Giang Tu Nhân lại cười to một hồi: “Triệu Cương, như thế nào, lần này đổi khẩu vị?”
Triệu Cương giơ cái cái chìa khóa cài kia, cười lộ ra một hàm răng trắng: “Giang lão nhị, tôi tức chết anh! Hiện tại tôi tùy tiện đổi khẩu vị, nếu như là anh, hắc hắc, Lâm Miểu sẽ bẽ gãy cổ của anh.” Rất rõ ràng, Giang Tu Nhân bị tên Triệu Cương này tức giận hành động để trấn trụ . Lâm Miểu biết rõ là Triệu Cương cố ý , nàng vui vẻ cười: “Hai người các anh đấu có ý tứ như vậy sao? Muốn tôi nói liền mặc kệ lên một cuộc súng thật đạn thật, để cho tiểu nữ tử tôi cũng mở mang mắt.”
Triệu Cương cùng Giang Tu Nhân trăm miệng một lời nói: “Nghĩ khá lắm!”
Lâm Miểu: “. . . . . . . . . . . . Tôi rốt cục hiểu được quan hệ mật thiết nhất của hai người các anh ‘ anh em bà con ’ .”
Triệu Cương cùng Giang Tu Nhân: “. . . . . . . . . . . .”
Địch Hà cuối cùng cũng biết cô bé này là ai. Nguyên lai nàng chính là vợ của Giang Đại, gọi Lâm Miểu . Nàng thập phần nhu thuận rời đi, ngồi vào trên xe đi.
Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu, Lâm Miểu cười hì hì: “Cái con mèo nhỏ này tóm lại so ra là rất ngoan.”
Triệu Cương bĩu môi: ” kia hiện tại cũng rất ngoan.”
Lâm Miểu hiểu rõ nói: “Đúng, có cạnh tranh mới có thể có tiến bộ.” Nói xong, nàng sờ sờ mặt Triệu Cương. Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào cười ha ha, ngược lại là Triệu Cương nhảy dựng lên: “Các người đây là gian phu dâm phụ, thật sự là xem không được.”
Trong thang máy, Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu: ” Miểu Miểu của anh, cám ơn em.” Lâm Miểu nắm bắt khuôn mặt tuấn tú của Giang Tu Nhân: “Em là vợ của anh!”
Ôn Tòng Văn tiếp nhận cái tiêu đề lập thể kia, hắn không nghĩ tới sự tình đã xử lý xong rồi, Lâm Miểu còn có thể nghĩ đến cái này. Hắn biết rõ, cái đó tuy nhỏ, nhưng lại một mảnh tâm ý của Lâm Miểu.