Động Tiên Ca
Chương 8
Tôi cứng ngắc vòng tay lên vai hắn, trong đầu xoay chuyển một ngàn kết cục xấu. Hắn không dán giáp mã mà đã chạy nhanh được như thế, quả là kỳ Nguyên Anh, so với một kẻ tay mơ là phàm nhân mới biết tí ti như tôi rõ ràng mạnh hơn nhiều.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này.
“… Ngươi… Ngươi rốt cuộc sẽ hạ Thập lý dương hoa với ta hay là Túy sinh mộng tử, hay là Luân hồi bất tận… lẽ nào ngươi định dùng Khổn tiên thằng (sợi dây trói tiên)? Hay là ngươi muốn giam cầm ta dưới chân núi nào đó?” Tôi nhịn không được hỏi.
Hắn không trả lời, hơi thở dần nặng nhọc. “Ngươi rất muốn thử nghiệm hết một lần luôn đúng không?” Hắn cười khẽ, “Loan Ca, ta không biết ngươi có sở thích này đó.”
“Không không không, đương nhiên là không rồi!” Tôi rối rít xua tay.
Chẳng hề báo trước, hắn đột nhiên tăng tốc, tôi mém chút té ngửa ra sau, vội choàng tay ôm chặt cổ hắn. Nhưng hình như hắn cố ý, thoắt cái thắng gấp lại, thoắt cái đột nhiên tăng tốc, tôi cảm thấy xương sườn và xương gò má mình sắp bị mài rách đến nơi.
… Ra thế. Hắn chê hạ độc và giam cầm đều không sáng tạo, nên muốn giở chiêu này.
Xác thực vô cùng hữu hiệu, lúc chạm chân xuống đất ói đến mật xanh mật vàng, lần đầu tiên tôi biết, được người ta cõng cũng có thể gây ra hiệu quả say xe kèm vết bầm.
“… Ngươi đã hết giận chưa?” Tôi nôn đến hấp hối, ngồi xổm xuống ven đường hỏi.
“Chưa.” Hắn đáp thật nhanh họn, lại đặt tay lên đỉnh đầu tôi, đưa vào một luồng chân khí, cảm giác hoa mắt say xe mãnh liệt dần dần biến mất. “Mà thôi quên đi.”
Quên đi? Tôi khó hiểu dùng tay áo lau miệng, đi theo sau lưng Vô Cùng bước về phía trước, hoàn toàn không hiểu mô tê gì, lại thêm tràn đầy phòng bị.
Nhưng điều khiến tôi càng ù ù cạc cạc là, Vô Cùng quả thật cứ thế mà bỏ qua.
Tôi đoán là lúc xuống núi, sự phồn hoa của hồng trần đã phân tán lực chú ý của hắn, cho nên không hề một lòng một dạ tìm tôi gây sự nữa. Cùng lắm là ấu trĩ chìa chân ngáng cho tôi ngã ── mà trong một hơi thở chìa chân 3 lần ── nhưng bị hắn chỉnh lâu như vậy, tôi sớm có thể mặt không đổi sắc mà gặp chiêu phá chiêu rồi, không hề có vấn đề nào.
Tất cả võ nghệ của tôi đều đến như thế, ngẫm lại mà bi ai. Thỉnh thoảng gặp kẻ thù mạnh, Vô Cùng đứng khoanh tay đẩy tôi ra tiền tuyến, tôi mới biết mình xem như cũng là cao thủ. Chậm như ốc sên cũng không biết xấu hổ mà đi ra đánh cướp… thế đạo gì thế này.
Điều khiến tôi nghẹn họng không nói được gì là, tôi phụ trách đánh người, Vô Cùng thì rất lưu loát tiến lên thu hoạch… nói trắng ra là, cho dù đường đường chính chính mà đánh cướp bọn cường đạo, chỉ chừa lại cho họ quần áo trên người. Vàng bạc thì không cần nói tới, đến cả đao kiếm ám khí thuốc mê đều thu về làm sở hữu của mình tất, động tác rất chi là thành thạo lưu loát, có thể thấy được là cao thủ nhặt cốt.
Còn không thì bắt tôi vất vả giặt một chồng quần áo lớn xong, hắn mới biểu diễn Chấn y địch trần (Vỗ áo sạch bụi) ── dùng chân khí đánh văng tất cả bụi bặm và vết bẩn, ước chừng thuộc về hiệu quả giặt khô: dùng i-on rung động với tốc độ cao đại loại thế (?!), đây là nguyên nhân vì sao người tu tiên không tắm rửa không giặt quần áo vĩnh viễn có thể bảo trì bộ dạng thanh cao sạch sẽ.
Nhưng đến lúc tôi vất vả giặt xong đống quần áo của một tháng, hắn mới nói cho tôi biết sự thật tàn khốc này.
Mặc dù tôi đã cố hết sức khống chế tất cả biểu tình, nhưng cơ mặt vẫn không kiềm được mà co giật vài cái. Hắn cười đến là vui vẻ.
Bất quá chút rắc rối vụn vặt này so với khoản nợ báo thù hoa hoa lệ lệ trước kia, thật sự là khác xa một trời một vực. Chúng tôi xuyên thành vượt trấn, như những người lữ hành lang thang. Mà Vô Cùng rất hăng hái, so với một người đã tu luyện 250 năm thật sự là chả giống chút nào.
Tôi cứ tưởng sống lâu như vậy đáng ra đã thấy qua rất nhiều mặt của cuộc sống rồi chứ.
“Là hắn từng thấy, không phải ta.” Hắn rất thành thực trả lời, “Từ Tuệ Cực đến Khải Mông, trong ba mươi năm ta đều vội vội vàng vàng thu thập thiên tài địa bảo, mở động phủ luyện đan. Nơi quen thuộc nhất chỉ có hoàng cung và động phủ.”
“… Ngươi đến hoàng cung làm gì?” Tôi bấn 囧.
“Đọc sách.” Hắn thản nhiên trả lời, “Tốn một năm học giải mã, không đến bao lâu đã thông thuộc hết. Dù sao Khải Mông là ngọn nguồn của giới Tu Chân, văn tự là nhất mạch tương thừa (kế thừa từ cùng một mạch, nên anh không gặp khó khăn trong việc đọc hiểu). Vừa mới bất ngờ đến đây, muốn dùng thời gian nhanh nhất dung nhập, vẫn nên đến tàng thư to lớn nhất của nhà đế vương. Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, trăm đạo thần thức vừa xem qua một cái là xong, rất nhanh. Có điều, thời gian học giải mã có vẻ lâu hơn.”
Mặc dù nghe được nửa hiểu nửa không, tôi còn xuýt xoa thán phục, “Quả nhiên tri thức chính là sức mạnh nha.”
Chắc có lẽ hắn chưa từng nghe qua câu nói này, thế là xuất hiện vẻ mặt tán thưởng, “Nói hay lắm. Quả nhiên kẻ ngu ngàn lo vạn nghĩ ắt cũng có một cái ra hồn.”
… Miệng chó chẳng mọc được ngà voi.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Vô Cùng dẫn theo tôi, một đường lăn lộn trong thành trấn, thường ghé nhất là những cửa hàng trang sức, đồ cổ, thậm chí còn có hiệu cầm đồ. Hắn có một cái la bàn kỳ lạ, nghe nói là một tiểu pháp bảo dùng để dò kho báu, chỉ lớn chừng bàn tay. Dựa vào thứ đồ chơi này, chúng tôi đào ra được tiên thạch, linh ngọc ở rất nhiều địa phương kỳ quặc, và cả một chồng tài liệu loạn thất bát tao.
Hắn lúc nào cũng vẻ mặt điềm nhiên, móc ra một vốc lớn nào vàng nào bạc, như thể có xài cỡ nào cũng không hết. Theo như hắn nói, thiên tài địa bảo khó có được, thứ vàng bạc vô dụng này thường xen lẫn trong quặng tiên thạch, tiện tay nhặt lên thôi, đối với hắn cũng như cát đá vậy. Dùng thứ vàng bạc không được hữu dụng lắm này vào việc đổi lấy những thiên tài địa bảo kia… cho dù là loại thứ phẩm, cũng vẫn có lời chán. Ít nhất không cần mạo hiểm sinh mệnh.
Ban đầu lúc hắn nhảy vào khe nứt, hai tay trống trơn, chỉ có một thanh phi kiếm, Chớp mắt trăm năm và một vòng tay trữ vật (giống túi thần kỳ của Doraemon ấy). Thậm chí Thủy Liêm động cũng là làm vội vội vàng vàng, vì đan dược đã chiếm phần lớn chỗ trong vòng tay. Nếu hắn muốn tu lên cấp, chiếu theo phương pháp tu luyện bằng cắn thuốc của hắn, đành phải ra ngoài tầm bảo.
Hắn dự tính đến thành trấn của phàm nhân vơ vét tất cả tài liệu dùng vàng bạc đổi được, sau đó sẽ trao đổi cùng với người tu tiên của bản địa (tôi nghĩ lúc cần thiết còn đánh cướp), cuối cùng mới đao thật súng thật đến những hiểm địa săn tìm.
“Nếu không phải cảnh giới hiện giờ của ta quá kém, căn bản sẽ không bó chân trong Khải Mông này.” Hắn càu nhàu, “Ngay cả hộ tinh của Khải Mông còn có tài nguyên phong phú hơn cả chủ tinh đã cạn kiệt nữa.”
“… Khải Mông rốt cuộc là nơi nào a? Hộ tinh lại là người nào?” Tôi thắc mắc.
Hắn ánh mắt đầy kỳ quái nhìn tôi, một hồi lâu mới thở dài một tiếng. “Cũng phải, ngươi không biết tất cả ngôi sao đều là hình cầu sao. Ngươi đừng nói còn tưởng là trời tròn đất vuông đấy?”
Tôi bị oanh tạc đến ngu người luôn rồi.
Thật không nghĩ tới, thiên văn học và vũ trụ học của người tu tiên còn phát triển hơn cả thế kỷ 21.
“Khải Mông” trong miệng của Vô Cùng, chính là Địa Cầu. Hộ tinh chính là Mặt Trăng. Sở dĩ xưng là “Khải Mông”, vì nó chính là khởi đầu của tất cả. Nghe nói ngọn nguồn sớm nhất của người tu tiên chính là “Khải Mông”, sau đó do quá nhiều người tu tiên đã vét cạn kiệt tài nguyên, đành phải thử phát triển ra bên ngoài.
(hộ tinh: ngôi sao quay quanh chủ tinh)
(giải thích tẹo, tức là người tu tiên đào sạch trơn trái đất, xong đến hành tinh khác đào. ==’’)
Mà “Tuệ Cực”, là hành tinh tập trung số lượng người tu tiên đông nhất hiện nay, môn phái đông đảo. Cách Địa Cầu vô cùng vô cùng xa, ngay cả người tu tiên muốn qua lại đều phải tốn hơn ngàn năm.
Thập Di Ký quyển 1: “Đế Tử và Hoàng Nga du ngoạn trên mặt biển, lấy cành quế làm biểu, kết huân mao làm cờ, khắc ngọc làm cưu, đặt biểu đoan.”
*Thập Di Ký: Cách đây hơn 200 năm, một trong những văn bản cổ xưa nhất nói đến người ngoài hành tinh phải kể đến cuốn “Thập Di ký” của Trung Quốc. Trong cuốn sách này có nhắc tới một chi tiết khá quan trọng về lần tiếp xúc gặp gỡ giữa người ngoài hành tinh và Tần Thủy Hoàng.
** Đế Tử và Hoàng Nga du ngoạn trên mặt biển; lấy cành quế làm biểu, kết huân mao làm cờ, khắc ngọc làm cưu, đặt biểu đoan;
Đây là một câu chuyện tình xinh đẹp giữa người – thần. Đại ý là Hoàng Nga buổi tối ở Tuyền Cung dệt cửi một mình buồn chán, bèn bỏ việc một thân một mình ngồi bè gỗ du ngoạn, theo gió phiêu bạt, trôi đến cửa sông Cùng Tang (địa danh trong truyền thuyết), trên sông khói sóng mênh mang, gặp gỡ một chàng trai tuấn tú, chàng ta chính là con trai của Bạch Đế, là Thái Bạch kim tinh hóa thân hạ phàm – tên là Khải Minh Tinh (tức là sao mai, hoặc sao kim đấy ạ), hai người nhất kiến chung tình, thế là cùng ngồi thuyền du ngoạn, Thái Bạch đánh đàn, Hoàng Nga hát.
Theo như ở đoạn trên dịch ra nôm na là: hai người ngồi trên thuyền, lấy cây quế làm cột buồm, dùng hương thơm từ cỏ thơm cột lên đầu cột buồm làm cờ, còn khắc một con chim Cưu bằng ngọc đặt lên cột buồm, để định rõ phương hướng.
>>> MTY: qyq*qk?dplasxz… tỉnh lược vô số câu chửi thề, cmn, xin đính chính với cả nhà là đoạn trên dùng cổ ngữ, nói đến đây cũng biết mình đọc hiểu và tóm tắt ra được nhiêu đó là tốn hết bao nhiêu nơ-tron rồi… Muốn chửi thề thiệt chứ.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Theo như Vô Cùng nói, đó không phải là chơi thuyền trên biển thật sự, mà là bản ghi chép của một cặp tu tiên lúc băng ngang qua vũ trụ ghi lại. Mà ở Tuệ Cực, còn tồn tại vài chỗ có di tích Truyền Tống Trận cổ, nhưng từ lâu đã không còn sử dụng được nữa. Truyền Tống Trận cổ duy nhất có thể sử dụng, cũng đã mất thăng bằng vỡ toác thành một khe hở không ổn định, tỷ lệ truyền được đến Địa Cầu ( Khải Mông ) chỉ còn có một phần mười, còn lại là khả năng trôi nổi trong vũ trụ vĩnh hằng.
Không ngờ hắn may mắn đến vậy, mà lão Nhị nhà hắn cũng may mắn không kém.
Nhưng đối với tôi mà nói, chính là phi thường phi thường xui xẻo. Hơn nữa tôi còn nghe thấy bộ não trong đầu gần như đã nổ banh.
Nghiêm khắc mà nói, Vô Cùng là người ngoài hành tinh ── hoặc là nói, là dân di cư đến Địa Cầu. Còn là một di dân tu tiên chỉ còn ¾ nguyên thần.
Chuyện này được xem là chuyện gì, lại nên phân loại như thế nào? Tôi còn bị hắn dây dưa, chuyện này là sao a?
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp