Nhưng Giang Tu Nhân cũng không có khó xử cô ấy, hắn nói với Trác Quân: “Là Giang Tu Nhân tôi kế không bằng cô, cô có thể cầm tiền của tôi đi trợ cấp cho tiểu bạch kiểm của cô cũng là bản lãnh của cô. Xem ra lá gan của cô khi đó thật lão luyện.” Giang Tu Nhân tự giễu.
Trác Quân mặt xám xịt, xám xịt , đừng nói là cứu cô, Giang Tu Nhân không giẫm cô một cước đã rất tốt.
Giang Tu Nhân lần nữa mang Lâm Miểu đến huyện đào viên đã là chuyện hai tháng sau đó. Lâm Miểu nhìn xem cái biển hoa xinh đẹp này, cảm thán thiên nhiên thật quỷ phủ thần công (điêu luyện sắc sảo). Vào năm trước, chính mình vẫn chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng bây giờ đã gả làm vợ người ta. Nếu như không phải có lần trước mà ngoài ý muốn, hiện tại cũng đã làm mẹ trẻ tuổi.