Đũa Lệch Dễ Thương
Chương 20
“Cô ta nghe nhầm”. Ánh mắt Diệp Trữ Vi đột nhiên lạnh lẽo: “Không ngờ cô ta không chỉ kém về kĩ thuật trang điểm mà thính lực cũng kém như vậy”.
Trương Dật Lộ: “...”
Diệp Trữ Vi xách túi đi thẳng không quay đầu lại.
Trương Dật Lộ ê chề đứng chết sững tại chỗ.
Ánh nắng chiều chợt tối đi, một đám sương mù lành lạnh trùm lên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô ta. Cô ta nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại hô hấp dồn dập, làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại.
Diệp Trữ Vi nói dối, anh ta bảo vệ Bối Nhĩ Đóa như vậy nhất định là phải có nguyên nhân, chỉ có điều cô ta không rõ là nguyên nhân gì.
Bối Nhĩ Đóa... Dù thế nào cũng không đến lượt.
Suy nghĩ của Trương Dật Lộ quay ngược lại rất lâu trước kia. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy Bối Nhĩ Đóa đáng ghét là bởi vì cậu bạn giỏi toán nhất lớp mà cô ta thích giảng bài cho Bối Nhĩ Đóa. Khi đó cậu ta đứng bên cạnh bàn Bối Nhĩ Đóa, cúi người kiên nhẫn cầm bút viết bài giải vào vở bài tập của Bối Nhĩ Đóa, đó là đãi ngộ cô ta chưa bao giờ được hưởng thụ. Cô ta cũng đã lấy dũng khí cầm vở bài tập đến hỏi cậu ta nhưng lại bị cậu ta lễ phép từ chối, nói rằng đề toán này rất phức tạp, cách giải của cậu ta cũng rất gượng gạo, khuyên Trương Dật Lộ trực tiếp hỏi giáo viên thì tốt hơn.
Khi đó mầm mống đố kị nhỏ bé đã bắt đầu sinh trưởng trong trái tim, như một cây mây nhỏ đầy gai góc từ từ bao bọc cả trái tim cô ta.
“Bối Nhĩ Đóa xinh thật, giọng nói cũng rất dễ nghe”.
Dần dần cô ta lại nghe thấy một số nam sinh nói như vậy.
Nam sinh quả nhiên là loại người nông cạn theo chủ nghĩa bề ngoài, chỉ chú ý đến những nữ sinh ngoại hình xinh đẹp mà không để ý đến nội tâm của đối phương.
Mỗi sáng sớm cô ta soi gương, nhìn khuôn mặt mình với mắt híp, mũi tẹt và môi hơi dày trong gương, lần nào cũng kích động muốn đập tan chiếc gương luôn.
Cô ta ghét những nữ sinh chẳng tốn hơi sức nào đã có thể giành được thiện cảm của nam sinh.
Hôm đi picnic, tất cả mọi nữ sinh trút bỏ bộ đồng phục cứng nhắc gò bó, mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất của mình, một số người còn trang điểm nhẹ, đánh son môi. Trương Dật Lộ cũng vậy, trước đợt picnic đã chuẩn bị chu đáo, đến siêu thị mua một chiếc áo gió thắt eo màu vàng nhạt, vạt áo may gấp nếp kiểu đàn phong cầm, tô điểm bằng hoa văn trang nhã. Trương Dật Lộ mặc áo vào, chải tóc đánh son cẩn thận, cảm thấy mình bắt mắt hơn bình thường rất nhiều.
Không nghĩ tới lúc đến cổng trường tập hợp, cô ta lại phát hiện trên người Bối Nhĩ Đóa cũng là một chiếc áo gió giống hệt của mình.
“Bối Nhĩ Đóa, chiếc áo này đẹp thật, bạn mua ở đâu vậy?”
“Bạn mặc vừa người quá. Nếu dáng người tớ mà gầy như bạn thì tớ cũng dám mặc”.
“Họa tiết bạc trên thắt lưng độc đáo thật”.
Trương Dật Lộ lập tức chỉ có một ý nghĩ, vì sao mình lại mặc cái thứ quỷ quái này đi picnic?
Nhưng muốn cởi ra đã không kịp, các nữ sinh vây quanh Bối Nhĩ Đóa tới tấp quay lại, nhìn thấy cô ta mặc cùng một kiểu áo gió với Bối Nhĩ Đóa, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngắm nghía soi mói, cuối cùng lộ ra ý so sánh.
“Trương Dật Lộ, hôm nay bạn và Bối Nhĩ Đóa quả thực là hoa tỷ muội! Mau tới đây, tớ chụp cho hai bạn một tấm”.
Cô ta lúng túng đi tới, Bối Nhĩ Đóa đã lộ ra nụ cười thân mật. Nụ cười đó thật chướng mắt, cô ta không muốn nhìn, đứng thẳng đuột bên cạnh Bối Nhĩ Đóa, chụp một bức ảnh hoa tỷ muội trong tiếng ồn ào của các nữ sinh.
Hôm đó từ lúc lên đường đến lúc về có vô số người bàn tán chuyện hai người mặc đụng hàng, vô số người trêu đùa hai người là hoa tỷ muội, vô số người nhìn cô ta với vẻ mặt giễu cợt.
Cô ta nhẫn nhịn đến lúc lên xe buýt về nhà, sau đó tự nhốt mình trong phòng khóc lớn, bất kể mẹ gõ cửa thế nào cũng không chịu mở.
Cô ta cởi áo ra cầm kéo cắt lung tung cho hả giận.
Cô ta ghét chính mình xấu xí, cũng ghét cả Bối Nhĩ Đóa. Vì sao có bao nhiêu kiểu áo mà lại mặc giống như cô ta, để cô ta đau khổ như vậy?
Thời đi học cô ta rất ngây ngô, không giấu nổi địch ý trong lòng, ghét một người là lộ ngay ra mặt. Cô ta bắt đầu châm chọc, tranh cãi, khiêu khích Bối Nhĩ Đóa, cuối cùng dùng đến cả biện pháp tồi tệ nhất là ngấm ngầm đặt điều nói xấu Bối Nhĩ Đóa.
Từ cấp hai đến cấp ba, trọn sáu năm cô ta không thắng được Bối Nhĩ Đóa. Cô ta không phục.
Sau đại học hai người không ở cùng thành phố, cô ta đã có một khuôn mặt hoàn mỹ sau hai lần phẫu thuật, tình cờ nghe tin Bối Nhĩ Đóa thất bại trong công việc, có cảm giác thoải mái tràn trề như rửa sạch sỉ nhục.
Ba mươi năm bờ đông, ba mươi năm bờ tây, ô may mắn trên bánh xe vận mệnh cuối cùng cũng dừng lại ở phía mình.
Lại không ngờ Bối Nhĩ Đóa có thể biết Diệp Trữ Vi, người mà ngay cả cô ta cũng không dám tơ tưởng. Bối Nhĩ Đóa ngang nhiên đứng bên cạnh anh ta, được anh ta thừa nhận, được anh ta bảo vệ, còn được hàng vạn cư dân mạng hâm mộ, hết thảy khiến cô ta đố kị và căm hận thấu xương.
Ác ý đã biến mất rất lâu lại một lần nữa hiện lên, cô ta không thể dễ dàng để Bối Nhĩ Đóa thắng cuộc, cô ta phải nghĩ cách vạch trần sự dối trá của Bối Nhĩ Đóa.
***
Bối Nhĩ Đóa không hề biết Trương Dật Lộ đã phát hiện manh mối, bởi vì Diệp Trữ Vi không nói với cô để cô có cơ hội nhìn trước ngó sau.
Chuyện như vậy chính anh ta thừa sức xử lý.
“Ngày mai tôi nấu cơm cho cô ăn”. Anh ta nhắn tin cho cô, tỏ ý sẽ thực hiện lời hứa.
“Đi đâu ăn?”
“Cô đến chỗ tôi ăn”.
“Đến nơi anh ở? Có tiện không?”
“Nếu không tiện thì tôi đến chỗ cô là được”.
...Thế chẳng phải vẫn bất tiện như nhau sao?
Nhưng mà anh ta có xe, tới đây quả thật thuận tiện hơn rất nhiều so với cô bắt xe buýt đến chỗ anh ta. Sau một thời gian dài bàn bạc, Bối Nhĩ Đóa đồng ý chọn địa điểm ăn cơm tại sào huyệt của mình.
Để nghênh đón người “bạn trai” một mét chín mươi đến nhà làm khách, Bối Nhĩ Đóa khẩn cấp tổng vệ sinh nhà cửa một lượt.
Lau kệ bếp và dụng cụ làm bếp sạch bóng không còn một hạt bụi, lau sạch cả bàn uống nước và sàn nhà phòng khách, bán hết báo chí và tạp chí cũ chất đống trên ban công, tưới nước cho một loạt chậu hoa nhỏ trên cửa sổ, thậm chí nhặt sạch sẽ cả những sợi tóc trên nền gạch phòng tắm, sau cùng phun nước hoa xịt phòng.
Dọn dẹp xong xuôi, không gian trong nhà rộng rãi hơn rất nhiều, chắc anh ta vào nhà sẽ không chật chội lắm.
Hiển nhiên cô đã suy nghĩ quá lạc quan.
Trưa ngày hôm sau Diệp Trữ Vi xách đồ đi đến, quan sát căn hộ của cô: “Nhà nhỏ quá, đến không khí cũng chen chúc”.
Anh ta vừa nói vừa đặt đồ trong tay xuống, đi thẳng ra ban công mở hết cửa sổ ra.
“Thế thì nóng lắm”. Bối Nhĩ Đóa đưa tay che trán: “Hôm nay bên ngoài ba mươi chín độ”.
“Phơi nắng có thể sát khuẩn, bổ sung can xi, rất tốt cho sức khỏe”.
“Còn nữa”. Diệp Trữ Vi cầm chậu hoa đá trên cửa sổ mang tới đặt lên giá trong góc: “Loài cây này không nên phơi nắng”.
Lại nhìn một lượt các loại thực vật mập mạp đặt rải rác trên giá hoa quanh một bể cá nhỏ đựng đầy những quả cầu thủy tinh thoạt nhìn vừa lộn xộn vừa thiếu mỹ cảm, anh ta hỏi: “Cô không nghĩ đến chuyện trồng một ít rau dưa và trái cây à? Thí dụ như cà chua bi, rất dễ trồng, chín còn có thể ăn được”.
Nhắc tới cà chua, Bối Nhĩ Đóa lại nhớ tới hai tai đỏ đến dọa người của mình. Nếu cô nhớ không lầm thì anh ta từng trêu cô là hai tai cô rất giống hai quả cà chua.
Bây giờ anh ta nhắc tới... chỉ là vô tình hay sao?
Anh ta không cho cô thời gian để suy nghĩ linh tinh, ánh mắt nhanh chóng liếc tới, giọng nói thoải mái tự nhiên: “Bây giờ tôi vào bếp nấu ăn luôn”.
“Vâng. Phòng bếp ở bên này”.
“Còn phải nhắc nữa à? Nhà thì nhỏ thế này, nhìn cái là thấy ngay”.
“...”
Diệp Trữ Vi tự mang nguyên liệu nấu ăn đến, sườn loại một, cà rốt tươi, nấm hương, các loại gia vị như hành tỏi gừng dầu hào đường phèn đều chuẩn bị đầy đủ.
“Cần tôi phụ việc không?”
“Cô tìm giúp tôi một cái tạp dề, sau đó buộc dây sau lưng giúp tôi”. Anh ta đáp.
“Có thế thôi à?” Bối Nhĩ Đóa hỏi lại. Không cần cô rửa rau hay gì đó sao?
“Đúng”.
Bối Nhĩ Đóa lấy một chiếc tạp dề màu đen cỡ to để ở dưới cùng ngăn kéo ra. Đây là phần thưởng cô nhận được sau khi thẻ siêu thị tích được ba trăm điểm, bởi vì khổ quá lớn nên cô không dùng được.
Nhân tiện hôm nay cho Diệp Trữ Vi đeo.
Diệp Trữ Vi đeo tạp dề vào, Bối Nhĩ Đóa giúp anh ta buộc dây sau lưng, tiện thể ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, quả thực phải ngẩng mặt ngước nhìn mới thấy tóc gáy anh ta.
“Bắt đầu được chưa?” Giọng anh ta rất thấp.
“À, đang buộc”. Cô phát hiện mặc dù dáng anh ta cao nhưng người lại hơi gầy, phần eo rất cân xứng.
Anh ta nghe thấy tiếng cô buộc dây, sột soạt rất nhẹ, không khỏi nghĩ đến những con chuột bạch thường trốn sau bồn tắm đào hố cát trong phòng thí nghiệm.
Đều mi nhon như nhau.
“Được rồi”. Bối Nhĩ Đóa lui lại: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh cứ làm đi”.
Cô nhớ lúc nấu ăn anh ta không thích bị người khác quấy rầy.
“Ờ”.
Bối Nhĩ Đóa ngồi chờ cơm trên ghế bên ngoài, nhìn quanh phòng khách một vòng. Cô ngạc nhiên phát hiện bình thường ở một mình không thấy nhà chật, thậm chí còn cảm thấy rất rộng rãi, tại sao Diệp Trữ Vi vừa vào nhà đã cảm thấy không gian hết sức chật chội?
Giống như người khổng lồ đi đến đất nước người lùn, còn là người khổng lồ nam nữa.
Bởi vì từ nhỏ Từ Trinh Phân đã không cho phép con gái mời bạn học nam đến nhà làm khách, Bối Nhĩ Đóa chưa bao giờ ở cùng một nhà với người khác giới. Diệp Trữ Vi là người đầu tiên ngang nhiên vào nhà, còn chiếm lĩnh nơi mang đậm khói lửa nhân gian nhất là phòng bếp, cầm muôi nấu cơm cho cô.
Nếu Từ Trinh Phân biết chắc chắn sẽ răn dạy cô không biết giữ gìn, nói phụ nữ sao có thể dễ dàng để người khác giới vào nhà, có biết là rất nguy hiểm không?
Có... nguy hiểm không?
Trong tiếng xào rau, Bối Nhĩ Đóa liếc mắt về phía phòng bếp.
Diệp Trữ Vi xào rau rất nghiêm túc, vừa nhìn đã biết anh ta đến là để nấu cơm cho cô chứ không phải kiểu lên nhà xin cốc cà phê để nhằm mục đích khác.
Trừ hôm quay phim tuyên truyền hôn tai cô một cái, từ đầu đến giờ anh ta vẫn luôn tỏ ra rất chính nhân quân tử, không hề lợi dụng gì cô.
Anh ta là người đáng tin cậy.
Bối Nhĩ Đóa nghĩ như vậy.
Sau khi cho cơm và xương sườn vào nồi cơm điện om, Diệp Trữ Vi rửa tay gọi Bối Nhĩ Đóa đến cởi tạp dề giúp mình.
Lúc xoay người lại, anh ta cúi xuống nhắc nhở bên tai cô rất tự nhiên: “Đừng quên điều kiện cô đã đáp ứng tôi”.
“Nhớ rồi, hát một bài cho anh nghe đúng không? Anh muốn nghe thể loại nào?”
“Tùy, chỉ cần cô có thể làm cho tôi thoải mái là được”.
“...” Tại sao có cảm giác lời anh ta nói rất mờ ám?
Diệp Trữ Vi vươn tay ra đưa qua vai cô chống vào tủ âm tường, ngón tay còn dán ngoài mặt tủ lành lạnh.
Bối Nhĩ Đóa lại một lần nữa bị anh ta nhốt trong lòng. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vừa lúc anh ta cúi xuống, ánh mắt hai người gặp nhau.
Hơi tế nhị.
“Sao thế?” Anh ta hỏi: “Ngẩng đầu cao như vậy không mỏi cổ à?”
“KHÔNG sao”. Bối Nhĩ Đóa nhắc: “Chúng ta ra ngoài đợi đi”.
Diệp Trữ Vi thu tay lại: “Cũng đúng, phòng bếp nhỏ quá, làm rất nhiều việc không thoải mái”.
Bối Nhĩ Đóa sửng sốt, đột nhiên thấy sợ hãi trong lòng: “Ý anh là việc gì?”
“Vừa rồi rửa nấm hương, chặt xương sườn, xào rau đều rất bất tiện”. Diệp Trữ Vi liếc cô một cái: “Chẳng lẽ trong đầu cô nghĩ không phải những việc này?”
“...”
Sau đó hai người ngồi trong phòng khách chờ cơm, đến lúc chín liền ngồi song song trên sofa ăn, bởi vì Diệp Trữ Vi chê bàn quá nhỏ, không duỗi được chân.
Diệp Trữ Vi nấu cơm om sườn cực kỳ ngon, nước tương là anh ta tự chế, thơm ngon và hơi ngọt, thấm đều vào những hạt cơm chắc mẩy thoạt nhìn vàng rực như màu sóng lúa. Bối Nhĩ Đóa ăn liền hai miếng rồi mới dừng lại khen ngợi: “Cơm om sườn anh nấu ngon quá”.
“Sai rồi, là cơm om sườn thơm nức họ Diệp”. Anh ta sửa lại.
Bối Nhĩ Đóa cười, cầm khăn giấy che khóe miệng, nhìn anh ta nói: “Diệp Trữ Vi, tôi phát hiện có lúc anh nói chuyện rất thú vị”.
“Thú vị hơn Úc Thăng?” Anh ta nhìn lại cô.
“Cái này tôi không biết, bởi vì tôi không quen anh ta, làm sao trả lời anh được?”
“Hôm đó cô và Úc Thăng nói chuyện bảy phút dưới bóng cây như ở chỗ không người”.
“Anh còn tính thời gian cơ à?” Bối Nhĩ Đóa cắn cắn thìa, càng ngày càng phát hiện anh ta có những điểm không giống người thường, rất thú vị: “Thôi được rồi, tôi nói với anh một bí mật”.
“Nói đi”.
“Lúc đó tôi và sếp Úc nói chuyện về Đường Lật. Qua những gì anh ta nói tôi cảm thấy anh ta quan tâm đến Đường Lật hơi nhiều”.
“Rất bình thường, lợi dụng chức vụ để tiếp cận nhân viên nữ của mình, cái trò thỏ ăn cỏ cạnh hang này còn xa mới chạm đến giới hạn đạo đức của Úc Thăng”.
“...” Bối Nhĩ Đóa lại một lần nữa im lặng bái phục sự độc mồm độc miệng của anh ta, chỉ một câu đã đánh Úc Thăng từ trên mây ngã xuống bùn.
“Đường Lật rất sùng bái anh ta, thậm chí là... thầm mến anh ta”. Bối Nhĩ Đóa vừa nói xong liền lập tức nhắc nhở anh ta: “Chuyện này tôi thật sự chỉ nói với một mình anh, anh ngàn vạn lần đừng nói với người thứ ba”.
“Thông thường người nói câu này...” Anh ta dừng lại một lát: “Đều có chữ tín rất thấp”.
Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời.
Anh ta đặt đĩa và đũa xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có điều chuyện cô nói thật sự làm tôi không thể tưởng tượng nổi. Sinh thời, tôi không ngờ lại được biết có người thầm mến Úc Thăng”.
“Đối với anh thì... sếp Úc có lẽ không giống như là đàn ông, nhưng đối với Đường Lật thì anh ta là nam thần”.
Anh ta trầm ngâm một lát: “Thế vì sao cô ấy không nói thẳng với Úc Thăng?”
“À... Bởi vì tôi...” Bối Nhĩ Đóa chần chừ.
“Bởi vì liên quan tới cô?” Anh ta đè thấp giọng, giấu giếm bão táp: “Bối Nhĩ Đóa, cô cũng thích Úc Thăng hả?”
Nếu cô dám gật đầu, anh ta sẽ lập tức đứng lên rời khỏi căn hộ nhỏ này.
“Sao thế được?” Bối Nhĩ Đóa lập tức vạch rõ quan hệ: “Anh nghĩ nhiều quá rồi. Ý tôi là bởi vì tôi cảm thấy lần này Đường Lật suy tính thiệt hơn quá, sợ nếu tỏ tình thất bại có khi lại mất cả công việc cho nên mới không dám nói với anh ta. Tôi rất muốn giúp cô ấy nhưng cũng biết chuyện tình cảm để chính mình xử lí là tốt nhất, người khác giúp đỡ sẽ chỉ thêm phiền. Dù thế nào tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.
Nhận được đáp án vừa ý, vẻ cứng rắn trong mắt Diệp Trữ Vi lui bớt, mây mù trong lòng cũng chậm rãi tan dần.
Bối Nhĩ Đóa lại nói rất nhiều về chuyện này, nhưng Diệp Trữ Vi đã nhận được đáp án hài lòng nên không muốn tiếp tục đề tài không có quan hệ gì với họ này nữa: “Mau ăn đi, ăn xong cô còn phải hát”.
Anh ta quả nhiên tính toán rất kĩ, Bối Nhĩ Đóa nghĩ.
Dọn dẹp bát đũa, Bối Nhĩ Đóa bật máy tính, xem danh sách bài hát và lời hát mà cô sưu tầm.
“Anh có muốn nghe một bài đặc biệt nào đó không?”
“Tôi muốn nghe bài gì cô cũng hát à?”
“Chỉ cần không phải quá chìm, tôi đã từng nghe là được”.
“Cô nói vậy làm tôi lại nhớ một bài hát mẹ tôi rất thích nghe”. Anh ta nhớ lại: “Tên là ngày ngày nhớ anh”.
“...”
Không ngờ anh ta lại chọn bài hát này. Anh ta không biết lời bài hát này buồn nôn thế nào sao? Bối Nhĩ Đóa cảm thấy bài hát với tình ý lưu luyến, dốc hết tâm sự này nếu hát ở KTV thì không có vấn đề gì, nhưng hát ở nhà cho một mình anh ta nghe lại rất quái dị.
Anh ta cầm cốc thủy tinh uống trà, lại nhìn về phía cô một lần nữa, ánh mắt khiến cô không trốn đi đâu được: “Quyết thế đi, tôi muốn nghe bài hát này”.
“Hay là đổi một bài khác?”
“Bài hát này đa số mọi người đều đã từng nghe, rõ ràng nằm trong phạm vi năng lực của cô”.
“Nhưng bài hát này có vẻ như là ca khúc dành cho những cặp tình nhân quan hệ rất thân mật”.
“Tôi biết, trước kia ngày nào mẹ tôi cũng hát cho bố tôi nghe”. Anh ta nói đương nhiên: “Bây giờ đến lượt cô hát cho tôi nghe”.
“...”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp