Động Tiên Ca

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Khi tôi biết nguyên nhân chân chính Vô Cùng kiên trì muốn thành thân, đã là chuyện sau khi rời khỏi kinh thành mấy tháng.

…Rất cảm động, thật sự. Tôi không biết trong mắt hắn dáng vẻ “Tương tư thành bệnh” của tôi, đối với hắn lại nghiêm trọng đến vậy… Nghiêm trọng đến mức hắn thận trọng cho tôi một hôn lễ chính thức, xác định quan hệ của hai chúng tôi.

Nhưng tôi cũng thực 囧, thậm chí dở khóc dở cười. Bạn nói tên nhóc tâm thần phân liệt này vì sao có thể đem sự “tinh tế” và “thiếu tâm nhãn” nhu hợp lại vừa khít đến vậy… chẳng lẽ đây là thiên phú giành riêng cho biến thái?

Tuy nhiên cảm động của tôi đối với hắn, thường thường cũng không thể duy trì lâu lắm.

Nửa năm sau khi chúng tôi rời khỏi kinh thành, tình cờ nghe nói Thục Sơn sắp tổ chức “Bách bảo tụ”. Nói thẳng ra, chính là đám người tu tiên muốn tổ chức bán đấu giá lộ thiên… vâng, đích thị là “lộ thiên”, không phải là bán hàng qua mạng.

Ngoại trừ những ngày thành thân là trì hoãn ra, thời gian còn lại chúng tôi đều cố gắng tìm thiên tài địa bảo ở chốn rừng sâu núi non trùng điệp. Không thể nói hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng không phải là những thứ chúng tôi muốn… Chúng tôi nhất trí cho rằng, Phong Sinh Thú* đúng là quý hiếm, nhưng bào chế cùng sinh sản đều rất phiền toái. Cũng có thấy vài con Nhục chi*... Nhưng thật sự rất giống người, tôi không nỡ bắt, Vô Cùng cũng chướng mắt, đều phóng sinh. Nhiều lắm chính là tìm được một ít ngọc cao và mặc ngọc, cũng mặc kệ chế khí hay là làm thuốc, đối với tôi thì thấy rất cao cấp, nhưng đối với Vô Cùng lại xem như thứ vô dụng.

* Nhục chi: chỉ những con vật như cóc, dơi, linh quy, chim én… ngàn năm tuổi, ăn vào có công dụng trường thọ.

*Phong sinh thú: một loại thú cưỡi cổ xưa

Tuy nói ở phủ Nhạc vương vơ vét hơn tám năm, thứ gì nên tinh luyện đều đã từng tinh luyện qua, song vẫn thiếu mấy vị… Kỳ thật có hạt giống là được, dù sao Vô Cùng có thứ bảo bối “Chớp mắt trăm năm” kia. Có điều những người biết phân biệt thuốc thì rất thưa thớt, dựa vào hai người chúng tôi đi tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Cho nên nghe nói Thục Sơn muốn mở phiên bán đấu giá lộ thiên, chúng tôi thật sự là vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng đến đó… nói chung xem ra giao dịch vẫn là nhanh hơn, nhất là ở cái nơi Khải Mông (địa cầu) “tài nguyên cạn kiệt” như lời Vô Cùng nói này.

Hiện tại pháp bảo phi hành mà chúng tôi sử dụng xem như là trang bị cao cấp: một đóa mây (không phải Cân Đẩu Vân đâu nhé!). Có một cái tên phi thường tục khí: Tường Vân Hiến Thụy. Trên thực tế là trong một lần đi nhặt cốt nào đó Vô Cùng bỏ quên trong Vòng tay trữ vật… Bởi vì đẳng cấp của nó quá kém.

Kết quả sau khi hắn đoạt xá sống lại, hiện tại dùng vừa vặn.

Bản thể như một đụm linh chi vờn quanh là sương mù, đầy hương sắc cổ xưa. Có điều vốn không thể tìm ra cái tên ban đầu, Vô Cùng đặt cái tên mới lại quá kém… Thực làm uổng phí một pháp bảo đẹp như này.

“Bằng không em nói nên đặt tên gì?” Vô Cùng mắt trợn trắng.

Tôi cũng trợn trắng mắt lại, “Chiếu theo loại tốc độ phi hành này… Ít nhất cũng phải gọi là “Vô địch hỏa toàn phong nhất đại” đại loại thế.”

“Loan Loan,” Vô Cùng vẻ mặt xúc động, “Thật không ngờ còn có người đặt tên kém hơn anh. Em làm vậy là cố ý an ủi anh đúng không?”

…Tại sao tôi lại thích hắn rồi lại gả cho hắn chứ? Tôi có bệnh hay không? Chẳng lẽ bệnh biến thái thật sự sẽ bị lây?

Nhưng quả thật không nên bị pháp bảo phi hành đó làm cho mê hoặc, tưởng thật là người người tu tiên đều có máy bay phản lực hoặc máy bay ném bom sao, không hề có chuyện đó. Nghe nói tốc độ của cưỡi phi kiếm có thể so với trực thăng, nhưng đó là chuyện ở kỳ Nguyên Anh, bay quá cao còn có thể nguy hiểm bị gió mạnh thốc bay… bay quá thấp thì có thể bị đụng núi kiêm té xuống biển.

Tóm lại, bạn thử nghĩ tới Harry Potter cưỡi chổi bay đấy, không phải đầy nguy hiểm thế sao, huống chi là cưỡi cái phi kiếm còn nhỏ hơn rất rất nhiều… lúc bay không dễ khống chế lực được. Lực khống chế của tôi chỉ vừa đủ thôi… Nhưng mà còn kẹt trong kỳ Tâm Động chả thấy xê xích lấy một li, điều khiển pháp bảo cái nỗi gì? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Loại pháp bảo phi hành này vẫn nên để cái người đã đến hậu kỳ Nguyên Anh là Vô Cùng điều khiển đi, tôi làm hành khách thôi.

Thành thử, cho dù đã có pháp bảo phi hành tốt nhất của thời đại này, chúng tôi vẫn phải bay 3-5 ngày mới đến nơi. Trên đường bay, Vô Cùng thực hưng phấn thổi phồng mớ pháp bảo bán đấu giá của bọn họ ở bên kia, cái gì cũng có bán, cái gì cũng không kỳ quái.

Tôi nghe mà cũng nổi hứng tò mò, “Aizz, Địa Cầu này cũng không phải chỉ có mỗi Trung Quốc mà… biết đâu tài nguyên ở ngoại quốc phong phú hơn thì sao? Nói không chừng sau này chúng ta nên đi ngoại quốc tham dự hội đấu giá…”

“Xùy,” Vô Cùng hừ lạnh, “Đợi đến phiên em nói chắc? Anh vừa tới đây đã đến ngoài Trung Nguyên tìm rồi… Một chữ thôi, thảm. Trung Nguyên thì còn sót lại chút thiên tài địa bảo, Tây Di* sớm đã bị vét nhẵn từ mấy ngàn năm trước rồi, chỉ còn lại lác đác vài di tích mà thôi… Người sắc-mục (mắt màu) còn di dân sớm hơn người mắt đen chúng ta, chẳng qua là pháp môn bất đồng, chiếm cứ hành tinh cũng bất đồng mà thôi.”

* Tây Di: chỉ các bộ tộc ở những vùng núi phía Tây

Tôi nhất thời á khẩu không nói được gì. Nếu tôi đem những điều này viết thành tiểu thuyết huyền huyễn, trở về thế kỷ 21 nộp bản thảo, chỉ sợ sẽ bị ném trứng gà mắng là yêu ngôn hoặc chúng (tà thuyết mê hoặc người khác).

Đây là một Thế giới đại đồng (kiêm cả thiên hà) hỗn loạn như thế nào a.

* Thế giới đại đồng: cả thế giới chung một nhà không phân biệt quốc gia hay chủng tộc.

Chờ tôi bắt đầu có chút say máy bay (say pháp bảo…), rốt cục đến được hội đấu giá lộ thiên ở Thục Sơn.

Quả nhiên cái gì cũng có, cái gì cũng không kỳ quái.

Tôi xanh mặt nhìn một toán thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đứng trên đài… Treo biển là “Lô đỉnh”.

… Rốt cục hiểu được lô đỉnh là cái gì, té ra tôi bị Vô Cùng kêu lâu như thế.

“‘Lô đỉnh’ chính là thị nữ, hử?!” Tôi hai mắt phun hỏa nhìn Vô Cùng, cảm thấy tất cả máu đều xông lên đầu rồi.

Vô Cùng xoay mặt qua, ánh mắt mơ hồ. Người chủ trì trên đài còn đang văng nước miếng giải thích cái gì gọi là “Lô đỉnh” cùng với công dụng của những “Lô đỉnh” này cao cấp như thế nào.

Thì ra, lô đỉnh chính là thiếu nữ được cấp cho nam nhân để hành Thuật Thải Bổ nhằm giúp qua ải…

* Thuật Thải bổ: thuật thải dương bổ âm, một thuật trong Song tu pháp. Nói nôm na là dựa vào chuyện phòng the để tu luyện đấy ạ, cái thuật này gì mà cần điều cân hòa âm dương gì đó, mình chả rành.

“Lục Vô Cùng!” Tôi rống giận , “Cái tên khốn bất lương dâm loàn kiêm xấu xa nhà anh!…” té ra lần đầu chúng tôi gặp không bao lâu, hắn đã đánh chủ ý đáng khinh này lên người tôi!

Hắn vẻ mặt bị thương, “Loan Loan, sao em có thể nói anh như vậy… không phải anh rất chịu trách nhiệm cưới em đó sao? Lại nói, tư chất này của em, làm lô đỉnh còn chưa đủ một thải (trong thải bổ) đâu… anh làm sao có thể làm như vậy?”

Nếu không phải vì sợ chân khí hộ thể cứng như kim cương của hắn, tôi quả thật muốn đánh cho hắn sưng thành đầu heo.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...