Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)
Chương 7
Samantha đã quan sát đủ những tên doanh nhân quyền lực, giàu tự trọng để biết rằng đây chỉ là một trò chơi đối với Richard Addison - đặc biệt là những gì liên quan tới cô. Cô cũng có thể chơi trò này nếu cần. Nhưng tất cả những gì cô quan tâm tới lúc này là làm cho cảnh sát hướng mũi khỏi cô, và khỏi Stoney, để họ có thể rời Florida một thời gian và cô có thể tránh bị săn đuổi vì tội giết người.
Stoney. Cô thực sự muốn gọi cho ông, xem cảnh sát có làm gì hơn là theo dõi điện thoại của ông không. Dù có người chỉ điểm hay không, họ sẽ tìm thấy ông trong vòng 2 ngày. Nhưng Walter Barstone đã làm việc ở phía sườn có bóng râm của pháp luật, như ông nói, được 30 năm rồi. Ông không làm thế, và kiếm được kha khá, nếu ông bất cẩn. Điều này có nghĩa là ai đó đã tiết lộ.
Mím chặt môi, cô nhìn chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường. Chắc chắn mọi chuyện sẽ rối tung lên nếu họ dò được một cuộc điện thoại cho Stoney từ nhà của Addison. Nhưng như vị chủ nhà nổi tiếng của cô nói thì lúc này cô được an toàn. Cô sẽ không mạo hiểm. Ít nhất là chưa.
Cô tìm thấy chiếc tủ ẩn trong tường trong phòng ngủ khổng lồ và bắt đầu chọn đồ. Thường thì cô vẫn mặc váy và đi giày cao gót, nhất là khi cô có cơ hội nhắm vào một tòa nhà hay những khu vực tương tự. Đồ đẹp thường được giữ ở nơi đẹp, và cô cần phải hòa vào đó. Dù vậy váy và giày búp bê làm cô khó chuyển động khi cô thực sự làm việc. Và dù rằng cô không định ăn trộm gì hữu hình tối nay, cô chắc chắn đang làm việc.
Có vẻ như hầu hết những vị khách trong căn phòng xanh lá này không mang theo đồ bơi, nhưng ở phía cuối tủ cô tìm thấy vài chiếc quần thể thao và áo phông và thậm chí vài bộ dạ phục lấp lánh và một bộ tuxedo. Anh mong cô thư giãn, vì thế cô sẽ trông thật thư giãn. Đóng lại nửa cánh cửa tủ, cô cởi bỏ váy. Gập lại thật cẩn thận, cô nhét nó vào túi xách, và kéo ra một chiếc T-shirt màu xanh lam đơn giản và một chiếc quần short màu vàng vừa đủ che vết băng bó trên đùi cô.
Mấy chiếc hộp đựng giày thể thao đủ các cỡ xếp dọc sàn nhà, nhưng cô chọn một đôi dép xỏ ngón. Chúng phù hợp với chủ đề thư giãn của cô tối nay, và từ cái cách mà Addison nhìn vào chân cô, cô càng để lộ nhiều càng tốt. Tối nay tên của trò chơi là sự xao lãng. Bên cạnh đó, được chú ý bởi một chàng trai đẹp trai như vậy cũng tốt cho lòng tự trọng - và vài bộ phận trên cơ thể cô.
Mất mấy phút nữa để ngưỡng mộ đồ nội thất và trang trí tuyệt vời của căn phòng, cô đi tới bên cửa kính dẫn ra ban công. Chiếc hồ bơi kiểu hang động phía dưới lấp lánh trong ánh năng rơi rớt, sườn bên này bị khuất bóng bởi những cây cọ và hoa thiên điểu lòa xòa. Phía bên trái, gần nhất với mé Tây của ngôi nhà là một bếp nướng barbecue bằng gạch ở giữa những bộ bài ghế ngoài trời bằng kim loại uốn đầy nghệ thuật.
Vậy là cô sắp được ăn bít tết nướng bởi một tay tỉ phú. Kì lạ - và không giống chút nào với những gì cô mong đợi. Cô không bị vào tù nhờ hiểu được người khác rất nhanh, và Addison làm cô nản lòng. Bọn người giàu không làm những việc chân tay. Cô tự hỏi liệu nhân viên của anh có biết anh thích nướng thịt. Có thể. Cánh sát có thể không biết, bởi ai sẽ nghĩ một người đàn ông có thể mua một đất nước lại thích đứng bên hồ bơi tự lật miếng bít tết của mình? Cô không nghĩ thế, cho tới hôm nay.
Nhíu mày, Sam đẩy mở cánh cửa và đi lang thang ra ban công. Những cơn gió buổi tối thổi vào từ phía đại dương mát lạnh thật dễ chịu trên đôi chân trần của cô, và cô hít một hơi thật sâu. Sự căng thẳng trên đôi vai không giảm đi, nhưng cô đang quen dần với cảm giác đó.
Đôi dép cọ vào gót chân cô, cô đi xuống những bậc thang đá đỏ tới sườn hồ bơi. Cô đúng là một tên ngốc, mạo hiểm một cách không cần thiết. Nhưng với sự liên minh này, Addison từ nhân chứng duy nhất chống lại cô đã trơ thành người duy nhất có thể giúp xóa tội cho cô, và cho tới khi đó cô không muốn anh chết. Entienne đã suýt giết anh, và cô không thể chấp nhận được ý tưởng hắn ta hay ai đó khác sẽ thử lại lần nữa.
Chiếc bếp nướng làm bằng đá và gạch kiểu Tây Ban Nha, với giàn nướng bằng thép không rỉ trên mặt và một nồi hấp kiểu chụp ở sườn. Gas đang tắt, như thường lệ, và cô quì xuống dưới lò, lần theo đường ống. Cô không chắc mình tìm kiếm gì; quả bom trong gallery rất thông minh nhưng được cài đặt vội vã, và dễ phát hiện nếu bạn biết tìm nó ở đâu. Cô gần như không biết gì về chất nổ ngoài việc mở một cái khóa hoặc an toàn hoặc tìm cái chết, nhưng cô biết rất nhiều về những trò bịp bợm và đánh lạc hướng.
Chiếc ống dẫn nối thẳng lên hướng một thùng than, và cô đứng lên. Càu nhàu một câu lấy sức, cô nhấc dàn nướng lên và thò tay và đống than bụi bặm, đẩy những hòn than sang sườn để lướt tay dọc bộ đánh điện.
“Đặt tay cô ra nơi mà tôi có thể thấy, và thật chậm thôi.”
Cứt thật. Sam nhắm mắt trong một giây và từ từ rút đôi tay bị đen lại khỏi bếp nướng. Cô nên biết nhiều hơn là tin tưởng một ai đó. Ở cách xe và bộ đồ nghề của mình khoảng 10 dặm, cô không thể làm gì hơn là vứt lại đôi dép xỏ ngón và chạy thật nhanh - và hi vọng rằng bất cứ ai đằng sau cô có tầm ngắm rất tệ.
“Quay lại.”
Hai tay vẫn cách xa sườn, Sam quay người. Cớm, cô nghĩ ngay. Quần áo thường, thám tử, có thể là điều tra tội phạm giết người. Và không nghi ngờ gì hắn ta có bản miêu tả về cô trên tờ giấy nhớ trong túi áo khoác.
“Cô có vũ khí không?”
Cô lắc đầu, bắt não mình hoạt động. “Tôi làm việc ở đây,” cô nói, giữ cho giọng mình thấp và bình tĩnh. “Không có ai kiểm tra bếp nướng và tối nay ngài Addison muốn nướng thịt.”
“Không phải cô cũng sử dụng câu chuyện đó tối hôm trước rồi à?”
Sam nhíu mày, tim đập mạnh. “Ông nói gì vậy? Chúng ta gặp nhau rồi à?”
“Đi ra xa khỏi đó và nằm xuống úp mặt vào sàn, hai tay đan sau gáy.”
Thở dài, cô vờ làm vẻ mặt hơi phiền phức. “Tôi sẽ dính than lên tóc mất.”
“Tôi sẽ không nói lại đâu.”
Khi quì xuống bên bờ đá, cô thấy Addison đang đi xuống cầu thang ban công. May cho anh ta là tên cớm có súng. Không ai chơi cô được. Cô không thể tin anh đã làm thế quá dễ dàng, lừa cô quá nhanh. Cô rõ ràng đã không nghĩ bằng đầu. Chiếc còng tay tên thám tử rút ra từ thắt lưng bằng tay kia làm cô rùng mình hoảng hốt. Cô chưa bao giờ bị bắt.
“Thám tử Castillo,” Addison nói, dừng lại ở chân cầu thang, “không có gì đâu.”
“Giờ thì không có gì rồi,” Castillo càu nhàu. “Rời khỏi đây đi, ngài Addison. Tôi sẽ gọi đội dò bom tới kiểm tra lò nướng của ngài.
Vậy Addison không phải là người đã tiết lộ cô. “Đó là những gì tôi đang làm, đồ ngu,” Sam cắt ngang, ngay lập tức quay trở lại màn kịch. “Ngài Addison, ngài nói cho ông ta được không?”
“Cô ấy làm việc cho tôi. Ông gợi ý tôi nên có hệ thống an ninh riêng, và tôi không còn tin tưởng Myerson Schimidt lắm. Tôi bảo Donner thuê cô ấy cho tôi.”
“Khi nào?”
“Chiều nay.”
Viên thám tử liếc mắt sang ngang, nhìn Addison. “Cô ta là bảo vệ của ngài. Ăn mặc như thế à?”
“Đúng vậy”
“Ngài không phiền nếu tôi kiểm tra cô ấy chứ?”
“Tôi đã chuyển tất cả giấy tờ giới thiệu cho ngài Addison.” Cô xen vào, quyết định làm cho thật giống. “Ngài đã được kiểm tra khi tới đây chưa, ngài thám tử?”
“Đây là cuộc điều tra của tôi. Và tôi muốn tự xem xét những giấy tờ đó.”
“Tất nhiên, thám tử Castillo,” Addison xen vào. “Thực ra thì tôi yêu cầu ngài phải xem qua - dù rằng tôi hoàn toàn hài lòng với giấy tờ của cô ấy. Ngài có thể gọi cho William Benton, ở-”
“Bill Benton ma quỉ?”
“Nhân viên CIA cũ. Chúng tôi chơi golf với nhau. Ông ta giới thiệu cô ấy cho tôi.”
Lần đầu tiên trông Castillo có vẻ không chắc chắn. Với một cái nhìn nghiêm khắc về phía cô, ông ta cất súng vào bao. “Được rồi. Tôi cần biết tên cô.”
Cứt thật. Thà là quỉ sứ mà mình quen còn hơn người mà mình chưa biết, cô quyết định, lườm một cái nữa về phía Addison. Anh đã tới cứu cô - lần này. “Samantha,” cô trả lời, não đang chạy đua. Có liên quan tới Martin Jellicoe có thể có hại, hoặc có ích, vì dường như là cô có quen với nhân viên cũ của CIA. “Sam Jellicoe. Tôi chuyên môn lĩnh vực an ninh cho tài sản, nhưng tôi đang mở rộng hoạt động.”
Viên thám tử nhìn cô sắc bén, tay để lại trên vũ khí. “Jellicoe?”
Cô hít vào một hơi. Người ơi, cô ghét súng. “Tôi là con ông ấy. Đền bù cho tội lỗi của cha, có thể nói vậy.”
“Tôi không biết hắn ta lại có con.”
“Tôi là đứa con ngoan của gia đình mà. Không ai nhắc đến tôi.”
Hai bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, đều có vẻ đánh giá và không tin tưởng, cho tới khi Addison bước tới giữa họ. “Gì nữa không, ngài thám tử?”
Ngón tay vuốt vuốt ria, Castillo lắc đầu. “Không, nhưng nếu cô có tiền án gì, cô Jellicoe, tôi sẽ quay lại. Và tôi sẽ coi chừng cô, dù thế nào đi nữa.”
“Tốt. Tôi đang định mở rộng Fan club của mình,” cô đáp lại, quan sát vị thám tử khi ông ta mất vài phút nữa thì thầm trao đổi với Addison và rời hiên nhà, hướng ra lối đi chính. Cho tới khi ông ta đi khuất tầm nhìn cô mới quay lại nhìn Addison. “Anh đáng lẽ phải chứng minh sự vô tội của tôi, chứ không phải biến tôi thành hai người khác nhau.”
Anh nhún vai. “Kéo dài thời gian thôi mà. Cha em là ai, Samantha Jellicoe?”
“Không phải việc của anh, Rick Addison,” cô cắn lại, hơi run. Chúa ơi. Trong vòng 5 phút toàn bộ sở CS Palm Beach sẽ biết cô là ai và đang ở đâu. Và 10 phút sau đó, Interpol sẽ có tên và vị trí của cô.
“Nào nào, vấn đề niềm tin đó thì sao?”
“Tôi sẽ nói về ông ấy khi anh nói về vợ cũ của anh. Thỏa thuận chứ?”
Ánh mắt Addison cứng lại. “Đó không phải-”
“Không phải lo chuyện đó,” một giọng khác gầm gừ sau lưng cô. Khi cô giật mình quay lại, Donner giữ khuỷu tay cô. “Cô đang làm cái quái gì ở dưới này vậy?”
“Thả tôi ra.” Cô gắt
“Tom-”
“Nếu cậu muốn nói dối với cảnh sát, đó là một việc Rick. Nhưng cô ta ở dưới này, một mình, sục tới tận khuỷu tay vào lò nướng. Tớ thấy cô ta. Cả hai chúng ta thấy. Và tớ muốn biết cô ta có ý định quái quỉ gì.”
Sam hít một hơi ổn định. Câu hỏi hay đấy, nhưng cô không có tâm trạng. Không phải với tên luật sư. “Tôi yêu cầu anh một lần nữa buông tôi ra,” cô thì thầm, cứng người lại dưới cái nắm chặt của anh.
“Và tôi hỏi cô một lần nữa, chuyện quái gì-”
Đẩy người về phía anh, Sam cúi thấp xuống và trượt chân trái ra sau đầu gối anh. Ngay khi anh mất thăng bằng, cô kéo mạnh ra sau và nhấc lên. Vị luật sư văng qua vai cô thẳng vào hồ bơi, đầu hướng về trước.
“Karate?” Addison bình tĩnh hỏi, khoanh tay lại, lờ đi tiếng quẫy nước và nguyền rủa từ phía hồ bơi. Sự thích thú lượn quanh đôi mắt xám của anh.
Cô đã chú ý tới nó, nhưng tên người Anh này thực sự đẹp trai. “Tôi chỉ đang bực thôi,” cô đáp lại, và hướng lên bậc thang. “Tôi sẽ đi rửa tay. Và lò nướng của anh an toàn, theo những gì tôi có thể nói. Tôi nghĩ chưa ai kiểm tra nó.”
Anh đã lấy được cho cô một chút tự do với câu chuyện an ninh cá nhân ngu ngốc đó, nhưng anh chưa xóa được tội cho cô. Mặt khác, trừ khi Addison muốn trông như một tên ngốc hoàn toàn và có thể sẽ bị buộc tội cản trở điều tra, anh cũng đã tự trói tay mình.
Sam đẩy khuỷu tay mở cánh cửa phòng tắm và đưa đôi tay bẩn vào chiếc bồn cẩm thạch màu xanh lá. Giờ cả hai bọn họ đều ngập cổ trong rác, và cô đang chờ ăn bít tết. Thỏa thuận dù sao vẫn là thỏa thuận.
Khi cô xuống tới hồ bơi, không có ai ở đó. Một dải nước nhỏ giọt chạy từ bờ hồ nông hơn tới những bậc thang bên kia, dẫn tới, như cô nhớ lại bản đồ, một hành lang với những phòng ngủ khác, những cái không lớn và trang nhã như của cô. Tuyệt, Addison thích cô. Với một nụ cười nhẹ cô kéo một cái ghế sắt sang bên kia, như thế cô sẽ không quay lưng về phía Donner, và ngồi xuống.
Hơi ẩm tràn vào trong bóng tối khi gió mạnh lên, và cô hít một hơi thật sâu luồng không khí thoảng hương nhài và mùi của biển. Sau vai cô, giữa những lùm thiên điểu và hải đường thâm thấp, một con ếch bắt đầu kêu râm ran. Tuyệt.
Một người trẻ tuổi, trông có vẻ là người Cuba đi vòng qua sườn ngôi nhà tới phía cô. “Cô có muốn uống gì không ạ?” anh ta hỏi giọng nhè nhẹ.
“Trà đá được không?”
“Trà thường hay có vị gì ạ?”
“Vị quả mâm xôi, Reinaldo,” giọng của Addison vang tới khi anh đi ra từ một trong những cánh cửa tầng trệt mở ra bờ hồ bơi. “Cho cả hai chúng tôi. Và một chai Coors cho Tom”
Sự căng thẳng đã biến mất khỏi khuôn mặt cô nhưng anh không nghĩ cô đã thư giãn. Với những người khác, trông cô hoàn toàn thoải mái, nhưng là một tay chơi có hạng, anh có thể thấy sự lo lắng nhỏ nhất nơi cô. Anh thắc mắc có khí nào cô hoàn toàn thả lỏng.
“Havard vẫn ở đây ạ?”
“Tom không dễ nản lòng đâu. Cậu ấy đang thay đồ.” Và gọi điện cho Bill Benton, thêm thông tin về câu chuyện của Samantha cho ông ta khi mà giờ đây cô đã có một cái họ. Anh sẽ tốn mấy cái vé cho mùa giải tới của Dolphin[7] và một gian phòng ở sân vận động, nhưng dù sao thì anh cũng chưa bao giờ có thời gian - hay ý định - tham dự trận đấu. Bóng đá Anh - đó mới là thể thao.
“Tôi không xin lỗi anh ta đâu.”
Anh đặt chiếc khay mình mang theo lên bệ bếp nướng. “Cậu ấy không nên tóm lấy em như vậy. Em thích bít tết kiểu nào?”
“Tái.”
Khi anh bắt đầu bật lò nướng, Reinaldo quay trở lại mang theo đồ uống. Richard không thể không mỉm cười khi Samantha nhấc chai Coors lên và chuyển nó tới chiếc bàn cách xa chỗ cô ngồi nhất. Anh cũng để ý thấy cốc trà đá của anh được phép ở nguyên vị trí, bên cạnh cô. Lợi dụng việc đó, anh chờ cho than cháy lên và ngồi xuống cạnh cô.
“Liệu Castillo có tìm thấy hồ sơ gì về em không?” anh hỏi, nhấm nháp ly trà vị mâm xôi.
Cô nhìn anh, rõ ràng đang cân nhắc liệu câu trả lời có phải việc của anh hay không. “Không, dù sao cũng không có gì đặc biệt lắm. Tôi làm việc cho mấy bảo tàng và phòng trưng bày. Hợp pháp”
“Tốt. Điều đó làm cho mọi việc dễ hơn một chút.”
“Việc gì?”
“Xóa tội cho em và tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra ở đây. Em nghĩ ý anh là gì?”
Cô đá đá ngón chân vào chân bàn. “Tôi muốn xem phòng an ninh của anh.”
Quan sát cô qua vành của chiếc ly thủy tinh, anh tự hỏi liệu Donner có nói đúng, và anh không suy nghĩ bằng đúng bộ phận của cơ thể. Cho một tên trộm xem hệ thống an ninh của anh, cho cô tiếp cận bộ kiểm soát cảm ứng và video của anh thật điên rồ. Nhưng anh cần giữ cô lại trừ khi anh muốn ngồi im và để Castillo làm việc. “Được thôi. Nếu em chỉ cho tôi chính xác em đã vào đây như thế nào lần đầu tiên - và cả lần thứ hai nữa.”
“Tôi không định mở lớp dạy đột nhập, Addison.”
“Nhưng lần thứ hai em không để lại dấu vết nào. Có thể kẻ đặt bom của chúng ta đột nhập đường đó.” Anh nhíu mày. “Sao em không dùng con đường cũ?”
Cô nhún vai, như thể cậu trả lời quá rõ ràng và cô không thể tin là anh phải hỏi. “Vị trí của mục tiêu. Lần đầu thì cắt qua cửa sổ hiên sẽ nhanh hơn, và tôi phải tránh bảo vệ.”
“Sao em lại chọn tối thứ 3?”
Ánh mắt cô chạm vào anh, có vẻ thấy thú vị. “Anh không ở đây, và anh tuyên bố là sẽ gửi viên đá tới Bảo tàng Anh quốc.”
“Sao em biết anh không ở đây?”
Giờ thì nụ cười nhẹ chạm lên miệng cô. “Anh nói với tờ Nhật báo Phố Wall anh sẽ ở Stutgart tới thứ 5.”
“Chuyện gì buồn cười à?” anh hỏi, tự hỏi cô sẽ nói gì nếu cô biết anh đã hủy một cuộc hẹn với một nghị sĩ và chồng bà ta để nướng thịt cho cô bên hồ bơi của anh.
“Người của tôi nói anh không thể tin một người nói dối với tờ Nhật báo”
“Người của em?” anh lặp lại nhẹ nhàng, nâng cao giọng ở cuối câu hỏi.
“Người môi giới. Người trữ đồ. Người bán những thứ tôi ăn trộm.”
“Ồ, anh đã nghĩ là em có thể có đối tác.” Anh nói
“Không. Gần đây tôi làm việc một mình.”
Anh thực sự thấy thoải mái hơn mức độ cần thiết khi cô khẳng định sự nghiệp solo của mình. “Anh không nghĩ em sẽ nghi ngờ “người của em” dính đến vụ này chứ?”
“Tôi sẽ nghi Tom Donner trước.”
Anh lắc đầu. “Tom không phải một tên trộm.”
“Không, anh ta là luật sư. Điều đó còn tệ hơn. Và anh tin anh ta, một điều thật ngu ngốc.”
Richard nheo mắt. “Chúng ta đang nói về bạn của em - không phải bạn anh. Vậy “người” này có tên không?”
“Tôi nghĩ là có,” cô nói thản nhiên, tiếp tục nhâm nhi ly trà, “nhưng tôi chỉ tin anh với sự tự do của tôi, không phải của ông ấy.”
Anh không thể loại bỏ cảm giác rằng cô biết một điều gì đó đặc biệt về vụ này - và chắc chắn không phải chỉ là những thứ vô nghĩa kiểu trực giác của một tên trộm. “Nếu điều đó có liên quan tới vụ điều tra-”
“Nếu nó liên quan, ngài Sherlock, tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Nhưng nó không hề. Tôi... Tuyệt thật.”
Anh không cần phải quay ra cũng biết rằng Donner đã quay lại bên hồ. “Tom, làm sao mà-”
“Tớ sẽ ở bên này,” vị luật sư nói, cầm chai bia lên khi anh ngồi xuống ở chiếc bàn xa xa.
Ánh mắt anh nhìn Samantha có vẻ kém thân thiện, nhưng Richard không quá quan tâm. Donner biết anh đã đi quá xa, và dù ném anh vào hồ bơi có thể hơi quá đáng, nhưng tình huống đó cũng vậy. “Tớ đang định hỏi cậu thích bít tết kiểu nào?”
“Cậu có làm cái loại có nấm và hành đấy không vậy?”
“Hans đang xào đồ trong bếp rồi.”
“Vậy thì tái chín nhé.”
“Vậy là anh cũng hay làm barbecue à?” Samantha hỏi, chia đều sự chú ý của mình khi cô vẫn giữ ánh nhìn nơi Donner. Cô không đùa, Sam Jellicoe không thích luật sư. Tuy nhiên, cô có vẻ thích anh, và anh thấy hài lòng một cách ngang bướng.
“Khi anh ở đây,” anh trả lời. “Tom và gia đình cậu ấy rất hay được chọn làm nạn nhân của anh.”
“Tôi không nghĩ là họ phiền lòng đâu.”
Nửa đường tới kiểm tra than, Richard liếc nhìn cô. “Ý em là gì?”
“Thôi nào. Anh ta gần như dính vào mông anh vậy. Anh nghĩ anh ta sẽ từ chối lời mời sang Điện Buckingham của Florida để ăn tối à?”
“Đó có phải một lời khen không vậy?”
“Không phải ở vị trí của tớ, dính vào mông cậu.” Donner càu nhàu
“Solano Dorado rất đẹp,” cô nói
“Cảm ơn em”
Đôi mắt xanh lá nhìn chạm mắt anh, rồi lướt qua. “Không có gì. Nhưng anh cũng biết là tôi nói dối suốt mà.”
Donner uống thêm một hớp bia. “Chuyện này dễ thương lắm, nhưng nếu không phiền thì tôi vẫn muốn biết ai là người muốn thổi bay Rick về chầu trời. Vì đó không phải là cô, Jellicoe.”
Richard bắt đầu ước là Tom không ở lại ăn tối. Bên cạnh việc anh muốn được ở một mình với Samantha, anh muốn cô được thư giãn, không thì anh sẽ không bao giờ có được một chút thông tin nào anh muốn. “Sau khi ăn đã, Tom. Giờ thì sao cậu không hỏi ý kiến của cô Jellicoe về đồ sứ Meissen?”
“Tớ muốn hỏi cô ta nghĩ gì về viên đá Trojan hơn.” Donner đặt chai thủy tinh xuống mặt bàn kim loại tinh xảo. “Nhưng cô không định lấy cắp nó cho cô đúng không? Cô định bán cho ai - hay cô trộm trước rồi tìm người mua sau?”
“Tôi làm theo hợp đồng,” cô trả lời, làm cả hai người đàn ông ngạc nhiên. “Người của tôi nhận được yêu cầu về một món nào đấy, đôi khi một địa điểm nào đấy, chúng tôi thỏa thuận giá cả và thời gian nếu cần, và tôi nghiên cứu tình hình, rồi đi vào và lấy nó.”
Đặt miếng thịt lên dàn nướng và quết sốt thịt nướng lên, Richard nghĩ về những điều cô nói. “Viên đá chỉ ở đây khoảng 2 tuần, nhưng đó là việc bí mật.” Anh mím môi, cân nhắc xem anh có thể hỏi những vấn đề riêng tư tới mức nào trước khi cô đổi chủ đề khác. “Không cần phải phản bội ai nhé, người của em có nói người mua lần này đặc biệt yêu cầu viên đá của anh không?”
“Viên đá Trojan cũng không phải được sản xuất hàng loạt,” cô đáp lại, nhìn anh với vẻ hơi trịch thượng, như thể cô nghĩ anh phải biết điều đó rồi. Thực ra là anh biết, nhưng đã tới lượt cô nói rồi. “Như tôi nhớ thì chỉ có 3 viên trên thế giới,” cô tiếp tục, xoay xoay chiếc ly trên tay. “Nhưng đúng, họ yêu cầu viên đá của anh.”
“Tại sao?”
Cô im lặng trong một lúc. “Tôi không biết. Tiện thôi, tôi đoán vậy. 2 viên kia đều nằm trong những bộ sưu tập cá nhân ở Hamburg và đâu đó ở Istanbul. Và có thể vấn đề giá cả nữa.”
Tom hừ mũi. “Ý cô là viên đá này rẻ hơn hai viên kia à?”
Đôi môi mềm mại của cô cong lên. Ít nhất là Richard nghĩ là nó mềm mại. “Có thể,” cô đáp lại. “Hoặc người mua có thể ở Mĩ. Đưa hàng lậu qua biên giới rất đắt - và mạo hiểm. Đặc biệt trong thời gian này.”
“Hừm,” Richard trầm ngâm, lật miếng bít tết lên, “Em có lý đấy, viên đá sẽ trên đường tới London trong vài ngày tới.”
“Nhưng chúng ta không truy tìm người mua của tôi,” Samantha chỉ ra. “Chúng ta đang tìm tên nào đó sử dụng chất nổ trong không gian kín, và bất cứ tên nào thuê hắn ta.” Đứng lên, cô đi về phía lò nướng, nhìn Richard xử lý miếng bít tết. “Mùi thơm đấy.”
Em cũng vậy. “Công thức ngon nhất của anh mà.”
“Tôi thực sự muốn xem xét lại gallery. Có thể nó sẽ cho tôi một vài gợi ý.”
“Về những thứ đồ khác cô có thể lấy?” Donner gợi ý, không có vẻ châm chọc.
Samantha dựa lưng vào lò và mỉm cười ngọt ngào. “Anh có muốn thăm đáy hồ lần nữa không?”
“Mấy đứa trẻ này,” Richard cảnh báo, nhận lấy đĩa hành và nấm xào từ Reinaldo khi người quản gia đi tới từ phía bếp. “cư xử cho tốt.”
“Tôi đã hứa là sẽ không có thứ gì biến mất khỏi căn nhà này, Donner. Tôi là người giữ lời.”
“Tôi tưởng là cô nói dối suốt thôi.”
Mắt cô vẫn bình tĩnh, nhưng nụ cười trở nên ranh mãnh. “Chỉ về một vài điều thôi. Anh biết không, Addison, tôi có thể kiếm cho anh một con vẹt làm thay việc của Donner, và anh sẽ chỉ tốn một cái lồng và ít thức ăn cho chim thôi.”
“Được đấy,” Donner phản lại, “nhưng nó sẽ đi bậy lên tất cả giấy tờ của cậu ấy.”
Richard lật một miếng bít tết. “Tôi tuyên bố ngừng bắn,” anh nói, cảm thấy, dù Donner thì không, rằng vị luật sư có vẻ sắp xuống hồ lần nữa. “Bất cứ ai không muốn nghe theo có thể rời khỏi nhà của tôi.” Anh giữ ánh nhìn của Samantha. “Chúng ta sẽ đi xem gallery khi Tom rời đi.”
“Tuyệt, cậu có định đưa cô ta chìa khóa không vậy?”
Richard phớt lờ lời phàn nàn của anh bạn. Hơn nữa, vị khách này không cần chìa khóa. “Ngồi đi, Samantha,” anh lặng lẽ nói, mỉm cười. “Anh nướng bít tết ngon lắm đấy.”
[7] một đội bóng bầu dục nổi tiếng của Ai-len.