Y ngẩng đầu nhìn vầng thái dương của ngày thứ ba bắt đầu lên cao, phiền muộn phát hiện, Triệu Phổ đang đứng trong viện, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy lưng hắn… Ưỡn ngực ngẩng đầu, chỉ thấy mỗi bóng lưng thì có thể biết bản mặt hắn chắc chắn là chí đắc ý mãn… Đối với Công Tôn mà nói, đó là biểu tình đáng ăn đập nhất của Triệu Phổ.
“Phụ thân!”
Lúc này, Công Tôn chợt nghe được trong viện truyền đến tiếng kêu ngọt lịm, đang định “Ừ” một tiếng, nhưng Công Tôn còn chưa kịp đáp ứng, thì từ ngoài cửa sổ đã truyền đến một tiếng “Ừ” sung sướng của Triệu Phổ. Công Tôn chun mũi, chỉ thấy Triệu Phổ cười ha hả, khom lưng vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, bế lên thật cao.
Gương mặt Tiểu Tứ Tử tươi cười đến siêu khả ái nha, khả ái đến lòng người đều sắp nát, Công Tôn ai da hận nha… Chuyện thành thân này nếu như là buôn bán, chính mình bị thiệt thòi, không chỉ tự dâng hiến mà còn tặng thêm nhi tử, Triệu Phổ quá chiếm ưu thế rồi! Lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Tử cười đến sung sướng, Công Tôn lại càng không cam tâm tình nguyện, tiểu phôi đản này a, gọi cha gọi đến thân thiết như vậy, trước đây chỉ gọi một mình mình, nhi tử bị người đoạt đi rồi!
“Phụ thân đâu?” Thanh âm giòn tan của Tiểu Tứ Tử vang lên, hỏi Triệu Phổ.
“Đang ngủ.” Triệu Phổ nhéo nhéo má bé, “Phụ thân ngươi mệt lắm, không thể lộn xộn, ngươi đợi trễ một chút thì hãy tới tìm y.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cửu Cửu, vừa nãy Tiểu Bao Tử nói chúng ta phải về Khai Phong phủ có đúng không a?”
Công Tôn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên phụ thân là gọi mình mà.
“Ân.” Triệu Phổ cười gật đầu, “Có muốn quay lại không?”
“Muốn! Nhưng mà Hãm Không đảo cũng vui lắm, Cửu Cửu, Tiểu Lương Tử nói, bên kia có một Tiêu Dao đảo.” Tiểu Tứ Tử nói, quơ quơ hai tay, “Rất lớn nha, hơn nữa mễ có người ở, Bạch Bạch nói, nơi đó cũng là sản nghiệp của Hãm Không đảo, đảo đó rất đẹp nga, thế nhưng mễ có xây nhà.”
“Thật không?” Triệu Phổ hỏi, “Nơi đó ở đâu? Rộng cỡ nào?”
“Ở ngay phía trước nha.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ xa xa, cúi sát bên tai Triệu Phổ nói, “Bạch Bạch nói, hòn đảo đó bọn họ đều mễ có gì để dùng, muốn xây nhà đắp phòng phải mất rất nhiều công sức, Lô Lô nói, muốn tặng cho ngươi và phụ thân làm sính lễ, nhưng trang viên và vật tư chúng ta phải tự mình xây.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Chủ ý này thật ra không tồi, chúng ta đi xem?”
“Ân ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu, “Đi xem!”
“Trước hết đừng nói cho phụ thân ngươi.” Triệu Phổ nháy nháy mắt với Tiểu Tứ Tử.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ móc nghoéo, “Không nói cho phụ thân!”
…
Một lớn một nhỏ bỏ chạy đi xem đảo, Công Tôn nắm tay nâng cằm dựa vào giường, thở dài, “Hai người này, xem ta là không khí à!”
Suy nghĩ một chút, nếu như thật sự như Triệu Phổ nói, sau này ẩn cư trên đảo, cũng tốt thật a!
“Ai…” Công Tôn thở dài, tâm nói mặc kệ thôi, để hai cha con đó đi đi, liền xoay người, cuộn mình vào chăn tiếp tục ngủ.
.
Công Tôn ngủ một giấc mơ mơ màng màng, chờ khi tỉnh lại đã là chạng vạng, nhưng lại bị một làn hương cháo thơm tho đánh thức.
Mơ màng mở mắt, Công Tôn biếng nhác nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai đôi mắt tròn xoe long lanh của Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu đang nhìn mình chằm chằm.
Công Tôn khẽ cười cười, vươn tay đến ngắt thịt trên má Tiểu Tứ Tử một cái —— Mềm thật!
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử sung sướng kêu một tiếng, tiến tới chụt một cái trên mặt y.
“Ân.” Công Tôn nghe được cảm thấy mỹ mãn, vẫn là tiếng gọi cha của Tiểu Tứ Tử nghe thật hăng hái a!
“Tỉnh rồi à?” Triệu Phổ đi tới, vươn tay nắm quai hàm Công Tôn, “Có đói bụng không? Thức dậy ăn chút gì đi?”
Công Tôn ngẩng mặt nhìn nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ tiến tới, nhắm ngay cái môi của Công Tôn, cũng chụt một cái.
Công Tôn ngẩn người, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn.
Công Tôn lúc này mới phản ứng được, giơ tay nện Triệu Phổ một quyền, nhìn Tiểu Tứ Tử, ý bảo —— Tiểu Tứ Tử đang ở đây mà, ngươi còn dám?!
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ôm Thạch Đầu nói, “Phụ thân, Tiểu Đỗ Tử nói, ngươi và Cửu Cửu thành thân rồi, sau này tương tương lại nhưỡng nhưỡng sẽ rất nhiều.” Nói rồi Tiểu Tứ Tử còn vỗ vỗ vai Công Tôn, “Các ngươi cứ việc thân thân, Tiểu Tứ Tử sẽ không để ý đâu.”
Công Tôn vô lực, tiểu ngốc tử này trước đây vừa nhìn thấy người ta thân thiết đã đỏ mặt, hiện tại lớp da trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dày hơn cả tường thành nữa, còn mải nghĩ đến sau này tương tương lại nhưỡng nhưỡng Tiểu Lương Tử, đều do đám người lớn chẳng đàng hoàng kia làm cho hư hỏng!
Công Tôn ngồi dậy, Tiểu Tứ Tử bưng nước nóng tới cho y rửa mặt, Thạch Đầu ở bên chân chi chi kêu chạy tới chạy lui, Triệu Phổ ngồi bên bàn ăn xới cơm.
Công Tôn cầm một chiếc khăn nóng lau mặt, nhìn trái nhìn phải, nghĩ… Một nhà ba người thật ấm áp… Không phải, bốn người nga.
“Thắt lưng còn đau không?” Công Tôn vừa ngồi xuống ăn, một câu nói của Triệu Phổ đã làm cho y sặc ngụm cháo, có chút bất mãn mà ngẩng đầu trừng hắn.
Triệu Phổ nhịn không được bật cười, “Đừng nghĩ lệch lạc mà, ta muốn hỏi ngươi là, ngày mai chúng ta lên đường về Khai Phong rồi, đường dài, ngươi chịu nổi không?”
“Không sao.” Công Tôn vội lắc đầu, nói, “Đừng nán lại nữa, chúng ta mau chóng lên đường thôi, để khỏi lo Khai Phong xảy ra sự cố gì, đó không phải chuyện đùa!”
“Hảo.” Triệu Phổ gật đầu, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đút thức ăn cho bé, vừa hỏi, “Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử không thể cùng theo chúng ta về, phải chờ một thời gian nữa.”
“Vì sao a?” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, hỏi, “Tiểu Lương Tử không phải hẳn là nên theo chúng ta sao?”
“Công phu của nó hiện tại đang luyện tới thời khắc mấu chốt, còn nửa tháng nữa mới thành, nếu như lúc này bỏ dở giữa chừng, vậy công sức trước đây luyện trở thành công cốc, nơi này có Lô đại tẩu và người của Hãm Không đảo chiếu cố nó, nó chỉ ở nửa tháng, vừa đến nửa tháng, ta lập tức bảo ảnh vệ tới đón nó, ngươi có chịu không?”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, hỏi, “Vậy… Ý của Tiểu Lương Tử thế nào?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Nếu như ngươi bảo Tiểu Lương Tử lập tức đi, Tiểu Lương Tử nhất định sẽ theo ngươi, dù cho công phu luyện không công, hẳn là nó cũng không tiếc, cho nên tất cả đều do ngươi quyết định.”
“Ân… Như vậy không tốt rồi.” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, nói, “Để Tiểu Lương Tử chậm nửa tháng cũng được… Nhưng mà, chỉ có nửa tháng thôi nga, sau nửa tháng, Cửu Cửu phải nhanh chóng đón hắn trở về nga.”
“Đương nhiên.” Triệu Phổ vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, nhướng nhướng mi với Công Tôn —— Vật nhỏ rất hiểu đạo lý a.
Công Tôn đắc ý —— Đó là đương nhiên, ngươi không xem là ai dạy nó!
…
Màn đêm buông xuống, Tiểu Tứ Tử lại muốn ôm Thạch Đầu đi tìm Triển Chiêu hoặc Bạch Ngọc Đường ngủ, bị Công Tôn bắt được, hỏi, “Ngươi đi đâu đó?!”
“Đi tìm Miêu Miêu ngủ.” Tiểu Tứ Tử nói, “Cho các ngươi thân thân!”
“Thân cái đầu ngươi a, nhà ai mà suốt ngày thân thân?!” Công Tôn vỗ mông bé.
Triệu Phổ nghe xong nhìn lên nóc nhà, nói, “Cũng không phải không thể, ta thì không hề gì a… Ai nha.”
Chưa nói xong đã bị Công Tôn đạp một cước, “Ngươi ít ngắt lời!” Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử leo lên giường, đặt bé nằm ở giữa.
Triệu Phổ tắt đèn, cũng nằm xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, ba người đi vào giấc ngủ.
Tiểu Tứ Tử ngủ ở giữa, nhìn nhìn bên trái, là Công Tôn, nhìn nhìn bên phải, là Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy mỹ mãn mà xoa xoa Thạch Đầu trong lòng, nghĩ —— Thật tốt nha! Liền sung sướng ngủ, một hồi cọ cọ Công Tôn, một hồi lại cọ cọ Triệu Phổ, sau đó cọ cả hai bên, cuối cùng bị Công Tôn đè lại nhét vào trong chăn, “Đừng phá, ngủ!”
Tiểu Tứ Tử lúc này mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, trong lúc ngủ mơ còn hăng hái cười.
.
Công Tôn và Triệu Phổ sáng sớm ngày hôm sau là bị Tiểu Tứ Tử cười làm cho tỉnh lại.
Công Tôn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trời mới tảng sáng, bên ngoài có chút động tĩnh, là tiếng mã xa lộc cộc, đại khái là ngoài cửa, các ảnh vệ đang chuẩn bị mã xa trở về.
Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn nắm tay đỡ trán, nhìn Tiểu Tứ Tử nằm giữa đang hưng phấn cười khúc khích, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Công Tôn cũng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé nhắm tịt hai mắt rõ ràng còn đang ngủ, nằm trên giường một tay khoác lên Thạch Đầu bên cạnh, ngủ một lát sau, đột nhiên lại cười ha hả hai tiếng.
Lúc này, ngoài cửa cót két một tiếng rồi nhẹ nhàng mở ra.
Công Tôn và Triệu Phổ xoay mặt, chỉ thấy Tiêu Lương thò đầu vào.
Triệu Phổ giật mình, Tiêu Lương hẳn là phải luyện công trong núi, lúc này lại tới đây, phỏng chừng trời chưa sáng đã chạy đến.
“Tiểu Lương Tử.”
Công Tôn đứng dậy, mặc y phục gọi nó tiến vào.
“Ta đến gặp Cẩn Nhi, sư phụ ngươi nói với hắn chưa, ta phải trễ nửa tháng mới đi?” Tiểu Lương Tử hỏi Triệu Phổ.
“Nói rồi, ngươi cùng Cẩn Nhi ngủ một hồi đi, chúng ta còn phải đợi một chốc nữa mới đi.”
“Ân.” Tiêu Lương trong mắt tràn đầy không nỡ mà đi tới.
Triệu Phổ cũng ngồi dậy, cùng Công Tôn nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt một chút, liền thu thập vật dụng.
Tiêu Lương bò lên giường, nằm bên cạnh Tiểu Tứ Tử, thấy Tiểu Tứ Tử trong lúc ngủ mơ còn ngây ngô cười, liền ôm bé hôn nhẹ, “Cẩn Nhi nha, chờ ta luyện công xong, ta lập tức tới Khai Phong tìm ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn chờ a.”
“Ân ân~~” Tiểu Tứ Tử hừ hừ hai câu, Tiêu Lương đ
ắp chăn cho bé, cùng bé nằm.
Triệu Phổ giúp Công Tôn chỉnh lý hành nang (bọc hành lý), hắn không có vật dụng gì, nhưng Công Tôn phải đóng gói đại lượng dược liệu, những thứ này đều là y mua tại phía nam, qua một thời gian họ còn phải đi Mạc Bắc, phỏng chừng đến lúc đó dùng được.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm thức dậy, lần này Bạch Ngọc Đường muốn theo Triển Chiêu bọn họ đến Khai Phong, về phần vì sao, mọi người cũng là hiểu lòng không nói, dù sao, quan hệ của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không ai lên tiếng, nhưng mà hai người này nói cảm tình tốt thì cũng tốt, tình nghĩa được thì cũng được, nói chung, chính là không quá như những người bình thường với nhau.
Bao Chửng và Bàng Cát hai người niên kỷ lớn, đương nhiên ngủ không lâu, thức dậy thì liền như ngày thường mà cãi nhau, trong viện cũng rất náo nhiệt, người của Hãm Không đảo cũng thức dậy, chuẩn bị phụ mọi người, còn tặng cho vài xe thổ sản.
Một lúc lâu sau, mọi người ăn một bữa điểm tâm, khởi hành, hùng vĩ oai nghiêm quay về Khai Phong.
Tiểu Tứ Tử cũng đã tỉnh lại, bé còn nhớ đến phải tạm biệt Tiểu Lương Tử, thấy Tiểu Lương Tử bên cạnh, hai bé thân thân thiết thiết mà thủ thỉ một hồi, Tiểu Tứ Tử lưu luyến bị Công Tôn ôm vào trong xe, vịn vào cửa sổ xe cùng Tiêu Lương nói lời từ biệt, Tiêu Lương tiễn bọn họ lên thuyền rồi mới ửng đỏ đôi mắt nhìn Tiểu Tứ Tử khóc rời đi.
Tưởng Bình thấy Tiêu Lương lưu luyến, liền vỗ vỗ vai nó, “Ai nha Tiểu Lương Tử, thời gian còn nhiều mà, đừng nóng vội!”
“Ân.” Tiêu Lương gật đầu, theo Lô Phương bọn họ vào núi tiếp tục luyện công.
.
Lại nói đến nhóm Công Tôn, trên đường mọi người ngày đi đêm nghỉ, chạy cả đường, cuối cùng cũng về tới Khai Phong sau hơn nửa tháng.
Khai Phong vẫn náo nhiệt như vậy, cũng giống như lúc rời khỏi, người đi trên đường vừa nghe nhóm người Bao Chửng đã trở về, đều sắp hàng hai bên đường hoan nghênh.
Cỗ kiệu của Bàng Cát tới trước Thái Sư phủ, liền thấy Bàng Dục chạy vội ra, “Cha ơi!”
Bàng thái sư một quả tim cũng coi như rơi xuống bụng… Cũng may cũng may, hơn một tháng nay, sấm họa tinh nhi tử này còn sống được an lành.
Bao Chửng thấy Bàng Cát vui tươi hớn hở bưng cái bụng phệ vào nhà, lắc đầu cười cười, phân phó nha dịch qua về Khai Phong phủ, trong khoảng thời gian này Bát vương gia tọa trấn Khai Phong, không biết các vụ án được xử lý như thế nào, có tích lũy nhiều hay không.
Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn về Vương phủ thỉnh an lão thái phi, đương nhiên, Tiểu Tứ Tử cũng theo.
Bao Chửng và Triển Chiêu bọn họ về tới Khai Phong, chỉ thấy thị vệ Hà Kính của Bát vương gia vội vã đi ra.
“Bao tướng.” Hà Kính hành lễ với Bao Chửng.
Bao Chửng gật đầu, “Hà thị vệ vất vả, Bát vương gia đâu?”
“Nga, vương gia tiến cung rồi, còn nói bảo Bao đại nhân sau khi trở về thì chờ, vương gia có chuyện trọng yếu muốn trao đổi với ngài, là về Tây Hạ.” Hà Kính trả lời.
Bao Chửng liên tục gật đầu, “Phải lắm phải lắm! Ta cũng có chuyện muốn bàn với Bát vương gia!”
Hà Kính cùng Bao Chửng hành lễ một cái, tiến cung, đi đón Bát vương gia.
Vì vậy, mọi người vào phủ, dàn xếp chỉnh đốn, tạm thời không đề cập tới.
.
Lại nói Triệu Phổ và Công Tôn tiến Vương phủ bái kiến thái phi, thái phi vừa nghe Tiểu Tứ Tử một câu nãi nãi ngọt lịm… liền lập tức lâm vào trạng thái hòa tan, ôm Tiểu Tứ Tử gọi một trận tâm a can nhi a, gặm đến Tiểu Tứ Tử mặt đầy nước bọt, lúc này mới bảo Triệu Phổ, “Ngươi mau đến Khai Phong phủ đi, Bát vương gia sáng sớm phái người tới, nói là nếu ngươi trở về thì phải đến Khai Phong phủ, có chuyện liên quan đến Tây Hạ cần trao đổi với ngươi.”
Triệu Phổ sửng sốt, gật đầu, nán lại một hồi rồi dẫn theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong phủ.
.
Không bao lâu sau, Bàng Cát cũng dẫn theo Bàng Dục tới… Những người liên quan ngồi trong đại viện Khai Phong phủ uống trà chờ… Nhưng chờ trái Bát vương gia không đến, chờ phải vẫn không đến.
“Sao lại lâu như vậy a?” Bàng Cát có chút buồn bực, hỏi Bao Chửng, “Rất không đúng, không phải vương gia già hồ đồ, nhớ lầm canh giờ?”
Bao Chửng khinh bỉ liếc lão một cái, Triệu Phổ nói với Giả Ảnh, “Dẫn người đi xem.”
“Ta cũng đi.” Triển Chiêu cầm kiếm cũng muốn đi theo, hai người vừa đứng lên, chợt nghe bên ngoài Vương Triều Mã Hán hô to, “Đại nhân! Đại nhân!”
Tất cả mọi người nhảy dựng.
Thị vệ Khai Phong phủ, bình thường tính tình cũng như Bao Chửng và Triển Chiêu, bất hiện sơn bất lộ thủy, đương nhiên cũng là không lạnh không nóng, không ủ rũ không hoảng loạn, rất ít khi có vẻ lòng như lửa đốt thế này, Bao Chửng vừa nghe thì biết xảy ra đại sự rồi.
Ngước mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Vương Triều Mã Hán đỡ một người toàn thân đầy máu chạy vào.
Mọi người vừa nhìn, đều hút một ngụm khí lạnh, người trọng thương toàn thân đầy máu này, chính là thị vệ Hà Kính của Bát vương gia.
“Vương gia…” Hà Kính nói chuyện có chút khó khăn, trong tay hắn nắm chặt một phong thư, Triệu Phổ đứng dậy cầm, mở ra vừa nhìn… Chỉ thấy trên thư viết, mùng một tháng sau, ta đại hôn, thỉnh Cửu vương gia Triệu Phổ đến dự tiệc, Bát vương gia đã thỉnh đi trước, Cửu vương gia hãy tới đón về, lạc khoản (ký tên) là —— Lý Nguyên Hạo.