Du Long Tùy Nguyệt

Chương 139: Đại chiến lai tập (Đại chiến đột kích)


Chương trước Chương tiếp

Công Tôn cầm thứ dược phấn này, đi vào trong trướng bồng của mình nghiên cứu.

Triệu Phổ muốn đích thân dẫn người đi tới khu vực có hoàng quang kia để tham cứu một chút, nhưng bị bọn Hạ Nhất Hàng ngăn cản… Đang thương lượng, chợt nghe bên ngoài có một tham báo vội vã báo lại, “Nguyên soái, Liêu, Tây Hạ và Thổ Phiên còn có Hồi Hột tộc đều tập kết binh lực, chuẩn bị khai chiến.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Thổ Phiên cũng tới giúp vui, hắn chán sống rồi à?”

Bàng Cát nghe xong, tiến lên nhắc nhở Triệu Phổ, “Vương gia, việc này suy nghĩ kỹ là được a!”

Triệu Phổ nhìn lão, hỏi, “Thái sư có cách gì?”

Bàng Cát suy nghĩ một chút, nói, “Hồi Hột tộc, Tây Hạ, Đại Liêu, Thổ Phiên, đơn độc binh lực cũng không phải rất mạnh, nhưng vấn đề ngay tại… Bọn chúng đến tột cùng đem chủ lực đặt ở cùng một bên.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, cười nói, “Điều thái sư lo lắng, quả thật là vấn đề ta tương đối lưu ý.”

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, “Tam phương binh lực này có hạn, Tây Hạ tối đa mười lăm vạn nhân mã, Liêu hiện tại đang nội chiến, có khoảng mười vạn đã là không tồi, binh lực của Hồi Hột tộc và Thổ Phiên tối đa cũng năm vạn, hầu như có thể bỏ qua không tính, tổng cộng nhân mã bọn hắn hợp lại đại khái ba mươi vạn. Mà biên quan quân Đại Tống ta có gần bốn mươi vạn, trong đó Triệu gia quân mười lăm vạn. Mười lăm vạn này đều là tinh binh, có thể lấy một chọi mười, dù đối mặt với toàn bộ ba mươi vạn nhân mã bọn hắn cũng có thể thắng. Sở dĩ, nhất dịch này then chốt ngay tại hai phương đem binh lực áp tại nơi nào, phương nào áp đúng thì thắng, hoặc đánh cuộc chuẩn đối phương sẽ hướng đến nơi nào thì phương đó thắng.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nguyên bản chỉ có Tây Hạ và Đại Liêu hai phương xuất binh, chúng ta chỉ cần đem binh mã đặt ngay giữa, phát hiện được chủ lực chỗ nào thì đến chỗ đó là được, nhưng bây giờ là bốn phương, chiến tuyến nối liền quá dài, không phải dễ chia binh như vậy.” Âu Dương Thiếu Chinh cân nhắc, “Cũng đừng để người ta dùng kế giương đông kích tây.”

“Bất quá gần đây cũng không thấy điều động nhân viên quy mô lớn a.” Hạ Nhất Hàng nói, “Binh mã hẳn là còn tại Liêu và Tây Hạ.”

“Chưa chắc.” Triệu Phổ cười cười, “Lần này Lý Nguyên Hạo tất nhiên là so với dĩ vãng lần kia thông minh hơn chút…” Nói xong, cười cười, mọi người thấy rõ, Triệu Phổ tựa hồ đã có chủ ý.

Sau đó, Triệu Phổ tan họp, mang theo Bàng Cát vào đại doanh của Công Tôn, ba người bí mật thương nghị thật lâu… Sau đó, Triệu Phổ và Bàng Cát cùng đi xem Bát vương gia, đến chạng vạng mới đi ra.

.

Màn đêm buông xuống, Triệu Phổ nổi trống thăng trướng, điểm phái nhân mã phân phối binh lực, ngày mai khởi hành, nghênh chiến liên quân của Tây Hạ, Liêu quốc, Hồi Hột tộc, Thổ Phiên.

Trong nhất thời, binh tướng các đại doanh đều biết chiến sự đã đến gần, đại khái bởi vì rất lâu không lên chiến trường bị đè nén đến hoảng, vừa nghe có chiến tranh phải đánh, mỗi người đều hưng phấn không ngớt.

Triệu Phổ một phen bài binh bố trận cẩn thận chu đáo, khiến mọi người tâm phục khẩu phục không moi ra được bất luận khuyết điểm nào… Nhưng bọn Hạ Nhất Hàng vài người quen thuộc với Triệu Phổ có thể nhìn ra, Triệu Phổ còn giữ lại hậu thủ (chỗ để xoay sở, tiến thoái)! Đây là Triệu Phổ, người khác thấy hắn chỉ như một gã thất phu dũng mãnh, kỳ thực hắn đầy bụng Trương Lương mưu.

.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ tại trước cổng đại doanh tế bái thiên địa, từ biệt Công Tôn và Bàng Cát, hô ba tiếng rồi chạy về phía trước, xuất binh!

Trong doanh trại tất cả mọi người rất bận rất bận, duy độc Tiểu Tứ Tử rất nhàn rất nhàn, mọi người lại không bồi bé, cho nên thật buồn chán.

Bé cưỡi trên lưng Thạch Đầu, nắm theo vạt áo, từ phía đông lang thang tới phía tây, buồn muốn chết…

Thấy tất cả mọi người phải xuất chinh, Tiểu Tứ Tử bắt đầu ước ao, nghiêng đầu nghĩ, Tiểu Tứ Tử sau này không biết có thể tham gia quân ngũ hay không nhỉ?

Đang suy nghĩ, thì thấy Công Tôn vội vã từ trong đại trướng đi ra, Tiểu Tứ Tử liền vội vàng bảo Thạch Đầu theo sau.

“Phụ thân.”

“Ai, Tiểu Tứ Tử đừng chạy loạn khắp nơi, quay về đại trướng đợi đi a.” Công Tôn xoa xoa đầu bé.

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhưng vẫn theo Công Tôn chạy tới chạy lui, chỉ thấy y ở trong đại doanh rắc rất nhiều bột phấn, màu lam, không biết là cái gì.

Chúng quân đều ly khai, Hạ Nhất Hàng phụ trách thủ vệ đại doanh, Bàng Cát giúp hắn đốc thúc, khỏi nói dáng vẻ lão nhân nghiêm mặt ngồi trong đại trướng, thật đúng là uy nghiêm.

Bản lĩnh của Triệu Phổ chính là… mọi người lưu lại trong quân doanh, cũng không biết đại quân hiện tại là phân chia mấy đường, đều tự hướng về phía của mình mà đi, nhưng đại đa số mọi người không lo lắng, bởi vì Triệu Phổ lần nào cũng như vậy, kế hoạch chân chính, chỉ có trong lòng hắn biết.

Phàm là các lão tướng muốn thám thính hành tung của Triệu Phổ, đều phải theo Bàng Cát lải nhải vài câu, Bàng Cát giả ngây giả dại, giả trang giống như một kẻ giá áo túi cơm (vô tích sự) bị người dùng lời lẽ “moi” ra.



Màn đêm buông xuống, Hạ Nhất Hàng đã bắt được ba vị lão tướng do Ngụy tướng quân dẫn đầu, ý đồ cấu kết Tây Hạ tiết lộ quân cơ.

Hạ Nhất Hàng bắt lại mấy người đó, giam lỏng, đợi sau khi Triệu Phổ trở về sẽ xử lý.

Thời gian trôi qua từng chút, thỉnh thoảng có thể thấy khói báo động ở xa xa, nhưng cái bóng của đại quân thì một chấm cũng không có.

Công Tôn phát hiện Tiểu Tứ Tử vẫn mỗi ngày ra ngoài cổng doanh đại trướng chờ đợi, ngóng trông Triệu Phổ mau chóng trở về. (giống hòn vọng phụ xD)

Công Tôn thường xuyên bồi bé.

“Phụ thân.” Ngày đó khi đang dùng bữa trưa, Tiểu Tứ Tử sau khi uống một ngụm canh thì le lưỡi, “Canh canh vì sao có vị đạo lạ lạ.”

Công Tôn nhíu mày, “Nga, đây là canh thuốc, khu hàn, tại đại mạc khô hanh này nên uống nhiều một chút.”

Tiểu Tứ Tử quậy quậy cạnh lên, vẫn ngoan ngoãn uống phân nửa, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, Cửu Cửu khi nào trở về?”

“Nhanh.” Công Tôn mỉm cười, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, vài ngày này phỏng chừng sẽ xảy ra hỗn loạn, ngươi nhớ phải đợi trong doanh trướng đừng đi loạn, biết chưa?”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Biết rồi.”

Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng động hỗn loạn, Công Tôn nhướng mi một cái, lẩm bẩm một câu, “Tới!”

“Ai tới vậy?” Tiểu Tứ Tử không minh bạch, Công Tôn nhanh chóng chộp lấy hòm thuốc bên cạnh chạy ra ngoài, vừa nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, chờ trong đại doanh đừng di chuyển, biết chưa?”

“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, thấy Công Tôn vội vã chạy, liền cùng Thạch Đầu đi đến bên trướng bồng nhìn ra bên ngoài… Liền thấy phía trước mờ mịt mênh mông một tảng mây mù màu vàng ùn ùn kéo đến.

“Ôi?” Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống hỏi Thạch Đầu, “Thạch Đầu, ngươi xem giống không nha?”

“Chi chi.” Thạch Đầu nhảy bật lên, bên trong áng mây mù màu vàng đó hỗn loạn thiểm điện, chính là đám mây lúc trước bọn họ nhìn thấy ở xa xa, bên trong khe núi!

“Thạch Đầu, không được đi ra ngoài nga!” Tiểu Tứ Tử nói với Thạch Đầu phía sau, “Phụ thân bảo chờ bên trong đại doanh… Thạch Đầu?”

Tiểu Tứ Tử nhìn lại, chỉ thấy Thạch Đầu mất tiêu, trên mặt đất có một cái hố to.

Có chút bất đắc dĩ mà thở dài, Tiểu Tứ Tử chạy đến bên hố ngồi xổm xuống nhìn, chỉ thấy cái hố rất sâu, Thạch Đầu đang đào, phía dưới có một đôi mắt nhỏ xoe tròn chớp chớp nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử tức giận, “Tiểu bổn đản, mau lên đây!”

“Chi chi.” Nhưng Thạch Đầu kêu to, tựa hồ đang bảo bé xuống đây!

“Ta mới không!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Phụ thân sẽ lo lắng.” Nói xong, chợt nghe trướng bồng “Ào ào ào” lắc lư, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ chạy tới cổng trướng nhìn, chỉ thấy toàn bộ đại doanh đều bị mây mù màu vàng bao phủ, cái gì cũng nhìn không thấy.

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử sốt ruột, bắt đầu hô to, liền cảm thấy phía sau có vật gì đó ngậm lấy áo mình, nhìn lại, “Thạch Đầu, ngươi làm gì?!”

Tiểu Tứ Tử bị Thạch Đầu ngậm cổ áo sau rồi nhấc tới phía đông, đẩy vào trong địa đạo, sau đó Thạch Đầu cũng nhanh chóng bò vào. Vừa đi vào, chợt nghe được “Ầm ầm” một tiếng, toàn bộ trướng bồng đều sụp.

.

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn xa xa nhìn thấy, sợ đến hồn phách đều bay ra…

Lúc này, y đang cùng Cung Tôn dùng một cái túi vải, phóng mây mù màu lam ra ngoài.

Mây mù màu vàng này chỉ cần bị mây mù màu lam đụng chạm, lập tức sẽ tiêu tan.

Kỳ thực Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã sớm trở về, cũng đã tìm được Bạch Kim Đường và Cung Tôn, chỉ là bọn hắn bí mật vào trong quân trướng, Triệu Phổ vẫn chưa nói.

.

Hoàng quang kia là chuyện gì xảy ra?!

Công Tôn sau khi nghiên cứu loại dược phấn này cả ngày thì cho ra kết luận, đây là một loại dược vật có thể khiến người trúng độc đồng thời sản sinh ảo giác.

Cung Tôn nói, đây là một loại Tây Vực yêu thuật, hoàng quang bên trong mảng sơn cốc kia, là đang dưỡng khí!

Loại độc khí này muốn hình thành và thương tổn người khác, nhất định phải trải qua hai trình tự, phải dưỡng khí trong khoảng nửa tháng, cần hình thành trong cốc địa (thung lũng) có địa khí đặc biệt trọng, phóng nhiều thi thể xà trùng thử nghĩ (rắn sâu chuột kiến) để dùng thể khí tán độc. Trình tự thứ hai là dẫn đạo… bản thân pháp sư phải ở tại một địa phương nào đó, dẫn đạo độc khí tới, mới có thể độc hại thương sinh.

Cung Tôn quen thuộc Tây Vực yêu thuật, y nói cho Công Tôn bọn họ, Bát vương gia giả này sử dụng dược vinh thuật trong Tây Vực dịch dung thuật, đó là một loại dịch dung thuật rất đặc biệt, chỉ cần nhìn qua người đó một lần, đều có thể mô phỏng theo ra, chủ yếu là bởi vì linh dược nghi dung của Tây Vực.

Bát vương giả này lẻn vào doanh trại của Triệu Phổ, không cần hỏi cũng biết là có sở đồ. Mục đích của hắn, thứ nhất là dẫn đạo độc dược tập kích doanh trại. Thứ hai, hắn đến để điều tra quân binh chủ lực của Triệu Phổ đến tột cùng an bài ở nơi nào.

Lý Nguyên Hạo bọn họ muốn làm, cũng không phải là cùng Triệu Phổ cứng đối cứng… Mà là chia binh làm hai đường, một đường nhân mã nghiêng về số ít, do Tây Vực pháp sư mang theo, cũng là dùng loại độc dược này đến tập kích, chính là khiến Triệu Phổ hao binh tổn tướng.

Mà chủ lực chân chính, thì có Lý Nguyên Hạo suất lĩnh… Chờ Bát vương giả kia phóng ra tín hiệu, rồi lại tuyển trạch một đường hư không nhất đến đánh, thẳng đến Đại Tống, đánh vào Khai Phong… Trước đó dùng những lão tướng quân kia, bất quá là Lý Nguyên Hạo lấy bọn họ làm yểm hộ mà thôi, đây là chiêu kế trong kế tiêu chuẩn. Tiếc rằng… bị Tiểu Tứ Tử đánh bậy đánh bạ nhìn ra kẽ hở của Bát vương giả.

Mà trước đó Triệu Phổ và Bàng Cát còn ở trong quân trướng của Bát vương giả diễn một màn kịch, cố ý tiết lộ chủ lực tại phía tây, hư không nhất chính là trung lộ… Trên thực tế, vị trí của Triệu Phổ chính là trung lộ.

Công Tôn bọn họ gần đây đang nỗ lực nghiên cứu giải dược, bởi vì đã đoán được, khí dưỡng tại sơn cốc, chỉ dùng để tập kích doanh trại.

Nhưng mà coi như vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, khi đang thuận lợi tiến hành, Công Tôn lại thấy doanh trướng của Tiểu Tứ Tử đổ sụp, trong nháy mắt thất thần. Y vội vã tiến lên, lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm bay đến, vén doanh trướng lên, mọi người thấp tha thấp thỏm nhìn vào, cũng không có Tiểu Tứ Tử bị đè bị thương, trên mặt đất có một cái hang không nhỏ.

Công Tôn ngây ngẩn cả người.

“Công Tôn, là Thạch Đầu!” Triển Chiêu nói, “Tiểu Tứ Tử khẳng định không sao.”

Lúc này, Hạ Nhất Hàng tới, nói, “Tiên sinh, Bát vương giả kia đã đào tẩu rồi! Xem ra là trở về mật báo.”

“Khói độc ở đây cũng đã bị xua tan rồi.” Cung Tôn và Bạch Kim Đường cũng đều chạy tới, hỏi Công Tôn, “Bao giờ động thủ?”

“Điều này…” Công Tôn tựa hồ có chút hoang mang, Bạch Ngọc Đường nói, “Các ngươi dựa theo kế hoạch ban đầu hành sự, ta đi tìm Tiểu Tứ Tử.” Nói xong, nhảy vào trong cái hang kia, vóc dáng của Thạch Đầu đã rất lớn, cái hang kia cũng đủ để Bạch Ngọc Đường tiến vào.

Triển Chiêu ở bên trên hô, “Bạch huynh, nhất định phải tìm được Tiểu Tứ Tử a!”

“Yên tâm!”

Bạch Ngọc Đường đi, Công Tôn hơi an lòng một chút.

Lúc này, chỉ thấy khoảng trời xa có một quả hưởng tiến liên lạc màu vàng được ném lên không trung… Đây là tín hiệu Bát vương giả phát cho Lý Nguyên Hạo, màu vàng biểu thị —— Trung lộ hư không!

“Tiên sinh.” Hạ Nhất Hàng nhìn Công Tôn, “Vương gia bên kia!”

Công Tôn lúc này cũng thu xếp tâm thần, cắn răng, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ cứu Tiểu Tứ Tử, bọn họ phải dựa theo nguyên kế hoạch hành sự, không thể hủy kế hoạch của Triệu Phổ, chôn vùi cơ hội thắng!

“Giữ nguyên kế hoạch!” Công Tôn phục hồi tinh thần, “Trước tiên đến tây lộ!”

Tây lộ do người của Trâu Lương và Long Kiều Quảng đóng quân, bọn họ giả trang thành Triệu Phổ hư trương thanh thế, sẽ đối phó khói độc, chỉ có thể dựa vào giải dược của Công Tôn.

Trước đó Công Tôn đã bảo tất cả mọi người trong quân uống chén thuốc có vị đạo cổ quái, kỳ thực đây là giải dược.

Mọi người sau khi thương lượng hoàn tất, dưới sự hộ tống của Triển Chiêu, cùng nhau đi tây lộ.

.

Mà trung lộ lúc này, Triệu Phổ mang theo mười lăm vạn Triệu gia quân ẩn núp, nơi xa chinh trần (bụi đường) cuồn cuộn, đã có thể thấy đại lượng binh mã gấp rút lên đường.

Lý Nguyên Hạo lần này là hận Triệu Phổ đến chết, hắn để Tề Lương làm tiên phong quan, tự mình mang thương tích đốc chiến, vừa nhìn thấy hưởng tiến màu vàng bắn lên trời, đã hạ lệnh một tiếng, hai mươi vạn đại quân từ trung lộ tiến công, định hùng hùng dũng dũng tiến thẳng đến biên quan, chuẩn bị tiến công thần tốc đánh vào Tống cảnh (biên giới).

Nhưng hắn trăm triệu không ngờ, mười lăm vạn Triệu gia quân của Triệu Phổ, đã đào hố sâu cho hắn, căng sẵn dây thừng gạt chân ngựa chờ đợi.

Triệu Phổ trong lòng cười thầm, Lý Nguyên Hạo a Lý Nguyên Hạo, kế hoạch này của ngươi quả thật là vạn vô nhất thất. Đáng tiếc, Bát vương giả của ngươi che mắt được đám người chúng ta, duy độc không che mắt được Tiểu Tứ Tử… Nếu biết mình thua bởi tay một oa oa năm tuổi, Lý Nguyên Hạo khẳng định sẽ đập đầu mà chết.

Nghĩ đoạn, Triệu Phổ xoay người nhảy lên Hắc Kiêu, vung trường đao trong tay nói với các tướng giáo của mình, “Các huynh đệ, hôm nay chúng ta chém giết cho thống khoái, để Lý Nguyên Hạo kẹp cái đuôi chui qua đũng quần của các gia gia!”

Chúng tướng cười ha ha, sĩ khí rung lên, đều ứng thanh, dựa theo phân phó của Triệu Phổ tản ra giăng lưới, hình thành bao vây, Lý Nguyên Hạo hoàn toàn chẳng biết mà còn đang dương dương tự đắc, dần dần thâm nhập vào trong vòng vây.

Triệu Phổ tâm nói, nếu để con mọt sách nhà mình nghe được, chắc chắn lại nói mình là lưu manh.



Công Tôn bọn họ đã chạy tới tây lộ, quả nhiên, phía trước bụi mù cuồn cuộn, khói độc vàng chậm rãi bốc lên, tướng giáo đã biết chuyện khói độc, dùng giải dược vào căn bản không bị ảnh hưởng, đồng thời dùng khăn quàng cổ đã ngâm qua nước thuốc che kín mũi miệng, chuẩn bị nghênh địch.

Long Kiều Quảng bọn họ phân công một nhóm người, giúp đỡ Công Tôn, phóng yên vụ màu lam ra ngoài… Trong nhất thời, trong sơn cốc ngập tràn yên vụ, liên quân của Liêu, Hạ, Thổ Phiên và Hồi Hột tộc đều có chút mơ hồ, tâm nói khói độc này không phải màu vàng sao? Tạo sao lại biến thành màu lam rồi?

Đang suy nghĩ, thì cảm giác tảng lớn yên vụ màu lam nhẹ nhàng tràn đến… Chúng tướng chỉ vừa ngửi thấy, lập tức nước mắt nước mũi tất cả đều chảy xuống, sặc đến không thở nổi, quỳ rạp trên mặt đất ho khù khụ, làm gì còn có thể chiến đấu.

Đang khó hiểu, chợt nghe tiếng trống trận vang rền, Trâu Lương và Long Kiều Quảng dẫn đầu đại quân trùng sát xông tới. Đây là một vạn Triệu gia quân tinh nhuệ mang theo mười vạn Tống quân dũng tướng, mà liên quân nhân mã đã sớm bị độc khí nháo đến không còn lực để trả đòn, không cần tốn nhiều công sức đã một lưới bắt hết.

Chủ tướng liên quân thấy Trâu Lương và Long Kiều Quảng thì ngây ngẩy cả người, “Tại sao lại là các ngươi… Không phải Triệu Phổ…”

“A.” Long Kiều Quảng cười lạnh một tiếng, “Đối phó các ngươi còn nhờ vương gia tự thân xuất mã? Nói cho ngươi biết, vương gia đi chặn Lý Nguyên Hạo, lần này không để cho tôn tử các ngươi quỳ xuống kêu cha không thôi!”

Trâu Lương chậm rãi xoay mặt, “Bối phận sai rồi.”

Long Kiều Quảng giật giật khóe miệng.

.

Công Tôn bọn họ đã rời khỏi tây lộ, chạy tới trung lộ trợ giúp Triệu Phổ. Công Tôn lúc này tâm trí rối bời, lúc thì lo lắng Triệu Phổ… Dù sao đao thương không có mắt, mười lăm vạn đại quân ngăn cản hai mươi vạn đại quân, cũng không phải việc nhỏ dễ dàng.

Triệu Phổ là một người ổn định, những nhân mã khác hắn đều bố trị tại xung quanh biên cảnh, để tránh bị kẻ không hảo ý mượn gió bẻ măng, quấy nhiễu đến bách tính biên cảnh.

Về phương diện khác, tâm can bảo bối Tiểu Tứ Tử không biết đã ra sao rồi, Bạch Ngọc Đường làm việc luôn ổn trọng, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may… Công Tôn sốt ruột, nóng nảy một chút, tiếng nói cũng nghẹn ngào.



Binh mã Lý Nguyên Hạo vừa tới địa giới Hi Châu, vòng qua Vị Thủy chuẩn bị xuống phía nam, hành quân gấp rút, tới một cốc địa (khe núi), đột nhiên… có hai gốc cây lăn xuống.

Lý Nguyên Hạo bị thương còn chưa lành, là cố nén đau đớn mà đánh, còn chưa thể tự mình cưỡi ngựa, ngồi trong mã xa, chợt nghe được hai bên trái phải có tiếng vang ầm ầm của đá lăn, tâm nói không ổn.

Binh mã muốn đi tới trước rời khỏi cốc địa, nhưng ngựa đi phía trước đột nhiên toàn bộ ngã quỵ… Thì ra trên mặt đất căng mấy trăm sợi dây gạt chân ngựa.

“Vương gia, có mai phục!” Có quân binh đến bẩm báo.

Lý Nguyên Hạo cả kinh, “Tiêu, trúng kế rồi!” Nói xong, hô to một tiếng, “Rút lui! Toàn bộ rút lui!” Nhưng chỗ nào còn để hắn rút lui a.

Hai mươi vạn đại quân còn chưa kịp quay đầu lại… Chỉ nghe được giữa không trung truyền đến thanh âm, có người cười nói, “Lý Nguyên Hạo, biết cái gì gọi là úng trung tróc miết* không?”

*(“úng trung tróc miết”: bắt con ba ba trong cái vò, tức là đối tượng bị bắt không chạy được chỗ nào nữa, giống như con ba ba bị nhốt trong cái vò, thò tay ra là bắt được, rất nắm chắc)

Lý Nguyên Hạo nghe thanh âm, máu liền lạnh hơn phân nửa, tại sao Triệu Phổ lại ở nơi này?! Không phải hắn hẳn là đang ở tây lộ nghênh chiến sao?!

Ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Triệu Phổ đứng ở sườn núi, Lý Nguyên Hạo bây giờ mới phát hiện bốn phía đã bị Tống quân bao vây, đường lui bị binh mã của tiên phong quan Âu Dương Thiếu Chinh lấp lại.

Thầm nghĩ một tiếng “Xong”, Lý Nguyên Hạo đã biết lần này đúng là không còn phần thắng, chỉ là hắn không biết kế sách vạn toàn lần này đến tột cùng xảy ra vấn đề ở chỗ nào, theo lý mà nói, không thể bị Triệu Phổ phát hiện Bát vương gia là giả được a.

Càng nghĩ càng không ra, Lý Nguyên Hạo lắc đầu thở dài nhìn lên trời —— Lão thiên gia a, ngươi thực sự quá thiên vị Triệu Phổ, hay là nhìn không quen Lý Nguyên Hạo ta a?!

Triệu Phổ thấy hắn nghĩ không ra, lạnh lùng cười, cũng không tâm tư đâu nói nhiều với hắn. Trước đây tức anh ách chuyện Bát vương bị bắt cóc, hại hắn sau khi thành hôn chưa từng cùng Công Tôn ôn tồn được vài ngày đã phải chạy tới biên quan… Tất cả những điều này, đều phải cùng Lý Nguyên Hạo tính toán nợ nần!

“Kẻ đầu hàng không giết!” Triệu Phổ đưa tay lên ra lệnh giương cung, hiệu lệnh tam quân, “Triệu gia quân nghe đây, ai bắt sống Lý Nguyên Hạo, lão tử trọng thưởng!”

Trong nhất thời, trong sơn cốc tiếng kêu rung trời, Tống quân hơn mười vạn hổ lang chi sư lôi đình chi thế (hùng hổ điên cuồng), trùng sát ra ngoài, binh mã Tây Hạ trước nay bưu hãn, hôm nay càng dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, một trận ác chiến, phát động trong sơn cốc.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...