Dưới Váy Thần - Mộng Tiêu Nhị

Chương 73: Kết cục (Phần hai)


Chương trước Chương tiếp

Tưởng Thành Duật ngồi trong sân với mẹ nửa tiếng, đã nhìn thấy mẹ cố gắng vẽ hoa hồng thế nào, vẽ thế nào cũng không giống.
Sắc trời tối dần.
Cuối cùng bà Tưởng cũng đã có cái cớ: “Nếu như ánh sáng tốt thì mẹ đã vẽ xong từ sớm rồi.”
Tưởng Thành Duật theo lời của mẹ nói: “Tại hoa trong vườn nở quá nhiều đấy ạ, nếu như ít một chút thì mẹ cũng vẽ xong từ lâu rồi.”
Bà Tưởng cười lớn, đánh yêu con trai một cái.
Tưởng Thành Duật giúp mẹ thu dọn giá vẽ: “Mẹ, con về đây.”
Câu này vừa được nói xong, anh nhận được điện thoại của Thẩm Đường.
Thẩm Đường nói tối nay phải ra ngoài ăn cơm với Ôn Địch, bảo anh không cần gấp gáp trở về biệt thự.
Sau khi cúp điện thoại, xe của Lê Tranh chạy vào trong sân.
“Hiếm khi mấy đứa đều trở về, ở nhà ăn cơm đi đã.” Bà Tưởng bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối.
Lê Tranh khóa xe, ngâm nga ca khúc vào nhà.
“Ồ, hôm nay sao chú lại có thời gian rảnh về nhà thế ạ?”
“Trở về coi cháu có nghe lời hay không đấy.”
“Bây giờ cháu rất ngoan rồi nha.” Lê Tranh kéo cánh tay Tưởng Thành Duật, kéo anh ngồi lên ghế sô pha, để anh bóc quả hạch cho cô ấy.
Tưởng Thành Duật định lấy nhân quả hạch đưa cho cô ấy, hương vị thơm ngon hơn loại bóc vỏ. Lê Tranh làm một động tác dừng tay lại, cô ấy phải ăn hạt bóc vỏ, như vậy lượng đường bên trong ít hơn.
“Nghe Phó Thành Lẫm nói gần đây cháu rất bận, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, bận gì thế?” Tưởng Thành Duật quan tâm nói.
Lê Tranh bận tiếp đón bạn bè, ban ngày đi làm, buổi tối đi chơi, hận không thể bẻ một ngày thành bốn mươi tám tiếng.
Cô ấy nằm trên ghế sô pha, lấy cái quạt mini của cô ấy thổi vào mặt.
“Hồi chạng vạng tôi cháu đã tiễn Trữ Tiêu Duyệt về, cô ấy ở Bắc Kinh chơi năm ngày.”
Tưởng Thành Duật ngước mắt lên: “Sao cháu không nói sớm?”
Anh biết Trữ Tiêu Duyệt muốn tới, trước đây ở buổi tiệc của nhà họ Tiêu, cô ấy đã từng nhắc tới.
“Trữ Tiêu Duyệt không cho nói, không muốn thím của cháu có gánh nặng tâm lý.”
Tưởng Thành Duật đã bóc xong một ít quả hạch, cô ấy lấy lấy ăn: “Cuối tuần có quay tiết mục, cháu và Trữ Tiêu Duyệt đều ở trường quay, nhưng thím không nhìn thấy bọn cháy, hai bọn cháu ngồi ở hàng sau.”
Cô ấy nhai quả hạch ‘rốp rốp’.
“Ban ngày Trữ Tiêu Duyệt ở cùng với cháu, cháu còn đưa cô ấy đi theo phỏng vấn, buổi tối cô ấy ở chỗ của Trữ Nhiễm, nói lần này đến đây cũng đúng lúc làm việc thay mẹ cô ấy.”
Cũng không biết là chuyện gì, cô ấy cũng không thể truy hỏi tận gốc.
Ăn quả hạch trong tay xong, Lê Tranh nằm yên trên sô pha, thở dài thật sâu.
Tưởng Thành Duật nhìn cô ấy: “Vừa nãy không phải vẫn êm đẹp à, lại làm sao vậy?”
“Không có gì, cháu đang nghĩ chuyện công việc thôi.”
Lê Tranh trả lời qua loa hai câu, lấy quạt mini thổi lên ngực.
Mấy hôm trước cô ấy đưa Trữ Tiêu Duyệt đi phỏng vấn, Trữ Tiêu Duyệt nói, cô ấy có một ước mơ, hi vọng có một ngày có thể gọi Thẩm Đường một tiếng chị, còn trêu chọc nói, nếu như cô ấy đã gọi Thẩm Đường là chị gái, sau này cô ấy phải gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì.
Con của chú gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì, cô ấy với con của chú lại là chị em.
Xét về vai vế, là phải gọi người là dì.
Sau đó Trữ Tiêu Duyệt lại nói, giấc mơ giữa ban ngày này, cũng rất đẹp.
Lúc tiễn Trữ Tiêu Duyệt đến sân bay, Trữ Tiêu Duyệt bảo cô ấy hãy chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, nói Thầm Đường khá nhạy cảm, cũng không biết ở chung với người khác, nếu như sau này ở nhà họ Tưởng nói chuyện có chỗ nào không chu toàn, bảo cô ấy hòa giải giúp.
Cô ấy cam đoan với Trữ Tiêu Duyệt, chắc chắn sẽ chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, cô ấy còn giải sầu giúp Trữ Tiêu Duyệt, cô ấy và bà nội đều là người hâm mộ của Thẩm Đường, biết tính tình thẳng thắn của cô.
Lại nói thêm, có chú ở đây, làm sao chú ấy có thể để thím chịu ấm ức nào chứ.
Điện thoại bên cạnh rung lên, Lê Tranh hoàn hồn, mở điện thoại ra, Trữ Tiêu Duyệt gửi tin nhắn tới: [Mình đến Thượng Hải rồi, có thời gian đến nhà mình chơi nhé.]
Lê Tranh đang gửi tin nhắn, không thèm ăn đồ ăn.
Tưởng Thành Duật gói quả hạch đã bóc xong vào một cái túi zip nhỏ, mang trở về cho Thẩm Đường ăn.
...
Thẩm Đường và Ôn Địch đã hẹn gặp nhau ở nhà hàng SZ, Tưởng Thành Duật thường đưa cô đến nhà hàng này, đồ ăn không tệ, còn có thể ngắm cảnh đêm.
Cô đến sớm hơn Ôn Địch mười phút, gọi một phần đồ ngọt cho Ôn Địch trước.
Trong khi đợi Ôn Địch đến, Thẩm Đường lấy cuốn album kia từ trong túi xách ra lật xem.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của Tưởng Thành Duật, bây giờ cô không có chuyện gì cũng sẽ không tự chủ mà suy nghĩ, nếu như sinh con gái, con gái sẽ trông như thế nào, giống cô hay là giống Tưởng Thành Duật.
“Cục cưng, mình tới rồi nè.” Giọng nói vui vẻ của Ôn Địch vang lên trên đỉnh đầu.
Thẩm Đường cất cuốn album, nhìn quần áo trên người Ôn Địch: “Chiếc váy này đẹp lắm đó.”
“Vừa nhận không lâu, cố ý mặc đến hẹn hò với cậu.”
Ôn Địch đóng cửa ở nhà một tháng, cuối cùng cũng đã chau chuốt xong kịch bản này.
Ở nhà lười trang điểm, luộm thuộm, lôi thôi lếch thếch.
Hôm nay ra ngoài trang điểm một phen, thay chiếc váy kiểu dáng mới nhất, tâm trạng cũng thật tốt.
Ôn Địch thưởng thức đồ ngọt, tạm thời gạt vấn đề calo sang một bên.
Ôn Địch nhìn ngón áp út của Thẩm Đường: “Nhẫn của cậu đâu? Không phải nói Tưởng Thành Duật đã cầu hôn rồi sao?”
Thẩm Đường bắt lấy trọng điểm: “Cậu nghe ai nói vậy?”
Ôn Địch cũng không có gì phải giấu giếm Thẩm Đường: “Nghiêm Hạ Vũ. Một tuần trước anh ta đã gửi email cho mình, hôm nay mình mới có thời gian rảnh rỗi để xem, đi đến đây vẫn luôn nghĩ phải tặng món quà gì cho cậu nữa.”
Đến bây giờ cũng chưa nghĩ xong.
Nếu như Ôn Địch đã chủ động nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, Thẩm Đường hỏi cô ta, bây giờ cô ta với Nghiêm Hạ Vũ thế nào rồi.
Ôn Địch: “Ngày nào mình cũng bận kiếm tiền, làm gì có thời gian quan tâm đến anh ta chứ. Nhưng sắp tới có lẽ phải dùng đến anh ta, gần đây không phải mình sáng tác một kịch bản trai đểu sao, nên ngược trai đểu như thế nào mới được, nhất thời vẫn chưa thể nắm bắt tốt, cũng không có kinh nghiệm, muốn tìm chút linh cảm từ trên người anh ta.”
Thẩm Đường: “...”
“Không nói đến anh ta nữa.” Ôn Địch nói những chuyện trong giới giải trí mà mình biết cho cô nghe một lượt.
Bộ phim kia của công ty của Phàn Ngọc đang quay bị tạm dừng vì vấn đề tài chính, sau khi tìm kiếm đầu tư khắp nơi nhưng không có kết quả, Phàn Ngọc bất đắc dĩ, bán hai căn hộ dưới tên của mình đi.
Buổi tối ngày hôm qua, Phàn Ngọc hẹn bạn bè ăn cơm, sau khi uống say mắng Trần Nam Kình ầm lên trước mặt bạn bè, nói ông ta điên rồ, vậy mà để bà ta đi cầu xin Thẩm Đường giúp đỡ.
Ôn Địch nhắc nhở cô: “Nếu như đến lúc đó tài chính của Phàn Ngọc không dư dả, đến tìm cậu kéo đầu tư, cậu phải thận trọng xem xét. Người như bà ta, nói thế nào nhỉ, cố chấp u ám ghê đó.”
Thẩm Đường: “Mình không bao giờ đầu tư cho bà ta, mình không phải loại người tiền gì cũng kiếm được.”
Ôn Địch yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Trần Nam Kình cũng là có ý nào đó, bây giờ bắt đầu lập ra nhân vật người cha tốt cho Thẩm Đường xem. Nhưng cũng xem như xứng đôi với Phàn Ngọc, không phải người một nhà thì không về cùng một nhà.
Bây giờ nghĩ tới Tiêu Chân vẫn xem là may mắn, sớm thoát khỏi bể khổ, gả cho người đàn ông tốt như Trữ Nhạc Lễ.
Chỉ là khổ cho Thẩm Đường.
“Bộ kịch bản này trên tay mình sau khi giao ra lại có một khoản tiền lớn đến tay, sắp tới cuộc đấu giá mùa thu, cậu thích gì chị đây đều đấu giá cho cậu.”
Thẩm Đường không khách khí chút nào: “Cậu đấu giá thứ gì mình đều thích.”
Hai người đang cười nói, tiền còn chưa đến tay, đã bắt đầu lên kế hoạch tiêu tiền thế nào.
Lúc Ôn Địch lơ đãng quay đầu, nhìn thấy ở phía không xa có hai người đang nhìn về bàn này của bọn họ, cách bọn họ hai bàn ăn.
Hai người đều là cực phẩm trong đám đàn ông, giữa hai lông mày còn có chút giống Thẩm Đường.
Một người tao nhã lịch sự, một người cặn bã bại hoại.
“Này, Đường Đường, hai người kia có phải họ hàng của nhà cậu không?”
Thẩm Đường nhìn theo hướng đó, có loại ảo giác xuyên qua không gian.
Trước đây khi cô đến đây ăn cơm với Tần Tỉnh, Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn cũng ngồi ở vị trí đó.
Tiêu Đông Hàn vẫn giống như lần trước, giơ ly rượu vang lên cách không khí kính rượu với cô.
Thẩm Đường dùng ly nước mang tính tượng trưng ra hiệu một chút, sau đó thu hồi ánh mắt.
Ôn Địch: “Là người nhà họ Tiêu sao?”
Thẩm Đường gật đầu: “Cháu trai Tiếu Đổng.”
Khó trách.
Dù sao vẫn là có một tầng quan hệ huyết thống, không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn giống nhau về thần thái.
Ôn Địch không biết khoảng thời gian này Thẩm Đường đã trải qua tranh chấp về quyền cổ phần, Thẩm Đường cũng chưa từng kể khổ với cô ta, thỉnh thoảng Nghiêm Hạ Vũ không biết nói gì trong email cũng sẽ nhắc đến vài câu với cô ấy.
“Người đeo kính màu vàng nhìn như kẻ cặn bã kia là Tiêu Đông Hàn phải không?”
“Ừ, đối diện là Tiêu Đông Khải.”
“Bây giờ cậu và Tiêu Đông Hàn xem như bắt tay giảng hòa rồi sao?”
Thẩm Đường: “Giảng hòa thì vẫn là không thể, nhưng dù sao anh ta không thể làm ầm ĩ chuyện gì quá lớn, còn phải cách mình bảy tất.
Ôn Địch tựa đầu, sau khi suy xét: “Mình quyết định thêm yếu tố chiến tranh thương nghiệp vào trong kịch bản tiếp theo, chắc chắn rất hào hứng, trong việc kinh doanh cũng phải ngược thằng trai đểu kia một lượt, để anh ta khóc cầu xin tha.”
“...”
...
11 giờ, Tưởng Thành Duật mới đi ra từ nhà cũ.
Sau khi ăn cơm chơi mấy ván cờ với ba, anh cũng quên mất thời gian.
Về đến biệt thự, Thẩm Đường đã ngủ rồi, phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn tường đang sáng.
Một mình cô đi ngủ vẫn không có cảm giác an toàn, lại trùm chăn lên tận đỉnh đầu.
Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng đi tới, trên tủ đầu giường có một cuốn album, dưới cuốn album còn đè lên hai tờ giấy gói quả rất tinh xảo.
Trên mặt cuốn album là tờ giấy Thẩm Đường để lại cho anh: [Bà Tiêu đưa em, em tặng lại cho Chủ tịch Tưởng của em đấy.]
Tưởng Thành Duật rũ mắt nhìn giấy gói quà, phong cách này là kiểu mà những cô gái trẻ tuổi như Trữ Tiêu Duyệt thích, Lê Tranh nói Trữ Tiêu Duyệt đến đây làm việc giúp mẹ, có lẽ là đưa cuốn album này cho Thẩm Đường.
Anh lấy cuốn album lật xem, là ảnh của Thẩm Đường lúc còn nhỏ.
Con gái trong tưởng tượng của anh cũng trông giống cô như thế này.
Mỗi một bức ảnh anh đều cẩn thận xem, lật xong cả một cuốn album, Tưởng Thành Duật mới đi tắm.
Thẩm Đường ngủ rất say, cho đến bây giờ cũng không tỉnh dậy.
Tưởng Thành Duật đi ra từ phòng tắm, cô vẫn vùi mình trong chăn, chỉ có hai chân lộ ra ngoài.
Anh tắt đèn tường đi, cẩn thận vén chăn lên, sợ dọa tỉnh cô: “Thẩm Đường, là anh.” Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Mí mắt quá nặng, Thẩm Đường muốn mở mắt ra xem, cố gắng rồi cũng không mở ra được.
Tưởng Thành Duật nửa ôm cô trong lồng ngực, khi hôn sâu xuống, cuối cùng Thẩm Đường cũng tỉnh dậy, quay đầu đi: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Môi của anh lại phủ lên cô.
Thẩm Đường ôm lấy sau lưng anh, Tưởng Thành Duật lật người, cô ở phía dưới.
Xa nhau từ sáng sớm đến tận bây giờ, thật ra cũng mới mười mấy tiếng đồng hồ thôi, thế nào cơ thể bọn họ đã gấp gáp không chờ được muốn hòa vào nhau.
Hai chân Thẩm Đường giữ lấy eo của anh, nửa thân trên cũng cố gắng dán sát vào anh: “Nếu như chúng ta không quay lại, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?”
“Giống như Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ.”
Thẩm Đường: “Vậy anh không phải uy hiếp em, anh sẽ lại đi tìm người khác.”
“Nếu đi tìm,cũng là tìm em.”
Anh dùng sức muốn cô: “Anh không có người khác.”
Thẩm Đường hôn anh, chủ động hôn anh thật sâu.
...
Trưa ngày thứ ba, bọn họ đã đến thôn Hải Đường.
Khi nhìn thấy chiếc đàn piano trong phòng khách kia, Tưởng Thành Duật lại thay đổi ý định, vốn dĩ là muốn vận chuyển chiếc đàn đến trong biệt thự của bọn họ ở Bắc Kinh, thuận tiện để khi cô rảnh rỗi chơi đàn, bây giờ quyết định vẫn là để lại chiếc đàn ở đây, nếu như chuyển chiếc đàn đi rồi, một góc phòng khách sẽ trở nên trống rỗng, sẽ không còn cảm giác vốn có trước kia nữa.
Anh Thẩm nói với bọn họ, công ty bên Bắc Kinh kia đã quyết định khai phá ngành du lịch của thôn Hải Đường, dự án mới đều rất ổn, sau này người đến đây du lịch càng ngày càng nhiều.
Đến lúc đó, chắc chắn homestay của anh ấy sẽ không còn một phòng trống nào cả.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đường thức dậy rất sớm, thay một bộ quần áo vận động thuận tiện đi ra ngoài, mua một bó hoa tươi, đi thăm ông nội với Tưởng Thành Duật.
Vẫn đang đi nhưng cô không khỏi buồn bã, nếu như ông nội vẫn còn sống thì tốt biết bao, ông sẽ ở cửa nhà đợi cô và Tưởng Thành Duật trở về, pha một ly trà hoa nhài cho bọn họ, sau đó nói rằng, Thành Duật qua đây ngồi nào.
Bỗng nhiên Tưởng Thành Duật dừng bước chân lại, cầm lấy tay cô, bảo cô nhìn phía trước.
Thẩm Đường vừa mới quay mặt đi lau nước mắt, vẫn luôn chưa ngẩng đầu lên.
Ở phía xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Nam Kình.
Tưởng Thành Duật buông tay cô ra: “Em qua đó trước đi, anh đợi lát nữa sẽ lại đi thăm ông nội.”
Lúc Trần Nam Kình xoay người cũng đã nhìn thấy Thẩm Đường.
Thẩm Đường đi tới, không nhìn ông ta.
Ở chỗ của ông nội, cô sẽ không nói bất cứ câu gì tức giận, cứ coi ông ta như là một người qua đường.
Trước mộ có hai bó hoa tươi, cô không biết một bó kia là của ai, có lẽ là sáng sớm anh Thẩm đã tới thăm ông nội.
“Ông nội, bây giờ con cũng làm bà chủ rồi đấy. Ông không cần lo lắng cho con đâu, bây giờ con rất tốt.” Vốn dĩ Thẩm Đường chuẩn bị rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với ông nội, còn muốn chia sẻ chuyện thường ngày của cô và Tưởng Thành Duật với ông nội, thế mà bây giờ lại không có cách nào nói ra.
Đợi cô du lịch ở hải đảo trở về, lại đến nói chuyện trong nhà với ông nội.
Chẳng mấy chốc sau, Tưởng Thành Duật cũng qua đây.
“Ông nội, Thành Duật cũng tới thăm ông rồi.”
Lại đứng thêm một lúc, Thẩm Đường nắm tay Tưởng Thành Duật đi trở về.
Trần Nam Kình đi phía sau bọn họ, vẫn luôn đi theo trên con đường đến cửa homestay kia.
“Đường Đường.” Thẩm Đường sửng sốt một chút, vậy mà phía sau lưng lại là giọng nói của Tiêu Chân.
Cô và Tưởng Thành Duật đồng thời xoay người.
Thật sự là Tiêu Chân, bước xuống từ chiếc xe hơi bên đường.
Tưởng Thành Duật: “Anh đi xếp hàng mua bữa sáng cho em.”
Đây là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ cùng chạm mặt nhau sau nhiều năm xa cách như vậy, anh nhẹ nhàng ôm cô: “Anh ở tiệm đồ ăn sáng bên cạnh, cách em chưa đến năm mươi mét.”
Gặp được Tiêu Chân ở đây, Trần Nam Kình cũng không hề ngạc nhiên, trước đó Tiêu Chân đã liên lạc với ông ta, nói muốn đến thăm ông cụ, bà ta chỉ là lịch sự thông báo, không nói thêm những thứ khác.
Khi ông ta đến thăm ba mình, đã có một có hoa tươi được đặt trước mộ, có lẽ là Tiêu Chân đã đến thăm ông.
Bỗng nhiên Thẩm Đường cảm thấy thật châm chọc, khi còn nhỏ mỗi ngày cô mong chờ thế nào ba mẹ cũng không đến, thế mà sau nhiều năm như vậy, khi cô còn không cần bất cứ thứ gì nữa, bọn họ đều đến.
Tiêu Chân đeo kính râm, bà ta đứng cách Thẩm Đường và Trần Nam Kính hai ba mét, tạo nên một hình tam giác, đó là khoảng cách làm thế nào cũng không xóa được.
“Hôm nay mẹ tới, người trong nhà đều biết.” Bà ta muốn nói rằng, không phải bà ta lén lút tới đây thăm cô, Trữ Nhạc Lễ và những người khác đều biết.
“Buổi trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, sau khi con biết ghi nhớ đến giờ, mẹ và ba con chưa từng ở với con một ngày nào.”
Bỗng nhiên bà ta nghẹn ngào, dùng sức nắm chặt tay cầm cửa xe.
“Đường Đường, mặc kệ con có tin hay không, trong hai mươi sáu năm mẹ rời khỏi con, không có ngày nào mẹ sống tốt. Nói với con chuyện này không phải để con tha thứ cho mẹ.”
Trong lúc nhất thời, bà ta nói năng lộn xộn.
Ánh mặt trời thật chói mắt, Thẩm Đường cũng đeo kính che nắng, cô nhìn về phía Trần Nam Kình: “Đạo diễn Trần, ông có muốn đến để hối tiếc một lần không? Nền tảng lời kịch của ông vững chắc, có lẽ sẽ không giống như bà Tiêu như vậy, cứ ngập ngừng vướng vấp.”
“Đường Đường...” Giọng nói châm chọc của con gái khiến trong lòng Trần Nam Kình có cảm giác không nói thành lời.
“Nếu hai người muốn ăn cơm ôn lại chuyện cũ, hai người cứ tự đi, tôi và hai người thực ra không có chuyện gì để ôn lại cả, quá xa lạ rồi, ngồi chung một chỗ cũng rất nực cười, thực ra không cần thiết đâu. Trước đây hai người ở trong lòng của tôi chỉ là một dấu chấm mà thôi, bây giờ ngay cả một dấu chấm cũng không phải nữa. Người tôi nhớ trong tim chỉ có ba mẹ trong suy đoán mà thôi, không phải Tiêu Chân, cũng không phải Trần Nam Kình.”
Im lặng hai giây, cô xoay người rời đi.
Biển ở phía xa, bình tĩnh như vậy.
Đột nhiên đường bờ biển trở nên thật dài thật dài, thế nào cũng không nhìn được điểm cuối.
Và cô thì nhỏ bé như thế.
Cô đi từng bước về phía trước, phảng phất tất cả sau lưng đều mất đi màu sắc, cô cũng không quay đầu lại nữa.
Trước cửa nhà, Tưởng Thành Duật đang đợi cô.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...