Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
Chương 42
Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên vẫn chưa thay đồ ngủ đã trực tiếp nằm trêngiường, rồi lại nhìn Duệ Duệ trước mặt mình, cảm thấy tình huống này vôcùng thú vị.
“Nhìn cái gì, đây là phòng của tôi.”
Hạ An Nhiên trừng mắt nhìn anh, đã từng phải ngủ trên salon một lần, mặcdù chỉ ngủ nửa đêm, nhưng ngày hôm sau cả người cô xương cốt mỏi nhừ, vô cùng đau nhức.
Cô tuyệt đối không muốn phải trải qua bi kịch đó thêm một lần nữa, cho nên lúc Tô Mộc Thần mặt dày mày dạn ở lại ăn tối, sau đó thể hiện tình chamênh mông với Duệ Duệ, cùng xem ti vi, cùng chơi đùa, hiện tại lại cònmuốn dỗ bé đi ngủ nữa, điều này khiến cô lo lắng mình lại phải ngủ trênsalon một đêm nữa hay sao!
Tô Mộc Thần gật đầu, sau đó ghé sát vào tai Duệ Duệ, không biết anh nói gì mà chọc cho bé cười khanh khách, sau đó thân thể mập mạp không an phậndụi dụi vào người Tô Mộc Thần.
“Duệ Duệ, nên ngủ rồi.”
Hạ An Nhiên vỗ lên cái mông béo tròn của bé, tuy rằng đang nhắc nhở DuệDuệ nhưng thực chất những lời này là để cho Tô Mộc Thần nghe, nói bóngnói gió ý là trời đã không còn sớm nữa, anh có thể về, không nên quấyrầy chúng tôi nghỉ ngơi.
Tô Mộc Thần đương nhiên hiểu rõ ý tứ của cô, nhưng anh lại làm như không nghe thấy gì cả.
“Duệ Duệ muốn nghe chuyện cổ tích gì nào?”
Tô Mộc Thần nghiêng người nằm xuống. Toàn cảnh
bây giờ chính là ba người nằm trên một chiếc giường, Duệ Duệ nằm giữa, Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần mỗi người nằm một bên.
“A, không biết ạ…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, phúng phính của Duệ Duệ lúc nào cũng vui tươi hớn hở, cho tới bây giờ bé không bị Tô Mộc Thần hay Hạ An Nhiên nuông chiều thànhhư, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tính tình vô cùng đáng yêu, không giốngnhững đứa bé khác, động một chút là muốn cái này đòi cái kia, nhất quyết không chịu buông tha.
Ngoại trừ lúc bình thường hơi dính người một chút, còn những thứ khác đều thể hiện là một đứa bé ngoan, không kén ăn, rất dễ nuôi.
Tô Mộc Thần kể một câu chuyện mà Hạ An Nhiên đã từng kể cho Duệ Duệ ngherất nhiều lần, thế nhưng bé cũng không để ý mình đã nghe qua rồi, vẫnngoan ngoãn nằm nghe anh kể, thỉnh thoảng lúc anh kể sai, bé còn nhắcnhở sai ở đâu, thanh âm mềm mại vô cùng.
Giọng nói của Tô Mộc Thần rất dịu dàng, nói thật, một người đàn ông như anhlại dùng giọng điệu này quả thật có sức mê hoặc vô cùng mạnh mẽ, sự dịudàng đó giống như một tấm lưới khiến cho người ta bị vây chặt không thểthoát ra được.
Loại thanh âm này nghe lâu sẽ khiến người khác không tự chủ được mà đi vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Tô Mộc Thần kể xong chuyện, hai mẹ con nhà này đã ngủ say sưa.Hai cái đầu nghiêng sang một bên, dáng ngủ vô cùng thoải mái.
Thật là, đứa bé ngủ đã đành, người lớn nghe kể chuyện cũng ngủ được, khôngbiết cô là vì quá mệt mỏi hay vì chuyện anh kể quá nhàm chán đây? Hơnnữa còn chưa thay đồ ngủ, không sợ khó chịu hay sao?
Tô Mộc Thần nhìn một lớn một nhỏ không biết nên làm gì, cuối cùng đứng dậy đi sang bên giường ngồi cạnh Hạ An Nhiên, mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặtsay ngủ của cô.
Rốt cuộc thì anh thích Hạ An Nhiên ở chỗ nào nhỉ?
Tô Mộc Thần nhìn gò má của cô, thầm nghĩ có lẽ rất nhiều lúc chính là nhưvậy, có những điều không thể nói ra thành lời, cho nên khi gặp đúngngười sẽ sinh ra cảm giác muốn ở bên người đó, đấy mới là điều quantrọng.
Mà Hạ An Nhiên là người con gái duy nhất khiến anh nảy sinh cảm giác này.
Gần ba mươi tuổi đầu, sự nghiệp của anh cũng có thể gọi là thành công, phụnữ gặp qua cũng không ít, đã đến lúc ổn định rồi. Anh biết trong khoảngthời gian ngắn Hạ An Nhiên chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng mà loạichuyện này giống như thương trường vậy, phải tin vào một tương lai tốtđẹp thì cơ hội mới xuất hiện.
Tô Mộc Thần khẽ vuốt ve gò má Hạ An Nhiên, cảm nhận làn da mịn màng tươi trẻ của cô.
Mặc dù sự tồn tại của Duệ Duệ là một điều bí ẩn, nhưng anh cảm thấy bảnthân thật sự không để ý và cũng không ngại khi sống cùng một đứa bé đáng yêu như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ có đứa con của riêngmình, nhưng ai cũng không thể tạo cho anh cảm giác tốt đẹp như khi ở bên Duệ Duệ, anh coi bé như đứa trẻ do chính mình sinh ra.
Cuộc sống chỉ cần như vậy thôi đã đủ rồi.
Tô Mộc Thần đắp chăn cho hai mẹ con, rồi chậm rãi rời đi.
Nửa đêm từ phòng trọ của cô đi về, chuyện này đối với anh đã không còn gìmới mẻ, cũng may hiện tại còn tốt hơn lần đầu tiên, vì anh có thể trựctiếp đỗ xe dưới lầu, không cần phải đi một đoạn dài đến bãi để xe nữa.
Thuần thục đảo tay lái, Tô Mộc Thần đi về phía nhà mình, anh nhịn không đượcthở dài một hơi, cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà thế này thật là phiền phức, nhưng đáng tiếc Hạ An Nhiên vẫn không chịu chuyển về với anh, cho nên cũng chỉ còn cách như vậy, không biết tình trạng này còn kéo dàiđến bao giờ nữa.
Khi chuông điện thoại vang lên, Tô Mộc Thần hơi giật mình, thông thường sau khi tan làm anh sẽ không bàn đến chuyện công việc, nếu tìm anh thì đềugọi vào số điện thoại riêng, nhưng mà vào thời điểm hơn mười giờ này, có chuyện riêng gì mà gọi điện cho anh đây?
Tô Mộc Thần đeo tai nghe, nhấn nút nhận.
“Là A Thần phải không?”
Giọng nói mang khẩu âm của vùng khác vang lên trong điện thoại, mặc dù khôngquá rõ ràng nhưng đối với người từ nhỏ đã sống ở thành phố C như Tô MộcThần thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra điểm khác biệt.
“Là dì ạ…”
Anh khẽ cười, người gọi anh là “A Thần” cũng chỉ có mẹ của Hạ An Nhiênthôi, lần đầu tiên nghe người khác gọi như thế anh có cảm giác hơi xalạ, nhưng nghe nhiều lần lại thấy rất thân thiết.
“Đúng, đúng…”
Thấy anh nhận đúng người, đầu dây bên kia vui vẻ cười.
“Dì à, có chuyện gì sao?” Tô Mộc Thần hỏi, giọng điệu vô cùng tự nhiên.
“Thực ra cũng không có chuyện gì cả,” Hạ Lý Kim Hoa phu nhân một tay kéo dâyđiện thoại vòng qua ngồi trên sofa, vừa xem ti vi, vừa nói chuyện, “Lúcnãy dì gọi điện cho An Nhiên, điện thoại vẫn có tín hiệu nhưng con békia không chịu nghe máy, dì nghĩ cháu và An Nhiên không phải đang ở cùng nhau sao, thế nên nói với nó hay với cháu cũng như nhau cả thôi.”
“Dạ.” Tô Mộc Thần khẽ đáp, lúc này đương nhiên không thể nói với mẹ Hạ rằngchỉ trừ mấy ngày đầu hai người bọn họ ở cùng một chỗ, còn về sau mỗingười một nơi được.
“Chắc là An Nhiên đang ngủ, hôm nay cháu ra ngoài tiếp khách, bây giờ đang trên đường về. Có chuyện gì sao dì?”
Tô Mộc Thần quyết định lên tiếng hỏi trước, sợ mình không cẩn thận lại nói ra chuyện gì không hay thì nguy.
“Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ muốn báo cho An Nhiên biết cuối tháng này anh họ của nó kết hôn thôi.”
Hạ Lý Kim Hoa phu nhân nói đến vấn đề kết hôn, rồi lại nói đến một vài vấn đề khác, cuối cùng vẫn không quên bảo anh nhắc nhở An Nhiên cuối thángnày phải đến tham dự hôn lễ của anh họ cô.
Tô Mộc Thần vẫn kiên nhẫn đáp lời bà, nếu như là trước đây đối với anh mấy chuyện này tuyệt đối không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại thấy rấtthú vị, cuộc sống là thế đấy, ai lại không thỉnh thoảng ngồi lê đôi mách chứ.
Cuộc sống không cần phải quá hoàn mỹ, bên cạnh những mơ ước đẹp đẽ cần phải có những điều giản dị như dầu muối tương cà.
“A Thần, cuối tháng này có rảnh không, thực ra bà ngoại An Nhiên cũng rất muốn gặp cháu một lần.”
Lúc gần cúp máy, mẹ Hạ đột nhiên hỏi một câu.
Dạ?!
Tô Mộc Thần ngẩn người, bà ngoại An Nhiên ư? Anh nghĩ lại lịch làm việccủa mình cuối tháng này, hình như không bận lắm, nếu là cuối tuần, cóthể dành ra hai ngày để tới tham dự hôn lễ.
Thực ra việc tham dự hôn lễ chỉ là cái cớ, ý đồ của nó thì hoàn toàn ngượclại, nếu đi lần này đồng nghĩa với việc anh và Hạ An Nhiên thực sự xácđịnh quan hệ, nói cách khác đó chính là đi gặp trưởng bối của cô.
Tô Mộc Thần bỗng nhiên cảm thấy cách của mình lúc trước thật tốt, giả vờlàm bạn trai của cô, đây không phải là đi đường tắt hay sao?!
Khóe miệng anh cong lên.
“Vâng, dì nói cho cháu thời gian cụ thể, ngày đó cháu sẽ lái xe đưa cả nhà đi ạ!” Tô Mộc Thần nói.