Dưới Váy Thần - Mộng Tiêu Nhị
Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
[Vợ chưa cưới của Nghiêm Hạ Vũ tên là Điền Thanh Lộ, nghe tên cũng không chắc đúng hay không.]
Điền Thanh Lộ, người phụ nữ cho cô hiểu lầm suốt hơn nửa năm, lại chính là vợ chưa cưới của Nghiêm Hạ Vũ, còn thường xuyên ra ngoài với Tưởng Thành Duật và những người khác trong mọi trường hợp.
Tưởng Thành Duật sẽ không ngu dốt mà không biết, nhưng anh cũng không để lộ nửa lời.
Cái họ gọi là không kết hôn, chẳng qua là sẽ không kết hôn với những người phụ nữ không có gia cảnh giống họ.
Liên hôn mới chính là sự lựa chọn cuối cùng của bọn họ.
Thẩm Đường nghĩ đến giấc mơ ở trên máy bay, đó là sự lo lắng bên trong tiềm thức của cô, bởi vì cô chắc rằng một ngày nào đó nó sẽ trở thành sự thật.
Điểm giống nhau duy nhất của bên trong và bên ngoài giấc mơ đều là đau khổ vô cùng.
Lúc này Ôn Địch không cần an ủi, dù có an ủi cũng vô dụng.
Thẩm Đường: [Không cần lo, bây giờ mình sẽ đi chung với cậu. Các người hẹn gặp nhau ở đâu?]
Ôn Địch: [Cậu không cần đến đây đâu, chuyện này mình có thể tự giải quyết được.] Cô ta không biết mục đích của Điền Thanh Lộ là gì, ngộ nhỡ gây khó dễ cho cô ta, sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Đường.
Thẩm Đường biết rất rõ tính tình của Ôn Địch, không cho cô đến không phải là vì giả bộ khách sáo.
Cô muốn đi thử vận may, bảo tài xế lái xe nhanh một chút, cô vẫn sẽ đi đến nơi mà cô hẹn uống trà chiều với Ôn Địch.
Trong tay vẫn còn thừa lại nửa miếng bánh phô mai, nhưng đột nhiên lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Thẩm Đường mở cốc nước ra, phải tốn nửa ly nước mới có thể ăn hết phần còn thừa lại.
Từ nhỏ cô đã rất thích ăn phô mai, mọi loại phô mai.
Ăn ngần ấy năm cũng không ngán.
Lúc học đại học, có một người bạn học chung nói rằng có thể là do cô được di truyền.
Người bạn học đó còn muốn phân tích trình bày một loạt các quan điểm với cô, nhưng cô đã yêu cầu bạn học đó ngừng lại.
Cô ghét nhất cái thứ gọi là di truyền.
Nếu có thể, cô thật sự hi vọng rằng cô không phải thật sự là do Tiêu Chân và Trần Nam Kình sinh ra.
Một nửa hộp bánh phô mai, cô chỉ ăn một miếng, cất phần còn lại vào.
Ô tô đi vào đoạn đường đang rất ùn tắc, rất lâu mới chỉ nhích được vài bước.
Thẩm Đường không có tâm trí nào để thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, trong bụng cảm thấy khó chịu.
Những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau thụt lùi về phía sau một chút, trên dọc đường đi, cô có thể thấy được logo của Đầu Tư GR, còn thấy được những tòa nhà cao tầng mọc lên cao vút của tập đoàn Kinh Húc.
Rực rỡ chói mắt, hoàn toàn không thể chạm vào.
Hẳn là lúc này Tưởng Thành Duật đang họp ở bên trong.
Đến tận thời điểm này, cô vẫn như là đang ở trong một giấc mơ.
Thế mà Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn với Điền Thanh Lộ từ trước, tình cảm ba năm của anh ta và Ôn Địch nhiều như thế, nhưng nói không cần là sẽ không cần.
Nếu đã không cần thì thôi, lại còn muốn đẩy Ôn Địch vào thân phận người thứ ba.
Linh hồn tự do rời khỏi thân xác, xe dừng lại không di chuyển. Thẩm Đường lấy điện thoại ra tiện thể xem bảng tin giải trí, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân đi chỗ khác.
‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’ đang được tìm kiếm rất nhiều.
Cô nhớ đến hôm nay là ngày mà đoàn phim mở cửa tiếp đón câu hỏi từ truyền thông.
Trong mười chủ đề thì có bảy tám cái video đều có liên quan đến Trữ Nhiễm, cô hoàn toàn không có hứng thú nên đã thoát ra khỏi chủ đề.
Mà lúc này đây, Trữ Nhiễm ở cách xa trăm mét, trong lòng rốt cuộc cũng là thấy dễ chịu hơn được một chút, cứ tưởng tượng đến việc bị cướp mất đại diện phát ngôn, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Cô ta nhân lúc đang nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho thím hai.
Đợi đến khi có người bắt máy, tim cô ta nhảy lên đến cuống họng.
Dẫu sao thì thím hai cũng không thể bằng chú hai, ở giữa bọn họ cách nhau một cái huyết thống.
Tiêu Chân vô cùng bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Trữ Nhiễm, bà ta thể hiện sự ôn hòa của một bậc lớn: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay không cần phải quay phim sao?”
“Có quay ạ, nhưng lúc này không phải phân đoạn của cháu.” Trữ Nhiễm nói chuyện với người khác cũng không quá động não, chỉ cần có môt cái miệng tạo nên sự vui vẻ là được, nhưng ở trước mặt Tiêu Chân, từng câu từng chữ của cô ta khi nói ra đều phải luôn thật cẩn thận.
“Thím hai.”
Giọng điệu của cô ta nũng nịu, còn tràn đầy vẻ tủi thân.
“Làm sao vậy?” Tiêu Chân bất lực hỏi, mấy ngày nay bà ta bị Trữ Tiêu Duyệt tìm đến làm phiền, lòng dạ của bà ta đã rất đau rồi, thật sự là không có tâm tình nghe người khác làm nũng.
Trữ Nhiễm thu lại chút thông minh vặt của mình trước mặt Tiêu Chân, hôm nay cô ta bỏ qua chú hai mà tìm thẳng đến thím hai, là bởi vì hy vọng bà ta có thể nhìn thấy được bước đường cùng của cô ta.
“Là thế này ạ, đại diện phát ngôn cho Công ty nước giải khát Lemon vốn là tháng này sẽ tiếp tục ký hợp đồng với cháu, nhưng không ngờ bên Công ty nước giải khát Lemon nói rằng sẽ ký hợp đồng với Thẩm Đường và không ký với cháu nữa. Thím hai, thím cũng biết là cháu và Thẩm Đường có mâu thuẫn, đây chính là muốn cướp đoạt việc phát ngôn đại diện của cháu mà. Cháu không quan tâm đến việc phát ngôn đại diện, nhưng chỉ là không thể nuốt trôi cơn tức giận này.”
Chuyện này có liên quan đến Thẩm Đường, Tiêu Chân dừng lại công việc trong tay: “Bây giờ Thẩm Đường đang là đại diện phát ngôn của Lemon sao?”
“Dạ, hôm nay cô ta trở về Bắc Kinh chụp ảnh quảng cáo mới.” Giọng điệu của thím hai trở nên nghiêm túc, Trữ Nhiễm nói chuyện cũng tự tin hơn: “Phát ngôn đại diện của cháu và Lemon sẽ đến kỳ hạn vào tháng năm, bây giờ bọn họ cho Thẩm Đường chụp quảng cáo mới, bên này con cũng chưa đến hạn phải ký hợp đồng, bên kia đã tuyên bố người phát ngôn mới.”
Cho nên, cho dù bây giờ Thẩm Đường có chụp hình quảng cáo, cô ta vẫn có cơ hội thắng lần này, nhưng chẳng qua là phải xem thử ý của thím hai thế nào.
Tiêu Chân rối rắm suy nghĩ một hồi: “Ăn Tết năm nay và rằm tháng Giêng con đều không về nhà, như thế này đi, đề thím sắp xếp ổn thỏa công việc, qua vài ngày nữa thím và Triệu Trì Ý sẽ đến Hoành Điếm xem thử.”
Trữ Nhiễm che ngực, thiếu chút nữa thì trái tim kích động đến nhảy ra ngoài, cô ta không ngờ rằng thím hai sẽ đến đoàn phim để xem cô ta: “Cảm ơn thím Hai, con cũng rất nhớ thím.”
Chỉ cần nghĩ đến Triệu Trì Ý muốn đến, cô ta vui buồn lẫn lộn.
Rốt cuộc là anh ta đến xem cô ta hay là đến để xem Thẩm Đường?
...
Buổi chiều hôm nay rất dài, mỗi một giây đều như bị kéo dài ra thêm nghìn lần, thậm chí là hàng nghìn lần.
3 giờ rưỡi chiều, vốn dĩ là lúc cô và Ôn Địch đã uống xong trà chiều, nhưng hiện giờ cô vẫn còn đang ở trên đường đến.
Thẩm Đường thỉnh thoảng xem đồng hồ, kim đồng hồ vẫn y như trước, không gấp gáp dịch chuyển.
Cô không biết bây giờ Ôn Địch ra sao, có chạm mặt với Điền Thanh Lộ hay không.
Với cái tính tình kiêu ngạo đó của Ôn Địch, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô thúc giục tài xế ba lần liên tục.
Trong lòng bị dày vò hành hạ từng chút từng chút một, ngay vào giờ phút này, chỉ có cô và Ôn Địch mới có thể đồng cảm với nhau.
Cuối cùng ô tô cũng đã đến bãi đỗ xe ở nhà ăn.
Xe vừa mới dừng lại, Thẩm Đường đã đẩy cửa xe bước nhanh về phía cửa thang máy.
Cô đeo mắt kính và đội nón, nếu không nhìn kỹ cũng không thể nhìn ra cô là ai.
Có thể là do sự thông minh, Ôn Địch đã chọn nhà hàng này, nhưng chẳng qua là đã thay đổi phòng ở tầng lầu khác.
Có vệ sĩ giúp đỡ, Thẩm Đường dễ dàng tìm được căn phòng đó.
Điền Thanh Lộ hẳn là đã đến rồi, tài xế của Ôn Địch đứng ở ngoài cửa. Cô ta không dại khờ, biết rằng đi một mình nên dẫn một đám người đến, nhỡ đâu trường hợp trong thể giải quyết thì ít nhất vẫn có người giúp đỡ.
Tài xế biết Thẩm Đường nên mở cửa cho cô đi vào.
Điền Thanh Lộ đứng xoay lưng về phía cửa, một chiếc váy hở màu hồng phấn, phần eo thẳng tắp.
Sự vượt trội bẩm sinh đó làm cho khí chất của cô ta khác biệt với người bình thường.
“Tôi cũng không biết là ai đau khổ hơn ai.”
Ngừng lại một chút.
Cô ta tự mỉa mai: “Hẳn là tôi rồi, cô xem tôi cũng đã đến tìm cô rồi, nếu có thể giữ lấy người đàn ông đó thì tôi cũng sẽ không đến tìm cô, có đúng không? Tôi không biết Nghiêm Hạ Vũ nói với cô thế nào, nhưng chẳng qua nó cũng không còn quan trọng nữa. Sao mà anh ấy lại không biết người mình muốn kết hôn là ai chứ. Đừng nói đến anh ấy, cô chắc chắn biết rõ Tưởng Thành Duật, thật ra chúng ta đều biết vợ của Tưởng Thành Duật sau này là ai. Giống như gia đình của chúng tôi, hôn nhân vốn dĩ là phải chọn lựa. Mặc kệ là cảm mến hay là yêu thương, cuối cùng đều phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.”
Cảm giác được có bóng người ở cửa, Ôn Địch ngay lập tức ngẩng đầu lên, trố mắt ra nhìn.
Điền Thanh Lộ nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Ôn Địch cũng xoay người lại nhìn.
Cô ta không ngờ Thẩm Đường sẽ xuất hiện ở Bắc Kinh, không phải là nói cô sẽ đến Hoành Điếm chụp ảnh hay sao?
Thẩm Đường là bạn gái hiện tại của Tưởng Thành Duật, cô ta cũng có biết một chút.
Những điều nên nói cũng đã nói xong, Điền Thanh Lộ đứng dậy hơi cúi người nói với Ôn Địch: “Thật xin lỗi, hôm nay đã tùy tiện làm phiền cô.”
Cầm áo khoác lên, Điền Thanh Lộ thong thả rời đi.
Lúc lướt ngang qua Thẩm Đường, bước chân cô ta có chậm lại, nhưng lại không có nói gì.
Lúc vai sát nhau, Thẩm Đường nhìn không chớp mắt.
Cô không lo cho nỗi đau của mình, bước về phía Ôn Địch: “Không có chuyện gì chứ?”
Ôn Địch an ủi ngược lại cô: “Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ không phải là cùng một loại người, giữa người tốt và kẻ cặn bã có sự khác nhau.”
Thẩm Đường nở một nụ cười, cô cười khổ.
Cô đưa tay ôm lấy Ôn Địch: “Chỉ là một người đàn ông thôi, chẳng phải vẫn còn có mình sao?”
Cả người Ôn Địch không có cảm giác gì, tay chân lạnh như băng, không thể suy nghĩ được gì.
Thẩm Đường rót cho cô ta một ly nước ấm, không hỏi lúc nãy cô ta và Điền Thanh Lộ đã nói những gì: “Đáng đánh nhất là Nghiêm Hạ Vũ kia, cậu có muốn đánh anh ta không? Nếu như cậu không muốn ra tay vậy thì mình sẽ đánh. Dù sao thì mình cũng có kinh nghiệm đánh nhau, biết nên xuống tay như thế nào.”
Ôn Địch siết chặt ly nước, xem như là trở thành một cọng rơm cứu người: “Mình sẽ tự tay đánh.” Cô ta sợ Thẩm Đường lo lắng: “Yên tâm đi mà, mình sẽ không khóc đâu, không phải là cậu đã nói rồi sao, chỉ là một người đàn ông thôi, có loại người nào mà mình không thể tìm được cơ chứ.”
Thẩm Đường giúp cô ta đỡ lấy ly nước, tay cô ta đang vô cùng run rẩy, hoàn toàn không thể khống chế được.
Cô biết rằng Ôn Địch đang cố gắng không khóc, cái mất mác của ngày hôm nay không chỉ là tình cảm ba năm, mà còn là lòng tự trọng.
Ôn Địch uống hết nửa ly nước, đỡ đầu tựa vào sô pha nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Đường sợ cô ta bị cảm lạnh nên cởi áo khoác đắp lên người cô ta.
Cô yên tĩnh ngồi với Ôn Địch, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tròng mắt trống rỗng.
Cứ như thế mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ôn Địch vẫn không có một chút sức lực nào, hôm nay Điền Thanh Lộ đã cho cô ta một sự đã kích mãnh liệt, có một số việc cô ta không muốn nói với Thẩm Đường, như thế càng tăng thêm tức giận chứ không được gì khác.
“Đường Đường, cậu về đi, hẳn là Tưởng Thành Duật sẽ tan ca sớm thôi.”
Cô ta ngồi thẳng dậy: “Mình cũng sẽ trở về tìm Nghiêm Hạ Vũ.”
Thẩm Đường xem thử mu bàn tay của cô ta, vẫn lạnh băng như trước: “Mình đưa cậu về nhà.”
“Đừng lo lắng đến chuyện này.” Ôn Địch chỉ tay về phía cửa: “Mình có tài xế mà.”
Cô ta đứng lên, chân vẫn mềm nhũn, vẫn luôn dặn dò Thẩm Đường: “Cậu trở về cũng đừng ầm ĩ không vui với Tưởng Thành Duật, việc Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, Tưởng Thành Duật cũng khó mà quyết định, anh ấy không thể yêu cầu Nghiêm Hạ Vũ không đính hôn.”
Sau khi nói xong, Ôn Địch đi được vài bước, có một chút khó khăn, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
Cô ta quay đầu lại nhìn Thẩm Đường: “Hẳn là Tưởng Thành Duật cũng không biết đến cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng không thành thật nói với mình. Bình thường hai chúng ta cũng không nói chi tiết về chuyện tình cảm, huống chi họ còn là đàn ông. Chắc chắn Tưởng Thành Duật sẽ làm những thứ mà anh ấy có thể làm được, mình vẫn tin nhân phẩm của anh ấy.”
Thẩm Đường gật đầu, cô không nói nhiều, nhận lấy áo khoác mà Ôn Địch đưa cho cô.
Mặc áo khoác vào, hai người đi xuống lầu.
Lý trí của Ôn Địch từ từ quay trở về, mỗi lần tỉnh táo trở lại thì cái nỗi đau đó lại càng đâm sâu thêm một chút.
“Lúc mình nhận được điện thoại của Điền Thanh Lộ, đầu óc mình giống như là rối loạn, không hề suy nghĩ mà gửi tin tức cho cậu, làm cậu vất vả trở về một chuyến này, để cho tâm trạng đang tốt của cậu bị xáo trộn.”
Thẩm Đường nghiêng người liếc mắt nhìn cô ta một cái, không thích cô ta khách sáo như thế: “Lúc này cậu không tìm mình thì tính tìm ai?”
Ôn Địch cười, đưa tay vuốt mái tóc dài của Thẩm Đường: “Mình lại vừa bán một kịch bản, gần tám chữ số, đợi đến hội đấu giá mùa xuân, cậu xem thử thích thứ gì thì mình sẽ mua cho cậu.”
Thẩm Đường cười với cô ta: “Vậy thì mình đây phải đấu giá thêm vài bức tranh tĩnh vật.”
Cả hai người đều vô tư nói giỡn, rất nhanh đã đến bãi đỗ xe.
Lúc sắp chia tay, Ôn Địch ôm lấy Thẩm Đường, đủ loại khổ sở trái ngược nhau phía sau đều đang nảy lên.
“Lúc nào rãnh, cậu đều có thể đến Hoành Điếm chơi với mình.”
Ôn Địch: “Sẽ đến để ăn vạ với cậu.”
Từng người đều tự lên xe rời đi.
Thẩm Đường nhìn dòng xe ở bên ngoài, cảnh đêm ở Bắc Kinh không biết từ khi nào đã trở nên xa lạ như thế, tạo ra cảm giác xa cách.
Trên nửa đường đi, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đã đến chỗ nào rồi.
Thẩm Đường: “Sắp về rồi.” Cô hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Anh nói: “Đang tự tay rửa trái cây cho em.”
Sau tất cả, ở ngoài mặt đều giống như dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc trước kia của bọn họ.
Lúc Thẩm Đường về đến nhà, Tưởng Thành Duật đã rửa sạch năm loại trái cây, từng loại lớn nhỏ được đặt gọn gàng bên trong đĩa đựng trái cây.
Ống tay áo của anh vén lên đến nửa cánh tay, cà-vạt cũng được cởi ra, ánh đèn trong phòng bếp hiện lên sự ấm áp, chiếu đến trên người anh cũng làm tăng thêm một chút dịu dàng.
“Em và Ôn Địch đi uống trà chiều sao lại uống đến lúc trời tối vậy?”
Thẩm Đường “Ừm.” một tiếng, rửa tay xong thì lấy một miếng trái cây ‘valentine trắng’ bỏ vào trong miệng.
Cô nhìn về phía anh: “Hôm nay Ôn Địch mới biết được chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.”
Tưởng Thành Duật đang lau tay thì dừng động tác lại.
Không phải Nghiêm Hạ Vũ nói là đã xử lý ổn thỏa rồi sao?
Anh không biện minh cho chính mình, hỏi cô: “Em trách anh không nói với em chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn sao?”
Thẩm Đường nhìn thấy được trong ánh mắt của anh, anh không biết Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch vẫn còn liên lạc.
“Em không trách anh, trách anh cũng không làm được gì.”
Giọng điệu này, vẫn là đang kiềm chế để không giận anh.
Tưởng Thành Duật cắt trái cây cho cô ăn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thẩm Đường: “Có việc gì thì anh cứ nói đi.”
Anh đưa tay kéo cô ôm trước ngực: “Em hãy cố gắng anh ủi Ôn Địch. Chuyện đính hôn ở nhà họ Nghiên và nhà họ Điền, chúng ta là người ngoài, không có tư cách để nói gì cả.”
Thẩm Đường nuốt trái cây trong miệng xuống, nhìn thẳng vào trong mắt anh: “Vậy còn anh? Chắc cũng có sự đồng cảm mà không nói ra đối tượng liên hôn đúng không?”
Dĩ nhiên Tưởng Thành Duật không muốn nói nhiều: “Sao lại trút hết lên người anh thế?”
Thẩm Đường nhìn thấy phản ứng của anh thì đã đoán ra được câu trả lời: “Anh trả lời đúng câu hỏi đi, đừng lảng tránh.”
Cô quyết tâm hỏi cặn kẽ nguồn gốc, Tưởng Thành Duật bỏ miếng trái cây còn lại vào miệng mình: “Có, người tác hợp cũng không ít.” Anh nhấn mạnh: “Anh không có kết hôn, nếu kết hôn sớm như vậy thì cũng sẽ không thể gặp được em.”
Khi biết được chuyện Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đính hôn, số người đến để thúc giục cha mẹ anh không phải là ít.
Làm cho mẹ anh cũng có lý do để thúc giục anh, nói đến năm mới có phải nên có một tình cảm mới hay không.
Anh không trả lời.
“Trừ em ra, anh không thích người nào khác, em nghe được chuyện này cũng không cần để ở trong lòng.”
Đó chính là thực sự đã có đối tượng liên hôn, nhưng chẳng qua chưa đến mức hai nhà thương lượng chuyện đính hôn, kết hôn.
Nghe Điền Thanh Lộ nói, lại nghe lời nói phát ra từ miệng của anh, mức độ tổn thương không giống nhau.
Trong khoảnh khắc này, Thẩm Đường thật sự muốn hỏi anh, người phụ nữ sau này có thể trở thành vợ sắp cưới của anh sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Cô cười tự giễu, sao cô lại có suy nghĩ thế này?
Có liên quan gì đến cô chứ.
Người phụ nữ có thể đính hôn, kết hôn với anh, đầu tiên là gia cảnh phải rất tốt, bản thân cũng phải xuất sắc, về phần ngoại hình thì cũng phải có khí chất hơn rất nhiều so với người bình thường.
Giống như Điền Thanh Lộ vậy, hơi thở và khí chất càng làm cho sắc đẹp của cô ta được tăng thêm.
Thẩm Đường ăn không biết mùi vị gì của quả dâu trắng, vậy cũng tự xưng là ‘Valentine trắng’.
Mỗi một lời của cô đều rất bình tĩnh: “Hôm nay Ôn Địch ngồi ở một chỗ, mặc cho Điền Thanh Lộ nói những gì, dù một chữ cô ấy cũng không phản bác lại, em nghĩ, em sẽ không có ngày giống như thế, bị người khác chà đạp khinh thường dưới lòng bàn chân.”
Tưởng Thành Duật cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái trên mắt cô: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh không phải Nghiêm Hạ Vũ.” Anh lại chứng tỏ: “Anh đã nói rồi, anh không kết hôn, mặc kệ là ai có ý tác hợp, anh cũng không lấy.”
Những lời này giống như là trấn an, nhưng thực ra là đã cắm thêm một con dao vào ngực cô.
Trong lúc đó, hai người đều tràn ngập sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tưởng Thành Duật ôm chặt eo cô trên cánh tay: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Lúc này cho dù nói gì cũng đều trở thành sự che giấu.
Anh chỉ dùng sức ôm chặt lấy cô.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên: “Lúc trên máy bay, em nằm mơ, em mơ thấy anh.”
“Thật hiếm thấy nha, rốt cuộc em cũng mơ thấy anh.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Vậy em mơ thấy anh đang làm gì?”
Thẩm Đường không trả lời lại câu hỏi, cô cười như không cười: “Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa?”
“Lại nữa rồi.” Tưởng Thành Duật không biết tại sao gần đây cô lại như thế, lặp đi lặp lại nhiều lần những chuyện không vui, anh đã cố hết sức dời sự chú ý của cô, cô lại cứ nói mấy câu về chuyện tình yêu hôn nhân.
Thẩm Đường nghe được sự không kiên nhẫn của anh: “Có phải bây giờ anh cảm thấy em rất phiền không?”
“Không phiền, anh biết tâm trạng em hôm nay không được tốt.” Tưởng Thành Duật hôn cô một cái, không muốn cãi nhau với cô, anh chủ động nhường nhịn: “Được rồi, không nói những lời này nữa.”
Chuyện đã đến mức này rồi, lảng tránh thì chính là lừa mình dối người, Thẩm Đường nói thẳng: “Cho dù hôm nay anh không nói, sau này thì sao? Rồi sẽ có một ngày anh phải mổ xẻ nó ra mà nói, trốn tránh cũng vô ích.”
Sắc mặt Tưởng Thành Duật thay đổi: “Thẩm Đường, trước đây em không phải thế này.” Lúc trước bọn họ ở bên nhau rất thoải mái, có không gian riêng của nhau, không hề tra xét, không có nghi ngờ vô căn cứ, chưa bao giờ cãi nhau.
“Bởi vì trước kia em chỉ thích anh mà thôi, cũng không nghĩ đến sẽ muốn như thế nào, còn bây giờ thì khác.” Thẩm Đường cũng cảm thấy khổ sở và xót xa: “Con người rất tham lam, em cũng không ngoại lệ. Em muốn rất nhiều, càng ngày càng nhiều. Lúc trước một tháng không nhận được điện thoại của anh em cũng không thấy mất mác, bây giờ em phải mỗi ngày ngóng trông điện thoại của anh. Cái cảm giác này thật sự không ổn.”
Tưởng Thành Duật hạ mắt nhìn người trong ngực, đột nhiên không biết nên đặt mình vào chỗ nào.
Những lời này không khác lắm, vài năm trước cũng có người nói với anh như thế.
Điểm khác biệt duy nhất chính la, anh không tiếp xúc thân thể với người đó.
Cuối cùng người đó nói với anh: ‘Em thật sự nhận ra tình cảm em đối với anh không phải sự yêu thích của bạn bè nữa, là tình yêu giữa nam và nữ, lúc trước không liên lạc cũng không cảm thấy gì, bây giờ đều mong chờ nhìn thấy anh. Tưởng Thành Duật, chúng ta ở cùng nhau đi, dù sao thì người trong nhà cũng hi vọng chúng ta kết hôn mà.
Chẳng qua lúc đó anh không cảm thấy xúc động gì, nhưng hôm nay đến lượt Thẩm Đường nói, anh lại không biết nên làm thế nào.
Anh yên lặng, bỗng nhiên Thẩm Đường cảm thấy những lời mình vừa thổ lộ rất buồn cười: “Anh nghe xong thì cứ xem như một câu nói đùa đi.” Cô đẩy anh ra muốn rời đi.
Tưởng Thành Duật một lần nữa lại kéo cô trở về: “Sao em cũng bắt đầu ép anh kết hôn rồi?”
Thẩm Đường nhạy cảm bắt được chữ quan trọng: “Trước em, còn có người nào buộc anh kết hôn sao?”
Tưởng Thành Duật không phủ nhận, anh im lặng.
Thẩm Đường không quan tâm người phụ nữ đó là ai, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dù sao, cô và anh cũng chỉ có thế đến mức đó.
Cô cười: “Anh nghĩ rằng vừa rồi là em đang ép anh kết hôn với em sao? Em mà lại là người tự làm mất mặt mình như thế sao?”
“Là anh dùng từ không đúng, không biết lựa lời mà nói.” Tưởng Thành Duật cảm thấy sự bất lực sâu sắc.
Rất vất vả mới có thể gặp mặt, kết quả lại biến thành tình huống như vậy.
Từ lễ mừng năm mới đến bây giờ, cô nói tâm trạng cô không tốt, còn anh thì có thể tốt đến đâu chứ.
Lúc bận bịu thì không cảm thấy mong đợi, về nhà thì có cảm giác thiếu cái gì đó, nhưng cô lại khăng khăng làm bộ làm tịch, nhất quyết phải giận dỗi với anh.
Cuối cùng thì anh cũng thỏa hiệp trước, anh rất nhớ cô, còn nghĩ cách đưa cô trở về Bắc Kinh.
“Đường Đường, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Em nghĩ hôn nhân thật sự tốt đẹp như thế sao? Những cặp vợ chồng ân ái, chỉ là số lần cãi nhau so với người khác ít hơn một chút, còn lại thì không có gì khác.”
Có người cãi nhau cũng tốt, ít nhất vẫn có một gia đình, thời điểm không cãi nhau thì có người để nhớ thương, có người để vướng bận, đều tốt hơn so với ở một mình. Bây giờ anh không kết hôn, ba mươi lăm tuổi thì sao? Bốn mươi tuổi thì sao?
Đến một ngày nào đó, khi anh muốn kết hôn thì cứ xoay người cưới một người có gia cảnh tương xứng, một mình cô thì sao có thể đi tiếp được.
Trong lòng Thẩm Đường đã quyết định, không tiếp tục cãi nhau với anh, anh nói cái gì thì sẽ chính là cái đó: “Ừm.”
“Ngày mai mấy giờ em chụp ảnh quảng cáo?”
“9 giờ.”
“Vậy thì phải dậy sớm để đến nơi chụp ảnh.” Tưởng Thành Duật thật sự không muốn tiếp tục nói về chủ đề nặng nề: “Lên lầu tắm rửa nào, tối nay đi ngủ sớm một chút.”
Thẩm Đường đưa tay ôm chặt lấy eo anh: “Không cần gấp, để em ôm thêm một chút nữa.”
Mặt cô chôn trong lòng ngực của anh, sau đó vẫn không nói tiếng nào.
Lòng của Tưởng Thành Duật từ từ bình tĩnh trở lại, nghĩ lại mình không nên dùng những từ cưỡng ép kết hôn mà nói cô như thế.
“Sau này em không cần phải ngóng đợi điện thoại của anh nữa, khi có thời gian rảnh sẽ ngay lập tức gọi cho em.”
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Thẩm Đường cắn anh một cái, rất mạnh.
Lúc cô còn đang bực tức, Tưởng Thành Duật nói: “Người tuyết nhỏ vẫn còn đang ở trong tủ lạnh, em có muốn nhìn thử không?” Anh dụ dỗ cô, giọng điệu trở nên rất cẩn thận.
Bây giờ Thẩm Đường không thấy hứng thú với bất kì thứ gì, nhưng vẫn gật đầu.
Tưởng Thành Duật thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không tức giận nữa.
Anh dẫn cô đi đến mở cửa tủ lạnh để xem sáu người tuyết nhỏ.
Vì để bảo quản món quà này, anh đã đặc biệt căn dặn quản gia dành ra một tầng tủ lạnh riêng để cất giữ.
Sáu người tuyết nhỏ lặng lẽ đứng ở bên trong tủ lạnh, người tuyết không cao quá 20cm, đội mũ màu đỏ không giống nhau, màu sắc khăn quàng cổ cũng không giống nhau.
Tốn không ít công sức.
Thẩm Đường xoay người nhìn anh: “Sao lại lãng mạn như thế?”
Tưởng Thành Duật đóng cửa tủ lạnh lại: “Trước đó cháu gái của anh muốn anh đắp người tuyết cho nó, sau khi đắp cho cho con bé xong, anh cũng muốn đắp cho em vài cái.”
Anh nắm chặt tay cô, muốn quay về phòng ngủ trên lầu.
Điện thoại đặt ở trên bàn rung lên, là điện thoại của Tưởng Thành Duật.
Anh buông Thẩm Đường ra: “Em lên lầu trước, anh nhận điện thoại xong sẽ đi lên.”
Thẩm Đường cầm một quả dâu trắng, cô không ăn chỉ thở ra một hơi rồi đi lên lầu.
Tưởng Thành Duật cầm lấy điện thoại, là cuộc gọi của Điền Thanh Lộ.
“Có chuyện gì vậy?” Anh dựa vào bàn lớn, lấy trái cây đặt vào trong một cái mâm đựng, chuẩn bị bưng lên cho Thẩm Đường ăn sau khi tắm xong.
Điền Thanh Lộ ở nhà rối rắm nửa ngày trời, vẫn là quyết định sẽ thành thật, nhưng nhỡ đâu làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Thẩm Đường, cô ta gánh vác không nổi hậu quả.
“Hôm nay tôi hẹn gặp Ôn Địch, không ngờ Thẩm Đường lại đến đố, tôi đã nói ra những điều không nên nói, hẳn là Thẩm Đường đều đã nghe được hết.”
Tưởng Thành Duật tiếp tục xếp trái cây: “Cô nói những gì?”
Giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng Điền Thanh Lộ lại có thể nghe ra được anh đang không vui: “Chính xác đã nói những gì thì tôi không nhớ rõ, cơ bản chính là giống như gia đình của chúng ta, cho đến bây giờ thì hôn nhân cũng không thể tự quyết định, còn nói… sau này nếu anh kết hôn, đối tượng kết hôn là ai, trong lòng chúng ta đều biết rất rõ, cơ bản chính là như vậy.”
Tưởng Thành Duật buông trái cây trong tay xuống, cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao đêm nay cảm xúc của Thẩm Đường lại khác thường.
Điền Thanh Lộ: “Đó là do tôi vô tình nói, không biết là cô ấy sẽ vào phòng, lúc sau tôi lại không giải thích, nếu giải thích thì có vẻ rất cố tình.”
Cô ta lặp lại những lời từng nói với anh ở Quảng Châu một lần nữa: “Những người kia, nếu không phải vì bị anh làm đau lòng, mấy năm nay cũng không có liên lạc gì với anh. Bác gái Tưởng vốn dĩ cũng định tác hợp cho hai người, tôi cũng không phải là nói hươu nói vượn.”
Nhưng có điều cô ta vẫn giải thích: “Thật ngại quá, không biết có mang đến phiền phức cho anh hay không?”
Giọng của Tưởng Thành Duật lạnh lùng nói: “Sau này chuyện của cô đừng để dính líu đến tôi nữa.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện.
Bưng mâm đựng trái cây, anh đi lên lầu tìm Thẩm Đường.
Thẩm Đường vừa mới gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đến biệt thự đón cô.
Cô đến phòng để quần áo tìm mấy cái vali không dùng đến, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp