Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 16: Đại hội võ lâm


Chương trước Chương tiếp

Khi Băng Băng vừa ra khỏi phòng, Trúc Chi liền lục tung phòng để tìm ra lọ dược kia. Nhưng tìm hết gần một canh giờ mà vẫn không thu được kết quả gì. Tức giận, nàng không hình tượng ngồi phịch xuống giường. Ngồi một lúc lâu, thấy hơi mệt, nàng cởi hài nằm xuống giường mơ hồ tính ngủ. Mới vừa nằm xuống, đầu nàng cảm thấy có chút khó chịu. Đưa tay xờ trên chiếc gối gấm, nghĩ, chiếc gối này làm bằng gì mà khó nằm như vậy, hình như có vật gì đó bên dưới. Lật gối lên, thấy một chiếc hộp nhỏ cực kì tinh sảo đặt ngay bên dưới. Cầm chiếc hộp lên ngắm xung quanh. Ngắm chán, Trúc Chi mở chiếc hộp ra. Tưởng rằng bên trong đựng vật gì rất thú vị thật làm người ta mất hết hưng phấn a. Chiếc hộp tinh sảo này chỉ đựng một cái hà bao bình thường. Cầm hà bao lên ngắm nghía xung quanh, nàng nhíu mày: “Tại sao càng nhìn cái hà bao này càng thấy quen, là ta đã từng gặp ở đâu rồi?”

Nghĩ ngợi một hồi cũng không có kết quả, nàng liền cất hà bao vào trong hộp, bỏ chiếc hộp về chỗ cũ rồi nằm sang phía khác ngủ. Nàng không hiểu tẩu tẩu ngủ kiểu gì khi chiếc hộp cứng như vậy để dưới gối. Nàng dù bị lão hòa thượng đáng ghét từng cho ngủ rừng nhưng nàng vẫn không có ngủ được như tẩu ý. Miên man suy nghĩ, Trúc Chi đi đánh cờ với Chu Công lúc nào không hay.

Ở căn phòng bên cạnh

Băng Băng khi vừa mới vào phòng đã nằm lên chiếc giường êm ái, một tay cho lên trán nhắm mắt lại. Tiểu Bạch thấy chủ nhân mình nằm như vậy thì nhảy lên bụng Băng Băng nằm nhắm mắt lại ngủ. Lan Nhi Tình Nhi thấy nàng vào, vốn đang ngồi ở giữa phòng thì đồng loạt đứng lên. Nhìn thấy Băng Băng như vậy, Lan Nhi nhịn không được lên tiếng “Tiểu thư, cái nàng công chúa đáng ghét đó làm gì người mà nhìn người mệt mỏi như vậy?”

“Haizzzz…đừng nhắc đến nàng ta nữa, ta đau đầu lắm rồi” Băng Băng xua xua tay.

Không biết cái vị sư phụ của cô công chúa này là ai mà luyện ra một đồ đệ có cái miệng nói không ngừng như vậy. Nếu nàng ở lại không biết bây giờ nàng như thế nào rồi.

“Tiểu thư, Quỷ Sai đưa thư tới” Tình Nhi lấy từ trong ngực y phục ra một bức tín thư, cung kính đưa cho Băng Băng.

“Hai cái lão gia hỏa đó sao? Đợt này là ai đây? Hai cái lão này mà mang thư đến thì người này sợ là sắp chết rồi” Băng Băng ôm Tiểu Bạch đặt xuống giường, ngồi dạy nhận lấy bức tín thư. Cầm bức tín thư, nàng xé ra bắt đầu đọc lên tiếng.

“Tiểu Băng Băng bảo bối, bọn ta sau một tháng cuối cùng không phụ sự kì vọng của ngươi. Hai cái lão gia hỏa ta một hôm vừa đi săn về, thấy một chiếc rương tinh sảo đặt trong ngôi miếu tồi tàn hoang vu của bọn ta…” đọc đến đây, trên đầu Băng Băng bắt đầu xuất hiện mấy vạch hắc tuyến. Hai cái lão này đang kể chuyện mây trời cho nàng nghe sao. Lan Nhi và Tình Nhi cũng không nhịn được thay đổi một khuôn mặt…rất không biết làm sao. Hai cái ông già đó nói miếu của bọn họ tồi tàn, vậy tất cả ngôi miếu trên quốc gia này đều là bỏ hoang mất. Dù bên ngoài tưởng như vậy nhưng thực chất bên trong…thực không còn từ nào diễn tả mà. Lấy lại tinh thần, Băng Băng đọc tếp “…khi mở rương ra, chúng ta phải thốt ra ngạc nhiên là ‘ôi ! nhiều ngân lượng quá’. Trên một đống vàng bạc châu báu đó là một mẩu giấy ghi tên người cần chữa bệnh. Theo tờ giấy đó, hai lão già bọn ta đã đột nhập vào nơi đó và được biết, bệnh nhân là một tiểu hài nhi mới có mười tuổi xuân xanh. Nhìn tiểu hài nhi đó còn dọa người hơn bọn ta. Mà tiểu hài nhi này lại là nữ nhi của vị anh hùng giang hồ kính nể nhất: Minh chủ võ lâm Trần Tiên Sinh. Đó mới là một lý do, lý do thứ hai là hắn họ Trần giống tiểu bảo bối ngươi nên bọn ta gửi thư để ngươi cứu nữ nhi của hắn. Hết. À quên, Băng Băng tiểu bảo bối, hai lão già ta đã nhận lời giúp ngươi rồi, ngươi mà không đến thì uy danh của ngươi sẽ bị bôi nhọ đó. Hết thật.”

Đọc xong bức thư, khóe miệng của Băng Băng giật liên hồi. Chẳng nhẽ cứ ai họ Trần là cứu sao? Mà hai cái lão già này cầu y hay ép y đây. Sao cuối thư nàng cảm thấy nàng như là…tay sai của hai cái lão gia hỏa kia vậy. Lắc đầu thở dài, nàng đứng dạy cầm thư đem đốt. Khi thư đã bị tiêu hủy hoàn toàn, nàng quay sang phía Lan Nhi và Tình Nhi “Hai tỷ, tính sao giờ, bây giờ ta không được như ngày trước. Nếu trước khi đại công chúa về, chúng ta chưa bị chú ý thì ta có thể đi vài ngày mà không lo. Nhưng các tỷ thấy đó, vị công chúa kia mới về có một ngày mà đã dính lấy Băng Nhi như vậy. Nếu bây giờ đi thì kế hoạch bại lộ mất.”

“Tiểu thư, không cần lo như vậy, không phải gần đến đại hội võ lâm sao. Ở nơi này rất coi trọng võ học nên chắc hẳn Hoàng thượng sẽ phái nhân tài võ học ở Phong Thiên quốc đi. Lúc đó người chỉ cần xin Hoàng thượng cho đi theo những người đó là được rồi.” Lan Nhi nháy mắt nói.

“Ý kiến của Lan Nhi tỷ là tuyệt nhất, không hổ là quân sư của Huyết Tử muội. Mà từ đây đến đại hội võ lâm là bao lâu?” Băng Băng cười nói. Nếu không phải hai cái lão gia hỏa kia nhận lời thì còn lâu nàng mới đi.

“Hai tháng nữa là tới.” Tình Nhi nói. Như vừa nhớ ra cái gì đó, nàng nói thêm: “Hình như hai tuần nữa là sư phụ đến đây, tiểu thư.”

“Ách, tỷ không nhắc ta cũng quên. Phụ thân chỉ biết ta muốn trả thù chứ không hề biết là ta lại dùng cách này để trả thù. Nếu người biết ta sống chung mái nhà với cái tên thần y ngốc kia, bị đối xử như thế này. Với tính của người chắc chắn sẽ giáo huấn cho tên thần y đó một trận. Như vậy Băng Băng sẽ bị lộ mất. Làm sao giờ?” Băng Băng ôm đầu. Nàng không phải không muốn gặp phụ thân. Chẳng qua là bây giờ tình thế không cho phép.

Tình Nhi thấy nàng ôm đầu ngồi xụp xuống như vậy, ra hiệu cho Lan Nhi đến bên đỡ nàng dậy nói. “Đại hội võ lâm đợt này tổ chức ở Trần gia trang của Trần Tiên Sinh. Nếu đi từ kinh thành đến Trần gia trang, đi xe ngựa mất ít nhất là một tháng ngày đường. Đó là chưa kể nếu xảy ra một vài sự cố. nếu xảy ra sự có gì ngoài ý muốn thì đi hẳn phải hết hơn một tháng. Mà đại hội hai tháng sau bắt đầu. Tình nhi nghĩ là đoàn võ học ở quốc ta sẽ khởi hành trong vài ngày tới.”

“Vậy sao. Vậy ngủ sớm đi, mai chúng ta vào cung diện kiến. Tình Nhi, tỷ gửi thư đến cho hai lão già đó là trước ngày đại hội võ lâm Băng Nhi sẽ đến xem bệnh cho tiểu nữ nhi Trần gia trang. Bây giờ muội đi ngủ đây.” Nói xong Băng Băng bỏ hài trèo lên giường ôm Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch biến to ra đi”.

Tiểu Bạch nghe xong, thân hình trắng tuyết đó bị vây bởi một cơn lốc lửa. Nhưng ngọn lửa này lại không gây chút xíu nguy hiểm gì. Lốc xoáy đó càng lúc càng to ra, đến khi nó tan biến thì ở đó không còn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu Tiểu Bạch. Mà thay vào đó, một con thú to hơn cả người nằm. Cái đuôi xù xẻ đôi để nằm dưới chân. Khuôn mặt của Tiểu Bạch không còn là khuôn mặt của tiểu miêu mà thay vào đó, khuôn mặt nó bây giờ giống một con hổ hơn. Nếu không có hai chiếc răng nanh nhọn dài nhô ra thì chắc chắn ai cũng nghĩ nó là một con bạch hổ.

Băng Băng thoải mái nằm gối lên bụng Tiểu Bạch, kéo mềm đắp cho cả hai rồi ôm chân Tiểu Bạch ngủ. Lan Nhi Tình Nhi không ngạc nhiên gì bởi vì cảnh này xảy ra thường xuyên. Hai người không nói gì, bỏ hài lên chiếc giường còn lại ngủ. Bọn họ hôm nay mệt lắm rồi, nếu không nghỉ ngơi chắc bọn họ chết mất.

Sáng hôm sau – tẩm cung Hoàng hậu

“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, cho Băng Nhi đi cùng đoàn võ học đến đại hội võ lâm đi nha, Băng Nhi muốn xem đại hội võ lâm như thế nào!” Băng Băng làm nũng với Hoàng hậu và Hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn không nói câu gì, chỉ yên lặng uống trà. Từ khi ông tỉnh dậy, không lâu sau đó ông cũng nhận ra được tình cảm của Hoàng hậu đối với ông. Lúc đó ông vui đến mức ôm Đức công công xoay mấy vòng liền. Xoay xong ông đi gặp Hoàng Hậu và nói ra hết tình cảm của ông. Lúc đó Hoàng hậu như thế nào nhỉ? À nàng vui mừng đến mức ôm chăt lấy ông, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt khuynh thành của nàng. Từ ngày đó, ông thường xuyên qua đêm và dùng bữa luôn ở đây. Thỉnh thoảng ông cũng cầm một chút tấu chương đến đây ngồi đọc.

Sáng hôm nay, ông ý định đưa Hoàng hậu tản bộ thì đột nhiên bảo bối của ông lại đến đây, nói cái gì mà buồn chán, xong là nghe thấy sắp có đại hội võ lâm, muốn ông cho nàng đi. Ông không nói gì mà chỉ yên lặng uống trà, ý muốn xem Hoàng hậu muốn xử trí ra sao.

“Băng Nhi, đại hội võ lâm nghe tưởng như rất hấp dẫn nhưng nơi đó rất nguy hiểm, mà con lại đang bị bệnh. Vì vậy con ở nhà chơi với nghĩa mẫu đi, có được không?” Hoàng hậu dịu dàng nói.

“Không chịu đâu a, Băng Nhi muốn đi đại hội võ lâm. Nếu hai người lo lắng cho Băng Nhi thì hai người cho ám vệ đi theo con. Thế là được rồi a. Còn bệnh tình thì Băng Nhi đã đỡ nhiều rồi, hai người đừng lo lắng.” Băng Băng chu môi làm nũng đung đưa tay Hoàng hậu.

“Cái này…Hoàng thượng, người thấy thế nào?” Hoàng hậu không biết nên làm sao quay sang hỏi Hoàng thượng. Nghe thấy mình bị điểm danh, cuối cùng Hoàng thượng cũng ngẩng đầu lên khỏi tách trà, cười sủng nịnh nhìn về phía Hoàng hậu và Băng Băng: “Băng Nhi nếu đã muốn đi như vậy, sao ta có thể để tâm can bảo bối của ta buồn được” Nói rồi ông nhìn trong góc khuất gọi: “Bạch Hổ”. Từ trong góc xuất hiện một nam nhân tuấn tú vận hắc y. Khuôn mặt hắn lạnh gần bằng tảng băng trong vương phủ kia rồi. Băng Băng thấy hắn xuất hiện, nàng không mấy ngạc nhiên vì khi vào đây nàng đã cảm nhận được một khí tức lạ trong này. Nhưng xung quanh Hoàng thượng ngày trước làm gì nàng cảm thấy được khí tức này. Nàng cam đoan hắn mới được triệu về sau khi ông ta được giải trùng. Ông ta bắt đầu cảnh giác rồi.

Bạch hổ đến bên Hoàng thượng, hành lễ “Chủ tử có gì phân phó?”

“Ngươi cũng đã nghe hết rồi đúng không? Bây giờ ta lệnh cho ngươi dẫn theo Chu Tước ba ngày sau đi theo Băng Nhi đến đại hội võ lâm và bảo vệ an toàn cho nó” Hoàng thượng lạnh nhạt trả lời. Cả người ông toát lên phong thái vương giả làm người ta kính sợ.

“Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh” Bạch Hổ hành lễ.

“Được, lui đi” Hoàng thượng phất phất tay cho Bạch Hổ lui. Khi Bạch Hổ lần nữa biến mất, chưa khịp chuẩn bị, ông bị một người bất ngờ ôm lấy: “Băng Nhi biết người rất thương Băng Nhi mà.”

Thấy Băng Băng ôm lấy Hoàng thượng làm nũng, Hoàng hậu giả bộ ghen nói “Băng Nhi không thương nghĩa mẫu, haizz thật đau lòng a” Nói xong nàng khoa chương cầm tay áo giả gạt nước mắt. Băng Băng nở nụ cười chạy đến ôm tay Hoàng hậu, đôi môi anh đào chu lên: “Băng Nhi làm sao không thương nghĩa mẫu được, Băng Nhi yêu hai người nhất a”

Băng Băng nở một nụ cười xuât phát từ tâm can. Dù hai người này có khả năng là kẻ thù giết di nương mà nàng muốn tìm. Nhưng nàng không thể phủ nhận, bọn họ đã cho nàng cảm giác mà nàng luôn ao ước, cảm giác một gia đình hoàn chỉnh. Ngày trước, khi nàng bắt đầu ý thức được thì nàng đang ở cùng di nương tại một không gian khác. Đến khi xảy ra biến cố, nàng được di nương dùng hết hơi sức cuối cùng đưa về đây và tình cờ gặp được phụ thân. Nhưng trớ trêu, mẫu thân của nàng đã mất từ rất lâu rồi. Dù phụ thân rất sủng ái nàng, sủng ái thay cho phần của mẫu thân nhưng trong lòng nàng vẫn luôn mong một gia đình, một gia đình hoàn chỉnh có phụ thân, có mẫu thân, cả nhà bọn họ sẽ sống những cuộc sống vui vẻ bình dị nhưng lại rất ấm áp. Nay, cái tình cảm nàng ao ước lại được nhận từ bọn họ. Thật lạ là nàng không hề bài xích với cái cảm giác này. Vậy thì để nàng có được một chút thời gian để có thể hưởng thụ cái tình cảm này. Chỉ một thời gian ngắn thôi. Nếu bọn họ thật sự là người đã gián tiếp giết di nương, nàng không dám chắc nàng có thể xuống tay với họ hay không, nhưng chắc chắn là nàng không để cho di nương chết một cách oan uổng như vậy.

Ở bên ngoài, Lan Nhi Tình Nhi nhìn hình ảnh gia đình ấm áp kia, các nàng không kiềm được tiếng thở dài ngao ngán. Từ sau khi tiểu thư đi giải độc cho Hoàng thượng, từ đó các nàng bắt đầu để ý đến cách ứng xử của người với Hoàng thượng và Hoàng hậu. Họ phát hiện, không biết tiểu thư bỏ đi chiếc mặt nạ vô hình lúc nào không hay. Dù là diễn cũng không thể nhập tâm như vậy. Có lần các nàng cũng từng khuyên tiểu thư không nên đặt quá nhiều tình cảm vào hai người kia, nhỡ họ thật sự là kẻ thù của tiểu thư thì sao? Lúc đó tiểu thư đã nói rằng dù một phút thôi, một giây cũng được, người muốn được hưởng tình cảm gia đình ấm áp này.

Từ hoàng cung trở về Độc vương phủ, Băng Băng chạm trán với đại sư huynh ngốc nghếc của mình ngay tại cửa lớn. Nhìn y, nàng cảm thấy một chút áy náy. Mặt y hiện lên vẻ mệt mỏi, hẳn là cả đêm không ngủ. Nàng biết đại sư huynh đang tìm nàng khắp kinh thành. Nhưng với tình cảnh này, nàng không thể gặp huynh ấy được.

Tử thần y thấy nàng, hừ lạnh, coi thường nàng trực tiếp đi qua nàng hướng Bắc Uyển đi. Băng Băng chẳng thèm quan tâm, nàng đi hướng Tây Uyển. Nàng lại nhớ Tiểu Bạch rồi, dù mới gặp sáng nay.

Bắc Uyển

“Vương gia, ngươi bây giờ rất tốt, không cần tìm đến bản thần y để chữa bệnh đâu” Tử thần y khi vừa mới mở cửa vào phòng thì đã thấy Minh Nhật ngồi đó. Y đang rất mệt mỏi đấy, y muốn ngủ một giấc thật sảng khoái. Nhưng sao ông trời không thương y sao, muốn thời gian nghỉ ngơi cũng khó.

“Bổn vương đến không vì bệnh” Minh Nhật ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh lùng nói.

“Vậy ngài đến vì chuyện gì, nói nhanh có được không, bổn thần y đang rất mệt” Y tùy tiện ngồi vào một chiếc gỗ, cầm tách trà gần đó rót một tách uống.

“Ngoài ngươi là thần y, trên giang hồ còn những ai biết về y thuật?” Minh Nhật nhìn thẳng vào Tử thần y. Sở dĩ hắn hỏi vậy là vì Chi Nhi nói với hắn là từ trên người Trần Băng Băng, muội ý ngửi thấy mùi dược liệu. Tử thần y là thần y nổi danh, chắc hẳn y cũng sẽ biết một vài người cũng biết y thuật.

“Những người biết y thuật trên giang hồ thì không nhiều lắm. Trừ ta ra, còn sáu người nữa rất là nổi danh. Nổi danh nhất là tứ sư muội Huyết tử của ta. Như ta đã kể, muội ấy là nữ nhi cũng như đồ nhi làm cho sư phụ ta tự hào nhất. Muội ấy cứu người được cũng có thể giết người được. Thứ hai là sư phụ quái y của ta và cặp đôi Quỷ Sai. Sư phụ là người cuồng y thuật, nếu người mắc phải chứng bệnh nan y hay là chất kịch độc, sư phụ ta mà nghe được thì sẽ bắt người đó đi để nghiên cứu giải độc. Vì vậy sư phụ với có danh hiệu là quái y. Còn cặp đôi Quỷ Sai. Bọn họ tàn ác dư thừa, ai đắc tội với họ chỉ có con đường sống không bằng chết. Hai người này chỉ thích chế độc dược chứ không bao giờ chế giải dược. Nhưng bây giờ không hiểu sao lại không thấy bọn họ xuất hiện trên giang hồ nữa, có người nói họ chết rồi, có người lại nói họ đi ẩn cư. Đứng thứ ba là bổn thần y danh danh đại đỉnh là ta. Đứng thứ năm là nhị sư đệ và tam sư muội của ta. Bọn họ muột người là chế giải dược một người chế độc dược. Bây giờ Nhị đệ là đại đương chủ của một trang, tam muội theo ca ca của mình làm nhị đương chủ ở đó. Họ thường chế dược bán, tiền bán đó bọ họ lấy hai phần ba ra làm quỹ chữa bệnh cho những người nghèo. Nổi danh chỉ có vậy, còn ai biết nữa không thì ta không có biết”. Nói hết một lèo, Tử thần y rót một ly nước để thanh quản. Khi cổ họng không còn cảm giác khô khốc nữa, y ngẩng mặt lên nhìn Minh Nhật hỏi “Vương gia, ngài còn chuyện gì không?” Nếu hết rồi ngài mau mau đi đi, ta mệt lắm rồi.

“Quỷ Sai có nhận đồ đệ nào không?” trầm ngâm một lúc, Minh Nhật lên tiếng.

“Đồ đệ, đừng đùa, bọn họ là hai tên ngốc đó, không theo đòi làm đồ đệ người ta thì đã là tốt lắm rồi” Tử thần y cười giễu cợt. Một tên điếc một tên câm đã thế lại là ngốc lão, bọn họ quy ẩn giang hồ là đúng đó. Y nào biết, chỉ vì cái thái độ giễu cợt này của y mà làm y sống không được mà chết cũng không xong. Nếu không có Băng Băng thì không biết y còn bị hành hạ đến bao giờ. Sau lúc đó, nhìn thấy hai lão, y chọn đi đường vòng đề tránh trạm trán với họ.

“Vậy ngươi nghỉ đi” nói rồi Minh Nhật đứng dạy đi ra khỏi phòng. Khi hắn vừa ra khỏi phòng, Tử thần y không trụ được nữa, ngay cả hài không cởi đã leo lên chiếc giường mềm mại đánh một giấc.

Tây Uyển

Băng Băng vừa bước vào Tây Uyển đã bị một bóng đen đột ngột ôm lấy. Vì người này không có sát ý nên nàng tùy ý để nàng ta muốn làm gì thì làm. Trúc Chi ôm lấy Băng Băng oán trách “Tiểu Băng Băng, tẩu đi đâu vậy? Không cho Chi Nhi đi cùng, tẩu thật là hư!”

“Ta đi đâu, công chúa muốn biết để làm gì?”Băng Băng lạnh nhạt nói, đẩy đẩy cánh tay đang ôm nàng ra.

“Tiểu Băng Băng, gọi ta là Chi Nhi” Chi Nhi không buông, ôm chặt Băng Băng hơn.

“Buông” Băng Băng nhíu mày khó chịu nói.

“Tẩu không gọi muội là Chi Nhi thì còn lâu muội mới buông” Chi Nhi bá đạo nói.

“Ngươi…haizzzz…Chi Nhi, có thể buông tay chưa” Băng Băng ý định hạ thủ với cái cô công chúa này nhưng không hiểu vì sao nàng lại không xuống tay được. Mỗi lần ở gần nàng ta, nàng lại có cảm giác thân quen không nói được thành lời. Nghe nàng ta gọi nàng là tẩu tẩu, nàng lại cảm thấy từng có ai đó gọi nàng là tẩu tẩu, nhưng nàng không nhớ ra nổi là ai.

“Tẩu tẩu ba ngày sau Chi Nhi phải đi xa rồi, tẩu có thể hay không đừng lạnh lùng với Chi Nhi như vậy được không?” Chi Nhi đầu cúi xuống, hai ngón tay chọc chọc vào nhau lén nhìn Băng Băng. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, thái độ của Băng Băng bất giác dịu đi hỏi: “Chi Nhi đi đâu?”

“Chi Nhi bị đại vương huynh đáng ghét bắt đi đến đại hội võ lâm a, Chi Nhi muốn ở nhà với Tiểu Băng Băng cơ” Chi Nhi ủy khuất ôm lấy Băng Băng kể.

“Không được ôm tiểu thư như vậy” Lan Nhi ở bên cạnh nhìn không nỗi kéo Trúc Chi ra. Nàng chính là không muốn ai giành tiểu thư với nàng và tỷ tỷ.

“Này, ngươi vô lễ, dám kéo bản công chúa ra” Từ dáng vẻ đáng yêu, Trúc Chi quay ngoắt phát biến đổi thành một cô công chúa điêu ngoa mắng Lan Nhi.

“Công chúa đã là gì chứ, không phải là được cái danh hiệu thôi sao?” Lan Nhi cũng không vừa nói.

“Ngươi…” Trúc Chi định phát hỏa nhưng Băng Băng lên tiếng nói trước “Hai người thôi đi”. Thế là hai người đồng thời ngậm miệng, im lặng đứng như những đứa trẻ phạm lỗi làm nàng và Tình Nhi phải nhịn cười. Nhẹ nhàng đằng hắng để không cười nữa, nàng nhìn hai người “Lan Nhi, tỷ nhường côn…Chi Nhi một chút đi.”

“Dạ” Lan Nhi ỉu xìu nói.

“Còn Chi Nhi, ngươi có thể lấy phong thái của công chúa được không? Cả ngày cứ như một đứa trẻ không lớn.” Băng Băng tiếp tục giáo huấn

“Chi Nhi biết lỗi rồi, tẩu tẩu tha lỗi cho Chi Nhi nha” Trúc Chi cười típ mắt nói.

“Được rồi được rồi. Mà ngươi cũng không phải buồn, đợt đại hội võ lâm này ta cũng đi.” Băng Băng thản nhiên nói.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...