Du Long Tùy Nguyệt
Chương 25: Tiểu Tứ tử nhất xuất, thùy dữ tranh phong = =+ (Tiểu Tứ tử vừa xuất hiện, ai cũng tranh giành = =+)
Mã xa đi một đường, Tiểu Tứ tử áp sát vào cửa xe, nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài, Công Tôn nói với bé, “Tiểu Tứ tử, đợi lát nữa gặp Hoàng Thái Phi, phải nhớ gọi người a, lúc đó đừng gọi thành Hoàng Hoàng hoặc là Phi Phi đó.”
“Nga.” Tiểu Tứ tử đô đô miệng, đi đến bên người Công Tôn ngồi xuống, hỏi, “Kia, gọi… cái gì nha?”
“Hoàng Thái Phi.” Công Tôn kiên nhẫn dạy Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử cân nhắc một chút, hỏi, “Kia là mẫu thân của Cửu Cửu sao?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu.
“Kia vì sao không được gọi là bà bà?” Tiểu Tứ tử hỏi.
“Bà là hoàng thân quốc thích, cho nên không thể gọi giống như bình dân bách tính.” Công Tôn giải thích.
“Kia Cửu Cửu có phải cũng là hoàng thân quốc thích?” Tiểu Tứ tử tiến đến bên cạnh Công Tôn, hai tay chống cằm, cánh tay đặt trên đùi Công Tôn, cười tủm tỉm hỏi.
“Ân.” Công Tôn gật đầu, nói, “Đúng vậy.”
“Kia vì sao có thể trực tiếp gọi Cửu Cửu?” Tiểu Tứ tử nghiêng đầu hỏi.
Công Tôn cũng không trả lời được, vươn tay bóp bóp quai hàm Tiểu Tứ tử, nói, “Tiểu Tứ tử, sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy a?”
Tiểu Tứ tử chui vào trong lòng Công Tôn cọ cọ, hỏi, “Phụ thân, mẫu thân của Cửu Cửu có phải cũng tốt như Cửu Cửu?”
Công Tôn nghe xong, khe khẽ thở dài, vị công chúa này y từng nghe danh, có người nói tuổi còn trẻ thì cực kỳ mạnh mẽ giỏi giang, là một lão thái thái thì cũng khiến người khác đều đau đầu, Triệu Phổ có thể có thành tựu ngày hôm nay, phỏng chừng đều nhờ lấy phúc từ bà.
Vì vậy, Công Tôn trong lòng có chút nể nang.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Triệu Phổ đang ở một bên cưỡi ngựa chầm chậm nói với Tiểu Tứ tử, “Tiểu Tứ tử, gặp nương ta a, gọi bà bà cũng được, gọi nãi nãi (bà nội) cũng được.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ tử vui vẻ, tâm nói, cái này dễ nhớ, so với cái gì Hoàng cái gì Phi cũng dễ nhớ hơn nhiều. Tiểu Tứ tử có chút phiền muộn, khi bé trò chuyện, rõ ràng không thành vấn đề, cũng như nhớ tên dược, cũng là từng loại từng loại nhớ được chuẩn xác, dù là dài bao nhiêu cũng có thể nhớ kỹ, nhưng mỗi lần chỉ cần bé muốn nhớ tên người, sẽ lập tức hồ đồ ngay, cái gì cũng không nhớ được.
Mã xa chậm rãi dừng lại trước cửa Vương phủ, một đoàn gia nhân ra đón tiếp, vị đồng học của Công Tôn cũng có mặt, lâu năm không gặp, hai người hàn huyên vài câu, vừa nghe nói Công Tôn cùng Triệu Phổ tình cờ gặp gỡ trên đường, không khỏi hô to hữu duyên.
Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ một chút… Ân, đúng là cực kỳ hữu duyên
Hai người vào trong Vương phủ, Triệu Phổ dẫn Công Tôn đi về phía hậu viện, đó là từ đường mà mẫu thân hắn đã trụ nhiều năm.
“Hoàng Thái Phi vì sao lại ở bên trong từ đường?” Công Tôn khẽ nhíu mày, nghĩ một vị Hoàng Phi có thân phận hiển hách, lại ở tại một mảnh sân bít kín tường trắng ngói đen, không có rường cột chạm trổ cũng không có đình thai lầu các, quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.
Triệu Phổ thản nhiên cười, nói, “Ta chinh chiến bên ngoài, mặc dù là bảo vệ quốc gia, nhưng cũng là chuyện sát sinh, nương ta mỗi ngày đều cầu phúc cho ta sáu canh giờ, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, cũng không ăn món mặn.”
Công Tôn hơi sửng sốt, trong lòng đối với vị Hoàng Thái Phi kia đã có ấn tượng khá tốt, lại nghe đến Tiểu Tứ tử bên cạnh yếu ớt nói, “Mẫu thân của Cửu Cửu thật tốt, mẫu thân của Tiểu Tứ tử lại không cần Tiểu Tứ tử.”
.
Công Tôn chau mày, vươn tay đến ôm Tiểu Tứ tử, nói, “Tiểu Tứ tử, không phải mẫu thân của ngươi không cần ngươi, mẫu thân không phải đã qua đời rồi sao?”
Tiểu Tứ tử ôm Công Tôn, nhỏ giọng nói “Tiểu Tứ tử không có mẫu thân.”
Công Tôn thấy Tiểu Tứ tử vành mắt đã hồng hồng, đau lòng không thôi, hôn lên má bé một cái, nói, “Có phụ thân mà, sợ cái gì?”
“Ân, phụ thân sau này tìm hảo mẫu thân cho Tiểu Tứ tử.” Tiểu Tứ tử nhỏ giọng nói thầm.
Công Tôn cười lắc đầu, hỏi, “Vậy ngươi muốn dạng nào?”
“Ân.” Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm, “Muốn giống như mẫu thân Cửu Cửu vậy… A, hoặc là như Cửu Cửu vậy.”
“Ai.” Công Tôn trừng mắt liếc Tiểu Tứ tử, “Nói bậy hết sức!”
Triệu Phổ ở một bên cũng nghe được, tâm nói —— Tiểu Tứ tử vẫn rất tinh mắt…… ít nhất… so với thư ngốc này thật tinh mắt!
Đám ảnh vệ đi theo phía sau, nghe được trực tiếp lắc lắc đầu.
Tử Ảnh liếc Giả Ảnh một cái —— Vương Gia có nghe rõ ràng Tiểu Tứ tử nói là cái gì sao? Tại sao được nhận làm mẫu thân cũng khoái chí như vậy a?
Giả Ảnh nhướng nhướng mi, ý bảo Tử Ảnh quên đi —— Ai, ngươi không có nghe bên ngoài đồn đãi sao, nói Vương Gia bị hồ ly mê hoặc đó.
Tử Ảnh sửng sốt, mở to hai mắt nhìn —— Có thật không a?!
Giả Ảnh bất đắc dĩ vỗ vai hắn —— Ngươi thật khả ái!
“Phu nhân.” Lúc này, một nha hoàn đang tưới cây trước cửa từ đường tinh mắt, thoáng thấy được Triệu Phổ, vội vàng chạy vào báo tin, “Phu nhân, tiểu Vương Gia đã về rồi!”
Hoàng Thái Phi vội vã buông tràng hạt đang cầm trong tay, một bên có nha hoàn nâng bà lên từ đệm cói, Hoàng Thái Phi đi đứng không được nhanh nhẹn, vịn hạ nhân khởi động gân cốt, nửa ngày mới có thể bước đi.
Cử động này vừa lúc bị Triệu Phổ đi vào thấy được, hắn trong lòng đau xót, vội vã tiến lên đỡ lấy bà, dìu đến một cái ghế, ngồi xuống.
Hoàng Thái Phi đã sớm thấy người vào theo Triệu Phổ, chỉ thấy là một thư sinh trẻ trung tầm hơn hai mươi tuổi, lão Thái phi nheo mắt lại nhìn một chút… Tâm nói, ai nha, thư sinh này sao lại dễ nhìn như vậy? Mặt mày mũi miệng này, đoan chính xinh đẹp tuyệt trần, nam tử này lớn lên dễ nhìn quá chừng a!
Nhìn chòng chọc, lão Thái phi bỗng nhiên nghĩ tới một việc… Nhớ rõ vài năm trước, khi Triệu Phổ xuất chinh, lão Thái phi vì muốn cầu phúc cho Triệu Phổ, đặc biệt vất vả đi một chuyến đến Linh Ẩn Tự ở Hàng Châu, gặp được Tuệ Thông phương trượng ở đó, nhờ ông đoán mệnh số cho Triệu Phổ.
Tuệ Thông phương trượng lúc này vì bà mà tĩnh tâm hỏi phật, kết quả tính được là —— trong đời Triệu Phổ sẽ có một kiếp nạn, nếu muốn hữu kinh vô hiểm an toàn vượt qua, thì phải nhờ vào một chữ “Trúc”.
Lão Thái phi năm đó không hiểu được, liền hỏi Tuệ Thông chữ “Trúc” này giải thích như thế nào?
Tuệ Thông chỉ cười nói với bà, thiên cơ khó dò, khi ông tĩnh tâm, chỉ thấy được trong một vùng hắc ám có một trận bão tuyết ùn ùn kéo đến, trước mắt là một nơi hoang vắng mênh mông, cực kỳ giống mùa đông giá rét ở Mạc Bắc. Mà trong nơi hoang vắng đó, có một cây trúc xanh biếc bất khuất trước gió, cành cây tuy rằng tinh tế nhưng lại phi thường mềm dẻo, vươn ra trong gió lạnh cũng không hề bị gãy, xanh như ngọc bích tú như lan chi, mà bên trong lại có một sức mạnh rất kiên cường, khiến cho gặp qua khó quên, chỉ nhớ được một chữ “Trúc”. Nói cách khác, lúc Triệu Phổ trải qua trắc trở, cây thúy trúc này, sẽ là cây dược trúc giữ mệnh cho hắn, cũng là trọn đời, bầu bạn sóng vai với hắn.
Lão Thái phi lúc đó nghe được cũng chỉ lơ mơ hiểu một chút, đêm đó bà qua đêm trong thiền phòng, ban đêm, bởi vì mấy câu Tuệ Thông phương trượng nói mà trằn trọc, cuối cùng nhịn không được quỳ xuống tham thiền trước Phật tổ, khi bán mộng bán tỉnh, thì mơ hồ thấy được một người… Lúc đó chỉ là thoáng qua trong phút chốc, Hoàng Thái Phi không thấy rõ dung mạo của người nọ, cũng phân biệt không rõ mình đang ngồi thiền hay đang ngủ, ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ. Chỉ nhớ rõ nam tử kia mặc y vật bạch sắc, chậm rãi đi đến gần bà, dáng vẻ của y bà không nhớ được gì, chỉ là không hiểu sao cảm nhận được một phần khí tức trên người y, đó là câu mà Tuệ Thông phương trượng đã nói kia —— xanh như ngọc bích tú như lan chi, mà bên trong lại có một sức mạnh rất kiên cường.
Lúc đó, Hoàng Thái Phi hỏi người nọ, “Các hạ chính là Trúc?”
Người nọ dường như nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Thái Phi nói tiếp, “Khẩn cầu Trúc tiên sinh, chớ nên bỏ qua Trạch Lam nhà ta, cùng nó vượt qua sóng gió, ta không cầu nó thanh danh hiển hách cầm giữ giang sơn, chỉ nguyện nó bình an hạnh phúc một đời, có người làm bạn mãi mãi không cô đơn.”
Người nọ nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ khẽ cười với bà, cười đến mức Hoàng Thái Phi trong lòng thoải mái, sau đó… mở mắt, trời đã sáng bừng.
Giấc mộng ngày đó, đã qua rất lâu, Hoàng Thái Phi hôm nay đột nhiên gặp Công Tôn đi vào, hình dáng giơ tay nhấc chân, giống vị Trúc tiên sinh trong mộng kia như một… Chẳng lẽ… Đây là ý trời sao?
Lão thái thái thấy Công Tôn muốn hành lễ với bà, vội vàng tiến đến nâng lên, nói, “Tiên sinh miễn lễ.”
Triệu Phổ có chút giật mình, tâm nói —— Con mọt sách này thực sự là người gặp người thích phải không? Tại sao nương thấy y lại kích động như vậy?
.
“Ách… Quý tính (họ) của tiên sinh là gì?” Hoàng Thái Phi hỏi.
“Đệ tử họ kép Công Tôn.” Công Tôn ôn hòa cười, trả lời.
Lão Thái phi suy xét suy xét, không có chữ trúc, nhưng mà nụ cười vừa rồi của Công Tôn đã thấm vào tận đáy lòng bà… khiến cho cả người thư sướng, liền hỏi tiếp, “Xin hỏi Công Tôn tiên sinh đại danh cùng tên chữ.”
Công Tôn hơi bất ngờ, nói, “Đệ tử tên một chữ Sách, còn tên chữ là Diêu Chúc.”
.
“Phốc…” Triệu Phổ suýt chút nữa cười ra tiếng, Công Tôn quay mặt nhìn hắn, tâm nói, tên của ta thì dính líu gì tới ngươi?
Triệu Phổ nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Công Tôn Sách “dược trúc”…”
Công Tôn liếc xéo hắn, Triệu Phổ mới thu liễm một chút.
Triệu Phổ cười, Hoàng Thái Phi nhưng lại trợn tròn mắt… Chữ sách, trong chữ sách thì có trúc, mà hai chữ Diêu Chúc, cùng với “dược trúc” tục mệnh thì hài âm (đọc gần giống), mà cũng lại giống dao trúc*… Dao tức mà mỹ ngọc… Trúc xanh như ngọc bích! Từ sâu xa quả nhiên đã định trước sao? Hoàng Thái Phi vịn vào Triệu Phổ bên cạnh hít sâu một hơi, âm thầm vui mừng —— con ta có phúc!”
(Diêu Chúc [Yáo zhú] đọc gần giống dược trúc [yào zhú], hơn nữa, chữ “diêu” = xa, mà xa cũng đọc là “dao”, “dao” lại có nghĩa là ngọc. Hoàng Thái Phi suy từ tên chữ của Công Tôn ra được ý nghĩa cây trúc đón gió mà lúc trước phương trượng đã nói khi tĩnh tâm. Xa~ xa~ xa~ )
.
Tiểu Tứ tử tiến tới, kề sát bên chân Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Tên chữ của phụ thân rất êm tai, hơn nữa cũng có ý tứ.”
Triệu Phổ gật đầu nhìn Tiểu Tứ tử, “Đúng vậy, ‘dược trúc’ sao.”
“Mới không phải.” Tiểu Tứ tử nghiêm túc nói, “Ngũ hành của ta thiếu mộc thiếu kim, phụ thân ngũ hành lại là hỏa, tên chữ này, là lão sư của phụ thân đặt cho y, ông là lão thần tiên.”
Nghe Tiểu Tứ tử nói hùng hồn và đầy lý lẽ, Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Tên chữ này giải thích thế nào?”
“Nga.” Công Tôn cười cười, nói, “Năm đó ân sư nói ban đêm mơ thấy ta một mình dạo bước bên trong hoang mạc mà khắp trời lại có bão tuyết, một thân một mình, may mà phía trước có một ánh nến le lói, tuy rằng bên trong cuồng phong nhưng vẫn đang cháy bừng nóng bỏng, cứ như đang dẫn đắt ta đi ra hoang mạc… Cho nên mới lấy tên chữ là Diêu Chúc.”
Triệu Phổ nhướng nhướng mi, nói, “Ân… Còn có chút ý tứ.”
.
Hoàng Thái Phi hít sâu một hơi, trong lòng mừng như điên nhưng không biểu lộ ra, hơn nữa song song, bà cũng chú ý tới Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử lúc này, đang đứng bên người Công Tôn, hơn phân nửa thân thể nấp ở phía sau y, mở to một đôi mắt thỏ, nhìn chằm chằm Hoàng Thái Phi trước mặt.
Tiểu Tứ tử thầm nhủ, mẫu thân của Cửu Cửu thoạt nhìn một chút cũng không lão nha, hơn nữa… Hảo hảo nhìn nha.
Mà Hoàng Thái Phi thì lại bị một đôi mắt to của Tiểu Tứ tử nhìn đến hồn phách đều muốn bay ra, mấy nha hoàn bên cạnh cũng đều khe khẽ nói nhỏ, “Oa nhi này thật khả ái nha!”
“Thực sự cực khả ái a.” Hoàng Thái Phi nói với hạ nhân bên cạnh.
“Ân.” Mấy nha hoàn này theo Thái Phi cũng đã lâu, đều nói, “Lão phu nhân, hài tử này so với Kim Đồng bên cạnh bồ tát còn khả ái hơn.”
Công Tôn đương nhiên biết Tiểu Tứ tử khả ái đến mức nào, chỉ là bản thân vật nhỏ không biết mà thôi, dù sao thì cũng là một nhóc mập ngây ngô.
“Tiểu Tứ tử.” Công Tôn đẩy Tiểu Tứ tử nhích từng chút từng chút lên phía trước, nói, “Gọi người, đây là Hoàng Thái Phi.”
Tiểu Tứ tử đi tới trước một chút, nhưng lại nắm chặt vạt áo của Công Tôn, nhìn lão Thái phi một chút, mặt đỏ hồng kêu một tiếng, “Ân, nãi nãi hảo!” (nãi nãi = bà nội)
“A…” Công Tôn cùng Triệu Phổ chợt nghe được một tiếng hít không khí, đang khó hiểu chuyện gì xảy ra, thì lại thấy lão Thái phi vỗ đùi, “Ai u… Đòi mạng của ta rồi, đến, cục cưng cho nãi nãi ôm một cái.”
Tiểu Tứ tử tiến đến, Hoàng Thái Phi vươn tay bế bé lên đặt trên đùi, Triệu Phổ tự hỏi… Nương không phải không thể cầm những thứ nằng nặng gì đó sao? Sao có thể dễ dàng nâng Tiểu Tứ tử lên như vậy? Xem ra cũng không cần uống thuốc nữa, rảnh rỗi thì cứ đi ôm Tiểu Tứ tử đi?
.
“Ngươi gọi Tiểu Tứ tử nha?” Hoàng Thái Phi vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé béo phình của Tiểu Tứ tử, cầm một nắm tay múp míp đầy thịt trong lòng bàn tay khiến lão Thái phi muốn thắt cả ruột, xoa Tiểu Tứ tử rồi cọ tới cọ lui, phân phó nha hoàn chuẩn bị điểm tâm, mang trái cây lên, không được lạnh? Mà cũng không được nóng?
.
Triệu Phổ ở một bên nhìn thấy khóe miệng co rút lại nhìn Công Tôn, chỉ thấy y hơi hóm hỉnh nháy mắt với hắn mấy cái —— Tiểu Tứ tử vừa xuất hiện, ai cũng tranh giành!
Tim Triệu Phổ đột nhiên đập thịch một cái, ngực chửi má nó —— ngươi đồ thư ngốc, một nam nhân một đôi mắt phượng hẹp dài, rảnh rỗi đi quyến rũ người a, nhìn đến mức khiến người khác tâm hoảng ý loạn, rõ thật là!
Thật vất vả mới khiến người đang kích động dị thường mà ôm Tiểu Tứ tử không buông tay là Hoàng Thái Phi “trả tự do” cho Tiểu Tứ tử, Công Tôn ngồi xuống, bắt mạch cho Thái Phi.
.
Sau một lúc, Công Tôn khẽ nhíu mày.
Triệu Phổ thấy thần sắc của Công Tôn thì trong lòng cảm thấy bất ổn, liền hỏi, “Thư ngốc, có thể trị được không a?”
“Ai!” Hoàng Thái Phi trừng mắt liếc Triệu Phổ, nói, “Ngươi gọi vị này là gì? Đây là thần y a, là phụ thân của Tiểu Tứ tử!”
Triệu Phổ mí mắt nháy liên hồi, tâm nói phụ thân của Tiểu Tứ tử cũng không phải nhi tử của ngài, ngài làm gì mà che chở như vậy a… Nhi tử của ngài ở đây nè.
.
“Chứng phong thấp của Thái Phi có rất nhiều nguyên nhân.” Công Tôn vươn tay, lấy một cây bút kê đơn thuốc, nói, “Cần kết hợp uống thuốc, châm cứu cùng ngâm thảo dược, kiên trì nửa tháng, trước tiên là tiêu trừ cảm giác đau nhức tê mỏi, lại một tháng, giảm sưng, rồi điều trị một tháng nữa, giúp cho tứ chi hoạt động như thường, cuối cùng thêm một tháng ăn nhiều đồ bổ, chăm hoạt động, thì có thể khỏi hẳn.”
“Thật sao?” Triệu Phổ chưa kịp lên tiếng, mấy nha hoàn bên cạnh Thái phi đều mừng như điên, có mấy người quá vui sướng mà khóc nấc, các nàng đã theo Thái Phi hơn mười năm, chứng kiến lão phu nhân nhận hết đau đớn thống khổ của bệnh phong thấp, hôm nay vừa nghe có thể cứu chữa, tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt.
.
“Thái phi.” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Ngài hằng ngày… ngoại trừ thức ăn bình thường, có ăn thứ gì đặc biệt không?”
Triệu Phổ nghe xong khó hiểu, hỏi Công Tôn, “Thư… Tiên sinh, cái gì gọi là thứ đặc biệt?”
Công Tôn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói, “Thái Phi, có người hạ độc người.”
Hoàng Thái Phi sửng sốt, Triệu Phổ tròng mắt cũng trợn tròn lên, tiến đến nắm chặt Công Tôn, “Cái gì?”
Hoàng Thái Phi vội vàng ngăn cản Triệu Phổ, nói, “Ai nha, tính thô lỗ của ngươi lại nổi lên rồi, đừng làm tiên sinh bị thương, mau tránh ra, đứng qua một bên!”
Triệu Phổ sốt ruột, đứng sang một bên thúc giục Công Tôn, “Có người hạ độc là sao?”
Công Tôn nhìn Hoàng Thái Phi, “Thái Phi gần đây lúc đứng dậy sau khi quỳ, có phải tứ chi sẽ tê rần, đầu choáng váng, buồn nôn, có đôi khi tỉnh ngủ rồi cũng có thể nằm mơ, giống như không hoàn toàn tỉnh lại được?”
“Đúng đúng!” Hoàng Thái Phi vội vã gật đầu, “Ta còn tưởng là do phong thấp làm thành như vậy.”
.
Công Tôn lắc đầu, nói, “Chỉ sợ rằng kẻ hạ độc cũng nhìn trúng điểm này.” Công Tôn nói, từ bên trong cái hòm thuốc trên tay Tiểu Tứ tử, lấy ra ngân châm, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Hoàng Thái Phi lên, sau đó vỗ vài cái trên tay, nói, “Có thể sẽ có chút đau, Thái Phi cố gắng nhịn.”
“Hảo!” Hoàng Thái Phi gật đầu, Công Tôn dùng ngân châm đâm vào huyệt vị trong ngón tay của Hoàng Thái Phi, vị Thái Phi này không hổ là người con gái của thảo nguyên, Công Tôn kỳ thực biết như vậy là rất đau, nhưng lão thái thái không hề đổi sắc mặt.
Rút ngân châm ra, Công Tôn đưa châm cho Triệu Phổ nhìn, nói, “Đây là một loại độc hiếm thấy, cọi là Trĩ Cưu Thảo, dùng lâu dài, có thể thần không biết quỷ không hay khiến người khác tử vong, Hoàng Thái Phi dùng thứ này cũng đã gần nửa năm.”
.
“Khốn nạn!” Triệu Phổ nghe xong nổi giận, xoay người xuất môn, ra lệnh cho các ảnh vệ, “Đem gia tướng trong Vương phủ, hết thảy những thứ còn sống đều trói tới đây cho ta! Ta muốn thẩm vấn từng người một! Bọn chúng phản rồi!”
Các ảnh vệ mang theo binh tướng đi bắt người.
Hoàng Thái Phi có chút lo lắng, nói, “Ai nha, đây là tức giận hồ đồ a… Từ từ tra thôi, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Đừng lo.” Công Tôn thu hồi ngân châm, nói với Hoàng Thái Phi, “Chỉ cần người hạ độc ở trong vương phủ, ta liền có thể tìm ra.”
Hoàng Thái Phi nhìn Công Tôn một lúc lâu, nói, “Tiên sinh, thực sự là tài cao!”
Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm nói, “Phụ thân của ta là thần y!”