Đứng Trong Bóng Tối

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

“Chắc chắn, mình sẽ ghé qua và chăm sóc cho mèo con. Không vấn đề gì”, Tonia đáp. “Nhưng mình sẽ qua từ rất sớm đấy nhé. Được không?”

“Hẳn rồi. Dù sao mỗi khi có chuyến bay là đến tảng sáng mình cũng dậy rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều, Tonia. Cậu là một thiên thần.”

“Mình biết. Ngủ chút đi, chica(1). Cậu phải thật lộng lẫy khi gặp người đàn ông giàu sụ đó. Mình rất mừng vì cuối cùng cậu cũng được gặp ông ta. Thôi muộn rồi. Gặp cậu vào sáng sớm mai nhé.”

(1) Chica: tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là cô gái.

Erin cúp máy, gạch đi mục Gọi Tonia nhờ chăm sóc Edna trong danh sách ‘Cần làm’, và bắt đầu kiểm tra khắp căn phòng tù túng như một cái chuồng thú. Bát đĩa đã rửa sạch, quét hết vụn bánh, gần như các mục trong danh sách ‘Cần làm’ đã được gạch đi, trừ Thu xếp quần áo được tách thành một mục riêng biệt.

Cái va li hành lý của cô rất nhỏ nên cô buộc phải bỏ lại vài thứ. Món cuối cùng cô quyết định bỏ lại là chiếc váy ngắn, màu đen cô định mặc trong trường hợp Claude Mueller chứng tỏ có quan tâm đến cô. Vì một vài lý do, cuộc gặp Connor ngắn ngủi và đầy tai hại đã làm tiêu tan ý định này. Kể từ khi thầm yêu anh đến nay, bất kể người đàn ông nào gặp gỡ cô đều bị mang ra so sánh.

Dù cô đã rất cố gắng dừng việc đó lại. Chẳng hạn trường hợp Bradley mấy năm trước.

Có thứ gì đó quặn thắt bên trong mỗi khi cô nhớ về Bradley. Ối. Vứt ngay suy nghĩ này đi. Nếu đó là một bữa ăn xã giao, cô sẽ mặc quần đen và áo lụa. Gọn gàng, hợp lý và chẳng ai có thể cho rằng cô đang tìm cách thu hút sự chú ý của vị triệu phú lãng mạn. Cô không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện đó. Cô cần sắp chỗ cho hộp kim chỉ, thứ cô rất ghét phải bỏ lại. Mỗi khi bạn không mang theo thì thể nào bạn cũng cần đến nó.

Cô đang hết sức rối loạn. Cô cần phải cười, hoặc khóc, nhưng nếu bắt đầu khóc thì có lẽ cô sẽ chẳng dừng lại được. Cô cần ngủ để có thể gây ấn tượng mạnh với họ bằng vẻ bề ngoài chuyên nghiệp. Cô cần thôi nghĩ về cách Connor đã làm cô tan ra thành nước chỉ bằng một cái ôm nhẹ nhàng, tinh tế.

Cô cần phải phân tâm. Thu xếp đồ đạc và dọn dẹp nhà cửa vẫn chưa đủ. Cô đã hứa với mẹ sẽ gọi điện cho Cindy. Lúc này điều ấy thật trở nên hữu ích. Cô cần cứu vãn tương lai của Cindy khỏi bị chệch hướng.

Cô bấm số căn nhà Cindy sống cùng bạn đại học ở Endicott Falls.

“Xin chào”, giọng một người đang còn thở hổn hển trả lời.

“Chào, Victoria phải không? Erin – chị của Cindy đây. Nó có ở đó không em?”

“Không chị ạ, bạn ấy đã vào trung tâm thành phố với Billy rồi”, Victoria đáp.

“Billy à?” Dạ dày Erin run lên với cảm giác bất an. “Billy là ai?”

“À, đó là bạn trai mới của bạn ấy. Chịu chơi lắm, Erin ạ. Đừng lo, chị sẽ thích anh ấy. Anh ấy, như nào nhỉ, quyến rũ vô cùng.”

“Nó định làm gì ở trung tâm? Chẳng phải các em sắp có bài kiểm tra cuối kỳ ư?”

Victoria ngập ngừng “Ừm, em không rõ lắm về lịch thi của Cindy”, cô gái tỏ ra không thoải mái và đánh trống lảng. “Nhưng khi nào bạn ấy về em sẽ bảo bạn ấy gọi lại cho chị. Hay chị thử gọi vào di động của bạn ấy xem sao.”

“Di dộng? Cindy có di động từ bao giờ?”

“Billy mua cho bạn ấy”, Victoria hớn hở. “Anh ấy hào phóng lắm, còn mua cho bạn ấy vô số quần áo thời trang nữa. Anh ấy lái con Jag, Caitlin còn nói với em là Cindy bảo đấy không phải là con xe tuyệt vời nhất của anh ấy đâu. Thêm nữa, anh ấy có một…”

“Victoria, em cho chị số di động của Cindy được không?”

“Được chứ. Nó nằm ngay trên bảng tin mà.”

Erin viết lại con số đó với các ngón tay trắng bệch khủng khiếp. Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy mình cảm ơn Victoria và cúp máy. Cô ngồi xuống giường, cố gắng gạt đi nỗi khiếp sợ đang đè nén trong cô như một tảng băng lạnh lẽo. Cô tự nhủ chắc tại mình đang sợ hãi. Tin tức về Novak, tình trạng lạ lùng của mẹ, tình cảm đáng lo ngại với Connor, tất cả xảy ra dồn dập khiến cô mất cân bằng, và cô nhìn đâu cũng thấy điềm gở. Chẳng có lý do gì đáng sợ hãi cả. Có khi anh chàng Billy này lại là một người hoàn toàn tốt đẹp.

Hẳn rồi. Một anh chàng hết sức dễ thương và tình cờ lại lái con Jaguar. Kẻ đã sắm vô số quần áo hàng hiệu cho một cô gái mười chín tuổi, chưa kể đến điện thoại di động và dụ dỗ cô ta đi chơi trong tuần thi cuối kỳ.

Lạ lùng. Đáng sợ. Bất lương.

Lý do chính khiến bố mẹ cô khuyến khích Cindy tới học ở một trường đại học dân lập tại một thị trấn nhỏ như Endicott Falls với hy vọng con bé sẽ được hướng dẫn, giám sát kỹ hơn ở một trường đại học công lập lớn và thiếu kỷ luật. Với tính cách vô tự lự, dễ bị ảnh hưởng, Cindy đã rất háo hức đồng ý. Sẵn sàng chấp nhận đi bất kỳ đâu, miễn là được thoải mái. Hoàn toàn trái ngược với cô chị cẩn trọng và hay xấu hổ. Và quá đẹp nữa. Đẹp hơn Erin nhiều. Dễ dàng bị mồi chài. Ngay từ đầu Erin đã thấy ghét Billy cùng con Jag của anh ta. Và mỗi lần bấm một con số cô lại càng thấy ghét anh ta hơn.

Cô giật mình khi chiếc điện thoại thực sự đổ chuông.

“Xin chào”, giọng Cindy vang lên trong trẻo.

“Chào Cindy, Erin đây.”

“Ồ. Ừm… Chào. Sao chị lại có số này?”

Erin nghiến răng, “Victoria cho chị.”

“Thật đáng ghét. Em sẽ giết cô ấy”

Giọng nói vui vẻ của con bé khiến Erin càng điên tiết. “Sao em lại giấu số của em, Cindy?”

“Chị lại bắt đầu rồi”, Cindy cười khúc khích. “Chị đúng là bà cụ non. Em không muốn chị phải lo lắng, thế thôi.”

“Lo lắng về cái gì?”, giọng Erin dần trở nên sắc nhọn.

“Về chuyện em đang ở cùng Billy trong thành phố một thời gian.”

“Ở chỗ nào, Cin?”

Cindy phớt lờ câu hỏi của cô. “Em sắp phát điên trong cái thị trấn buồn tẻ đó rồi. Chẳng ai làm gì ngoài học hành suốt thời gian thi cử, nên em…”

“Bài thi của em thế nào?”, Erin bất ngờ hỏi. “Tại sao em không ôn thi? Học bổng của em phụ thuộc vào việc em có duy trì được điểm trung bình…”

“Thấy chưa? Em đã bảo chị rồi. Đó là lý do tại sao em không gọi điện. Em biết chị luôn áp đặt những điều chị nghĩ là đúng đắn cho em. Billy đề nghị đưa em…”

“Billy là ai?” Cô gặng hỏi. “Em gặp anh ta ở đâu?”

“Billy rất tuyệt vời”, Cindy chớp lấy cơ hội. “Anh ấy là điều tuyệt vời nhất xảy đến với cuộc đời kinh tởm của em kể từ khi bố bị tống vào tù. Em chỉ tạm rời đi cái nơi cuồng chân đó và vui vẻ một chút...”

“Cin, vui vẻ kiểu gì?” Giọng cô rít lên lo lắng.

Cindy cười khúc khích. Tiếng cười của em cô là một âm thanh vô thức, phát ra từ cổ họng, khác mọi khi và khiến Erin sởn gai ốc. “Kiểu như, ôi”, con bé nói. “Kiểu như chị sẽ thấy thú vị khi bị nhéo vào mông. Bình tĩnh nào, Erin. Em đang ở cùng với Billy. An toàn và rất ổn. Em đang rất hạnh phúc.”

Erin hoang mang bởi bức tường vô hình đột nhiên mọc lên ngăn cách cô và em gái. “Cin, chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta cần tìm ra cách để em được tiếp tục ở lại trường. Học bổng của em…”

“Ồ, đừng lo.” Cindy lại cười phá lên. “Vấn đề tài chính của em đã được giải quyết. Học bổng này là chuyện nhỏ, Erin.”

“Em đang nói cái quái gì thế?” Sự hoảng loạn thít chặt lấy ngực cô, làm tim cô đập thình thịch. “Cindy, em không thể chỉ…”

“Đừng nổi khùng lên như thế. Có rất nhiều cách để kiếm tiền. Nhiều hơn em nghĩ và Billy đang dạy em làm thế nào để… Hửm? Cái gì nhỉ? À… Phải rồi, toàn bộ. Billy bảo em nói với chị rằng trường đại học này được đánh giá quá cao. Một sự lãng phí lớn về thời gian và tiền bạc. Dù sao đi nữa thì có ai thèm quan tâm đến Chaucer(2), đối âm, Freud(3) hay cuộc Cách mạng công nghiệp chứ? Ý em là, kiểu như phải thực tế hơn. Tất cả chỉ là lý thuyết suông thôi. Cuộc sống đang vận động không ngừng. Lúc này cũng vậy.”

(2) Geoffrey Chaucer (1343 – 1400) được coi là cha đẻ của Văn học Anh.

(3) Sigmund Freud (1856 – 1939) là bác sĩ thần kinh người Úc.

“Cindy, em đang làm chị sợ chết khiếp đấy.”

“Thư giãn đi nào. Em chỉ đang cố thực hành những điều vừa học thôi. Bình thường mà. Chị không bao giờ muốn tham gia đâu có nghĩa là em không được thử, đúng không? Nhưng đừng nói bất cứ điều gì với mẹ, được chứ? Mẹ sẽ nổi cơn tam bành cho mà xem.”

“Nghe này, chị cần nói chuyện về mẹ với em nữa…”

“Tạm biệt Erin. Đừng gọi cho em, em sẽ gọi lại cho chị sau. Và đừng lo! Mọi thứ sẽ tuyệt lắm.” Cuộc gọi đột ngột chấm dứt.

Erin bấm nút gọi lại. Tổng đài thông báo không liên lạc được.

Như thể cô không biết ấy.

Cô dập mạnh điện thoại, cuộn tròn trên giường. Cô lần tìm bao diêm có ghi lại số của Connor trong túi xách và nhìn nó đăm đăm.

Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho tôi, anh đã nói. Hứa với tôi đi.

Cô rất nóng lòng gọi cho anh rồi nức nở kể với anh tất cả những rắc rối của mình. Anh thật ấm áp và mạnh mẽ. Anh tỏa sáng như ngọn hải đăng trong cơn bão. Cô giận dữ gạt nước mắt đi. Đó không phải là lựa chọn. Connor là người cuối cùng cô nhờ vả. Không cần biết cảm giác sợ hãi của cô ra sao.

***

Ôi, Chúa ơi. Có ít nhất một tá vitamin to tướng, đáng sợ nằm trên mặt bàn cạnh cốc cam vắt to bự khi Connor chui ra khỏi phòng tắm sáng hôm sau. Dù tính gia trưởng của Davy đã giảm xuống mức đáng ngưỡng mộ, nhưng anh vẫn khăng khăng coi em trai mình là một kẻ tàn phế tội nghiệp.

Davy liếc nhìn anh và hất hàm về đống vitamin, nheo mắt như muốn nói, “Đừng nghĩ đến chuyện phản đối.”

“Em bắt đầu một ngày bằng cà phê, không phải nước cam.” Connor lầm bầm.

“Đây là nhà của anh. Anh là ông chủ trong nhà này. Nếu em nuốt tất cả đống thuốc này mà không làm anh bực bội, anh sẽ pha cà phê cho em”, Davy nói. “Rồi chúng ra sẽ cùng xem xét vấn đề Mueller.”

Nghe thấy thế tâm trí anh tỉnh táo ngay lập tức. “Tìm được tin gì hay ho không?”

Davy liếc xéo anh. “Muốn ăn sáng không?”

Connor ngáp. “Khỉ thật, có.” Dạ dày anh đang sôi ùng ục.

Davy chớp mắt. “Anh đáng bị nguyền rủa. Anh sẽ đi làm vài quả trứng và giăm bông cho em. Hai hay ba quả?”

“Bốn”, Connor đáp.

Nụ cười toe toét làm dịu gương mặt nghiêm nghị của Davy. Anh biến mất vào trong bếp.

Connor đang cau mày nhìn một viên thuốc màu hổ phách trong suốt kỳ lạ thì Sean thơ thẩn đi ra từ hành lạng. “Cái quái gì đây?” Anh than vãn. “Trông như dầu đông đặc.”

“Là dầu đông đặc còn gì, anh đúng là đồ bã đậu. Vitamin E 400 viên nang mềm. Tốt cho da, móng tay, tóc và mô sẹo đấy. Uống đi. Nó bổ sung tất cả những thứ anh cần.” Sean đặt một cốc cà phê trước mặt anh. “Davy bảo nếu uống hết đống thuốc này, anh sẽ được uống cà phê.”

Connor săm soi bộ đồ cắt may hào nhoáng của em trai với đôi mắt băn khoăn. Sean luôn trông rất bảnh bao, kể cả khi vừa lăn ra khỏi giường. Chắc có một vài gen lặn mà Connor dứt khoát không được thừa hưởng.

Sean mặc một áo len dài tay mỏng màu vang đỏ bó sát, khoe hết các cơ bắp. Quần jean được may đo vừa vặn. Tóc đánh rối theo mốt rất hoàn hảo. Mùi kem cạo râu đắt tiền xộc vào mũi Connor.

Anh nhắm mắt tránh nhìn vào vẻ ngoài rạng rỡ của Sean và nuốt xuống đám thuốc dính dính đó. “Em còn đang làm gì ở đây?”

Sean cười nhăn nhó. “Rắc rối đàn bà. Julia đang cố thủ trong xe ô tô ngoài khu cao cấp của em. Em đã nói với cô ta ngay từ đầu là không được gây căng thẳng cho em, rằng bây giờ em chưa muốn bị ràng buộc. Vô ích. Nên em nghĩ nếu vài đêm em không về nhà thì cô ta sẽ cho rằng em đang quan hệ với ai đó và sẽ tự ngộ ra.”

“Em thật hư hỏng”, Connor nói. “Ngày nào đó em sẽ phải trả giá rất đắt đấy.” Anh nhặt viên thuốc cuối cùng lên, một viên thuốc to màu nâu pha vàng nhạt. “Viên thuốc này sẽ biến nước tiểu của anh thành màu lục nhạt, phải không?”

Sean liếc nhìn. “Đúng rồi. Viên tổng hợp vitamin B. Rất bổ ích.”

“Nó trông như phân thỏ ấy”, Connor phàn nàn. “Còn mùi thì giống hệt phân ngựa. Tại sao hai người lại tra tấn tôi bằng thứ kinh tởm này?”

“Bởi vì bọn em yêu anh, đồ ngốc. Im miệng và uống ngay viên thuốc đó đi.”

Connor sững người, bất ngờ bởi giọng lưỡi gay gắt của Sean. Sean nhìn chằm chằm ra hồ nước bên ngoài. Một bó cơ ở cái hàm nhẵn nhụi, sắc gọn chợt giật giật.

Trong một chốc, anh thoáng thấy những lo lắng sâu sắc của hai người anh em ruột thịt dành cho mình, một cảm giác nóng ran dâng lên trong cổ họng. Anh che giấu bằng cách ném viên thuốc có vị tởm lợm vào trong miệng và nuốt xuống với một ngụm lớn cà phê. “Chúa ơi. Anh bị dính vài vệt vàng trong cổ họng.”

“Cố chịu đi”, Sean bốp chát ngắn gọn.

Họ nhấm nháp cà phê. Sự im lặng căng thẳng, đầy ý nghĩa này là quá sức đối với anh để chào buổi sáng. Anh phải đùa cợt mấy chuyện nhảm nhí nào đó thì họ mới có thể thở được.

“Vậy là, ừm… Julia”, anh mạo hiểm. “Có phải là cái cô dạy thể dục nhịp điệu với cặp đùi như hai cái mỏ kẹp không?”

Sean chộp lấy cơ hội thay đổi đề tài với vẻ vui mừng rõ ràng. “Chết tiệt. Không. Đó là Jill. Anh bị lỡ mất Kelsey, Rose và Caroline.”

“À, hiểu rồi”, Connor lẩm nhẩm. “Vậy cô Julia này thế nào?”

Sean nhăn mày. “Tóc xoăn vàng, đôi mắt to màu xanh nước biển, đi giày cao ăm inch. Em gặp cô ta ở một câu lạc bộ vài tuần trước. Vui vẻ một thời gian, rồi đùng, cô ta đột nhiên lột xác thành một con bọ hút máu khổng lồ.

Connor cau mày. “Khỉ thật. Anh ghét chuyện này xảy ra.”

“Em cũng thế. Rình rập trong bóng tối bên ngoài khu chung cư cao cấp của em cả đêm, grừ. Làm em nổi cả gai ốc. Điều tiếp theo em biết là cô ta sẽ nổi điên lên với em.”

Connor tỏ ra thông cảm. “Nghe có vẻ đau đớn nhỉ.”

Cánh cửa bếp bị đá mở toang bởi mũi giày ống nặng nề của Davy. Anh đặt hai đĩa thức ăn xuống trước mặt em trai. Miếng giăm bông nướng dày cộp, một đống trứng bác thơm lừng mùi pho mát. Bốn miếng bánh mì nướng bơ còn đang nhỏ giọt. Một chồng dưa hấu thơm mát, tươi ngon với miếng dứa to tướng phết một lớp phô mai dày ở trên cùng.

Connor chớp mắt. “Oa. Thế, ừm… Khăn ăn thêu hoa và bát nước rửa tay có vắt chanh của em đâu?”

Davy nhún vai, không bối rối. “Em cần protein.”

Không bàn cãi về chuyện này. Anh cắm đầu vào ăn, phớt lờ hai khán giả đang chăm chú nhìn. Vài phút sau anh đẩy trả hai cái đĩa sạch bóng. “Đưa em nào”, anh nói. “Có gì về Claude Muller thế?”

Davy mở túi đựng hồ sơ chứa đầy những tài liệu in từ máy tính. “Không nhiều như anh tưởng với một gã giàu có như thế”, anh nói. “Sinh năm 1961 tại Brussel. Mẹ là người Bỉ, bố người Thụy Sĩ, một nhà công nghiệp lớn. Giàu có thái quá. Claude là một đứa trẻ ốm yếu, mắc phải một số dạng kỳ quặc của bệnh máu khó đông, lúc này có thể đã được kiểm soát hoặc tệ hơn. Một típ người ưa ẩn dật. Ông ta học về nghệ thuật và kiến trúc tại Sorbonne(4) từ năm 1980 đến 1983, rồi sau đó phải bỏ học vì sức khỏe yếu. Năm 1989, bố mẹ ông ta bị chết trong một tai nạn. Claude trở thành người thừa kế duy nhất của khối tài sản tầm nửa tỷ.”

(4) Một trường Đại học ở Paris, Pháp chuyên về khoa học và văn chương.

Connor nghẹn cà phê và lau miệng. “Chúa ơi”, anh nói. “Khó có thể tưởng tượng một số tiền lớn chừng đó.”

Sean cười nham hiểm. “Đầu em còn váng vất hơn anh ấy chứ.”

“Claude tội nghiệp đã bị tổn thương bởi cái chết của cha mẹ ông ta”, Davy tiếp tục. “Từ đó, ông ta ẩn mình trên một hòn đảo tư nhân nhỏ nằm ở phía Nam nước Pháp. Không kết hôn, không con cái. Tất cả mối quan tâm của ông ta là cổ vật. Ông ta có một bộ sưu tập những hòm đựng thánh tích, vũ khí thời trung cổ, những cổ vật của người Saxon, người Viking, và tất nhiên cả người Celtic nữa. Ông ta thường xuyên xuất hiện trên mạng. Dành phần lớn thời gian tham gia vào diễn đàn về lịch sử nghệ thuật. Ông ta quản lý Quỹ Quicksilver do mình thành lập đầu những năm 1990. Đám tiền hôi hám ông ta bố thí cho các tổ chức nghệ thuật. Những kẻ liếm gót ông ta.”

“Ảnh đâu?”, Connor hỏi.

“Anh không tìm được bức ảnh nào gần đây. Đây là những cái từ năm mười sáu tuổi.” Davy vứt ngang qua bàn một xấp hình in màu.

Connor đẩy đĩa sang một bên, xem lướt qua chúng.

Claude Muelle mảnh dẻ, không có gì nổi bật, không đẹp trai cũng không xấu xí. Các đặc điểm mờ nhạt, nước da màu ô liu, đôi mắt xanh nước biển, mái tóc mỏng màu nâu. Tấm rõ ràng nhất ảnh hộ chiếu chụp cách đây hai thập kỷ. Một phiên bản mập mạp hơn với chùm ria mép và chòm râu dê.

Connor săm soi chúng, để mặc tâm trí mở rộng như một mạng lưới, kết nối các hình ảnh, mối liên hệ, những khó khăn, cảm giác. Nhưng không có, chẳng có sáng kiến nào lóe lên. Tất cả những gì anh có là cảm giác bồn chồn, day dứt khó chịu. “Novak có thể giả dạng thành gã này”, anh suy tư. “Cùng chiều cao và vóc dáng.”

Davy và Sean trao nhau ánh mắt mau lẹ ra hiệu tiếp tục cuộc trò chuyện bắt đầu từ đêm qua sau khi anh đi ngủ.

Davy lắc đầu. “Anh đã thâm nhập vào dữ liệu của Quỹ Quicksilver đêm qua và tìm thấy các giao dịch Mueller mua vé máy bay cho Erin trong vài tháng vừa rồi. Lý do cấp bách khiến Muller không thể gặp Erin ở Santa Fe là vì sức khỏe yếu. Anh cũng đã đọc hồ sơ y tế. Hai ngày trước khi cô ấy đi Santa Fe, Mueller đã được đưa đến phòng khám bệnh sang trọng của một bệnh viện tư ở Nice do một vết loét bị chảy máu.”

Có thứ gì đó thắt lại trong lòng Connor. Tuy thế anh biết tin tức này có lẽ sẽ làm anh yên tâm hơn.

“Anh cũng thâm nhập vào hồ sơ của bệnh viện này”, Davy tiếp tục. “Ông ta không thể đến cuộc hẹn được là vì lúc đó còn đang nôn ra máu, Con. Chứ không phải vì đang ngồi trong tù, bày mưu hủy hoại Erin.”

Connor đặt cốc xuống. Giọng Davy đều đều, tẻ nhạt. “Anh biết đọc tiếng Pháp từ khi nào thế?”, anh hỏi.

“Anh đã lang thàng ở Bắc Phi một thời gian sau chiến dịch Bão táp Sa mạc, nhớ không? Họ nói tiếng Pháp rất nhiều ở Ai Cập và Morocco. Anh học nó, không quá khó nếu em đã biết tiếng Tây Ban Nha.”

Connor nhìn chăm chú vào cốc cà phê của mình. Vậy là Davy biết tiếng Pháp. Anh trai anh chứa đầy những bất ngờ. “Có vẻ hơi dễ dàng tìm kiếm những thông tin này nhỉ?”

“Ừ, khá dễ dàng”, Davy chậm rãi đáp. “Cũng có thể nó là một âm mưu xảo quyệt, tinh vi. Bất cứ điều gì cũng có thể. Nhưng phung phí bộn tiền cùng một vỏ bọc phức tạp chỉ vì Erin sao? Thôi nào, Con. Tất nhiên cô ấy là một cô gái đáng yêu, nhưng…”

“Em không cho rằng đó chỉ vì Erin”, Connor gầm gừ. “Đó là vì lợi ích của Novak để hắn có một nhân dạng khác.”

Davy quay mặt đi. “Như Nick đã nói, Con. Novak đã chạy về nhà ẩn nấp dưới cánh của bố hắn. Đó là lựa chọn thông minh nhất.”

“Nhưng hắn là kẻ mất trí”, Connor nhìn Davy rồi Sean. Cả hai người đều lảng tránh ánh mắt của anh. “Hắn không có lý do để hành động như một người bình thường.”

“Anh phải đối mặt với thực tế, Con.” Sean mím chặt môi.

Connor nghiến chặt hàm. “Vậy kiểu thực tế của em là gì?”

Sean trông như đang cố kiềm chế bản thân. “Tức là anh ghét ý tưởng cô gái anh thầm yêu đang đi gặp một gã cực kỳ giàu có, say mê nghệ thuật Celtic. Chẳng ai có thể trách móc anh về chuyện đó.”

Thức ăn trong dạ dày Connor đông cứng lại thành một tảng băng lạnh toát.

“Hãy để cô ấy đi, Con.” Giọng Davy nặng nề. “Dừng ở đây thôi.”

Connor đứng bật dậy, vồ lấy mớ tài liệu trên mặt bàn. “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Thứ lỗi cho em, em còn có việc phải làm.”

“Này, Con”, Sean gọi khi Connor xô mạnh cửa.

Connor quay ngoắt lại với vẻ mặt như-thế-tốt-hơn-đấy.

“Gã này có thể giàu có hơn cả Chúa, nhưng… Hắn ta phun ra máu”, Sean nêu ra. “Vết loét mà cứ chảy máu liên tục thì chẳng quyến rũ tí nào. Hãy cảm thấy an ủi vì điều đó.”

Connor đóng sầm cánh cửa ngoài hiên mạnh tới nỗi nó rung bần bật. Họ chuẩn bị tinh thần. Một tiếng “Rầm” tiếp theo vang lên từ cửa trước.

Sean nện trán bộp bộp xuống mặt bàn. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Bắn em ngay đi. Cứu em khỏi cảnh khốn khổ này.”

“Phải, thông minh đấy.” Davy lạnh lùng. “Em toàn làm mọi thứ rối tung lên. Thẳng thắn. Đúng tim đen.”

“Đó là một đặc điểm mang tính di truyền đấy.” Sean ngẩng đầu lên, nheo mắt bực bội.

“Em là người đang lảng tránh sự khổ sở của Connor”, Davy nhận xét. “Không phải anh.”

Sean đổ sụp xuống ghế. “Em không nghĩ những chuyện đó lại khiến anh ấy đau lòng hơn chúng ta tưởng. Em sai rồi.”

“Mội chuyện luôn luôn có thể trở nên tồi tệ”, Davy bình tĩnh. “Luôn luôn.”

“Ôi, im đi”, Sean càu nhàu. “Đồ khốn bi quan.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...