Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 57: Nam chính (4)


Chương trước Chương tiếp

*nội dung phần này 18+ đề nghị cân nhắc khi đọc -.- nhiều người nghĩ sẽ không phù hợp với truyện nhưng đó lại là cách viết của tác giả điên cuồn này:v thật ngại quá*

Phúc nhìn Tú một lúc. Giấc mộng thức ăn quá hấp dẫn làm Tú vẫn chưa muốn quay về hiện thực có điều xấu đang rình rập. Chợt chân của Phúc chạm vào chân Tú. Vì cả hai vẫn đang mặc khăn tắm nên rất rất nhạy cảm. Tú bừng tỉnh, trước mắt liền là khuôn mặt gian trá xảo huyệt của Phúc. Tú ngại ngùng, chớp chớp mắt liên tục, e dè lên tiếng.

- C....Cậu...đi.....định...l...la....làm....làm gì?

Phúc nhếch môi hắc ám, giọng trầm trầm.

- Tôi nghĩ cho đến bây giờ nhiều người vẫn không tin tôi là nam chính.

- C...cậu....n..nói...gi....gì...ng....nghe....nghe....kh....không....hiểu gì hết!

Cả chớp mắt Phúc cũng phải làm theo cách quyến rũ, Tú bất giác nuốt nước bọt.

- Tôi nói họ bảo tôi không phải nam chính. Tôi không phải người dẫn dắt câu chuyện.

Càng nghe lại càng không hiểu Phúc đang nói cái quái quỷ gì, Tú trấn an, bình tĩnh nói chuyện.

- Cậu đang nhảm gì vậy? Thật sự tôi chẳng hiểu gì hết? Nam chính? Chuyện? Chuyện gì?

Phúc vẫn hé nụ cười nham hiểm.

- Nếu đã không nghĩ tôi là nam chính trong câu chuyện này thì tôi xin đổi thể loại thành nam phụ. Được chứ?

Tú thật sự hết cách với con người này. Bỗng dưng khoảng cách giữa hai ánh mắt gần hơn. Tâm trạng Tú lại bắt đầu rối bời. Gì đây? Gì đây? Tình hình gì đây? Không phải sẽ hôn đấy chứ? Tú lại ngại ngùng liên tục chớp mắt, có chút đề phòng thu người lại, ép người vào ghế. Phúc lấn tới, bờ môi anh đang thật sự hướng đến cô.

Tôi phải cho mọi người thấy, tôi mới là nam chính.

Chạm rồi! Mí mắt chợt giật mạnh. Cậu ta đang...đang thật sự...hôn mình sao? Phúc nhanh chóng chìm đắm vào nụ hôn, Tú vẫn đang phân tích tình hình. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau. Sức hút đó làm Tú cũng nhanh chóng đuổi đi tất cả suy nghĩ. Dần dần sự phối hợp ăn ý hơn, không có một lực chống cự nào nữa. Độ sâu của nụ hôn này càng lúc càng tăng lên.

Phúc luồng tay xuống phía dưới eo Tú, ôm xiết lấy cô, hơi dùng sức vào đôi môi, tấn công nhằm muốn tăng sức hút hơn nữa. Tú cuống vào sức hút này một lần và tự dưng lại không muốn dừng lại.

Không biết là từ khi nào, ham muốn này lại dâng trào mãnh liệt đến như vậy trong người Phúc. Có lẽ anh đã thích Tú từ trước, khá lâu, để hiểu con người ngốc nghếch ấy. Bây giờ, với nụ hôn này, anh sẽ gián tiếp thổ lộ tình cảm của mình cho Tú biết "Anh yêu cô".

Anh muốn chiếm hữu cô đến nhường nào, muốn ở bên cô đến mức nào, và bảo vệ cô ra sao. Lần này! Lần này anh sẽ cho cô biết tất cả. Bàn tay nhỏ nhắn nằm bất động đã từ từ sờ soạt, ôm lấy thân hình to lớn kia. Thứ cảm giác hiện tại thật khó tả. Giống như yêu lắm nhưng lại không muốn thừa nhận, cho đến khi lộ quá rõ thì mới gật đầu ưng thuận. Đã trốn kĩ nhưng cuối cùng cũng bị bắt.

Không gian chìm đắm vào sự im lặng. Trong khoảng không này chỉ khe khẽ vang lên một vài tiếng động. Cặp đôi đang ngồi trao nhau nụ hôn nồng thắm, không gian thời gian dường như chìm vào quên lãng. Có hay không cái thứ gọi là tình yêu bất diệt? Không còn quan trọng...

Càng sâu lại càng không muốn dứt ra. Phúc ôm lấy Tú, đổi tư thế, nằm dài trên chiếc ghế chật hẹp này. Lúc vừa nằm xuống có hơi bất ngờ, Tú chợt tỉnh táo lại. Vừa mở mắt lại cuống vào ánh mắt sâu thẳm kia, và đôi môi lại tìm đến nhau.

Như thế nào? Đã yêu như thế nào?

Từ bao giờ? Đã yêu từ bao giờ?

Bụng đang đói, lại cùng Phúc ra sức chiếm hữu lấy nhau, hòa huyện vào nhau thật đúng là kiệt sức. Đôi môi Tú yếu dần, chỉ còn Phúc vẫn ra sức chủ động. Tiếng gõ cửa phòng của nhân viên là chuông báo hồi kết của nụ hôn này.

END CHAP

Góc trò chuyện: Thật ra Kiin nghĩ là nên mở cuộc bầu chọn nam chính vì quá lan man nhưng mà viết một quyển truyện chắc chắn là đã định sẵn nam chính, nữ chính. Đến nay cũng rõ rồi chứ nhỉ?:v là truyện thể loại nam phụ (Phúc đã nói):v đùa thôi


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...