Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em
Chương 23: Trong đắng có ngọt
Nó ngồi trên một chiếc giường trong phòng nghịch gì đó, anh thấy nó không nói gì nên buồn buồn tiến về chiếc giường còn lại. anh thề sau này sẽ không bao giờ cho khách sạn của mình làm ăn kiểu này nữa, ghét.
Anh có thể ngủ chung với em không?- nó ngại ngùng nhỏ giọng khi thấy anh định bước ra chiếc giường còn lại. dù nói nhỏ thì anh cũng nghe thấy, anh không biết nên vui hay lo lắng nữa. đây là lần đầu tiên nó chủ động bảo anh ngủ cùng nó, anh lặng người trước đề nghị của nó nhưng nghĩ lại thì nó hay đùa anh lắm biết đâu anh bị hớ thì sao.
Anh quay lại nhìn nó với anh mắt nghi ngờ và khó hiểu xen một chút vui mừng. nó đang nhìn anh bất chợt nhìn thấy ánh mắt anh thì cúi xuống đỏ mặt
- nếu anh không muốn thì..- nó ngượng ngùng
- ai bảo anh không muốn - anh vội vàng chạy đến bên giường nó như kiểu sợ ai đế chiếm mất khiến nó bật cười, tội gì mà anh lại từ chối cơ chứ
- sao em lại làm vậy?- anh tò mò
- thì anh cũng muốn vậy mà phải không?- nó nhìn anh
- nhưng em đâu có thích vậy:- anh nói
- em đâu có bảo là không thích?- nó không nhìn anh nói.
- Em quả là thú vị đó, vợ à?- thật tình thì anh cũng ít khi đoán được những gì nó nghĩ, ngay cả trong thời khắc này.
Anh ôm nó vào lòng hôn một cái lên mái tóc dài của nó thật nhẹ nhàng.
- em không còn trẻ con nữa phải không anh?- nó thì thầm
- sao em lại hỏi vậy?- anh ngạc nhiên, từ trước đến giờ nó có nhận mình là trẻ con bao giờ đâu.
- Anh cứ trả lời em đi- nó giục anh
- Để anh xem- anh vờ trầm ngâm suy nghĩ, nó im lặng đợi anh trả lời.
- Nếu kết hôn rồi thì không gọi là trẻ con nữa đâu- anh nói thế nhưng lại xoa đầu nó như thể nó là trẻ con ấy.
- Vậy em có thể làm vợ anh rồi đúng không?- nó hơi nhích người dậy hôn vào môi anh, tim hơi run. Trong thời khắc ấy anh lại một lần nữa ngạc nhiên trước hành động của nó, anh có thể cảm nhận được nó bây giờ tuy nó đang hôn anh nhưng nó cũng run lắm chứ. anh ngồi dậy hai tay đặt lên vai nhấc nó ngồi dậy.
- Vợ anh bạo thật đấy, nhưng em vẫn còn trẻ con lắm- anh cười. Không phải anh không muốn nhưng tại sao hôm nay anh lại nói với nó vậy nhỉ, phải chăng anh muốn nó trải qua quãng thời gian đi học bình thường như những người khác
- Chẳng phải anh bảo kết hôn rồi thì không còn là trẻ con nữa ư?- nó nhìn anh
- Đúng vậy, nhưng …- anh cũng không thể giải thích được
- Chẳng lẽ anh không còn yêu em- nó nhìn anh mắt ươn ướt như sắp khóc
- Anh làm gì yêu ai ngoài em chứ, anh chỉ sợ sẽ làm em sợ thôi- anh không khỏi lúng túng trước thái độ của nó
- Vậy thì hãy để em làm vợ của anh đi- nó lại chủ đông hôn lên môi anh.
Lần này anh không từ chối nữa, anh nhiệt tình đáp lại nó. Trong bóng tối huyền ảo, Anh và nó trải qua một đêm nồng thắm.
Nó muốn trao cho anh toàn bộ tình yêu, trái tim và thể xác của mình trước khi xa anh bởi anh là người nó yêu nhất. nó muốn nó sẽ trở thành người phụ nữ của anh, chỉ trong một thời gian ngắn thôi cũng được.
Sáng hôm sau nó dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đạc rồi tới bên giường hét lớn
- chồng à! Mau dậy thôi- nó không muốn cái không khí ngày hôm qua làm cho hai người ngại ngùng nên chủ động phá tan không khí trước
- sao em dậy sớm thế?- anh chưa tỉnh ngủ hẳn hỏi nó.
- Tất nhiên là đi chơi rồi, sao có thể lãng phí thời gian được cơ chứ- nó nói
- Cho anh ngủ thêm chút đi- anh nói với cái giọng ngái ngủ
- Nếu anh muốn bị phạt- nó nghiêm giọng
- Vâng thưa phu nhân, chồng sẽ có mặt trong 5 phút nữa- anh nghe thấy phạt thì nhanh chóng dậy tỉnh táo vô cùng ( vừa nãy anh chỉ muốn trọc nó thôi nên nó thừa biết)
- Anh biến thái, mau mặc đồ vào- cô hét lên khi thấy anh
- Chúng ta có gì mà phải ngại nữa chứ- anh cười gian rồi chạy vội vào phòng tắm,
Giờ nghĩ lại thì không biết tại sao tối qua nó lại to gan đến thế, nó thấy mình đúng là điên mà nhưng chắc là nó không hối hận. tình yêu của anh và nó cuối cùng cũng có một chút vị ngọt dù cho nó đang trong hoàn cảnh đắng cay này.
Hôm nay nó và anh đến đền imado jinja cầu duyên, anh thành tâm cầu cho anh và nó sẽ hạnh phúc còn nó thì thì không cầu cho mình mà chỉ cầu cho anh hạnh phúc thôi.
Sau khi cầu duyên xong, nó và anh lại đến công viên giải trí. Lần này, sau khi chơi chán các trò chơi, nó rủ anh chơi tàu lượn một lần nữa.
- em không nhớ lần trước mình bị sao ư?- anh ngạc nhiên nhìn nó
- lần này em không sợ nữa vì đã có anh nắm tay em rồi- nó cười tươi giơ bàn tay phải của mình lên như để làm minh chứng
Tự nhiên anh thấy sao ấm lòng thế. Nó có thể tin tưởng tựa vào anh. Nó coi anh là chỗ dựa vững chắc cho nó, anh vui vì cuối cùng nó cũng chủ động lấy anh làm chỗ dựa. anh mỉm cười cùng nó lên chơi trò đó một lần nữa. tay anh nắm chặt lấy tay nó, nó yên tâm không la hét, nó muốn tạo thêm 1 kỉ niệm nữa cho anh. Anh và nó còn đi xem pháo hoa và mua rất nhiều đồ nữa.kết thúc hai ngày vui chơi, nó và anh phải trở về thôi. Đã đến lúc nó đưa ra quyết định của mình.