Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!
Chương 11
Giọng nói không quá to mà không quá nhỏ đủ để Jenny, Emily và Mary nghe thấy.
- Không biết cô ta định giở trò gì nhỉ?_Jenny
- Bạn không cần lo đâu, có tụi mình ở đây rồi, Jenny à._Emily
- Phải đó._Mary
- Hey. Sao xuống ăn trưa mà không rủ thế?_Một giọng nam từ phía sau Mary
Nghe thấy cả ba cùng quay lại. Trước mặt họ là ba anh chàng cực đẹp trai, là hotboy của trường. Với Jenny, cô chỉ quen một người trong ba người đó thôi. Còn Emily và Mary thì quá thân thuộc với ba khuôn mặt này rồi.
- Có chân thì tự xuống sao phải rủ._Mary
- Cậu..._Jenny đang định nói gì đó thì bị Kelvin chặn họng.
- Đây là trường học._Kelvin
Câu nói ngắn gọn cũng đủ để Jenny hiểu Kelvin muốn cô đổi cách xưng hô. Nhưng sao anh lại làm vậy nhỉ? Đơn giản chỉ là anh không muốn cho người trong trường này biết cô là ôsin của anh. Anh biết sự ghẻ lạnh của những người kia đối với cô. Anh không muốn cô gặp thêm rắc rối. Mà cũng chẳng biết từ bao giờ anh đã âm thầm theo dõi cô như vậy?
- Hai người quen nhau à?_Emily nhìn Kelvin và Jenny
Jenny khẽ gật đầu còn Kelvin chẳng nói gì. Anh vẫn vậy, dù ở đâu anh cũng để khuôn mặt lạnh lùng.
- Ngồi xuống đi, đứng không biết mỏi chên à._Mary
- Đã cho ngồi đâu mà ngồi._Một người con trai
- Thì bây giờ ngồi xuống đi. Mà sao hôm nay ngoan thế?_Jenny
- Hỳ. Thế trong mắt vợ chồng hư lắm à?_Vẫn là người con trai đó
- À, đây là Jenny bạn của tụi em, hai anh làm quen đi._Emily
Emily cắt ngang cuộc đối thoại giữa Mary và người con trai đó là vì không muốn ồn ào thôi. Emily hiểu rõ mà, một năm nay rồi hai người nàyluôn đấu khẩu ở mọi lúc mọi nơi.
- Chào Jenny, anh là Ken, chồng chưa cưới của Marry, tụi anh mới đính hôn được cách đây một năm._Ken
- Ùm, chào anh. Còn anh ..._Jenny đang nó dở thì anh chàng còn lại lên tiếng.
- Anh là Henry._Henry
- Được rồi ngồi xuống ăn đi._Emily
Sáu người vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ. Chỉ riêng Kelvin là ít nói hơn một xíu, lâu lâu chỉ cười nhẹ một cái. Bàn ăn của sáu người hiện đang là trung tâm của rất nhiều con mắt. Ba anh chàng hotboy, hai cô gái hotgirl, một cô vịt ghẻ ngồi cùng bàn ăn là vấn đề bàn tán của học sinh trường. Ăn xong cả ba cô nàng đứng dậy đi, cho dù ba anh chàng có hỏi thế nào cũng không biết được ba nàng đi đâu. Bất lực ba anh chàng chuyển chủ đề khác mặc kệ ba nàng đi đâu.
* Tại sân sau trường
Jenny, Emily và Mary ra đến sân sau nhưng không thấy ai cả. Jenny có vẻ đang rất sợ. Ngược lại với Jenny, Emily và Mary rất bình tĩnh. Và rồi Mary nghe được tiếng bước chân ở đằng sau liền ra hiệu cho Emily. Dù bước chân rất nhẹ nhàng nhưng Mary vẫn nghe và định hướng được. Emily nói nhỏ với Jenny cái gì đó. "1...2...3" Emily đếm đến ba Jenny chạy lên phía trước 5 bước, Mary và Emily bật nhảy xoay ra phía sau, chân đạp vào ngực của hai kẻ định đánh lén. Cú đạp mạnh và bất ngờ khiến hai tên kia ngã lăn ra đất. Sau khi hai tên đó ngã từ phía sau khoảng 50 người cầm gậy tiến đến phía Mary và Emily. 50 người cũng không phải ít nhưng với Mary và Emily là bình thường. Emily 12 tuổi thành thạo Karate và Taekwondo, còn Mary 10 tuổi đã thành thạo Karate, Judo, Aikido, Taekwondo và kĩ thuật phi tiêu rất chuẩn. Vậy nên đánh bại tụi này là chuyện nhỏ với hai người. Một lúc sau cả đám kia nằm la liệt dưới đất. Jenny mặt tái xanh khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Ở phía sau bức tường kia một cô gái đang run rẩy sợ hãi, một dấu hỏi chấm to đùng hiện ra trong đầu cô ta. Thực ra hai người kia là ai mà ghê vậy? Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mà chẳng có câu trả lời.