Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 4: Ánh dương lúc hoàng hôn


Chương trước Chương tiếp

Tôi mong muốn tình yêu của mình từ đầu đến cuối đều do tôi làm chủ, không chịu tác động nào từ người khác. Nếu như chúng tôi yêu nhau mà ngay cả chia tay cũng do người khác quyết định thì tôi chẳng trách được ai hết, chỉ có thể trách bản thân quá nhu nhược, khiến cho tình yêu cũng trở nên mong manh.

Trần Tử Hàn không biết vì sao mẹ anh lại phát hiện ra mình bị phân vào lớp 12/2. Trước nay, về chuyện học hành, bố mẹ luôn tin tưởng anh tuyệt đối, rất ít khi hỏi tới. Dù đôi lúc anh nghĩ mình không xứng đáng với sự tín nhiệm của bố mẹ, nhưng cũng biết mình không làm sai điều gì. Anh cảm thấy sống như Vương Y Bối rất tốt, làm những gì mình muốn không cần biết nguyên nhân, nếu như lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu vào học thì có lẽ đến già sẽ hối hận vì mình đã sống một cách tẻ nhạt mất.

Anh không muốn hai mươi năm sau nhìn thấy một đám học sinh mặc đồng phục, hồi tưởng lại đời học sinh của mình, tuổi thanh xuân của mình chợt phát hiện ra chẳng có lấy một thứ đáng giá để mà nhớ. Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Trần Tử Hàn mới nhận ra Vương Y Bối đã ảnh hưởng tới mình lớn thế nào, lớn đến mức anh mượn cớ đó để “hợp pháp hóa” sự tồn tại của cô

Tôn Thục Mẫn yêu cầu anh tuần này phải về nhà, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.

Lần này vợ chồng Tôn Thục Mẫn và Trần Á Phong đều ở nhà, họ ngồi trong phòng khách chờ con trai.

Trần Tử Hàn về tới nhà cũng không có thái độ gì đặc biệt, về phòng của mình cất cặp sách rồi ra ngoài phòng khách: “Bố mẹ, con về rồi”.

Trần Á Phong nhíu mày, tắt ti vi đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.

“Đợt thi cuối kì lần trước đã xảy ra chuyện gì?” Trần Á Phong lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. Ông nhìn con trai luôn khiến mình yên tâm, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

“Hôm đó con mệt nên chưa làm hết bài thi Lý tổng hợp đã xin về.” Trần Tử Hàn bình thản đáp.

“Sao về không nói cho bố mẹ?”

Trần Tử Hàn vẫn bình tĩnh: “Con thấy không có gì quan trọng để nói cả, con chỉ sợ bố mẹ lo mà thôi. Thực ra, học lớp nào cũng như nhau, con thi vẫn có thể xếp thứ nhất, con không cho rằng không vào được lớp 12/1 có nghĩa là thua kém người khác.”

Hơn nữa đợt thi khảo sát tháng vừa rồi anh đã quay lại vị trí số 1, khiến mọi người ai tin tưởng rằng lần trước xếp thứ 69 chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Trần Á Phong và Tôn Thục Mẫn nghe con trai nói vậy không biết phải nói thêm gì, Tôn Thục Mẫn mở miệng thăm dò: “Nghe giáo viên của con nói con và một cô bạn có quan hệ rất thân?”.

Lần này Trần Tử Hàn chỉ nhìn mẹ, không lên tiếng, anh không muốn nói dối hai người nhưng lại không biết lấy gì ra mà bảo đảm.

Tôn Thục Mẫn thở dài: “Con biết mình đang làm gì là được rồi”.

Thực ra, Trần Tử Hàn không thích nghe câu đó, không thích cái thái độ “nếu con không hiểu chuyện thì tự biết nên làm gì rồi đấy”. Nếu anh không nghe lời bố mẹ thì chính là không hiểu chuyện, chính là để họ thất vọng. Cuộc sống của anh, anh không muốn để người khác quyết định thay: “Con biết rõ con đang làm gì”.

Trần Á Phong gật đầu: “Bố có quen với hiệu trưởng của con, bố đã đánh tiếng với thầy ấy rồi, lần này con về trường thì tới lớp 12/1 điểm danh đi”.

“Con không thích dùng cách đó để vào lớp 12/1.” Trần Tử Hàn cự tuyệt.

“Trần Tử Hàn, con đã tin là bản thân có thực lực thì còn quan tâm mấy chuyện này làm gì? Hơn nữa các thầy cô dạy 12/1 cũng rất hoan nghênh con, họ đều nói kì thi trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Lần này con đừng có để mọi người thất vọng.”

Trần Tử Hàn vốn định từ chối đến cùng, anh thật sự rất ghét mối quan hệ đi cửa sau như thế, cho dù chỉ là một lần sai lầm, anh cũng tình nguyện chấp nhận hậu quả mà sai lầm đó mang lại.

Thế nhưng, anh chợt nghĩ tới Vương Y Bối, nhớ tới dáng vẻ bất lực của cô khi một mình học trong lớp 12/1, trái tim anh chợt nhói đau, câu từ chối lên tới cổ họng bị anh đè xuống. Nếu anh vào học cùng lớp với cô, chắc chắn cô sẽ thoải mái hơn nhiều, sẽ cảm thấy mình không cô độc. Anh biết, cô là kiểu người lúc nào cũng vui vẻ cười đùa vô tư thật ra lại dễ buồn dễ tủi thân. Anh muốn ở bên cạnh cô, dù không làm bất cứ việc gì, nhưng chỉ cần cô quay đầu là có thể thấy anh, sẽ biết mình không cô đơn.

Khi ấy, Trần Tử Hàn không biết có một điệu nhảy tên là vũ điệu vòng tròn (round dance), ngay từ thời điểm bắt đầu đến phút cuối nhất định không được nhảy sai một nhịp nào, nếu không khi kết thúc sẽ không tìm được bạn nhảy ban đầu. Thế nhưng, cả anh và cô đều đã bị lỡ nhịp.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tử Hàn phải về trường vì chiều có giờ học. Anh cảm thấy là lạ vì Vương Y Bối không chủ động gọi điện cho anh như mọi khi. Thực ra gần đây số lần cô gọi điện cho anh cũng giảm đi nhiều, phần lớn thời gian cô đều rất an phận, không muốn nói nhiều, có vấn đề gì cũng một mình nghĩ cách giải quyết.

Trần Tử Hàn đứng ngoài cửa phòng lớp 12/1, tưởng tượng ra bộ dạng vui mừng nhảy cẫng lên của cô, khóe miệng anh bất giác mỉm cười. Nhưng Vương Y Bối không có trong lớp. Hướng Thần đã nhìn thấy anh, cô cố gắng không nhìn về phía đó nhưng cuối cùng vẫn không làm chủ được bản thân, đứng dậy đi tới trước mặt anh. Cô biết mình hèn mọn, nhưng chỉ cần có thể nói chuyện vài câu với anh cũng tốt, rất lâu rồi cô và anh không nói chuyện với nhau. Mỗi lần thấy anh đứng ngoài cửa chờ Vương Y Bối, cô đều tự hỏi vì sao người anh chờ không phải là mình, nếu có thể là mình thì tốt biết bao. Ý nghĩ có sức đầu độc người như thế lần nào cũng bị chính cô kéo lại, vì cô thấy đôi mắt lấp lánh nụ cười của anh khi anh nhìn Vương Y Bối, đôi mắt ấy từ trước tới giờ chỉ có Vương Y Bối, hoàn toàn không có cô.

Hướng Thần tới trước mặt Trần Tử Hàn: “Tìm Vương Y Bối à?”. Biết câu trả lời, nhưng cô vẫn lựa chọn câu hỏi này làm lời mở đầu.

Trần Tử Hàn gật đầu: “Cậu ấy bình thường mấy giờ thì tới lớp?”.

“Bình thường giờ này là có mặt ở lớp rồi nhưng hôm nay không biết vì sao chưa thấy.”

“Thế à, vậy tớ chờ thêm một lát.”

Hướng Thần gật đầu, lướt qua người anh, đi về hướng WC. Cô cố tình tỏ ra mình chỉ tình cờ đi ngang qua anh mà thôi, không phải đến để nói chuyện với anh.

Thế nhưng những chuyện cô làm chẳng có ý nghĩa gì hết, bởi vì anh vốn không quan tâm. Hướng Thần đứng ngoài cửa WC, chợt cảm thấy tủi thân, cô muốn khóc, nhưng lại không tìm được lý do.

Vương Y Bối tới lớp học trong trạng thái vô cùng phấn khích, bước chân thoăn thoắt nhịp nhàng, rõ ràng tâm trạng cô rất tốt.

Vừa nhìn thấy Trần Tử Hàn, cô lập tức chạy tới: “Tớ còn đang định đi tìm cậu. Chúng mình đúng là thần giao cách cảm nhỉ?”.

“Ừ, thần giao cách cảm!” Trần Tử Hàn cười: “Chuyện gì mà vui thế?”.

“Tớ nói ra nhất định cậu cũng rất vui!”.

“Thế à, tớ cũng có một chuyện muốn nói với cậu.” Anh nhướn mày: “Hơn nữa, đảm bảo nghe xong cậu cũng rất vui!”

“Vậy sao?” Cô hoài nghi nhìn anh.

Trần Tử Hàn gật đầu: “Chúng ta học cùng lớp rồi”.

Vương Y Bối nhíu mày: “Sao cậu biết nhanh thế? Tớ mới xin cô chủ nhiệm chuyển qua lớp 12/2 hôm qua thôi mà, hôm nay cô mới đồng ý. Sao cậu đã biết rồi?”.

Trần Tử Hàn sa sầm mặt: “Sao cậu không nói trước với tớ?”.

“Tớ nghĩ tớ học ở lớp này chắc chắn không theo được. Thêm nữa, nếu mình được học cùng lớp không phải chuyện tốt hay sao?”.

Trần Tử Hàn im lặng nhìn cô, không biết phải nói gì.

Ngày hôm ấy, với Vương Y Bối, là một cơn ác mộng khủng khiếp. Mãi tới khi kết thúc giờ tự học buổi tối cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật phũ phàng đó: Cô học lớp 12/2, còn Trần Tử Hàn học lớp 12/1, Hai người đã để “lỡ nhau” bằng cách đó, vốn dĩ tưởng sẽ được học chung lớp với nhau, sẽ được ở bên nhau vui vẻ.

Trần Tử Hàn chưa bao giờ thấy hụt hẫng đến thế, giáo viên giảng cái gì anh cũng không biết. Khi đã định thần lại, tiếp nhận sự thật kia rồi, anh lại lo lắng cho cô, sợ cô còn chưa thể chấp nhận được. Thời gian để cô tiếp nhận một sự việc nào đó thông thường đều dài gấp ba lần người khác.

Sau sự kiện lần này, Trần Tử Hàn nhận thức được một điều, nhất định không nên chơi trò niềm vui bất ngờ với cô, tốt nhất hai người làm gì nên nói rõ ràng với nhau thì hơn.

Vương Y Bối chịu đả kích rất lớn, Lương Nguyệt liên tục an ủi cô: “Không sao, coi như mọi chuyện chưa xảy ra đi”.

“Nhưng rõ ràng là xảy ra rồi!”

“Haizz… Chỉ là không học chung lớp thôi mà, có thể là ông trời thấy các cậu hạnh phúc quá nên đố kỵ, an bài cho các cậu thành ra thế này để các cậu phải nổ lực hơn nữa.”

Vương Y Bối càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, cứ ngỡ lần này sẽ được học chung với Trần Tử Hàn như cũ, không ngờ sự thật lại đánh cho cô một đòn quá đau.

Tâm trạng Vương Y Bối rất tệ, Trần Tử Hàn không biết phải làm sao, hết giờ tự học cùng cô đi dạo, giúp cô nhẹ nhõm hơn một chút.

Anh nhẫn nại từng chút từng chút một lôi cô ra khỏi sự thất vọng kia, cố gắng thuyết phục cô rằng không học cùng nhau cũng không có ảnh hưởng gì, anh vẫn sẽ mua bữa sáng tới cho cô, vẫn ở bên cạnh cô, thậm chí tiết tự học cuối mỗi buổi anh sẽ sang lớp cô học cùng cô.

Quen với chuyện đó rồi, trong lòng Vương Y Bối mới cảm thấy thoải mái hơn. Khả năng thích ứng của cô vô cùng kém, cô không sẵn sàng tiếp nhận bất cứ sự thay đổi nào, dù là cuộc sống hay con người.

Lương Nguyệt thỉnh thoảng vẫn cười trêu cô, cái gì cũng lười thay đổi, nhỡ yêu phải một kẻ xấu xa thì thê thảm rồi. Mỗi lần như thế, Y Bối đều cười đáp rất tự tin: “Mắt nhìn người của tớ rất tốt”.

So với niềm hạnh phúc của Trần Tử Hàn và Vương Y Bối, Hướng Thần lại có vẻ rất chán nản. Cô cho rằng tính cách của Vương Y Bối chẳng có mấy người con trai nào có thể chịu được mà ở bên nhau lâu dài. Thế nhưng Trần Tử Hàn lại không hề có biểu hiện nào là chịu không nổi Vương Y Bối kể cả khi biết cô cố tình gây sự. Hiểu rõ điều ấy, Hướng Thần lại càng khó chịu. Cô thật sự muốn biết rốt cuộc anh còn có thể nhẫn nhịn được đến khi nào, cô vẫn luôn tin rằng sẽ có một ngày anh không chịu nổi mà rời xa Vương Y Bối.

Thế nhưng có lẽ như đã quá lâu mất rồi! Kết thúc năm học lớp mười một, lên lớp mười hai, hai ngươi họ vẫn ở bên nhau vui vẻ. Bạn bè thường hay trêu chọc rằng, một học sinh giỏi toàn khối như Trần Tử Hàn mà cũng “coi thường kỉ cương”, lấy thân mình chứng minh kết quả học tập và chuyện yêu đương không hề có liên quan.

Thành tích của cả Trần Tử Hàn và Vương Y Bối đều rất ổn định, thầy cô vì thế mà cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện giữa họ.

Vương Y Bối từng nghĩ, cứ như vậy rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả, hai người sẽ tiếp tục ở bên nhau, mãi mãi.

Có ai đó từng nói, lời thề “mãi mãi” cuối cùng cũng sẽ được chứng minh chỉ là một lời nói dối.

Ý thức của Vương Y Bối về việc thi đại học bắt đầu bằng cụm từ “kiểm tra sức khỏe”, trước đây, cô hoàn toàn không biết gì về nó.

Bệnh viện nằm khá gần trường học nên nhà trường yêu cầu học sinh tự đi đến đó. Mọi người tới đông đủ rồi, giáo viên mới kiểm tra quân số, mỗi lớp làm một đơn vị.

Tiến hành khám sức khỏe vào buổi sáng nên không ai được ăn sáng.

Vương Y Bối và Lương Nguyệt cùng mấy cô bạn đi theo con đường tắt tới bệnh viện. Gọi là đường tắt nhưng thật ra cũng khá rộng, chỉ là ít người qua lại mà thôi. Con gái mà túm tụm một chỗ thì đương nhiên không thể tránh được buôn dưa lê bán dưa chuột, chẳng hạn như bàn tán chuyện năm ngoái có vài bạn nữ trong trường đi kiểm tra sức khỏe thì bị phát hiện ra đã mang thai. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Y Bối chính là: Vì sao trước khi đi khám không giải quyết cái thai đi? Để người ta phát hiện ra rồi ghi vào hồ sơ có phải là xong đời rồi không?

Đề tài buôn chuyện của nữ sinh rất nhiều, nói tới nói lui rồi lệch pha sang chuyện khác. Cuối cùng các cô bàn tới sự đáng thương của phụ nữ, hễ xảy ra chuyện là sẽ bị người đời khinh bỉ, chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa, ai kém may mắn có khi phá thai xong rồi mất luôn khả năng làm mẹ. Đàn ông thì chẳng phải gánh chịu gì hết, làm xong phủi quần bỏ đi, nào ai biết anh ta từng phạm tội gì?

©STENT : http://luv-ebook.com/forums/index.php

Các cô nói xong còn quay sang dặn dò lẫn nhau phải biết tự bảo vệ bản thân, nhất định không được để cho đàn ông lợi dụng.

Lương Nguyệt tủm tỉm trêu Y Bối: “Sợ hả?”

“Còn lâu nhé! Cậu ấy không phải người như thế!”

“Tớ đã nói gì đâu, sao cậu chủ động nhắc tới Trần Tử Hàn?”

“Tớ nhắc tới lúc nào?” Vương Y Bối giả đần. Tới bệnh viện rồi còn phải tập hợp toàn bộ mọi người, mỗi lần kiểm tra gồm sáu lớp, sáu lớp này phải đứng một chỗ để ban cán sự lớp kiểm tra sỉ số. Vương Y Bối đứng trong hàng nữ, nhìn về phía lớp 12/1. Trần Tử Hàn đang giúp lớp trưởng bên đó điểm danh, thấy cô nhìn mình liền ngẩng đầu lên, cô làm một mặt quỷ với anh.

Điểm danh xong xuôi, nhân viên bệnh viện lần lượt gọi tên mười người thành một nhóm. Mỗi nhóm nhỏ này đi lên phía trước để bác sĩ dùng một chất lỏng màu tím để viết số thứ tự lên mu bàn tay.

Vương Y Bối ban đầu còn hào hứng, nhưng khi bước vào công việc đầu tiên là lấy máu thì chỉ số hưng phấn của cô lập tức về số 0. Cô không sợ máu dù trước đây chưa từng lấy máu bao giờ, nhưng khi cô vừa ngồi xuống bàn, y tá vỗ vỗ mạch máu của cô rồi nói: “Mạch máu nhỏ quá!”

Vương Y Bối buồn bực: “Sao không nói là mũi kim quá to chứ ạ?”

Y tá bật cười, kim tiêm bị chệch ra ngoài khiến Vương Y Bối đau thót. Y tá lên tiếng: “Đổi tay kia!”

Vương Y Bối đành giơ tay còn lại ra, may mà lần này đã thành công. Nhưng sau đó cả hai tay cô đều tím xanh như bị đánh, nhìn sợ phát khiếp.

Dù sao thì ngoại trừ rườm rà ra thì lần khám sức khỏe này rất tốt đẹp.

Lương Nguyệt vừa nhìn vào tay Lương Y Bối liền thấy khiếp đảm. Trần Tử Hàn đã khám xong trước nhưng vẫn ở lại bệnh viện đợi cô, sau đó đưa cô đi ăn.

Lương Nguyệt giữ vững nguyên tắc không làm kỳ đà cản mũi nên về trước cùng các bạn khác.

Vương Y Bối chạy tới trước mặt Trần Tử Hàn, lập tức vén tay áo của anh lên: “Để tớ xem mạch máu của cậu”.

Cô vỗ vỗ mấy cái, quả nhiên là to hơn mạch máu của cô. Nhìn mạch máu nhỏ xíu trên tay mình, trong lòng cô lại phiền muộn.

Trần Tử Hàn nhìn một mảng bầm tím trân tay cô, nhíu mày, kéo cô đi mua thuốc. Vương Y Bối biết mình không chống lại được nên đành đi theo. Anh mua một lọ thuốc nước, cẩn thận bôi lên vết thương của cô, sau đó còn dặn dò cô phải bôi hằng ngày.

Đến khi bụng cô sôi lên vì đói, hai người mới đi ăn.

“Tớ muốn ăn thịt.” Vương Y Bối chu miệng: “Một ngày rồi tớ chưa được ăn thịt, cảm thấy toàn thân rất yếu!”

Trần Tử Hàn phì cười, nhưng hiểu rõ ý cô nói là thịt nạc, cô rất ghét thịt mỡ, chỉ cần có một chút mỡ thôi là nhất định không động đũa.

Vương Y Bối ăn rất ít, lần nào Trần Tử Hàn cũng phải dỗ dành mãi cô mới ăn được một bát cơm.

Anh thích nhìn cô ăn, hoàn toàn không có chút làm bộ làm tịch nào, ăn ngon hay không đều biểu hiện ra mặt.

Vương Y Bối cáu kỉnh: “Đừng nhìn tớ nữa! Còn nhìn nữa là tớ ăn mất ngon đấy!”

Trần Tử Hàn liền dời ánh mắt: “Định thi vào trường nào rồi?”

“Vấn đề này cũng cần tớ nghĩ à?” Vương Y Bối vẫn luôn xác định, Trần Tử Hàn thi trường nào thì mình sẽ thi trường đó.

“Thì cũng phải có dự định gì chứ.”

“Dự định?” Vương Y Bối nhìn anh: “Cậu sẽ nghe tớ à?”

“Sao lại không?”

Cô vốn cảm thấy lời nói của mình không chút giá trị: “Tớ chưa bao giờ được ngồi tàu hỏa, chưa bao giờ được đi máy bay, ngay cả trung tâm thành phố cũng chẳng mấy khi vào. Tớ không quá muốn ra ngoài, đối với tớ, mỗi nơi đều là một thế giới thu nhỏ, đâu cũng như nhau cả. Vì thế, tớ không có ý định rời khỏi Yên Xuyên.”

Trần Tử Hàn gật đầu: “Không muốn đi tỉnh khác?”

“Không muốn.”

Thực ra, Trần Tử Hàn đã tìm hiểu cơ sở đào tạo của các trường đại học, những cơ sở trong nội thành lấy điểm đều cao hơn cơ sở nằm ở tỉnh ngoài, đương nhiên ngoại trừ những trường đại học nổi tiếng của các tỉnh.

Vương Y Bối hiểu rõ khả năng của anh, cô nói: “Đại học Yên Xuyên cũng được mà, chúng ta cùng thi vào đó đi, khoa Kiến trúc của trường đó nghe nói rất tốt”. Cô cũng đã từng nghĩ về chuyện này, dù điểm đầu vào đại học Yên Xuyên rất cao, cô không có quá nhiều hy vọng, nhưng nếu không đỗ các ngành trọng điểm thì cũng có thể chọn ngành top 2.

“Cậu lên kế hoạch xong cả rồi à?”

“Tớ chỉ nói ý kiến của mình thôi.”

Trần Tử Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe cũng được.”

“Nghĩa là cậu sẽ thi đại học Yên Xuyên phải không?”

“Ăn cơm đi!”

Vương Y Bối biết mình là một người một người ỷ lại, nhưng cô thật sự muốn ở bên Trần Tử Hàn, cùng học một lớp, cùng thi một trường, tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn. Đó là mong muốn của cô. Họ sẽ không phải ngẫu nhiên gặp người khác nữa, chỉ có hai người bên nhau, sống cuộc sống của chính họ.

Mỗi lần nghe chuyện người này người kia chia tay, cô đều cảm thấy khó tin, hai người đã từng hạnh phúc như thế tại sao cuối cùng lại mỗi người một ngả? Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi. Bởi vì, cô cho rằng, Trần Tử Hàn nhất định sẽ không rời bỏ cô.

Sáng kiểm tra sức khỏe, chiều vẫn phải đi học. Thời điểm này dù có đi học hay tan học cũng không có gì khác biệt, vừa nhìn thấy tờ đề một cái là chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ai nấy đều cắm đầu làm ngay.

Lốc lịch đếm ngược đến ngày thi đại học treo trên tường mỗi ngày đều bị xé đi một tờ, mỗi lúc một mỏng dần, chẳng mấy chốc đã tới tờ số 1.

Thực tế cho thấy mấy năm trời khổ công nghiên cứu của Vương Y Bối không hề vô ích. Một ngày trước hôm thi đại học trời nắng chang chang, ấy vậy mà hôm sau mưa tầm tã. Cái quy luật này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn.

Vương Y Bối và Trần Tử Hàn đã hẹn với nhau, hai ngày thi này sẽ không gặp mặt, tập trung học và thi cho tốt.

Nói là ôn thi nhưng thực ra mọi người lên lớp tự học phần lớn là ngồi tâm sự trò chuyện với nhau, chẳng mấy ai còn tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại này để mà học cả.

Sau buổi tối tự học cuối cùng, hôm sau trường học sẽ thành địa điểm thi, nên tất cả sách vở học sinh phải mang về ký túc, không được lưu lại bất cứ một mảnh giấy nào, thậm chí những dòng chữ vớ vẩn viết trên tường cũng phải xóa sạch.

Vương Y Bối kích động kéo tay Lương Nguyệt nói: “Cảm giác thật khó tin, mai đã là ngày thi đại học rồi!”

Cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bước vào ngồi trường này, nhìn dãy phòng học khối mười hai cảm thấy thật xa vời, vậy mà hiện tại cô đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Mọi chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

“Đừng nghĩ nhiều thế, thả lỏng bản thân chút đi!”

Vương Y Bối gật đầu.

Trên mạng có một câu nói kinh điển, muốn tỏ tình thì đợi khi thi đại học xong, trong đợt thi các đôi tình nhân cũng sẽ không cãi nhau.

Vương Y Bối nằm trên giường suy nghĩ, học bao nhiêu năm trời cuối cùng quyết định chỉ bằng hai ngày thi sắp tới.

Cô nhớ tới ông nội đã qua đời, lần trước về nhà cô thấy cỏ đã mọc um tùm quanh mộ ông. Cô nhìn chằm chằm vào đám cỏ rậm rạp ấy, đó chính là chứng tích của thời gian, của mấy năm trời cô đã trải qua, hiện tại, kỳ thi đại học trước mắt chính là lúc kiểm nghiệm lại mọi thứ.

Vương Y Bối nằm mãi không ngủ được đành phải đếm khỉ, đếm mãi đếm mãi tới lúc ngủ thiếp đi.

Khu vực phòng thi đều đã được phong tỏa, phần lớn học sinh đứng dưới hàng cây bên ngoài, những học sinh không cùng trường thì đứng một khu tách biệt. Lương Nguyệt và Vương Y Bối đứng ngay dưới cột cờ, giáo viên phúc trách hôm trước đã dặn dò các cô trước và sau khi thi xong đều tập hợp ở đây, các thầy cô sợ học sinh làm mất giấy báo dự thi nên quyết định thu lại sau khi kết thúc mỗi môn.

Gần đến giờ, thí sinh chen nhau vào tìm phòng thi của mình. Vương Y Bối hít thở, thành bại đều dựa vào lần này!

Đề thi Văn tường đối khó, ngay cả câu tặng điểm cũng hóc búa: Nêu đặc điểm cấu trúc câu của thể văn biền ngẫu. Vương Y Bối vừa nhìn thấy đề liền hoa mắt chóng mặt, cô không nghĩ sẽ thi vào phần này nên lúc ôn tập đã bỏ qua luôn. Ngẫm nghĩ một lúc cô viết xuống: “biền ngẫu và tứ lục ngôn[1] “.

[1] Văn biền ngẫu: Dạng thức câu văn được tổ chức theo một số quy tắc tương đối chặt chẽ về số lượng chữ, về nhịp, về tính cân đối trong ngữ nghĩa. Đặc điểm của biền văn hiện đại là từng cặp câu mười chữ, ngắt nhịp 4/6.

Đây là lần thi đầu tiên cô còn dư ít thời gian nhất từ trước tới giờ. Bình thường làm bài thi môn Văn cô làm xong rất sớm, nhưng lần này lúc hoàn tất chỉ còn thừa mười phút, vội vàng kiểm tra qua một lượt để chuẩn bị nộp bài.

Vương Y Bối rất căng thẳng, tay cầm bút cũng run lên.

Kết thúc buổi thi Văn, cô tới nơi tập trung nộp lại giấy báo dự thi, sau đó đi ăn cùng Lương Nguyệt.

Lương Nguyệt ngửa đầu lên trời mà than thở: “Khó chết mất!”

Vương Y Bối không muốn nói về vấn đề này: “Chúng mình đi ăn gì bây giờ?”

“Cô giáo nói nên ăn cái gì nhẹ nhàng dễ tiêu một chút.”

Vương Y Bối gật đầu: “Vậy ăn trong trường luôn nhé!”

Vì có nhiều học sinh trường khác tới dự thi nên nhà ăn của trường cũng làm đồ ăn ngon hơn rất nhiều, ngay cả người kén chọn như Vương Y Bối cũng tỏ ra rất hài lòng với món thịt xào ớt xanh.

Hai tay cô đã lạnh cứng lại: “Ăn xong rồi phải ngủ để thoải mái đầu óc.”

“Sắc mặt cậu xấu quá!” Lương Nguyệt sờ trán cô: “May mà không sốt.”

“Tớ hơi căng thẳng tẹo thôi.”

“Còn mấy tiếng nữa mới thi môn tiếp theo cơ mà!”

Vương Y Bối cũng không rõ tại sao, chỉ cảm thấy rất sợ, rất áp lực.

Buổi trưa cô ngủ cũng không được ngon lắm, ngủ một lát đã dậy.

Cô cảm thấy rất bức bối, hai câu hỏi lớn đầu tiên trong đề thi môn Toán đều là câu cho không điểm, thế nhưng tới gần lúc giám thị thu bài cô mới phát hiện ra mình làm sai câu một. Cô càng nghĩ càng hận mình.

Hiện tại không như những lúc bình thường, không phải muốn nói gì là có thể tùy tiện nói. Thời gian thi cử này, Vương Y Bối khá trầm mặc, Lương Nguyệt cũng không quấy rầy cô.

Ngày hôm sau thi Lý tổng hợp đối với Lương Y Bối đúng là sấm sét giữa trời quang. Câu hỏi Hóa học và Sinh học cực kì khó, chỉ có Vật lý là còn tương đối đơn giản. Sau khi tiếp nhận được sự thật này rồi, Vương Y Bối cũng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ còn chút ít không đành lòng.

Giáo viên môn Toán nói đề thi không có phần hypecbon, nhưng cuối cùng phần đó lại chiếm những 20 điểm. Đương nhiên, đây cũng chính là phần Vương Y Bối mù tịt.

Vật lý kiếm điểm dễ nhất, nhưng cô không có khả năng được điểm cao, trong khi Hóa và Sinh lại khó như vậy.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh. Từ vựng rất nhiều, cô áng chừng mình được khoảng 100 điểm, chắc chắn không thể đạt được 120 điểm, xem ra thành tích chung của cô không được khả quan cho lắm.

Nhưng dù biết kết quả không tốt thì cô vẫn ôm hy vọng có kì tích xảy ra, hy vọng mình được điểm cao.

Buổi tối ngày kết thúc kì thi đại học, giáo viên yêu cầu học sinh nội trú không được ra khỏi trường mà phải quay về kí túc đúng giờ, nhưng mọi người không hề có ý định sẽ nghe lời. Đầu tiên là tất cả kéo nhau đi liên hoan, ai nấy đều rất hào hứng, gọi rất nhiều rượu để chuốc nhau say. Dù hôm sau là ngày thi vấn đáp cũng chả ai quan tâm, các anh chị khóa trước rỉ tai họ, thi vấn đáp chỉ cần có mặt là qua rồi.

Vương Y Bối và Lương Nguyệt ngồi cùng nhau, bị mọi người chuốc cũng phải uống mấy ly.

Có một bạn nam cùng lớp tặng Vương Y Bối một bó hoa tử đằng, cậu ta chỉ tặng mà không nói gì hết.

Vương Y Bối cùng với bạn học trò chuyện cười đùa vui vẻ, sau đó vài người đề nghị đi hát karaoke, cô cảm thấy không có hứng thú nên quyết định một mình về ký túc.

Trên đường về trường, thỉnh thoảng có một hai tốp túm tụm đi chơi với nhau cười đùa ầm ĩ, nhìn qua có vẻ như đã uống say.

Đang đi, Vương Y Bối chợt dừng lại.

Phía cầu thang có một bạn nữ ngồi bệt dưới đất, mấy bạn nữ khác đứng xung quanh kéo thế nào cô ấy cũng không chịu đứng dậy.

Có lẽ đã uống say, cô ấy lẩm bẩm: “Đừng động vào tớ, tớ học mười mấy năm cũng chỉ vì ngày hôm nay! Đọc một đống sách vở như thế, con mẹ nó cũng chỉ vì cái kì thi đại học chết tiệt này!”

Vương Y Bối nhìn bộ dạng chật vật của cô bạn ấy mà trong lòng cũng thấy khó chịu, muốn khóc nhưng khóc không nỗi.

Cô đứng nhìn một lúc, chợt nghe thấy cô bạn kia nói: “Học nhiều như thế, vậy mà thi không tốt!”

Vương Y Bối xoay người đi thẳng về phòng. Cô đứng ngoài cửa chứ không vào, lấy di động ra ấn dãy số quen thuộc: “Tử Hàn, tớ chán lắm!”

Trần Tử Hàn lúc ấy đang tụ tập với bạn cùng lớp, nghe thấy cô nói thế, lập tức bỏ ly rượu trong tay xuống: “Sao vậy?”

Vương Y Bối im lặng.

Mấy bạn nam đang định nói gì đó nhưng nhìn thấy Trần Tử Hàn trầm mặc liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trần Tử Hàn một tay cầm di động, một tay chống lên bàn: “Cậu đang ở đâu?”

“Trước cửa phòng kí túc.”

“Ở nguyên đấy đừng đi đâu cả, tớ tới ngay đây.”

Trần Tử Hàn cúp máy chuẩn bị đi, mấy bạn học liền lắc đầu: “Trần Tử Hàn, cậu bỏ đi như thế thật là mất hứng!”

Phùng Vĩnh Thành là bạn ngồi cùng bàn với Trần Tử Hàn nên biết khá rõ chuyện của anh, anh ta quay sang nói với đám bạn học: “Các cậu đừng cản cậu ấy, gia quyến cậu ấy gọi đi gấp thế cậu ấy có thể không đi sao?”

“Trọng sắc kinh bạn!”

“Có bạn gái đúng là phiền hà!”

Trần Tử Hàn cười: “Ngại quá, tớ phải đi trước đây.”

Phùng Vĩnh Thành xua tay đuổi.

Trần Tử Hàn chạy bộ về trường học. Vừa nhìn thấy Vương Y Bối ngồi một mình ở vườn hoa, dáng vẻ lạc lõng, anh chợt cảm thấy tức giận, vì sao cô lại tự biến mình trở thành cái bộ dạng tội nghiệp khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy xót xa như thế chứ?

Anh đi thẳng tới bên cô, ôm cô vào lòng; “Sao thế?”

Cô dụi đầu trong ngực anh: “Chỉ muốn cậu ở bên cạnh tớ lúc này thôi, tớ không muốn ở một mình.”

Trần Tử Hàn đỡ cô xuống khỏi bồn hoa: “Thế giờ cậu đang làm gì?”

Vương Y Bối một mực ôm lấy anh không chịu rời. Trần Tử Hàn có thể cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng không đoán ra được cô có tâm sự gì, hai tay cô bám chặt lấy người anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Trần Tử Hàn nhìn xung quanh, thấy không có người, liền cúi xuống hôn lên môi cô.

Vương Y Bối chợt đẩy anh ra, nói với giọng bài xích: “Cậu uống rượu!”

“Cậu thì không?”

Cô không đáp.

Trần Tử Hàn bật cười: “Chỉ có cậu được phép chê tớ thôi hả?”

Cô vẫn im lặng.

Anh kéo tay cô: “Sao thế?”

“Chúng mình đi chơi đi!”

Lần này đến lượt Trần Tử Hàn trầm mặc, anh cầm lấy tay cô đi về phía quán net. Tối nay quán net rất đông vì trên mạng hiện giờ đã có đáp án đề thi đại học, mọi người đều tới đây xem rồi tính điểm. Trần Tử Hàn không có ý định ấy, nhưng Vương Y Bối thì có vẻ đang lưỡng lự có nên xem hay không.

Trần Tử Hàn tùy ý chọn hai máy, nhưng cô lại không hài lòng, cô chỉ tay về phía khu ghế lô nhỏ. Thực ra khu ghế lô cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ chỉ bày hai chiếc máy tính và giá đắt hơn một chút. Trần Tử Hàn đành đổi máy rồi đi trả tiền.

Vương Y Bối ngồi trước máy tính, chợt có cảm xúc vô cùng mãnh liệt muốn bịt kín mấy chữ “thi đại học” kia đi. Dường như cả thế giới lúc này đâu đâu cũng tràn ngập mấy chữ đó.

Trần Tử Hàn thì chỉ quan tâm tới tin tức thời sự.

Vương Y Bối buồn chán vào trang Tieba.com xem người khác đăng bài, cô không có hứng thú với game, thực sự không biết làm gì để giết thời gian.

Cô tắt trang web, vô tình thấy trên nền desktop đã có một bộ phim được tải sẵn về, tên là Sắc giới. Cô lay lay Trần Tử Hàn: “Xem phim này đi!”

Sắc mặt anh chợt sa sầm xuống: “Xem cái này làm gì?”

“Thấy báo chí giới thiệu bộ phim này chân thực lắm!”

Thực ra Vương Y Bối thấy trên tờ Tân nữ báo có câu nhận xét của khán giả: “Cái mông của Lương Triều Vỹ trong phim không đủ gợi cảm”, kết hợp với câu trả lời của Lưu Gia Linh: “Dù sao mọi người cũng không dùng tới”. Lúc đó, cô đã bật cười nghiêng ngả.

Trần Tử Hàn chưa xem bộ phim này, chỉ thỉnh thoảng có nghe bạn học nhắc tới, bộ phim này vốn không công chiếu trong nước, bán online thì lại bị cắt bỏ khá nhiều.

Vương Y Bối vẫn rất hào hứng: “Bản này là bản đầy đủ đúng không?”

“Chắc thế!” Trần Tử Hàn nhìn qua phần thông tin, thời lượng hơn hai tiếng đồng hồ.

“Tụi mình cùng xem đi!”

Vương Y Bối tụt xuống khỏi ghế của mình, Trần Tử Hàn vội đỡ lấy cô, ôm cô lại phía mình rồi mới click chuột mở bộ phim kia ra.

Cô có vẻ rất tò mò với cảnh nam nữ chính quần nhau trên giường kia: “Họ làm thật à?”

Trần Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Không biết, nhưng chắc không phải”.

Cô hoài nghi nhìn anh: “Sao cậu biết?”

“Đoán!”

Cô bĩu môi: “Tớ nghe nói rất nhiều con trai hay tụ tập một chỗ xem phim “người lớn”, chắc chắn cậu đã xem rồi, thử so sánh xem, cái này rốt cuộc là có phải thật hay không?”

Trần Tử Hàn bất đắc dĩ nhíu mày: “Tớ chưa xem”.

Cô nheo mắt: “Thật hay giả?”

“Thật!”

Vương Y Bối chợt nhớ tới một cuộc thi Hán ngữ cho người nước ngoài. Người A nói với người B: Hàm răng của bạn rất đẹp!

Người B đáp: Giả đấy!

Người A: Thật hay giả?

Người B: Thật!

Câu hỏi ở đây là, rốt cuộc hàm răng kia là thật hay giả.

Vương Y Bối tủm tỉm cười, tóm lấy tay anh: “Thành thật mau! Cậu có muốn xem không?”

Trần Tử Hàn mím môi không hé miệng.

“Sao không trả lời?” Cô nhìn anh dò xét: “Vậy thế này đi, cậu không thích nói thì chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được”.

“Vương Y Bối, cậu rảnh quá nhỉ!”

Cô gật đầu: “Ừ, đúng là tớ đang rất rảnh mà!”

Trần Tử Hàn thật sự bị cô đánh bại: “Đúng là rất tò mò, nhưng chỉ dừng lại trong giới hạn tò mò, còn chưa đi tới cái mức độ không rõ không được. Chỉ đơn giản thế thôi, đừng nghĩ ai cũng như vậy. Không phải đứa con trai nào cũng xem phim đó, không phải đàn ông tôn sùng “phim người lớn”. Dù sao thì tớ không phải là người như thế”.

“Được rồi biết rồi! Cậu là đứa trẻ ngoan! Quả nhiên không giống người thường!”

Xem hết bộ phim, hai người mơ màng ngủ thiếp đi ở quán net.

Hôm sau cuộc thi vấn đáp kết thúc, học sinh lục tục chuẩn bị về nhà. Điểm thi đại học và phiếu nguyện vọng sẽ được nhà trường gửi qua mạng internet, học sinh có máy tính ở nhà cũng có thể điền nguyện vọng được.

Cái cảm giác bồn chồn thấp thỏm ngồi chờ điểm thi thực sự khó chịu, ý nghĩ tương lai mơ hồ tiền đồ bấp bênh cứ lởn vởn trong đầu, muốn xua đi mà không được.

Nửa tháng này với Vương Y Bối là cả một cực hình. Cô cảm thấy nhụt chí vô cùng, sống từng ấy năm rồi vận may chẳng mấy khi tới thăm, kỳ tích lại càng không thấy tăm hơi, thế nên đối với kì thi đại học lần này, cô cũng không đặt quá nhiều ảo tưởng.

Nhưng vợ chồng Phương Di Vi và Vương Bác Siêu đều đã quay về nhà vì kì thi này của con gái. Hai người lật giở cuốn sổ tay tuyển sinh đại học xem đi xem lại để chọn cho Vương Y Bối một trường đại học phù hợp, trong khi bản thân Vương Y Bối lại không mấy hứng thú.

Cô không muốn bố mẹ đặt hy vọng quá nhiều: “Nếu con thi không tốt thì phải làm thế nào?”

Vương Bác Siêu liếc con gái: “Đợi có kết quả rồi nói!”

Cô vẫn muốn hai người đừng quá chờ mong, nếu không sẽ chỉ thất vọng nặng nề mà thôi: “Con có cảm giác kết quả sẽ không tốt lắm đâu”.

Phương Di Vi lên tiếng hỏi: “Đề năm nay khó đến thế cơ à?”

“Không quá khó, nhưng mà không được như ý muốn.”

“Chẳng lẽ không đỗ được vào trường nào cả à? Tùy ý chọn một trường cũng được, cái trường mà chị XX nào đó con quen học cũng được đấy.”

Vương Y Bối bất lực nhìn mẹ: “Đấy là trường dạy nghề!!!”

“Ơ thế con cũng không thi được vào à?”

Vương Y Bối không buồn nói tiếp nữa, hóa ra yêu cầu của bố mẹ với cô chỉ thấp như vậy.

“Mau xem đi, mai đi nhận kết quả rồi chọn lấy một trường.”

Phải chết thì chết thôi, dù sao cũng chỉ có một lần này, qua rồi thì thôi.

Vương Y Bối luôn cố chấp đặt ra một yêu cầu với bản thân, lúc nào cũng muốn mình ưu tú hơn phần lớn mọi người, muốn người khác nhắc tới tên mình với giọng ước ao, ngưỡng mộ. Đương nhiên, cô càng hy vọng bố mẹ có thể tự hào khoe kết quả thi đại học của cô chứ không phải cảm thấy mất mặt với người khác.

Hóa ra, thi đại học giày vò ác liệt người ta đến thế, thi xong chỉ muốn biết điểm ngay lập tức, nhưng cũng lại muốn vĩnh viễn không phải biết.

Vương Y Bối nằm trên giường suy nghĩ, mãi không chớp mắt được, lúc này cô không muốn gọi điện cho Trần Tử Hàn. Cô chỉ muốn một mình lặng lẽ chờ đợi giây phút ấy.

Thế nhưng, cho dù cô có chờ mong hay không thì kết quả cũng được công bố, ý nguyện của cô chẳng thay đổi được bất cứ điều gì.

Lúc Vương Y Bối ngồi xe tới quán net xem điểm thi thì xảy ra chút chuyện. Rất lâu rồi không đi dạo quanh vùng nên cô không biết quán net đã bị cảnh sát niêm phong, cô đành đi tìm một quán khác, thế nhưng tới nơi lại bị yêu cầu giao chứng minh thư. Cô cảm thấy đây là mặt hữu dụng duy nhất của chứng minh thư nhưng cô hoàn toàn không thích việc phải đưa cho người khác xem chứng minh của mình, đơn giản vì ảnh chụp trên đó nhìn rất xấu!

Có điều lúc này Vương Y Bối chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ tới chuyện đó nữa. Trước đây trên lớp cũng có mấy bạn nữ kêu ca ảnh chụp trên chứng minh thư xấu thê thảm, có bạn nam nghe thấy liền trêu, đợi lần sau làm lại chứng minh thì sẽ có ảnh đẹp hơn. Vương Y Bối khinh thường, đợi đến lúc ấy cô đã thành bà cô già mất rồi!

Vương Y Bối tùy tiện chọn một máy. Hôm nay quán khá vắng khách khiến cô không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ quanh khu này chỉ có mỗi mình cô thi đại học.

Máy tính khởi động khá chậm, lúc ấy Vương Y Bối mới phát hiện mình đang rất hồi hộp, hóa ra bản thân lại để ý tới điểm thi nhiều đến vậy.

Lúc click chuột vào đường dẫn, cô thật sự hy vọng tốc độ mạng chậm lại, tốt nhất là đừng cho cô thấy kết quả. Cô chậm chạp đánh từng con số trong số báo danh của mình vào ô nhập, rồi chờ đợi.

Quả nhiên kì tích chỉ xảy ra với một số ít người, trong đó rất tiếc là không có cô. Điểm thi của Vương Y Bối rất thấp, so với kì vọng còn kém xa. Cô ngơ ngác nhìn con số trên màn hình, xem đi rồi lại xem lại, rõ ràng như thế, nhưng vẫn cứ muốn xem lại.

Cuộc điện thoại của Lương Nguyệt kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ: “Kết quả thi thế nào?”

“Không tốt!” Vương Y Bối thật sự không muốn nói.

“Ừ.” Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Lương Nguyệt bị Vương Y Bối tạt một gáo nước lạnh liền tắt ngấm: “Thế bao nhiêu điểm?”

“Có thể đừng nhắc tới việc này nữa được không?” Cô thật sự không muốn nhắc tới điểm của mình.

Lương Nguyệt không hỏi nữa, chỉ động viên Vương Y Bối mấy câu.

Vương Y Bối nằm bò ra bàn, bất động nhìn chằm chằm vào con số kia: “Cậu biết Trần Tử Hàn thi thế nào không?”

“Rất tốt, nghe nói lớp 12/1 có nhiều người tụt hạng lắm nhưng Trần Tử Hàn thì vẫn giữ vững vị trị số 1. Thầy cô nói, cậu ấy có thể chọn vào bất cứ trưởng đại học nào cũng đỗ. Không cần hỏi tất cả mọi người trong khối cũng biết bạn trai của cậu giỏi cỡ nào.”

“Thế à!”

“Y Bối, cậu đừng như vậy!” Lương Nguyệt nghe ra sự chán nản trong giọng nói của Vương Y Bối nhưng không biết phải an ủi cô thế nào.

“Để tớ một mình một lát đi!”

Lúc này cô không muốn nói chuyện với ai, không muốn nhận điện của ai nữa, lập tức tắt máy.

Trong đầu cô chợt hiện lên ý nghĩ tồi tệ, những người thi tốt có lẽ hiện giờ đang vui mừng như nở hoa trong lòng, còn cô thi tệ thế này, chỉ biết ngồi đây khóc.

Vương Y Bối bất động ở quán net hồi lâu, những người ở đây cô đều không quen biết. Một lúc sau cô mới tắt máy, đứng dậy ra khỏi quán.

Vừa về tới nhà bố mẹ đã xúm lại hỏi kết quả, cô nói điểm thi cho họ. Vương Bác Siêu đang ngồi trước ti vi xem tin tức về điểm thi đại học năm nay, nhẩm đi nhẩm lại đại khái cũng đã ước chừng được khả năng của con gái mình nằm trong mức độ nào. Thực ra hai vợ chồng họ không quá bận tâm về vấn đề này lắm, nhưng thấy Vương Y Bối tâm trạng nặng nề, ông liền an ủi: “Không quá kém là được rồi, bố mẹ cũng không yêu cầu con nhất định phải thi vào đại học top đầu, có thể đỗ vào một trường nào đó là tốt rồi”.

Vương Y Bối nhíu mày, ngồi lặng im trên sô pha không đáp.

Có lẽ cô quá kiêu ngạo, cảm thấy bản thân xuất sắc hơn người khác nên bây giờ mới thất vọng tràn trề như vậy.

Cô muốn được học đại học Yên Xuyên, nhưng khi nhìn thấy điềm số của mình là cô đã biết mình hoàn toàn không có hy vọng gì nữa rồi.

Cô rất muốn khóc, cảm giác rất chua xót nhưng không tài nào khóc lên được.

Thấy tinh thần Vương Y Bối suy sụp, mẹ cô đến bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn, như thế cũng tốt rồi, ít ra cũng còn vào được các ngành hạng hai. Người khác còn phải học cao đẳng kia kìa, con buồn làm gì chứ?”

“Vì sao bố mẹ không so sánh con với những người thi đỗ các ngành hạng nhất ấy?”

“Không so sánh như thế được, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, không thể đem ra tùy tiện so sánh.”

“Bố mẹ cứ mắng con một hai câu con còn dễ chịu!”

“Con gái của bố mẹ nỗ lực như thế, mỗi một điểm đều là từng nét bút của con đổi lấy, sao bố mẹ lại mắng con chứ?”

Vương Y Bối mỉm cười, ôm lấy mẹ: “Mẹ tốt nhất trên đời!”

Vương Bác Siêu khẽ ho khan một tiếng, Y Bối lập tức bổ sung: “Bố cũng tốt nhất trên đời!”

Hai vợ chồng Phương Di Vi nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.

Trần Tử Hàn lúc ấy vừa mới thoát khỏi vòng vây chúc mừng của mọi người, anh trốn ra một góc ngồi gọi điện cho Vương Y Bối, nhưng lần nào cũng là tín hiệu báo tắt máy truyền tới. Kiên nhẫn của anh mất dần, anh bắt đầu lo lắng sợ cô xảy ra chuyện.

Anh gọi điện cho Lương Nguyệt, nghe cô ấy nói Y Bối thi không tốt, nhưng cụ thể không tốt ra sao thì không rõ ràng lắm. Anh vô cùng lo lắng, không biết hiện giờ tâm trạng cô thế nào, liệu có buồn bực chán chường lắm không, liệu có đang lẻ loi ngồi một nơi nào đó hay không.

Trần Tử Hàn rất sốt ruột, không gọi điện được cho cô đành đăng nhập QQ nhưng cũng không thấy cô online, anh gửi tin nhắn đi cũng không thấy cô hồi âm.

Tôn Thục Mẫn mở cửa phòng đi vào: “Con chui vào trong này làm gì thế? Ông ngoại đang tìm con kia kìa, mau ra đi!”

Trần Tử Hàn gật đầu, bỏ di động vào túi áo rồi theo mẹ ra ngoài.

Tôn Chí Đình yêu quý đứa cháu ngoại này nhất, biết tin Trần Tử Hàn thi được điểm cao, ông hết sức vui mừng: “Tử Hàn, qua đây!”

Trần Tử Hàn đi tới, ông ngoại liền kéo lấy tay anh: “Từ lúc cháu còn bé tí, ông đã biết cháu rất thông minh rồi, thấy ánh mắt của người già chuẩn không?”

Mọi người bật cười, không khí vui vẻ tràn ngập căn phòng.

Vì kết quả thi của Trần Tử Hàn rất tốt nên Tôn Chí Đình nhất định đòi mở tiệc mời bạn bè người thân tới chung vui, ông muốn mọi người đều phải biết mình có một đứa cháu ngoại không thua kém người khác.

Trần Tử Hàn không thích rườm rà khoa trương như thế, giống như đang “khoe khoang trá hình”, nhưng anh cũng không tỏ thái độ chống đối ông ngoại, thỉnh thoảng có một số việc để mọi người tùy ý làm.

Tôn Thục Mẫn thật lòng mà nói cũng rất tự hào vì con trai, giọng nói chan chứa hoan hỉ.

Trần Tử Hàn thấy mọi người trong nhà vui vẻ như thế cũng cảm thấy mãn nguyện, chỉ có điều anh gọi điện cho Vương Y Bối hết lần này tới lần khác vẫn không thể liên lạc được.

Bấy giờ anh mới nhớ ra vấn đề đang tồn tại. Điểm thi hai người chênh lệch nhiều đến thế, biết chọn trường nào mới được đây? Vợ chồng Trần Á Phong và Tôn Thục Mẫn từ lâu đã muốn cho anh vào học trường đại học hàng đầu toàn quốc, anh vốn có dự định chọn Đại học Yên Xuyên, nhưng hiện tại lại chợt nảy sinh do dự.

Tối hôm đó, Trần Tử Hàn ngủ không yên, trong lòng đầy bất an. Đột nhiên anh hiểu ra, trên đời này có nhiều chuyện không thể dựa vào ý muốn của mình, cuộc sống đâu có hoàn hảo đến thế.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tử Hàn tỉnh dậy trong tình trạng uể oải vì thiếu ngủ, Tôn Thục Mẫn lo lắng hỏi, anh nhất quyết nói không có chuyện gì. Thế nhưng dáng vẻ bồn chồn đi tới đi lui của anh lại khiến cho cả Tôn thục Mẫn và Trần Á Phong đều thấy khó hiểu.

Trần Tử Hàn đành quay về phòng riêng, cầm di động xoay tròn trong tay, không biết mình nên làm gì. Lần tiếp theo ấn phím gọi tới số điện thoại kia, anh vô cùng kinh ngạc vì đã kết nối được.

Vương Y Bối nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, trong lòng chợt thấy xót xa. Cô muốn cùng anh thi vào một trường đại học, muốn ngày ngày được ở bên anh, nhưng điểm của cô kém như vậy, mọi thứ bỗng chốc trở thành ảo tưởng viển vông.

“Cậu sao thế? Tắt máy suốt là sao?”

Cô nghe thấy giọng nói của anh, nhưng một từ cũng không nói ra được.

Khi học cấp hai, cô từng tự nhủ, cả đời này sẽ chỉ yêu một người, chỉ nắm tay một người, giống như câu hát nổi tiếng: “Điều lãng mạn nhất em có thể làm chính là cùng với anh từ từ già đi”[2]. Trần Tử Hàn chính là thiên trường địa cửu trong lòng cô, chính là người ở bên cô tới già trong tưởng tượng của cô, vậy mà cuối cùng cô lại phải thất vọng nặng nề thế này.

[2] Bài hát Điều lãng mạn nhất do Triệu Vịnh Hoa trình bày.

Vương Y Bối nắm chặt điện thoại trong tay, mím môi không lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp của anh từ bên kia truyền tới: “Sao thế? Sao im lặng?”

Nghe thấy câu hỏi của anh, cô lại cảm thấy mình thật sự chỉ biết khiến người khác thất vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không muốn anh biết mình khóc nên phải bặm chặt môi để không phát ra tiếng nức nở. Nhưng chỉ cần nghe thấy nhịp hô hấp của cô, Trần Tử Hàn đã biết cô đang khóc, anh cau mày: “Đừng khóc, đừng khóc!”

http://luv-ebook.com/forums/index.php

Anh nói vậy lại càng kích động cô khóc lớn tiếng hơn, nếu vừa rồi còn muốn giấu anh thì bây giờ lại muốn được khóc thỏa thích một trận bằng hết thì thôi.

Trong lòng Trần Tử Hàn thật sự khó chịu, muốn nói gì đó khuyên nhủ cô nhưng đúng lúc đó điện thoại lại bị sập nguồn vì hết pin. Anh cắn răng, tưởng tượng tới bộ dạng nức nở của cô, tim đau tựa như có mũi kim đâm vào.

Anh bỏ điện thoại xuống chạy ra khỏi nhà, mặc cho Tôn Thục Mẫn đứng đằng sau gọi lại.

Căn hộ nhà anh nằm trên tầng 5, anh cứ như vậy vội vã chạy xuống, chưa bao giờ anh cuống quýt đến thế. Chỉ đơn giản là vì anh muốn ở bên cô lúc này, muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô: Không học chung trường đại học cũng không sao, lúc nào rãnh rỗi nhất định anh sẽ tới tìm cô, anh tình nguyện giao toàn bộ thời gian của mình cho cô.

Trần Tử Hàn thuộc nằm lòng địa chỉ nhà Vương Y Bối, anh bắt taxi tới nhà ga rồi mua vé. Hiện tại trong đầu anh chẳng kịp nghĩ bất cứ gì khác ngoại trừ hình ảnh khuôn mặt đẫm lệ của cô. Ngồi trên taxi, anh bồn chồn chỉ muốn xe chạy nhanh thêm một chút, một chút nữa…

Nhà cô nằm cách đường quốc lộ không xa lắm, cô từng nói với anh trước cửa nhà cô có hai cây quế, bên cạnh còn có một cây hoa dành dành, những lúc tâm trạng tốt, cô thường lấy nụ hoa mang về trường học, cắm vào bình nước và chờ đợi chúng nở ra.

Vừa xuống xe, Trần Tử Hàn đi dọc theo con đường nhỏ, vừa đi vừa lễ phép hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà cô. Nhưng anh có phần do dự, không biết cô có nhả hay không, anh lấy thân phận gì để vào nhà cô?

Anh đưa tay vào lần mò túi áo rồi đến túi quần, bấy giờ mới nhớ ra mình đã vứt cái di động hết pin trên giường. Anh đứng trong sân trước nhà cô, hít sâu, dáng vẻ do dự, hàng lông mày nhíu lại.

Căn nhà mang hơi thở xưa cũ, không phải kiểu cũ kĩ cổ kính nhưng gạch xây nhà khác đặc biệt, kiểu tự nung rất nhiều năm trước đây, tường sơn màu lam nhạt, nhìn qua không thấy bắt mắt nhưng lại khiến người ta không kìm được lòng mà cảm thấy ấm áp. Trên ban công bày mấy chậu xương rồng bà và mấy giỏ lan.

Trần Tử Hàn mỉm cười, đúng là rất hợp với tính cách của cô, mấy loại cây này không cần tốn công chăm sóc vẫn có thể sinh tồn được.

Điều ngoài ý muốn chính là, tuy không thấy bóng dáng Vương Y Bối đâu nhưng Trần Tử Hàn lại gặp một người khác, cùng người đó nói rất nhiều chuyện.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới ngày hôm ấy, anh vẫn hoàn toàn mơ hồ không rõ vấn đề nằm ở đâu nhưng mọi thứ vẫn còn mới mẻ vẹn nguyên trong kí ức của anh.

Cuộc sống không có đúng sai, quan trọng là bạn đã lựa chọn cách sống ra sao mà thôi.

Khi được Phương Di Vi gọi lại, Trần Tử Hàn rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao bà biết mình nhưng vẫn đi theo bà tới một nơi vắng người để nói chuyện.

“Cô Phương, hôm nay cháu tới là vì…”

Phương Di Vi cắt ngang: “Lần này cháu thi chắc tốt lắm phải không? Cô từng nghe giáo viên chủ nhiệm lớp Bối Bối nhắc tới cháu, khen cháu thông minh hiếu học, lại rất nỗ lực, bọn trẻ bây giờ ít người được như cháu lắm.”

Trần Tử Hàn lặng im nghe, cảm giác Phương Di Vi có chuyện muốn nói với mình.

Phương Di Vi nhìn chàng trai đậm vẻ thư sinh trước mặt: “Bối Bối thi không tốt”.

“Cháu biết”.

“Thế cháu còn có ý định tiếp tục với nó không?”

Trần Tử Hàn tròn mắt ngạc nhiên, một lúc sau mới định thần lại: “Học hành và những chuyện khác không liên quan tới nhau, dù chúng cháu không học cùng trường cũng không ảnh hưởng gì cả.”

“Khác trường, khác môi trường sống, quan hệ xã hội không giống, thậm chí suy nghĩ cũng bất đồng.” Phương Di Vi thờ ơ nói, ánh mắt thản nhiên: “Cháu vẫn cho là không có ảnh hưởng gì sao?”

“Cô Phương, cháu không hiểu ý cô.”

“Giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, chưa trải qua khó khăn gì, ngày nào cũng sống vô tư vui vẻ, cho nên sẽ không cãi nhau. Nhưng khi sống trong một môi trường khác rộng hơn, cháu liệu còn có thể kiên định như thế được không? Học đại học gặp được nhiều người như thế cháu có dám cam đoan sẽ không rung động trước người mới? Cháu có thể đảm bảo chỉ tốt với một mình Bối Bối, nguyện từ bỏ những cơ hội tốt vì nó hay không? Chính bản thân cháu cũng hiểu rõ, Bối Bối không có năng lực gì đặc biệt.”

Trần Tử Hàn mím môi: “Cháu không thể đảm bảo sau này, nhưng ít ra cháu có thể đảm bảo hiện tại cháu rất kiên định.”

“Không có một người mẹ nào lại muốn nghe câu “chỉ có thể đảm bảo hiện tại” được, hai đứa không hợp nhau đâu, cô hy vọng cháu rời xa Bối Bối.”

“Cô…”

“Cháu đừng nói gì nữa, cháu học giỏi, tương lai sáng sủa, có thể đỗ một trường đại học tốt, thậm chí có thể đi du học. Nhưng Bối Bối nhà cô không có khả năng ấy, hai đứa sớm muộn gì rồi cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn, thà rằng bây giờ chia tay luôn, cô không muốn thấy nó sau này thêm đau khổ.”

“Nhưng bây giờ làm vậy Bối Bối cũng sẽ đau khổ.”

“Sẽ ít hơn là để tận sau này. Vết thương khi còn trẻ sẽ mau lành hơn.”

“Cô nói như thế có phần hơi…”

“Vậy cháu có sẵn sàng vì Bối Bối mà vào học một trường đại học bình thường không?” Phương Di Vi nhìn chằm chằm chàng trai trẻ trước mặt, Trần Tử Hàn chỉ biết lặng im.

Đó là vấn đề rất thực tế, anh chưa bao giờ cho rằng chuyện tình cảm giữa mình và Y Bối lại có mâu thuẫn với việc học đại học.

Học tập là tương lai của anh, là con đường mà anh đã lựa chọn cho mình, còn Y Bối, cô là một “sự cố bất ngờ” xuất hiện trong cuộc đời của anh. Anh đã thích “sự cố” ấy mất rồi, khao khát muốn biến nó từ một điều bất thường trở thành lẽ dĩ nhiên.

Vậy mà hiện tại, đột nhiên có người nói với anh, sự cố kia xung khắc với cuộc sống của anh, bắt anh phải lựa chọn một trong hai.

Anh lắc đầu: “Cháu không làm được!”

“Vậy thì mong cháu rời khỏi nó!”

“Cô!”

“Mong cháu đừng tới quấy rầy Bối Bối nữa, cháu sẽ có cuộc sống của riêng cháu, Bối Bối cũng sẽ có cuộc sống của nó, cô không hy vọng cháu làm ảnh hưởng tới nó. Nếu cháu thật sự muốn tốt cho nó thì hãy rời xa nó! Hiện tại cô đang liên hệ với một trường cấp ba cho nó đi học lại, cô không muốn vì chuyện tình cảm với cháu mà việc học tập của nó bị ảnh hưởng. Hơn nữa, nếu cháu cho rằng tình cảm của mình có thể chống lại được thử thách thì hãy đợi một năm, sau khi đối mặt với những mê hoặc ở đại học, nếu cháu vẫn còn kiên định nói thích con gái cô, thì lúc ấy hãy liên lạc với nó.”

Trần Tử Hàn cắn chặt môi: “Vâng, nếu như lúc ấy chúng cháu vẫn ở bên nhau, mong cô đừng ngăn cản!”

Phương Di Vi gật đầu: “Một năm tới cháu cũng đừng liên lạc với nó. Bởi vì lời hứa hẹn hiện giờ của cháu chẳng có ý nghĩ gì hết, cháu căn bản không thể cho nó bất cứ thứ gì”.

Trần Tử Hàn lần này không đáp, lặng lẽ rời khỏi đó.

Anh lững thững bước đi, đột nhiên nhận ra, bản thân ở bên Vương Y Bối dường như đã bị trầm mê vào thế giới của cô mà không đủ tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ khi rời khỏi cô rồi, bao nhiêu vấn đề thực tế mới nhảy ra trước mắt anh. Xung quanh rất nhiều người đều nói anh và cô không hợp nhau, anh một mực làm ngơ, hoàn toàn không biết hai người rốt cuộc có điềm nào không hợp nhau.

Nhưng vừa rồi lúc nói câu “cháu không làm được”, anh mới phát hiện hóa ra bản thân mình rất thực tế.

Anh sẵn sàng từ bỏ kì thi cuối năm lớp mười một kia để được học cùng lớp với cô, chẳng qua một phần cũng là vì cuộc thi đó chẳng mấy quan trọng, không ảnh hưởng quá nhiều tới việc học tập của anh. Nếu bảo anh cũng tùy hứng như thế trong kì thi đại học, anh khẳng định sẽ không làm được.

Hóa ra, anh đã vô tình tự đưa ra cho bản thân nhiều lựa chọn như thế. Nhưng anh không nghĩ mình đã chọn sai. Chỉ một năm mà thôi, anh không tin những cám dỗ bên ngoài lại có sức mạnh lớn đến thế. Một năm, nhất định sẽ trôi qua nhanh thôi.

Anh tin chắc như vậy.

Dù rất lâu về sau, mỗi khi nhớ tới chuyện này anh đều cảm thấy rất buồn cười, nhưng đó là suy nghĩ thật lòng nhất của anh lúc ấy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...