Lâm Miểu trợn mắt một cái: “Các người liền cái hình dạng này, còn dám ở sau lưng tôi sung cây su hào (làm ra vẻ). Tôi thật sự là phục các người. Tôi cảnh cáo cô, không cần phải vào buổi tối gọi cho chồng tôi nói là công tác điện thoại, cũng không cần ý vị cường điệu cô mặc đồ ngủ như thế nào, gợi cảm như thế nào. Lại càng không được mời anh ấy đi đến nhà của cô thảo luận công tác, hoặc là muốn chồng tôi đến nhà của cô giúp cô bắt con gián.”
Lâm Miểu vừa dứt lời, người chung quanh một hồi chợt cười: “Giang lão nhị, cậu chính là tai họa!” Giang Tu Nhân ngược lại cười híp mắt nhìn vợ của mình, tuyệt không tức giận.
Nhiêu Anh Tán không nghĩ tới Giang đại đem lời nói của bọn họ đều nói cho Lâm Miểu. Lâm Miểu nhìn Nhiêu Anh Tán xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đủ mọi màu sắc, thản nhiên cười: “Mỹ nữ, tôi liền không đả kích cô. Cô mỗi lần gọi điện thoại cho chồng tôi anh ấy luôn mở ra nói, hơn nữa có một lần cả nhà chúng ta đang xem TV, công công tôi cũng nghe đến. Hơn nữa nghiêm khắc giáo huấn con của ông cả đêm.”
Triệu Cương bực bội bỏ tay Địch Hà ra, hắn hiểu được, Lâm Miểu đã bắt đầu biết ghen, thì ra là nàng đã thích Giang Tu Nhân. . . . . . Chính hắn ngồi ở trước quầy bar, cố gắng rót cho mình vài chén rượu. Lâm Miểu đều nghiêm khắc nhìn, nàng biết rõ, nàng không qua, chính là giúp Triệu Cương đại ân.