Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Quan sát bố của cô bé một chút, trên người là một bộ quần áo thoải mái thường ngày, vác một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp với ống kính dài như một khẩu pháo, hơi nheo mắt lại, chăm chú chụp ảnh, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mũ áo chỉnh tề của một chính khách trước đây trong con mắt Chu Lạc, ngược lại, giống với một tay săn ảnh si mê cảnh đẹp, con người anh ta cũng trở nên trẻ trung và có sức sống hơn nhiều.

Dường như cảm nhận được Chu Lạc đang nhìn mình, Lịch Chủy quay nhìn cô mỉm cười, hồi mâu nhất tiếu bách mi sinh[2], không biết vì sao gần đây Chu Lạc hay đọc thơ cổ và lại nghĩ đến câu này, lập tức hai má ửng hồng, nghĩ đến việc nếu để Lịch Chủy biết mình hình dung anh ta như vậy, cô không thể không cảm thấy bối rối.

[2] Một câu thơ cổ ví nụ cười đẹp như nụ cười của Dương Quý Phi

Đúng lúc đó, tiếng máy bộ đàm của tài xế bỗng vang lên giữa những chiếc xe này bất cứ lúc nào cũng có mối liên hệ mật thiết, nếu một xe nào đó phát hiện ra điều gì thú vị lập tức sẽ thông báo ngay cho các xe khác để tất cả cùng được chia sẻ.

Lúc này có người đã phát hiện ra báo châu Phi ở cách đó không xa, liền phát tín hiệu mời mọi người. Lịch Chủy hỏi con gái: “Châu Châu, con có sợ báo không?”.

Châu Châu mở to mắt nhìn bố, lại nhìn Chu Lạc, chu môi lên nói: “Có bố và chị Chu Lạc đi cùng, con không sợ!”. Giọng điệu rất hùng hồn.

Lịch Chủy véo má cô bé, bật cười sảng khoái, rồi bảo lái xe rời xa khu vực mà ngựa vằn, linh dương, hươu cao cổ đang sinh sống, tới gần những bụi cây nơi có người vừa nhìn thấy loài báo.

Một con, lại một con, cách mấy chục mét lại có thêm một con, lại một con nữa… Ở đây, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy sư tử và báo, huống hồ là một gia đình nhà báo gồm có bốn con. Mọi người trên xe, bao gồm cả lái xe đều rất phấn khích.

Trong gia đình nhà báo đó, có một chú báo nhỏ chưa trưởng thành, chú mở to đôi mắt ngây thơ, theo sau báo mẹ quay nhìn bốn phía quan sát xung quanh. Quan sát, quan sát, chú báo nhỏ dần dần rời xa báo mẹ, rón rén đi đến khu vực có đám ngựa vằn, ngó nghiêng len lén nhìn trộm.

Những con báo trưởng thành không hề để ý tới việc tách rời bầy đàn của báo con, đều không quan tâm tới nó. Sau đó dường như chỉ trong nháy mắt, báo con tấn công một chú ngựa vằn nhỏ, chú ngựa vằn nhỏ bị kinh động đó gắng hết sức bỏ chạy, chạy vào bên trong bầy ngựa vằn.

Thấy báo con đã chạy rất xa, mấy con báo trưởng thành lại chẳng có chút động đậy, đồng thời cũng chẳng có ý giúp đỡ, dường như cũng không có ý định gọi báo con trở về. Trong lúc đó, ngựa vằn bố và ngựa vằn mẹ đã nhanh chóng lao ra giúp ngựa vằn con chống trả lại chú báo nhỏ.

Chú báo nhỏ vờn mồi, tấn công một hồi, mấy con báo trưởng thành vẫn không có ý định giúp đỡ, chỉ chậm rãi bước lại gần, dẫn báo con rời xa hiện trường.

Tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra trong thời gian khoảng mấy chục giây, nhưng mọi người lại cảm thấy kinh động giống như đang xem một đoạn phim. Sau đó người lái xe nói một tràng bằng tiếng địa phương, còn lắc đầu thở dài đầy nuối tiếc. Chu Lạc nghĩ rằng anh ta đang tiếc thay cho chú báo nhỏ, con người thật tàn nhẫn, lẽ nào con ngựa nhỏ phải bị bắt rồi nhai sống thì họ mới hài lòng hay sao?

“Anh ta nói, từ bây giờ trở đi, chú báo con kia sẽ không bỏ qua cho ngựa vằn nữa rồi.” Lịch Chủy dường như cảm nhận được vẻ không hài lòng của Chu Lạc, nên giải thích cho cô.

Hiểu nhầm được giải tỏa, Chu Lạc vẫn cảm thấy run rẩy, nhìn chú ngựa vằn con vừa bị kinh hãi vẫn bám chặt lấy mẹ kia, cảm giác buồn rầu thể hiện trong lời nói, thầm cầu mong ngựa vằn mẹ có thể bảo vệ chú được an toàn.

“Bố ơi, vì sao báo con không chịu bỏ qua cho ngựa con hả bố, chúng có thể làm bạn với nhau không được hay sao?” Giọng nói trong trẻo ngây thơ của Châu Châu vang lên, mọi người đều yên lặng, không ai nỡ giải thích với cô bé về quy luật tự nhiên mạnh được yếu thua ấy.

“Bởi vì báo con mạnh hơn ngựa con, nếu ngựa vằn lớn lên, trở nên khỏe mạnh hơn, lúc ấy báo con sẽ không dám bắt nạt nó nữa.” Lịch Chủy đắn đó một lát mới mở lời giải thích cho cô bé.

“Con biết rồi, giống như Minh Minh hiện tại đang khỏe hơn con, nên mới bắt nạt con, nếu ngày nào đó con giống như bố, mà không, lợi hại như chị Chu Lạc, thì sẽ không sợ Minh Minh nữa!” Châu Châu thật thông minh, cô bé có thể liên tưởng một cách nhanh chóng.

Lịch Chủy xoa đầu cô bé, chỉ mỉm cười, gầu đầu không nói gì. Chu Lạc ở bên cạnh nhìn thấy bố con họ như vậy, bất giác cảm thấy sống mũi cay cay.

Ông trời thật không công bằng, vì sao hồi đó khi cô bị bắt nạt, không ai nói cho cô biết cần phải mạnh mẽ hơn? Cũng chỉ là một học giả, đâu có lợi hại gì, ngay cả số phận của mình cũng không làm chủ được. Châu Châu có một ông bố tốt như Lịch Chủy, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở.

“Kỳ thực, Châu Châu rất không may mắn, bố mẹ con bé đều không làm tròn bổn phận của mình.” Về đến Nairobi, sau khi giao cô bé Châu Châu đang ngủ say vì đi chơi mệt cho người bảo mẫu luôn đi cùng họ, Lịch Chủy kiên quyết đi cùng lái xe đưa Chu Lạc về văn phòng đại diện. Nhưng câu nói đầu tiên sau khi lên xe của anh ta lại khiến Chu Lạc có ý định muốn nhảy ngay ra khỏi xe.

Như vậy mà vẫn gọi là chưa làm tròn bổn phận ư, thế thì bố mẹ cô có thể phải dán cáo thị trên phố rồi! Dù rằng anh ta khiêm tốn, cũng đừng khiêm nhường như vậy trước mặt cô khiến cô phải đau lòng chứ, anh ta lại không phải là không quen biết bố cô.

Nhìn thái độ giận dữ không hài lòng của Chu Lạc, Lịch Chủy bỗng cảm thấy buồn cười, tiếp tục khiêu khích cô, “Mấy hôm trước bí thư Chu còn nói chuyện với tôi, nói rằng suýt nữa bị cô chọc tức đến nỗi tăng huyết áp đấy”.

“Tôi chọc tức ông ấy? Hừ!” Xong rồi cô lại không biết phải nói thế nào nữa. Chuyện trong nhà không nên mang ra ngoài, mấy chuyện vặt vãnh về bố mẹ đó, cô thật sự không muốn nói với Lịch Chủy, dù có thể anh ta đều đã biết.

“Kỳ thực tôi cũng có thể cảm nhận được, ông ấy rất quan tâm đến cô, có thể là cách biểu hiện chưa đúng. Hiện giờ cô thấy tôi và Châu Châu rất thân thiết với nhau, thực ra đôi khi cả tuần bố con tôi cũng không gặp nhau, nghe người khác nói, khi không có tôi ở bên cạnh, con bé sống rất khép kín.” Lịch Chủy thu lại nụ cười, nhìn Chu Lạc đang có vẻ suy tư điều gì đó, nói tiếp, “Người trong giang hồ bản thân đã không phải là của mình, trong chốn quan trường lại còn tệ hơn”.

Bố cô rất giữ thể diện, trước mặt Lịch Chủy đương nhiên sẽ không thể hiện rằng mình không quan tâm tới con gái. Mà Lịch Chủy và Châu Châu cho dù rất ít khi gặp nhau, quan hệ cha con thân thiết lại là một sự thật không thể chối cãi. Chu Lạc không muốn tiếp tục bàn về chủ đề khiến cô cảm thấy buồn rầu này nữa.

“Mẹ Châu Châu trước đây đã đến nơi này sao?” Trong lúc bối rối, Chu Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, nói xong cô mới phát hiện rằng chủ đề này cũng không có gì hay ho cả. Lần này người phải buồn rầu có lẽ lại đến lượt Lịch Chủy rồi, xem ra bản năng luôn sai khiến con người bảo vệ bản thân mình, gây tổn thương cho người khác.

“Ừm, cô ấy từng làm việc tại đại sứ quán ở đây.” Lịch Chủy mặc dù có chút bất ngờ trước câu hỏi của cô nhưng không hề trốn tránh, kể lại mọi chuyện một cách tường tận.

Hóa ra mẹ của Châu Châu trước đây công tác tại bộ Ngoại giao. Cô ấy rất coi trọng sự nghiệp, bản tính lại mạnh mẽ, rất sợ người khác nghĩ rằng mình dựa vào gia thế, sau khi sinh con và cai sữa xong cô ấy chủ động xin đi công tác nước ngoài. Vì tuổi đời còn khá trẻ, lại không muốn làm các công việc đặc biệt, đương nhiên không tránh khỏi việc phải đi một số nước ở châu Á, Phi, Mỹ la tinh. Tính cô ấy vốn lãng mạn, phóng khoáng, thích hội họa và nhiếp ảnh, muốn đi khắp nơi trên thế giới, ba năm trước khi được phái đến Kenya, cô ấy còn cảm thấy rất hào hứng khi được đến địa danh du lịch này sinh sống.

Không ngờ trong một lần đi ra ngoài vẽ tranh, cô ấy bị côn trùng độc cắn. Vì loài trùng độc này ngay cả ở châu Phi cũng rất hiếm gặp, chất độc phát tán rất nhanh, người của sứ quán không dám quyết định cách thức chữa trị, liền ngay lập tức thông báo cho người nhà của cô ấy ở trong nước.

Lúc ấy Lịch Chủy còn chưa giữ cương vị như hiện nay, đang phải đi công tác cùng lãnh đạo ở nước khác, không thể về ngay được, chuyện của vợ đành phải để cho nhà ngoại quyết định, họ đã dùng chuyên cơ để đưa cô ấy về nước chữa trị.

Đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của ông bà ngoại Châu Châu. Họ chỉ biết rằng châu Phi là nơi nghèo khổ hoang vu, hẻo lánh, điều kiện y tế lạc hậu, nhưng lại không hiểu về đạo lý rằng ở bãi cỏ cách ba bước nơi có loại trùng độc đó ắt sẽ có thuốc giải độc. Bị trùng độc này cắn mặc dù nguy hiểm, nhưng nếu trị liệu ngay tại bệnh viện nước sở tại chưa chắc đã mất mạng. Nhưng các chuyên gia đầu ngành trong nước được mời đến hội chẩn lại không giữ được mạng sống cho mẹ của Châu Châu. Một thiếu nữ tài sắc đã ra đi như vậy. Vì quá đau buồn và dằn vặt, bà ngoại Châu Châu không lâu sau đó cũng từ giã cõi đời.

Giờ đã sắp đến ngày giỗ tròn ba năm của cô ấy. Lịch Chủy không ngại tai tiếng là việc công xen việc tư để đưa con gái và bảo mẫu đến thăm lại nơi mà mẹ cô bé lúc sinh thời đã từng sống, để tưởng nhớ đến mẹ cô bé.

Lịch Chủy kể ngắn gọn, chỉ vài câu đã xong, nhưng cảm giác nuối tiếc và đau buồn mang đến cho Chu Lạc lại không hề ít, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên lặng.

“Lúc còn sống, cô ấy vẫn luôn cho rằng những ngày sống bên cạnh chồng con còn dài, sự nghiệp không thể không chú trọng, mà ngay cả bản thân tôi bây giờ cũng rất bận, Châu Châu có bố mẹ như vậy, chẳng phải là không may mắn sao?” Lịch Chủy đau khổ nở nụ cười mỉa mai tự trách bản thân.

Xe đã đến nơi, Lịch Chủy với thân phận đặc biệt e rằng sẽ gây sự chú ý cho đồng nghiệp, Chu Lạc kiên quyết thuyết phục anh ta không nên xuống xe, tuy nhiên trước khi đi còn nói với anh ta: “Châu Châu và tôi rất có duyên, nếu anh không thấy phiền, sau này tôi sẽ thường xuyên đến tìm cô bé”.

:

Sau khi về nước, việc đầu tiên của Chu Lạc là gọi điện cho Đại Đổng, phát hiện ra số thuê bao đó đã bị cắt, không chỉ hoang mang mà bao nỗi ưu phiền và tức giận trước đây đã hoàn toàn biến thành sự lo lắng – không có chuyện gì xảy ra với Đại Đổng chứ?

Chu Lạc suy nghĩ một lát, lái xe tới xưởng sửa xe, nhưng lại phát hiện người qua người lại nơi đây dường như đang làm công việc sơn sửa lại, tiện tay túm một người lại hỏi: “Ông chủ của các anh đâu?”. Đêm hôm ấy người liên lạc cuối cùng với Đại Đổng là Phan Đông. Ít nhất thì anh ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ông chủ ở đằng kia!” Theo hướng chỉ dẫn của người thợ, Chu Lạc nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chỉ đạo người khác chuyển đồ đạc, lập tức tiến lên hỏi, mới biết xưởng sửa xe đã được chuyển nhượng, ông ta mới đến tiếp nhận từ tuần trước, là chủ mới.

“Ông có cách nào liên lạc được với người chủ trước đây không?” Chu Lạc vẫn không từ bỏ ý định.

“Chỉ có số điện thoại trong hợp đồng, đối phương cần tiền gấp nên tôi đã nhận chuyển nhượng bằng cách thanh toán hết trong một lần, sau đó không liên lạc lại nữa.” Ông chủ mới cũng rất thân thiện, đi ngay vào phòng làm việc chép lại số điện thoại trong hợp đồng cho Chu Lạc.

Cô lập tức gọi tới số máy đó, phát hiện lại không liên lạc được.

Không nói không rằng, Chu Lạc lập tức phóng đến quán cà phê của Phan Lan, tình hình cũng giống như vậy.

Đi lại mấy vòng, Chu Lạc tìm được cơ sở nghiên cứu của Đại Đổng, lại được thông báo rằng cậu đã xin thôi việc, thời điểm xin nghỉ đúng vào thời gian cô còn đang ở châu Phi.

Đại Đổng mất tích rồi, mất tích cùng với bạn của cậu rồi! Cho đến lúc này, Chu Lạc mới nhận ra rằng cô hiểu rất ít về vị hôn phu của mình, ngay cả bạn bè của cậu cũng chỉ biết có vài người. Giờ thì họ đã cùng nhau biến mất, không hề để lại chút dấu vết gì giống như gió lướt qua mặt hồ, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Nếu trong tay không cầm chìa khóa, nếu như chìa khóa này không phải là có thể mở được căn phòng của họ, và nếu không phải là trong phòng còn có đồ đạc của cậu, Chu Lạc thậm chí còn nghi ngờ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Còn Đại Đổng chưa biết chừng lại là một yêu tinh chuyên mê hoặc người khác, nếu không, sao cậu có thể hoàn toàn biến mất như vậy được?

Chu Lạc ngây người ngồi trên sô pha trong phòng khác, nghĩ lại những việc đã diễn ra trong thời gian qua, từ sự ngạc nhiên lúc bị đâm xe, vài lần qua lại rồi thành thân quen, cậu mỉm cười kể cho cô nghe những câu chuyện từ thuở ấu thơ, lời thổ lộ của cô, họ cùng nhau leo núi, còn cả cảm giác gần gũi thân thiết sau đó, cuộc chạm trán với bố, lời cầu hôn của mình. Sau đó cậu đã đấu tranh giành quyền làm chủ, sau đó là việc đăng ký kết hôn giống như trong hình ảnh, cảm giác bàng hoàng và lo lắng sau khi nghe điện thoại, sau đó là đưa tiễn, và sau đó là mất tích.

Nụ cười của cậu vẫn đang hiện ra trước mắt, làm sao có thể là giấc mơ? Nhưng nếu không phải là mơ, sao có thể hoang đường như vậy?

Tiếng chuông cửa vang lên giòn giã, Chu Lạc giật nảy mình đứng dậy, sau đó cô phát hiện bản thân bắt đầu run rẩy một cách không thể kiềm chế nổi, các dây thần kinh trên mặt đang trong xu thế co rúm lại, cậu đã về, cuối cùng Đại Đổng đã quay về rồi!

Người đàn ông chỉn chu trong bộ vest đứng bên ngoài hơi giật mình khi cánh cửa nhanh chóng mở ra, sau khi định thần lại liền hỏi: “Xin lỗi, cô là Chu Lạc phải không?”.

Khuôn mặt Chu Lạc đỏ bừng, nỗi xúc động trên khuôn mặt lập tức biến thành nỗi thất vọng khi nhìn thấy người đàn ông đó, vốn nghĩ rằng người này gõ nhầm cửa, nhưng sau khi nghe câu hỏi, trong lòng đầy sự nghi ngờ, liền gật gật đầu.

Nhưng, cô còn chưa kịp thông báo với bất kỳ ai về địa chỉ này mà, ngay cả việc mua bán cũng chưa từng đăng ký nơi nhận bằng địa chỉ này, một ý nghĩ thoáng qua, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được cô, tôi là luật sư của anh Đổng, đây là danh thiếp của tôi.” Đối phương thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra tự giới thiệu về mình.

Chu Lạc nhìn hai kẹp tài liệu trên bàn, giống như nhìn thấy thú dữ, rắn độc, dường như không dám tin vào mắt mình.

Không được, cô cần phải xác định lại một chút!

“Ý anh là, anh ấy muốn… ly hôn với tôi?” Chu Lạc cảm thấy chắc chắn là chưa đổi múi giờ, cô đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cũng coi như xác nhận được việc cậu vẫn an toàn, xét ở một phương diện nào đó, cô cảm thấy phần nào yên tâm.

“Đúng vậy, anh Đổng ủy thác toàn quyền việc này cho tôi. Tôi đến tìm cô chủ yếu để bàn về vấn đề phân chia tài sản, bất động sản và cổ phần của anh Đồng đều là tài sản trước hôn nhân, trong văn bản có ghi rõ thời gian, nếu cô Chu không có ý kiến gì, phiền cô ký vào văn bản chứng nhận.”

Đó là một bản thỏa thuận ly hôn, nói rõ tất cả tài sản đều thuộc về Đại Đổng, không liên quan gì tới cô. Chu Lạc liếc qua một lượt, phát hiện những điều cậu nói trước đây đều là sự thật, ngoài việc sở hữu nhiều căn nhà ra, cậu còn nắm giữ mười phần trăm cổ phần ở một doanh nghiệp kinh doanh ô tô nổi tiếng nữa, đó cũng là một món tiền không nhỏ.

“Ngoài căn nhà này, những tài sản còn lại, anh Đổng đã ủy quyền cho chúng tôi niêm yết chuyển nhượng. Căn nhà này anh ấy để lại cho cô, ở chỗ tôi có giấy ủy quyền của anh ấy, khi nào tiện cô có thể tới phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục.”

“Không cần, tôi có chỗ ở của mình.” Giờ đây Chu Lạc lại rất lạnh lùng, bình thản nói lời từ chối.

Vô tình kết hôn với một người giàu có, cô lại chưa có sự chuẩn bị để đào mỏ, nhanh chóng ký vào giấy ly hôn. Chu Lạc chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm một người thân quen một nơi thân quen để chứng minh rằng cô không nằm mơ, chứng minh rằng thần kinh của cô không có vấn đề.

Tất Tinh Huy tròn mắt nhìn Chu Lạc uống rượu, đang cân nhắc xem làm một người cậu thì nên khuyên cô như thế nào đây, hay cứ làm một người bạn cùng cô uống rượu. Không ngờ với tốc độ suy nghĩ của một bộ óc thiên tài của ông, còn chưa kịp suy nghĩ xong, Chu Lạc đã liên tiếp uống liền mấy ly vào bụng.

Thấy cô cứ uống liên tục như vậy, nếu ông muốn ngăn cản, cả đời này đừng mơ đạt được nguyện vọng nữa. Tất Tinh Huy liền rót cho mình một ly, tuy nhiên tửu lượng của ông không tốt, chỉ có thể nhấp môi, lát nữa ông cần phải giữ tỉnh táo, chưa biết chừng lại có thể nhân lúc cô uống say mà nhận cô làm con gái của mình.

“Thất tình à?” Không ngăn Chu Lạc uống rượu, nhưng vẫn cần phải hỏi.

“Không, ly hôn rồi.” Đôi mắt Chu Lạc sáng bừng, không có vẻ gì là say cả, cười hì hì trêu cậu của mình: “Cậu thấy cháu nghĩa khí chưa, không nhẫn tâm thấy cậu là người duy nhất trong gia tộc ly hôn, bị mọi người ghét bỏ, đã đích thân thử để trải nghiệm với cậu”.

“Ly hôn là tốt”, Tất Tinh Huy lại tỏ vẻ rất vui mừng, “Cháu còn dũng cảm hơn bố mẹ của mình, không hổ thẹn là cô con gái mà cậu nhắm tới, chỉ bằng bây giờ hãy nhận cậu là bố đi!”.

Đây là trưởng bối kiểu gì vậy, Chu Lạc lại thất bại trước cậu, giãy giụa: “Cậu không hỏi cháu kết hôn từ khi nào sao?”.

“Đã ly hôn rồi còn hỏi gì nữa!” Tất Tinh Huy xua tay hỏi tiếp với bộ dạng “căn bản là không nắm được trọng điểm”: “Nhưng cháu ly hôn với ai? Là tên tiểu tử đó phải không?”.

Cả hai người đểu hiểu rõ từ “tiểu tử” ở đây là chỉ ai, Chu Lạc gật đầu.

“Tên này giỏi thật, dám bỏ rơi con gái của họ Tất này, nó thật to gan.” Lập trường của Tất Tinh Huy dường như không đủ kiên định.

Chu Lạc lại trừng mắt với cậu: “Sao cậu biết là cháu bị đá, chẳng lẽ không thể có chuyện cháu đề nghị ly hôn ư?”.

“Nếu cháu đề nghị ly hôn thì còn tìm đến đây uống rượu làm gì? Chút kiến thức đơn giản đó, cậu vẫn có, được không hả?” Sự đáng yêu của thiên tài, chính là chỗ thẳng thắn, điều đáng hận của thiên tài, là ở chỗ quá thẳng thắn.

Chu Lạc không thể nhịn được nữa, uống một hơi cạn số rượu trong ly, bỏ đi!

Tuy nhiên, khi bị cậu phá rối như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy việc mình tự chuốc say thật đáng buồn cười. Bản thân cuộc hôn nhân này đã không thực tế, hai người giống như loài động vật cao cấp nhất trưởng thành, tình cờ gặp nhau, bị hấp dẫn cuốn hút nhau, gắn bó với nhau một thời gian. Lại vì nhiều sự can dự từ thế giới bên ngoài, đã có trói buộc bằng luật pháp. Đợi sau khi trạng thái hưng phấn qua đi, đầu óc tỉnh táo trở lại, mới phát hiện tất cả đều méo mó, không bình thường, nên đã nhanh chóng trở lại trạng thái như lúc ban đầu.

Kinh nghiệm tình trường không có, cũng không hiểu cảm giác như thế nào mới được là thực sự yêu một người, chỉ dựa vào cảm giác rung động khi gặp nhau đấy, cùng với cảm giác ấm áp cảm nhận được khi ở bên nhau sau đó, muốn kết thúc cuộc sống độc thân, muốn xây dựng một gia đình bằng đôi tay của mình, đi đến bước này dựa vào dũng khí, dựa vào bản năng, không ngờ lại có kết cục đau buồn như vậy.

Cô đúng là một người không may mắn, ngay cả phúc phận có một gia đình nhỏ để sống những ngày hạnh phúc bên nhau cùng người mình yêu cũng không thể có.

Lập gia đình không thành, không dựa được vào người thân, Chu Lạc lại một lần nữa gắng hết sức trong công việc. Lần này thì tốt rồi, dù được cử tới châu Phi giám sát công trường cũng không có gì phải lo lắng.

Gần đây cơ cấu công ty có thay đổi, nhân sự được điều động thường xuyên, tin tức mới nhất trong hai ngày nay là viện trưởng Đồ bị điều chuyển công tác.

Không phải là thăng chức, mà là điều chuyển, điều đến một đơn vị cung cấp ở thành phố khác, vì bị điều chuyển rời khỏi thủ đô, nên hầu hết mọi người đều cho rằng ông bị giáng chức.

Dù sao viện trưởng Đồ cũng có ơn coi trọng giúp đỡ cô, Chu Lạc không thể tự quyết định nên dùng cách nào để hỏi về vấn đề này. Ở cơ quan, ai bận việc của người nấy, không có thì giờ để nói chuyện riêng, một ngày nọ sau giờ làm việc, Chu Lạc mua một ít quà, lần đầu tiên cô đến nhà của lãnh đạo.

Một gia đình ba người theo kiểu mẫu, vợ của viện trưởng Đồ hiền hậu, đoan trang, con trai học trường chuyên cấp ba, nhìn rất lễ phép, ngoan ngoãn, có vẻ con cao ráo hơn cả bố, một gia đình vui vẻ, hạnh phúc.

“Bao nhiêu năm qua không thấy cháu tới nhà nhờ vả, chú sắp bị điều chuyển rồi, sau này không thể giúp gì cho cháu được, sau còn tới nịnh nọt chú thế?” Viện trưởng Đồ đỡ lấy tách trà từ tay vợ, cười ha ha trêu cô, dường như rất đắc chí.

Chu Lạc quan sát sắc mặt, cuối cùng cũng yên tâm, mỉm cười, “Giang hồ ngày rộng tháng dài, chưa biết chừng một ngày nào đó lại trở thành nhân viên của chú, vì vậy lưu lại một ấn tượng tốt trước đã”.

Vợ viện trưởng Đồ gọi xong quả táo đưa cho Chu Lạc thở dài, “Không biết cấp trên xem xét như thế nào, ông Đồ tuổi đã cao như vậy mà còn phải rèn luyện. Con trai học cấp ba, cô cũng không thể rời xa nó, giờ đi xa như thế không có ai chăm sóc nhất định phải chịu khổ, đến lúc đó bệnh tiểu đường vào cao huyết áp tìm đến, danh ư, lợi ư, có tác dụng gì cơ chứ”.

Viện trưởng Đồ tỏ ý không vui, “Ăn nói kiểu gì vậy, bà không chăm sóc tôi thì tôi sẽ chết sao? Như thế là bà không yên tâm về tôi à? Cơ quan đã cho cơm ăn, vi cơ quan mà tính toán như vậy thì không nên…”.

Sau khi từ nhà viện trưởng Đồ trở về, tâm trạng Chu Lạc rất xấu. Cô luôn cảm thấy lần điều động công tác này của viện trưởng Đồ có điều gì đó kì quặc, trong mấy năm đảm nhiệm chức vụ, ông đã mang lại cho cơ quan nhiều lợi ích, cho dù không đưa ông lên tổng công ty để thăng chức thì cũng không nên đột ngột đẩy ông đi như thế.

Cô thầm cảm thấy lo lắng, lo rằng có thể vì cô mà ông bị ảnh hương. Nhưng cứ cho là bố mẹ đã hành động, cũng không cần giáng trực tiếp xuống đầu cô sao? Một lãnh đạo cất nhắc bản thân cô một cách vô tư như vậy, cho dù bị điều động, cũng có thể ảnh hưởng lớn đến cô như thế nào? Hơn nữa, trong tiềm thức, cô vẫn không muốn tin rằng bố mẹ cô lại là những người độc ác, vô lý như vậy.

Còn Đại Đổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cậu từ bỏ nhà cửa và bán cả gia sản, không ngần ngại cắt đứt mọi quan hệ với Bắc Kinh? Nếu như, chỉ là nếu như, tất cả đều do chỉ đạo của bố mẹ cô, họ quả thật đáng sợ.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...