lắm, mỗi lần sẽ đau bụng sinh ba mươi mấy giây, sau có ngưng nửa tiếng. Sau đó theo giờ sinh đến gần, thời gian đau bụng sinh sẽ kéo dài, mà thời gian gián đoạn lại rút ngắn. Đến khi nước ối vỡ ra, thì sẽ bắt đầu đau vô cùng.
Dưới sự yêu cầu của bác sĩ, Keith đỡ cô đổi giường sinh khác, nhìn thấy bác sĩ đỡ đẻ trung niên kia để dụng cụ đỡ đẻ ở một bên, trong lòng liền run, không biết còn phải đau khổ bao lâu.
Lý Lộc than thở trong lòng, vươn tay về phía Keith, Keith thật ra vẫn luôn ở đây nhìn cô, lập tức cũng đưa tay ra nắm tay Lý Lộc.
Khi hai tay giao nhau, Lý Lộc phát hiện Keith còn lạnh hơn cả cô, vì vậy an ủi anh: "Carl sẽ an bài tốt nhất cho em, anh về nhà chờ cũng không sao." Keith từng té xỉu ở phòng khám bệnh của cô vì nhìn thấy hiện trường thảm thiết lúc sinh con, đến bây giờ Lý Lộc còn nhớ rõ lắm.
Keith quật cường lắc đầu, không chịu đi, tỏ vẻ chết cũng không chịu đi.
Tử cung càng co mạnh lại, Keith phủ tay trên bụng Lý Lộc giúp cô hóa giải bắp thịt căng cứng, tay có thể cảm thấy da thịt ở dưới căng cứng từng hồi. Lý Lộc cắn cắn môi dưới, hơi đau khổ nói: "Anh không chịu nỗi thì ra ngoài trước, nơi này không có gì đâu."
"Đừng lo cho anh, lo cho em đi." Keith trả lời đơn giản, sau đó rất dịu dàng xoa xoa trên bụng cô.
Thời gian đau bụng sinh tiếp tục kéo dài, mồ hôi lạnh trên trán Lý Lộc không ngừng chảy ra, đã gần bảy giờ tối, cô suy yếu hoạt động thân thể một cái, đổi tư thế. Keith đút một miếng chocolate vào trong miệng cô, cô không nhai đã nuốt xuống ―- quá đau nên không có hơi sức nhai.
Chợt, Lý Lộc tránh tay Keith ra, nắm lấy song sắt bên giường, nhắm chặt mắt, đong đưa đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đè nén, lúc này, Keith biết đau đớn đã đến điểm giới hạn nhẫn nại của cô rồi.
Anh nhớ tới Carl đã nói với anh, bình thường phụ nữ sinh đẻ đều tiêm chút thuốc tê, dù sinh tự nhiên cũng là như thế. Nhưng phương pháp hóa giải đau đớn này không thích hợp với Lý Lộc, bởi vì Hell Drop, rất nhiều thuốc tê đều không có tác dụng với cô. Nếu như dùng tới thuốc tê mạnh có hiệu quả với cô, thì lại sợ sinh ra ảnh hưởng không tốt cho thai nhi, cho nên Lý Lộc và Carl rốt cuộc quyết định không dùng thuốc tê, cũng chính là áp dụng cách sinh nguyên thủy nhất.
Tim của Keith run run, anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi, không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có cảm thấy mình rất vô dụng. Bác sĩ nhìn nhìn, nói: "Còn phải đợi một đoạn thời gian, cậu cho cô ấy ăn chút gì bổ sung thể lực trước."
Keith lặng lẽ gật đầu. Sau khi đau bụng sinh, Lý Lộc thở dốc bình phục, thấy bộ dáng Keith như vậy, cũng biết trong lòng anh đang ảo não, vì vậy cười cười với anh, nói: "Anh đừng lo, em rất khỏe, qua tối hôm nay, ngày mai lại là một hảo hán."
"Chờ em khỏe, con sẽ do anh chăm, em đừng giành với anh." Keith cảm thấy như vậy mới có thể bồi thường một chút.
"Ừ, không giành với anh."
"Tắm không thể giành."
"Không giành."
"Giặt tả cũng không thể giành."
"Không giành."
". . . . Hôm nay em thật nghe lời."
"Vậy cho bú thì sao? Anh cũng phụ trách sao?"
Keith "a" một tiếng, trong óc không biết làm sao liền nghĩ đến bộ ngực của Lý Lộc, sau đó liền ngẩn người.
Lý Lộc nhìn thấy anh ngây ngốc, mà không nhân cơ hội trêu chọc một phen thì không phải là tính cách của cô rồi, nhưng mới cười hai tiếng, đau bụng sinh lại ùn ùn kéo tới, tiếng cười lớn cắm trong cổ họng liền thay đổi thành âm thanh rên rỉ, Lý Lộc thật rất muốn đập đầu vào tường.
Khi bắt đầu sinh, bác sĩ nâng chân Lý Lộc lên cao, cô cảm thấy mình tựa như vịt nướng Bắc Kinh, bị người bán cố định thành một hình dáng rồi đau khổ lăn lộn trong nước sôi lửa bỏng.
"Ừ. . . . . ." Rên rỉ do đau đớn từ từ sâu hơn, lại bị cắm ở trong cổ họng. Cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, Keith thay đổ quần áo cho cô, lúc ngồi dậy, ngang hông bị đau đớn hành hạ đến một chút hơi sức cũng không có, toàn nhờ Keith đỡ mới có thể miễn cưỡng cởi bỏ áo ướt. Lý Lộc khẽ nhếch miệng, tựa vào trên bả vai Keith nhỏ giọng thở, khí nóng phun trên cổ Keith, anh nghĩ thầm, kiên trì, cơn ác mộng sẽ rất mau qua.
Anh cảm thấy đây là một cơn ác mộng không muốn trải qua nữa, Lý Lộc lại phát ra mong đợi từ trong đáy lòng, rất nhanh sẽ có thể thấy được con của cô và anh, cô đã không còn người thân ở trên thế giới này, hiện tại, gia đình này lại sắp gia tăng hai thành viên, nhất định là tiểu ác ma đáng yêu.
Lý Lộc đã sớm định ra kế hoạch giáo dục, Keith một lòng muốn đem cướp đi nhiệm vụ chăm con, Lý Lộc đã đồng ý, nhưng chờ ra khỏi phòng sanh sẽ lập tức bội ước, bởi vì mặt mũi Keith hiền lành, rất dễ dàng cưng chiều con thành đứa trẻ hư.
Cô tựa vào trên người Keith, hài lòng nhỏ giọng thở. Keith tận lực giúp cô thay quần áo thật nhanh, nhưng vẫn không nhanh hơn tốc độ tử cung co lại, cuối cùng, Lý Lộc trằn trọc lắc đầu ở trong lòng anh, dùng sức nắm chặt cánh tay của anh mới qua được cơn đau bụng sinh này.
Lý Lộc run rẩy, đau đớn vô cùng, sự mong đợi dành cho sinh mệnh mới, kế hoạch cho tương lai đều có vẻ thế yếu ớt, từng tế bào đều bị khổ sở lấp đầy.
"Dùng sức, cô biết hít thở thế nào mà!" Bác sĩ ở bên tai cô khích lệ.
Lý Lộc không nhịn được rốt cuộc gào thét lên, cô giùng giằng muốn chống đỡ ngồi dậy, thoát khỏi chỗ có áp bức. Keith lắc đầu nói với bác sĩ: "Không được, cô ấy không chịu nổi, tiêm cho cô ấy chút thuốc giảm đau đi, giảm bớt một chút khổ sở cũng tốt." Anh tự nói với mình phải kiên cường hầu ở bên cạnh Lý Lộc, nhưng bây giờ đã vượt qua hạn độ mà anh có thể đủ chịu được.
"Anh cũng biết, chúng tôi đã thử qua chú xạ, nhưng. . . ." Bác sĩ khó xử nói, "Rất rõ ràng không có hiệu quả."
Lý Lộc hoàn toàn vô dụng nằm trên gối mè nheo, mồ hôi ướt đẫm tóc, mắt không có tiêu cự hơi nhếch lên, đã không thể phân ra tinh thần nói chuyện với Keith để dời đi sự chú ý. Đau khổ vẫn còn kéo dài, bất luận là đối với Lý Lộc, hay là đối với Keith, cũng đều đau khổ giống nhau. Keith chỉ có thể làm chuyện mình có thể làm, nhỏ giọng nói chuyện ở bên tai cô, cầm cổ tay của cô, để cô biết bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, lúc nào cũng ở cùng nhau.
Rạng sáng hôm đó, thành phố New York vẫn còn trong ban đêm yên tĩnh, không khí mùa hè đã chuyển lạnh, trong phòng sanh rốt cuộc xuất hiện biến hóa. Hai sinh mạng trước sau thoát khỏi cơ thể mẹ, rất có tinh thần phát ra kêu khóc vang dội.
Lý Lộc nửa khép mắt, cô nghe được âm thanh của trẻ nít, trong lòng bàn tay là xúc cảm gương mặt của Keith, cổ tay của mình bị anh nắm thật chặt, cả người tràn đầy mệt mỏi và đau đớn, còn có hơi thở của người yêu của mình, còn có âm thanh thành viên mới trong gia đình. Cô mở mắt, nhìn thấy Keith cũng đang chuyên chú nhìn cô, cảm thấy tình cảnh thế này đã khắc sâu trong trí nhớ từ rất lâu.
Khi đó trong rừng mưa nhiệt đới tràn đầy hương vị nước sông và bùn đất, người đàn ông này nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, rất nghiêm túc lại vô cùng thành khẩn nói: "Tôi thích cậu."
Từ khi đó đến bây giờ, đã qua bao lâu rồi, tình cảnh như thế làm cho người ta vĩnh viễn không thể quên, cũng vẫn không ngừng lặp lại trong cuộc sống. Trong lúc cô chưa phát hiện, thì đã rất yêu người đàn ông trước mắt này.
Keith, Keith mà em yêu. . . .
Cô không lên tiếng mà chỉ lặp lại tên của anh, đã cảm thấy rất bình thản rất hạnh phúc, sau đó nắm tay của anh điều chỉnh tư thế, an tĩnh đã ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ, đợi cô khỏe lại, nhất định phải tự mình dạy dỗ con của mình, không thể để cho Keith làm hư.