Dòng Sông Kỳ Bí
Chương 27: Yêu ai?
Brendan kiểm tra phòng của cậu và Ray nhưng Ray cũng đã đi ra ngoài, cậu bèn lấy một chiếc ghế trong bếp đặt trước chạn. Cậu trèo lên ghế, chiếc ghế hơi nghiêng về bên trái nơi chân ghế bị mất một chiếc vít. Cậu nhìn lên tấm gỗ lát trần và thấy mấy dấu tay hơi nhòe in trên lớp bụi phủ và lớp không khí ngay trước mắt cậu bắt đầu biến thành những lớp nhỏ li ti màu sẫm xoay tròn. Cậu áp lòng bàn tay phải lên tấm gỗ và khẽ nâng nó lên. Sau đó cậu rụt tay lại chùi vào quần rồi lại hít một hơi thật sâu.
Đôi khi có những câu trả lời mà chúng ta không muốn biết. Brendan chẳng bao giờ muốn gặp lại cha mình vì không muốn nhìn vào mặt ông và nhận thấy ông đã dễ dàng rời bỏ cậu như thế nào. Cũng như cậu không bao giờ hỏi Katie về những người bạn trai trước đó của cô, kể cả Bobby O’Donnell, vì cậu không muốn hình dung ra cảnh cô nằm trên thân thể của một người đàn ông khác và hôn hắn như cô vẫn làm với cậu.
Brendan hiểu rõ thế nào là sự thật. Trong phần lớn trường hợp, đó chính là việc đưa ra quyết định, hoặc thẳng thắn đối diện với sự thật hoặc giả vờ làm ngơ hay nói dối để được yên ổn. Người ta thường đánh giá quá thấp những lời nói dối hay thái độ giả vờ làm ngơ. Nhưng phần lớn những người mà Brendan quen biết đều không thể sống qua một ngày mà không nói dối hay giả vờ làm ngơ tới vài bận.
Và đó là sự thật mà cậu đang phải đối mặt. Như cậu đã đối mặt với nó lúc ngồi trong buồng giam. Sự thật đó xuyên vào người cậu giống như một viên đạn, nằm lại trong dạ dày và không chịu ra khỏi đó khiến cậu không thể trốn tránh cũng không thể làm ngơ. Giả vờ làm ngơ không được. Dối trá cũng chẳng xong.
“Chết tiệt,” Brendan lẩm bẩm rồi đẩy tấm lát gỗ sang một bên và thò tay vào trong bóng tối, những ngón tay của cậu chỉ sờ thấy bụi mạt gỗ chứ không thấy có khẩu súng nào. Cậu tiếp tục sờ soạng thêm một lúc nữa dù biết là khẩu súng đã không còn ở đó. Khẩu súng của cha cậu đã không còn ở chỗ của nó. Khẩu súng đã được đem ra bên ngoài và đã được sử dụng để giết Katie.
Cậu đẩy tấm ván gỗ trở lại chỗ cũ. Cậu lấy xẻng hót hết đám bụi trên mặt đất rồi đem ghế kê về chỗ cũ. Cậu cảm thấy mỗi hành động của cậu phải vô cùng chuẩn xác. Cậu cần phải thật bình tĩnh. Cậu rót cho mình một cốc nước cam rồi đặt nó lên bàn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế có một chân khập khiễng và quay về phía cửa ra vào ở giữa căn hộ. Cậu nhấp một ngụm nước cam và chờ Ray xuất hiện.
“Nhìn xem này,” Sean nói và lôi bản báo cáo xét nghiệm dấu tay trong hộp đựng bằng chứng và mở nó ra trước mặt Whitey. “Đây là dấu tay rõ nhất lấy từ trên cánh cửa. Dấu tay rất nhỏ vì đó là dấu tay của một đứa trẻ con.”
“Bà Prior cũng nghe thấy hai đứa trẻ chơi trên phố ngay trước khi Katie bị đâm xe. Chơi với gậy khúc côn cầu,” Whitey nói. “Bà ấy bảo nghe thấy Katie nói ‘Xin chào’. Có lẽ đó không phải là giọng của Katie. Giọng của một đứa trẻ con có thể nghe giống như giọng phụ nữ. Và không có dấu chân nào? Dĩ nhiên rồi. Vì bọn chúng thì có nặng bao nhiêu đâu, chừng năm mươi cân?”
“Cậu có nhận ra giọng của thằng bé gọi điện không?”
“Nghe rất giống giọng của Johnny O’Shea.”
Whitey gật đầu. “Còn thằng bé kia thì không nói gì cả.”
“Vì nó đếch nói được,” Sean nói.
“Ray à,” Brendan gọi gọi khi thấy hai thằng bé bước và nhà.
Ray gật đầu. Johnny O'Shea thì vẫy tay. Chúng bắt đầu đi về phía phòng ngủ.
“Lại đây một chút,Ray.”
Ray nhìn Johnny.
“Một tí thôi, Ray. Anh có chuyện muốn hỏi mày.”
Ray quay lại còn Johnny O'Shea thả chiếc túi thể thao xuống đất rồi ngồi lên mép giường của bà Harris. Ray đi vào bếp và giơ hai tay ra nhìn anh trai mình như muốn nói “Có chuyện gì?”
Brendan lấy chân ngoắc lên một chiếc ghế, lôi nó ra khỏi bàn và ra hiệu cho Ray ngồi xuống.
Ray ngẩng phắt đầu lên như thể đánh hơi được sự bất thường trong không khí, một thứ mùi mà thằng bé vốn không thích. Nó hết nhìn xuống chiếc ghế lại nhìn sang Brendan.
Ray ra hiệu, “Em đã làm sai chuyện gì?”
“Tự nói đi,” Brendan nói.
“Em chẳng làm gì sai cả.”
“Vậy thì hãy ngồi xuống.”
“Em không muốn.”
“Vì sao?”
Ray nhún vai.
Brendan hỏi, “Em ghét ai hả Ray?”
Ray nhìn Brendan như một kẻ mất trí.
“Nói xem nào, em ghét ai?” Brendan nhắc lại.
Ray ra hiệu ngắn gọn, “Không ai cả.”
Brendan gật đầu. “Được rồi. Thế em yêu quý ai?”
Ray lại trưng ra cái vẻ mặt ban nãy.
Brendan ngả người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối và nhắc lại, “Em yêu quý ai?”
Ray nhìn xuống giày của mình rồi nhìn lên Brendan. Nó giơ tay lên và chỉ vào anh trai mình.
“Em yêu quý anh?”
Ray gật đầu vẻ bồn chồn.
“Mẹ thì sao?”
Ray lắc đầu.
“Em không yêu mẹ?”
Ray dùng tay ra hiệu. “Chả yêu mà cũng chả ghét.”
“Vậy anh là người duy nhất mà em yêu quý?”
Ray hất cằm lên, mặt nó cau lại. Tay nó vung lên ra hiệu, “Đúng. Giờ em đã đi được chưa?”
“Chưa,” Brendan nói. “Ngồi xuống đó.”
Ray nhìn xuống chiếc ghế, mặt nó đỏ lên vì tức tối. Nó nhìn sang Brendan, giơ ngón giữa lên tỏ ý coi thường rồi quay người rời khỏi bếp, Brendan thậm chí không không kịp nhận biết là mình đã phi thân ra từ lúc nào cho tới khi tóm được tóc của Ray và nhấc thằng bé lên khỏi mặt đất. Cậu lôi giật thằng bé lại như đang kéo dây cót của một chiếc máy cắt cỏ gỉ cũ rồi thả tay ra và Ray bay vèo ra phía sau về phía bàn bếp. Cả người thằng bé đập bốp vào tường rồi rơi xuống bàn và kéo sập mọi thứ xuống sàn với mình.
“Mày yêu quý anh ư?” Brendan nói, thậm chí không thèm nhìn xuống em trai mình. “Mày yêu quý anh nên giết bạn gái của anh có phải không Ray? Có phải không?”
Những lời đó khiến Johnny O'Shea chột dạ và đúng như Brendan dự đoán, Johnny nhặt lấy chiếc túi thể thao của mình và chuồn ra cửa. Nhưng Brendan đã đứng chắn trước mặt nó. Cậu tóm lấy cổ thằng khốn đó rồi dộng nó lên cánh cửa.
“Em trai tao sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế nếu không có mày xúi giục, O’Shea. Không bao giờ.”
Brendan co tay lại để chuẩn bị phóng ra một nắm đấm và Johnny gào lên, “Không, Bren. Đừng!”
Brendan thụi vào mặt thằng bé một cú mạnh tới mức nghe thấy cả tiếng mũi bị gãy. Cậu lại đấm cho nó phát nữa. Cho tới khi Johnny ngã xuống sàn, co quắp lại như một trái bóng và thổ máu ra sàn thì Brendan mới nói, “Tao sẽ quay trở lại. Tao sẽ quay trở lại và đánh cho mày chết đi thì thôi, đồ rác rưởi, cặn bã.”
Ray đang choạng vạng đứng trên hai chân của mình, đôi giày thể thao giẫm lên đám bát đĩa bị vỡ lúc Brendan quay trở lại trong bếp và tát một cú trời giáng vào mặt thằng bé khiến nó đập đầu vào bồn rửa. Cậu túm lấy áo em trai, Ray nhìn Brendan, những dòng nước mắt trào ra từ đôi mắt tràn ngập thù hận và khóe miệng rớm máu. Brendan ném thằng bé xuống sàn, duỗi hai tay nó ra rồi quỳ chèn lên đó.
“Nói,” Brendan quát. “Tao biết mày có thể nói. Nói mau thằng khốn hoặc tao thề có Chúa là tao sẽ giết mày, Ray. Nói!” Brendan hét lên và gí nắm đấm vào dưới tai của Ray. “Nói. Hãy nói tên của cô ấy ra! Nói đi! Nói ‘Katie’, Ray. Nói ‘Katie’!”
Mắt Ray trở nên đờ đẫn, mịt mùng và nó khạc máu ra khỏi miệng.
“Nói!” Brendan gào lên. “Tao sẽ giết mày nếu mày không làm theo!”
Cậu túm lấy mái tóc bên thái dương của em trai và lôi đầu nó lên, lắc mạnh từ bên này sang bên kia cho tới khi mắt Ray định thần trở lại. Brendan giữ chặt lấy đầu Ray và nhìn sâu vào trong đôi mắt xám của nó, nhìn thấy quá nhiều yêu thương cùng thù hận tới mức chỉ muốn bẻ gãy đầu thằng bé mà ném ra ngoài cửa sổ.
Cậu nhắc lại lần nữa, “Nói,” nhưng giọng cậu lúc này đã trở nên khàn khàn, chỉ còn giống như một tiếng thì thào bị tắc nghẽn. “Nói.”
Rồi cậu nghe thấy một tiếng ho lớn liền ngoái đầu ra sau và thấy O’Shea đang đứng đó và khạc máu xuống sàn, trên tay là khẩu súng của cha cậu.
Sean và Whitey đang đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng huyên náo om sòm, ai đó la hét trong căn hộ và tiếng đám đá không lẫn vào đâu được. Rồi nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên, “Tao sẽ giết mày!” khiến lập tức Sean đặt tay lên khẩu Glock của mình trong lúc chạm tay kia vào nắm đấm cửa.
Whitey bảo, “Gượm hẵng,” nhưng Sean đã xoay nắm đấm bước vào trong căn hộ và nhìn thấy một mũi súng chỉ cách ngực mình chưa đầy mười xăng ti mét.
“Giữ nguyên ở đó! Đừng có bóp cò, nhóc!”
Sean nhìn vào gương mặt máu me đầm đìa của Johnny O'Shea và chỉ thấy ở đó một nỗi sợ hãi tột cùng. Ngoài ra chẳng còn gì khác. Có lẽ trước đây cũng vậy. Thằng bé không bóp cò vì giận dữ mà là vì sợ hãi. Thằng bé sẽ kéo cò vì trong mắt nó Sean chỉ là một nhân vật trong game và khẩu súng chỉ là một cái cần điều khiển.
“Johnny, cháu nên chĩa mũi súng xuống sàn.”
Sean có thể nghe thấy Whitey thở gấp phía bên kia cánh cửa.
“Johnny.”
Johnny O'Shea nói, “Hắn dám đấm cháu. Hai lần. Làm gãy cả mũi cháu.”
“Ai?”
“Brendan.”
Sean đang nhìn sang phía bên trái và thấy Brendan đang đứng trên cửa bếp, tay buông thõng xuống hai bên như đang đóng băng tại chỗ. Anh lập tức nhận ra rằng Johnny O'Shea đang chuẩn bị bắn Brendan lúc anh đẩy cửa bước vào. Anh nghe thấy hơi thở nông và đứt quãng của Brendan. “Chúng tôi sẽ bắt cậu ta vì tội đó nếu cháu muốn.”
“Không muốn hắn ta bị bắt. Cháu muốn hắn phải chết.”
“Chết là một việc rất hệ trọng, Johnny. Người chết sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, cháu biết không?”
“Cháu biết,” thằng bé nói. “Cháu biết thừa tất cả những chuyện đó. Chú sẽ sử dụng nó ư?” Mặt thằng bé đúng là một bãi chiến trường, máu trào ra từ chiếc mũi bị đấm gãy của nó và nhỏ tong tỏng xuống cằm.
“Cái gì cơ?” Sean nói.
Johnny O'Shea nhìn về phía bên cạnh hông cửa. Sean gật gật. “Khẩu súng đó. Đó là một khẩu Glock đúng không?”
“Đúng vậy, nó chính là một khẩu Glock.”
“Glock đúng là một khẩu súng oách. Cháu cũng muốn có một khẩu như thế. Chú sẽ sử dụng nó chứ?”
“Ngay bây giờ á?”
“Vâng. Chú sẽ chĩa nó vào mặt cháu?”
Sean mỉm cười. “Không, Johnny.”
Johnny bảo, “Chú cười cái gì? Chĩa súng vào mặt cháu đi. Hai ta đấu súng xem sao. Sẽ rất hấp dẫn.”
Thằng bé nói rồi giương súng lên, tay căng ra ở tư thế sẵn sàng, mũi súng lúc này chỉ còn cách ngực Sean hai xăng ti mét.
Sean nói, “Tôi phải thừa nhận là cậu đã nhanh tay hơn tôi, chiến hữu. Cậu hiểu ý tôi muốn nói gì không?”
“Nhanh tay hơn, Ray,” Johnny kêu to. “Rút súng ra nhanh hơn cả một tên cớm, anh bạn. Chính là tớ đây. Hãy nhìn cho kỹ.”
Sean nói, “Đừng để chuyện này lộ ra ngoài nhé…”
“Chú cũng đã xem cái phim rồi đó hả? Một tay cớm đuổi theo xe gã da đen đó trên mái nhà. Tên mọi đen kia ném tay cớm đó xuống đất, Tên cớm chỉ không kịp kêu ‘A a a’ gì đó rồi rơi từ trên cao xuống. Tên mọi đen đó thật tàn nhẫn, chẳng cần biết tên cớm kia có vợ và con nhỏ ở nhà. Tên mọi đó đúng là hơi bị được.”
Sean từng chứng kiến một cảnh tượng tương tự. Khi đó anh còn là cảnh sát thường và được gửi tới để kiềm chế đám đông trước một vụ cướp nhà băng diễn biến xấu. Gã cướp cố thủ phía bên trong sau hai tiếng đông hồ lại càng tỏ ra hiệu quả hơn, càng lúc càng trở nên tự tin với sức mạnh và tác dụng của khẩu súng trong tay mình. Sean quan sát hắn huyênh hoang khoác lác trên màn hình vô tuyến nối liền với hệ thống camera theo dõi của ngân hàng. Ban đầu, hắn có vẻ sợ hãi nhưng rồi khống chế được cảm giác đó và bắt đầu say mê khẩu súng ở trong tay.
Trong giây lát, Sean như nhìn thấy Lauren đang ở trên gối, một tay tựa má nhìn anh. Anh nhìn thấy đứa con gái trong mơ của mình, ngửi thấy con bé và nghĩ thật là tệ nếu phải chết mà không được gặp vợ và con gái.
Anh tập trung vào khuôn mặt vô cảm đằng trước và nói, “Cháu có nhìn thấy viên cảnh sát bên trái của cháu không hả Johnny? Người đang đứng trên ngưỡng của ấy?”
Johnny liếc nhanh sang bên trái. “Có.”
“Ông ấy không muốn bắn cháu đâu. Ông ấy không hề muốn thế.”
“Ông ta có muốn cũng chả sao,” Johnny nói, nhưng Sean thấy thăng bé bắt đầu dao động, mắt nó liên tục hấp háy.
“Nhưng nếu cháu bắn chú thì ông ấy chẳng còn cách nào khác.”
“Chấu chả sợ chết.”
“Chú biết thế. Nhưng vấn đề là ở chỗ, ông ấy không bắn thẳng vào đầu cháu hay gì đó. Chúng tôi không giết trẻ con. Nhưng nếu ông ấy bắn cháu từ chỗ ông ấy đang đúng hiện giờ thì cháu biết viên đạn sẽ đi đâu không?”
Mắt Sean vẫn nhìn chằm chằm vào Johnny nhưng đầu anh chỉ nghĩ tới khẩu súng trong tay thằng bé, muốn nhìn xuống xem cò súng ở chỗ nào và liệu thằng bé có khả năng bóp cò hay không. Anh thầm nghĩ, mình không muốn bị bắn, lại càng không muốn bị bắn bởi một đứa trẻ. Anh không thể nghĩ ra tình huống nào thê thảm hơn thế. Anh nhận thấy Brendan, lúc này đang đứng bất động cách anh ba mét về bên trái dường như cũng đang có cùng một suy nghĩ.
Johnny liếm môi.
“Nó sẽ xuyên qua nách của cháu vào cột sống. Nó sẽ khiến cháu bị tê liệt. Cháu sẽ giống như những đứa trẻ trên những quảng cáo nghiên cứu y học của Quỹ Jimmy. Cháu biết là những đứa trẻ nào rồi đấy. Những đúa bé ngồi trên xe lăn bị liệt nửa người, đầu lủng lẳng trước ngực. Cháu sẽ trở thành một đứa đờ đẫn, mũi dài loằng ngoằng. Người ta sẽ phải cầm bát cho cháu ăn bằng ống hút cả đời.”
Johnny đã có quyết định. Giống như một tia sáng vừa lóe lên trong đầu óc tối tăm của nó và Sean cảm thấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì biết rằng thằng nhóc sẵn sàng kéo cò súng chỉ vì nghe thất tiếng súng nổ.
“Mũi của tao,” Johnny nói và quay sang Brendan.
Sean nghe thấy chính mình thở hắt ra vì ngạc nhiên rồi nhìn khẩu súng quét qua khỏi người anh như xoay trên một bệ ngắm. Anh nhanh như chớp với tay ra khóa lấy nòng súng, cứ như ai đó đang điều khiển hai cánh tay của anh đúng lúc Whitey xông vào phòng và chĩa khẩu Glock lên ngực thằng bé. Thằng nhóc phát ra một tiếng ú ớ - như gặp phải một ngạc nhiên không thú vị kiểu hồi hộp mở quà Giáng sinh và tìm thấy một chiếc tất bẩn – và Sean nhanh nhẹn đẩy thằng bé úp mặt vào tường và đoạt khẩu súng trên tay nó.
“Thằng nhãi ranh,” Sean nói và nháy mắt với Whitey qua lớp mồ hôi chảy ròng ròng trên mắt anh.
Johnny bắt đầu khóc cái kiểu khóc của bọn trẻ con mười ba tuổi, giống như cả thế giới đang ngồi lên mặt nó.
Sean xoay thằng bé lại, kéo hai tay nó ra sau lưng và nhìn Brendan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng môi và cánh tay vẫn còn run, phía sau cậu ta là Ray Harris đang đứng giữa căn bếp tan hoang như vừa trải qua một cơn đại hồng thủy.
Whitey bước tới phía sau Sean, đặt một tay lên vai anh. “Cậu không sao chứ?”
“Thằng bé định bắn thật,” Sean nói và nhìn thấy cả người anh sũng mồ hôi cho tới tận tất chân.
“Không, cháu không định bắn,” johnny rên rỉ. “Cháu chỉ đùa thôi.”
“Câm miệng,” Whitey nói và gí sát vào mặt nó. “Chả ai thèm quan tâm tới những giọt nước mắt của mày ngoài mẹ mày ra, thằng ôn con. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Sean sập còng số tám lên tay Johnny O'Shea rồi túm áo nó lôi vào bếp và thả xuống một chiếc ghế.
Whitey nhìn Ray và bảo, “Ray, trông cậu cứ như là bị người ta ném từ trên xe tải xuống ấy.”
Ray nhìn sang anh trai mình.
Brendan đứng tựa vào lò nướng, cả người sụp xuống một cách thảm hại. Sean đoán một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm cậu ta gục ngã.
“Chúng tôi đã biết chuyện,” Sean nói.
“Các ông biết gì cơ?” Brendan thì thào.
Sean nhìn thằng bé đang sụt sịt trên ghế rồi nhìn thằng bé câm đang đứng kia nhìn họ như thể đang hy vọng họ mau mau rời đi để nó có thể quay lại tiếp tục chơi điện tử. Sean chắc rằng sau khi tìm được một phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu và một nhân viên bảo trợ xã hội và tiến hành thẩm vấn chúng thì chúng sẽ bảo chúng làm việc đó là bởi vì chúng đang ở trên phố lúc cô ấy lái xe tới, bởi vì có lẽ Ray chưa bao giờ thực sự thích cô ấy, bởi vì đó là một lý tưởng thú vị, bởi vì trước, chúng chưa từng giết ai bao giờ, bởi vì khi ngón tay đã chạm vào cò súng thì nhất định phải kéo cò nếu không sẽ bị ngứa suốt nhiều tuần.
“Các ông biết gì?” Brendan nhắc lại, giọng khàn lại và hơi nghẹn ngào.
Sean nhún vai. Anh những mong có được câu trả lời cho Brendan nhưng khi nhìn sang hai đứa trẻ kia anh lại không thể nghĩ ra lời nào để nói. Thực sự là không có lời nào để nói.
Jimmy mang một chai rượu tới phố Gannon. Ở cuối phố Gannon và đầu phố Heller Court có một ngôi nhà tình thương xã hội dành cho những người lớn tuổi, một tòa nhà hai tầng được xây dựng vào những năm 1960 bằng đá vôi và đá hoa cương. Jimmy ngồi đó trên những bậc thang màu trắng ở phía trước tòa nhà và nhìn xuống phố Gannon. Nghe nói những người già đã bị đuổi ra khỏi chỗ này vì khu Thượng bắt đầu trở nên đắt giá tới mức chủ nhân của tòa nhà đã quyết định bán nó cho một nhà thầu chuyên xây các khu căn hộ cao tầng cho các cặp vợ chồng trẻ. Khu thượng đã thực sự biến mất. Trước đây nó vẫn luôn là người anh em bảnh bao của khu Hạ nhưng hiện giờ trông nó thậm chí còn chẳng giống như một người trong họ. Chẳng mấy chốc họ có khi còn thảo ra luật lệ riêng, thay tên và gỡ nó ra khỏi bản đồ Buckingham.
Jimmy lấy từ túi áo khoác ra một chai bourbon nhỏ, nhấp một ngụm và nhìn về nơi họ thấy Dave Boyle lần cuối vào cái ngày cậu ta bị những gã đó bắt đi, đầu vẫn ngoái lại nhìn theo sau lớp cửa kính xe, chìm khuất trong bóng tối rồi nhạt dần theo khoảng cách.
Tôi vẫn mong là không phải cậu, Dave. Tôi thực sự mong là không phải cậu.
Hắn giơ chai rượu lên để uống vì Katie. Con ơi, bố đã tóm được hắn. Bố đã trừng phạt hắn.
“Đang nói chuyện một mình ư?”
Jimmy ngẩng lên và thấy Sean đang chui ra khỏi xe, tay cầm một lon bia và hướng về chai rượu của Jimmy mỉm cười. “Lý do gì thế?”
“Một đêm vất vả,” Jimmy nói.
Sean gật đầu. “Tôi cũng vậy. Nhìn thấy một viên đạn khắc tên mình.”
Jimmy ngồi dịch sang một bên và Sean ngồi xuống bên cạnh hắn. “Sao mà cậu biết đến tìm tôi ở đây?”
“Vợ cậu nói có thể cậu đang ở đây.”
“Vợ tôi á?” Jimmy chưa bao giờ nói với Annabeth về những chuyến “vi hành” của hắn tới đây. Chúa ơi, cô ấy đúng là ba đầu sáu tay.
“Đúng vậy. Chúng tôi vừa đi bắt người.”
Jimmy uống một hơi dài, ngực đánh trống thình thịch. “Bắt người?”
“Đúng vậy. Đã bắt được bọn giết con gái anh. Đã tóm được chúng.”
“Bọn chúng?” Jimmy nói. “Không chỉ có một tên?”
Sean gật đầu. “Thật ra là hai đứa trẻ con mười ba tuổi. Ray, con trai thứ hai của Ray Harris và một thằng bé khác tên là Johnny O’Shea. Chúng đã tú tội nửa tiếng trước đây.”
Jimmy có cảm giác như bị một lưỡi dao thọc xuyên qua não từ tai này sang tai kia. Một con dao bỏng giãy cắt ngang sọ hắn.
“Không nghi ngờ gì chứ?” Jimmy nói.
“Không còn nghi ngờ gì nữa,” Sean trả lời.
“Vì sao?”
“Vì sao chúng làm thế ấy hả? Chúng mày thậm chí cũng không rõ. Chúng đang nghịch một khẩu súng và nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Một đứa liền nằm xuống giữa đường, chiếc xe cua vội, chết máy và O’Shea chạy tới bên cạnh với khẩu súng bảo rằng chỉ muốn dọa Katie một chút thôi. Thế nhưng khẩu súng cướp cò. Katie liền tấn công lại nó bằng cửa xe và lũ nhóc trở nên hốt hoảng. Chúng đuổi theo con bé để nó không nói với mọi người là chúng có súng.”
“Thế còn việc con bé bị đánh?” Jimmy nói và nhấp thêm một ngụm rượu.
“Thằng nhóc Ray có một cây gậy khúc côn cầu. Nó sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào. Nó bị câm mà, cậu biết đấy. Chỉ ngồi đó. Nhưng O’Shea bảo chúng đánh Katie vì con bé khiến chúng tức giận vì cứ chạy trốn.” Sean khẽ nhún vai, như thể chính bản thân anh cũng ngạc nhiên trước việc Katie lại mất mạng vì một lý do ngớ ngẩn như thế. “Hai thằng ôn con đó,” anh nói tiếp, “sợ sẽ bị trừng phạt hay gì đó nên đã giết con bé.”
Jimmy đứng dậy. Hắn há miệng đớp vài ngụm không khí, duỗi chân duỗi cẳng rồi lại thấy mình từ khi nào ngồi trở lại chỗ cũ. Sean đặt một tay lên khuỷu tay hắn.
“Đừng căng thẳng quá Jimmy. Hãy hít vài hơi thật sâu.”
Jimmy nhìn thấy Dave ngồi trên mặt đất, tay đang sờ vào vết dao mà Jimmy rạch ngang bụng. Hắn nghe thấy tiếng cậu ta nói: Hãy nhìn tôi, Jimmy. Hãy nhìn tôi.
Và rồi Sean nói, “Tôi nhận được một cú điện thoại của Celeste Boyle. Cô ấy nói là Dave mất tích. Cô ấy bảo mấy hôm nay cô ấy gần như phát điên. Cô ấy nói là cậu, Jim, cậu có thể biết cậu đang ở đâu.”
Jimmy cố lên tiếng. Hắn mở miệng ra nhưng thanh quản của hắn giống như nhét đầy bông gạc.
Sean nói. “Không ai biết Dave ở đâu. Và chúng tôi rất cần nói chuyện với cậu ta, một chuyện hết sức quan trọng, vì cậu ta có thể có thông tin về một người đàn ông bị giết chết bên ngoài quán Last Drop đêm hôm đó.”
“Một người đàn ông?” Jimmy cố thốt lên trước khi cổ họng lần nữa sít lại.
“Đúng vậy,” Sean nói giọng có gì đó cứng nhắc. “Một tên ấu dâm từng có ba tiền án. Một thằng khốn. Giả thiết của chúng tôi là có ai đó đã bắt quả tang hắn đang cùng với một đứa trẻ con nên cho hắn đi chầu Diêm vương. Chúng tôi muốn hỏi thêm Dave về chuyên đó. Cậu có biết cậu ta ở đâu không, Jim?”
Jimmy lắc đầu, vẫn không tài nào tập trung vào bất kỳ thứ gì khác ngoài biên độ tầm nhìn của mình lúc này, dường như một đường hầm đang hiện ra trước mặt hắn.
“Không ư?” Sean nói. “Celeste bảo cô ấy nói với cậu là Dave đã giết Katie. Và có vẻ như cậu cũng nghĩ thế. Cô ấy có cảm giác là vì chuyện này, cậu nhất định sẽ làm gì đó.”
Jimmy nhìn xuyên qua đường hầm tới một cái nắp cống.
“Và từ giờ mỗi tháng cậu sẽ gửi 500 đô cho Celeste phải không Jimmy?”
Jimmy ngước lên và cả hai người bọn họ cùng lúc đọc được câu trả lời trên mặt đối phương – Sean biết được Jimmy đã làm gì và Jimmy thì hiểu rằng Sean đã biết.
“Cậu đã làm chuyện táng tận đó, đúng không? Cậu đã giết cậu ấy.”
Jimmy đứng dậy, bám vào tay vịn cầu thang. “Không biết cậu đang nói gì.”
“Cậu đã giết cả hai người bọn họ - Ray Harris và Dave Boyle. Chúa ơi, Jimmy, tôi tới đây và nghĩ rằng làm gì mà có chuyện ngu ngốc đó nhưng tôi có thể nhìn thấy nó trên mặt cậu. Cậu là một tên khốn, điên rồ, biến thái, một tên thần kinh. Cậu đã làm chuyện đó. Cậu đã giết Dave. Cậu đã giết Dave Boyle. Bạn của chúng ta, Jimmy.”
Jimmy khịt mũi vẻ khinh bỉ. “Bạn của chúng ta. Vâng, đúng, Anh Chàng Tới Từ Khu Thượng, cậu ta đích thực là bạn tốt của cậu. Lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.”
Sean bước lên đối mặt với Jimmy. "Cậu ấy là bạn thân của chúng ta, Jimmy. Nhớ không?”
Jimmy nhìn thẳng vào mắt Sean và tự hỏi có nên đấm cho anh ta một phát hay không.
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Dave là ở nhà tôi tối hôm qua.” Jimmy nói rồi đẩy Sean sang bên cạnh và băng qua đường sang bên phố Gannon. “Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ấy.”
“Cậu là đồ dối trá.”
Jimmy quay lại, hai tay dang rộng ra nhìn Sean vẻ thách thức. “Không tin thì cứ bắt tôi đi.”
“Tôi sẽ tìm ra bằng chứng,” Sean nói. “Cậu biết là tôi sẽ làm được.”
“Cậu tìm ra được cái con khỉ tườu,” Jimmy nói. “Cảm ơn đã bắt được thủ phạm giết hại con gái tôi, Sean. Thật đấy. Nhưng giá cậu có thể nhanh hơn một chút thì tốt.” Jimmy nhún vai rồi lại quay lưng lại với Sean, nhằm hướng phố Gannon đi tới.
Sean nhìn theo cho tới khi Jimmy biến mất trong bóng tối của một ngọn đèn đường đã bị cháy ngay đằng trước ngôi nhà cũ của Sean.
Cạu đã làm chuyện đó, Sean thầm nghĩ. Cậu thực sự đã gây ra chuyện đó, tên động vật máu lạnh nhẫn tâm kia. Và tệ nhất là cậu đã ra tay quá hoàn hảo, quá thông minh. Cậu sẽ không để lại cho chúng tôi bất kì dấu vết nào. Chắc chắn là không bởi vì cậu là người vô cùng coi trọng tiểu tiết, Jimmy. Cậu đúng là một tên khốn. “Cậu đã tước đoạt mạng sống của cậu ấy,” Sean nói to. “Đúng không Jimmy?”
Sean ném lon bia xuống vỉa hè rồi bước vào trong xe, gọi điện cho Lauren từ máy cầm tay của mình. Khi cô trả lời máy, anh nói, “Là anh, Sean.”
Tiếp đó chỉ là sự im lặng.
Giờ thì anh biết là vì anh chưa nói những lời mà cô muốn nghe, những lời mà anh trốn tránh hơn một năm nay. Anh có thể nói bất cứ điều gì, anh tự nhủ, bất cứ điều gì ngoại trừ những điều đó.
Nhưng giờ anh sẽ nói. Anh sẽ nói và nghĩ tới cảnh thằng bé kia chĩa súng vào ngực anh với vẻ vô cảm, nghĩ tới Dave đáng thương vào cái ngày mà Sean mời cậu ta đi uống bia, tới tia hi vọng tột cùng lóe lên trên gương mặt Dave vì cậu ta chẳng bao giờ dám tin, thực sự tin rằng có ai đó muốn đi uống bia với mình. Anh sẽ nói vì tận trong xương tủy của mình anh cảm thấy anh cần phải nói, vì Lauren và cũng chính là vì anh.
Và anh nói, “anh xin lỗi.”
Và Lauren lên tiếng. “Về chuyện gì cơ?”
“Vì đã đổ hết trách nhiệm cho em.”
“Được rồi…”
“À…”
“À…”
“Em nói trước đi,” anh nói.
“Em…”
“Gì cơ?”
“Em…tệ thật, Sean, em cũng xin lỗi. Em không định…”
“Không sao,” anh nói. “Thật đấy.” Anh hít một hơi dài cái không khí bụi bặm, sực mùi mồ hôi trong chiếc xe cảnh sát. “Anh muốn gặp em. Anh muốn gặp con gái của anh.”
Và Lauren nói,”Sao anh biết được đó là con anh?”
“Con bé là của anh.”
“Nhưng xét nghiệm máu…”
“Con bé là của anh,” anh nói. “Anh không cần xét nghiệm máu. Em sẽ về nhà chứ Lauren? Em sẽ về chứ?”
Đâu đó trên con phố vắng anh nghe thấy tiếng máy phát điện chạy rì rầm.
“Nora,” cô nói.
“Gì cơ?”
“Đó là tên con gái anh, Sean.”
“Nora,” anh nói trước khi cổ họng anh nghẹn lại
Khi Jimmy về tới nhà, Annabeth đang đợi hắn trong bếp. Hắn ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia bàn đối diện với cô. Cô cười với hắn cái nụ cười nhẹ nhàng, bí ẩn mà hắn vẫn luôn yêu mến, nụ cười như hiểu thấu lòng hắn, cho dù cho đến hết đời này hắn không mở miệng ra nữa thì cô vẫn biết hắn muốn nói gì. Jimmy cầm lấy tay vợ và dùng ngón tay cái vuốt ve dọc theo ngón tay của cô để tìm thấy sức mạnh của chính bản thân mình được phản chiếu trên nét mặt của vợ.
Chiếc máy theo dõi tiếng trẻ con khóc đặt trên bàn giữa hai người bọn họ. Họ bắt đầu sử dụng nó từ tháng trước khi Nadine bị ốm vì nhiễm khuẩn cầu chuỗi khá nặng. Khi nghe thấy con bé thở hồng hộc trong giấc ngủ Jimmy cứ tưởng như con mình sắp chết đuối, rồi ho tới xé ruột xé gan khiến hắn bật dậy trên giường và ẵm con bé vội vàng lao tới phong cấp cứu trên người chỉ mặc độc quần lót và áo phông. Con bé hồi phục rất nhanh anh Annabeth vẫn không muốn cất chiếc máy báo khóc vào tủ. Buổi tối cô ấy vẫn bật lên để theo dõi giấc ngủ của Nadine và Sara.
Hai đứa lúc này vẫn chưa ngủ. Jimmy có thể nghe thấy tiếng chúng thì thầm và cười khúc khích qua chiếc loa nhỏ và việc hình dung ra hai đứa nhỏ vui đùa trong khi hắn thì nghĩ tới những lỗi lầm của mình khiến Jimmy cảm thấy hãi hùng.
Mình đã giết một người. Giết nhầm.
Nhận thức đó, nỗi hổ thẹn đó thiêu đốt tâm can hắn.
Mình đã giết Dave Boyle.
Thứ cảm xúc đó từng giọt, từng giọt thiêu đốt chảy xuống bụng hắn, khiến hắn quay cuồng.
Mình đã giết người. Mình đã giết một người đàn ông vô tội.
“Ôi, anh yêu,” Annabeth nói và sờ soạng lên mặt hắn. “Ôi, cục cưng, có chuyện gì vậy? Là vì Katie ư? Cưng này, nhìn anh như sắp chết ấy.”
Cô đi vòng qua bàn tới chỗ hắn, ánh mắt mãnh liệt, một sự pha trộn giữa lo lắng và thương xót. Cô ngồi vào lòng Jimmy, hai tay ôm lấy khuôn mặt của hắn và bắt hắn nhìn vào mắt mình.
“Hãy nói cho em biết. Hãy nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra.”
Jimmy những muốn trốn đi chỗ khác. Giây phút này tình yêu của cô khiến hắn đau lòng. Hắn muốn thoát ra khỏi bàn tay ấm áp của cô và tìm một nơi tăm tối, một cái hang sâu nơi tình yêu cũng như ánh sáng đều không thể tới được để hắn có thể cuộn tròn người lại và rên lên nỗi đau đớn và sự căm ghét đối với bản thân.
“Jimmy,” cô thì thầm. Cô hôn lên mí mắt hắn. “Jimmy, hãy nói với em. Xin anh.”
Cô đặt tay lên hai bên thái dương của hắn, lồng những ngón tay vào trong tóc, ôm lấy đầu hắn và hôn hắn. Lưỡi cô thọc sâu vào miệng hắn, thăm dò, tìm kiếm nguồn cơn nỗi đau cả hắn, hút lấy chúng và nếu cần thiết có thể biến thành một lưỡi dao sắc để cắt bỏ đi những khối u dữ, lôi chúng ra khỏi người hắn. “Hãy nói cho em biết. Xin anh, Jimmy. Hãy nói cho em biết.”
Và hắn biết, khi soi mình vào tình yêu đó của cô, rằng hắn sẽ phải kể cho cô hết mọi chuyện hoặc là hắn sẽ mất tất cả. Hắn không chắc là cô có thể cứu giúp nhưng hắn tin là nếu không thành thực bày tỏ hết với cô lúc này thì hắn nhất định sẽ chết.
Thế nên hắn không kể hết với vợ.
Hắn kể với cô tất cả. Hắn kể với cô về Just Ray Harris, về nỗi u buồn đã neo trong lòng hắn từ khi mười một tuổi và kể với cô rằng thương yêu Katie chính là thành tựu đẹp đẽ duy nhất trong cuộc đời vô dụng của hắn, rằng cô bé Katie khi đó, đứa con gái ruột thịt mà xa lạ vừa cần tới hắn mà lại vừa nghi ngại hắn năm đó, chính là thử thách đáng sợ nhất mà hắn từng đối mặt và cũng là nghĩa vụ duy nhất mà hắn không bao giờ chạy trốn. Hắn nói với cô rằng yêu thương và che chở cho Katie là ngọn nguồn cuộc sống của hắn, không còn con bé, đời hắn trở nên vô nghĩa.
“Và vì vậy, anh đã giết Dave,” hắn nói và tự dưng cảm thấy căn bếp trở nên nhỏ bé và chật chội xung quanh hai người bọn họ.
“Anh giết cậu ta, ném xuống dòng sông Kỳ Bí và bây giờ anh phát hiện ra rằng đó không chỉ là một tội ác kinh khủng mà tệ hơn nữa là cậu ấy hoàn toàn vô tội.”
“Đó là những chuyện mà anh đã gây ra, Anna. Và anh không thể gỡ lại được. Anh nghĩ anh nên ngồi tù. Anh nên thú nhận đã giết Dave và quay trở lại nhà tù vì anh nghĩ rằng anh thuộc về nơi đó. Không, em yêu, anh đúng là thuộc về nơi đó. Anh thật không phù hợp sống ở bên ngoài. Anh là một người không thể tin cậy.”
Giọng hắn nghe giống như của một người khác. Quá khác so với giọng nói thường ngày khi biết Jimmy tự hỏi không biết Annabeth có nhìn thấy người lạ ở trước mặt mình, một bản sao giấy than của Jimmy, và một Jimmy biến mất trong không khí.
Nhưng nét mặt của cô vẫn khách quan, điềm tĩnh và trầm lặng tới mới có thể làm mẫu cho người ta vẽ tranh. Cằm hất lên, mắt mở to nhưng không thể đọc được cô đang nghĩ gì.
Jimmy lại nghe thấy tiếng của hai đứa con gái trong máy báo khóc thì thầm nói chuyện với nhau như âm thanh của gió khẽ thổi qua kẽ lá.
Annabeth cúi xuống và bắt đầu cởi áo sơ mi của Jimmy, người hắn đờ ra dưới những ngón tay khéo léo của cô. Cô cởi áo hắn ra và tụt xuống nửa vai rồi áp tai lên ngực hắn.
Jimmy nói, “Anh chỉ…”
Tay cô trượt dọc bên sườn hắn, vuốt ve lưng hắn rồi áp chặt hơn nữa mặt cô vào ngực hắn. Cô nhắm mắt lại, một nụ cười xinh nở trên môi.
Họ ngồi như thế một lúc. Tiếng thì thào trên máy báo khóc đã được thay bằng tiếng thở đều của hai đứa trẻ con trong giấc ngủ.
Khi Annabeth rốt cuộc rời khỏi ngực hắn, Jimmy vẫn có cái cảm giác má cô vẫn còn ở đó, vĩnh viễn để lại dấu vết trên ngực hắn. Cô trèo khỏi người hắn và ngồi xuống sàn trước mặt hắn và nhìn hắn. Rồi cô ngó sang chiếc máy báo khóc và im lặng một lúc, lắng nghe hai đứa con gái đang ngủ say.
“Anh có biết em đã nói gì với các con khi cho chúng đi ngủ tối nay không?”
Jimmy lắc đầu.
Annabeth nó, “Em bảo với chúng là chúng cần phải đặc biệt ngoan ngoan với bố vì chúng ta yêu Katie nhiều như thế nào thì bố còn yêu Katie nhiều hơn thế nữa. Anh yêu con bé như vậy vì chính anh đã tạo ra nó và ôm ấp nó từ khi con bé còn nhỏ xíu và đôi khi tình yêu của anh dành cho con bé lớn tới mức tim anh giống như một quả bóng phồng lên quá cỡ, chỉ chực vỡ bung ra vì quá nhiều thương yêu.”
“Chúa ơi,” Jimmy nói.
“Em nói với các con là bố cũng yêu các con nhiều như vậy đó. Rằng ông ấy có bốn trái tim, tất cả đều là những quả bóng căng và nhức nhối yêu thương. Với tình yêu đó các con sẽ không bao giờ phải lo lắng gì cả. Và Nadine nói, ‘Không bao giờ ư?’”
“Xin em.” Jimmy có cảm giác như đang bị nghiền nát dưới một bức tường đá. “Đừng nói nữa.”
Cô lắc đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt điềm tĩnh của mình. “Em nói với Nadine, ‘Đúng thế. Không bao giờ. Bởi vì bố là nhà vua, không phải là một hoàng tử. Nhà vua luôn biết làm gì là đúng, ngay cả đôi khi phải đưa ra những quyết định hết sức khó khăn. Bố các con là một vị vua và ông ấy sẽ…’”
“Anna…”
“ ‘… và ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì cho những người mà ông ấy yêu mến. Ai mà chẳng phạm lỗi. Tất cả mọi người đều có lúc phạm lỗi. Nhưng những người đàn ông có bản lĩnh thì sẽ cố gắng sữa chữa. Đó mới là điều quan trọng. Đó mới chính là tình yêu đích thực. Đó là lý do tại sao mà bố của các con chính là một người đàn ông vĩ đại.’ ”
Jimmy cảm thấy hai mắt nhòe đi. “Không,” hắn nói
“Celeste gọi điện tới,” Annabeth nói, những lời giống như mũi dao sắc.
“Đừng…”
“Cô ấy muốn biếtt anh ở đâu. Cô ấy bảo cô ấy có nói với anh về những nghi ngờ của mình về Dave.”
Jimmy lấy mu bàn tay gạt nước mắt và nhìn vợ mình như thể lần đầu tiên nhìn thấy cô.
“Cô ta nói với em vậy, Jimmy, và em nghĩ có kiểu vợ nào lại đi nói những điều như thế về chồng của mình? Sao lại có thể nhu nhược tới mức tin vào những chuyện trẻ con hoang đường như thế? Và tại sao cô ta lại kể với anh chứ? Hả Jim? Tại sao cô ta lại chạy tới chỗ anh?”
Jimmy có một suy đoán – hắn vẫn luôn có một suy đoán về Celeste và cái cách cô ấy đôi khi nhìn hắn – nhưng hắn không nói gì.
Annabeth mỉm cười như thế đã đọc thấy câu trả lời trên mặt hắn. “Em đáng lẽ phải gọi di động cho anh. Em đáng lẽ phải làm vậy. Sau khi cô ta nói cho em biết về những nghi ngờ của anh và lại nhìn thấy anh rời đi với Val, em có thể đoán ngay ra là em đang định làm gì, Jimmy. Em không đến nỗi ngốc.”
Cô ấy chả bao giờ ngốc cả.
“Nhưng em đã không gọi cho anh. Em đã không ngăn cản việc đó lại.”
Giọng của Jimmy như vỡ ra. “Tại sao không?”
Annabeth ngẩng đầu lên nhìn hắn như thể câu trả lời đã hết sức rõ ràng. Cô đứng dậy nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hiếu kì rồi đá giày ra khỏi chân. Cô tụt quần jean của mình xuống đùi rồi kéo nó xuống tới tận mắt cá chân. Cô kéo Jimmy ra khỏi ghế của hắn. Cô áp sát vào người hắn và bắt đầu hôn lên hai má ẩm ướt của hắn.
“Bọn họ,” cô nói, “là những kẻ yếu đuối.”
“Bọn họ là ai?”
“Tất cả mọi người,” Cô nói. “Tất cả mọi người trừ hai chúng ta.”
Cô lôi tuột áo của Jimmy ra khỏi vai hắn và Jimmy như nhìn thấy khuôn mặt của cô trong đêm hẹn hò đầu tiên bên dòng kênh Penitentiary. Cô hỏi hắn liệu việc phạm pháp có ăn sâu vào máu của hắn không và Jimmy đã thuyết phục cô là không vì hắn cho rằng đó là câu trả lời mà cô muốn nghe. Chỉ tới giây phút này đây, mười hai năm rưỡi sau đó, hắn mới hiểu ra rằng thứ cô muốn nghe từ miệng hắn là sự thật. Cho dù câu trả lời của hắn là gì thì cô cũng sẽ tìm cách thích ứng với nó. Cô ấy sẽ ủng hộ nó. Cô ấy sẽ gây dựng cuộc sống của họ trên cơ sở phù hợp với nó.
“Chúng ta sẽ không phải là những kẻ yếu đuối,” cô nói và Jimmy cảm thấy ham muốn xâm chiếm lấy hắn như thể đã tích tụ từ bấy nhiêu lâu. Nếu có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lúc này mà không làm cô đau đớn thì hắn sẽ ngay lập tức cắn ngập răng vào cổ cô và ngấu nghiến các bộ phận trên cơ thể.
“Chúng ta sẽ không bao giờ là những kẻ yếu đuối,” Cô ngồi lên bàn bếp, hai chân đung đưa.
Jimmy nhìn vợ mình trong lúc bước chân ra khỏi chiếc quần jean trên sàn nhà và nghĩ rằng đây chỉ là một biện pháp nhất thời, chỉ tạm thời khiến hắn quên đi nỗi đau do việc sát hại Dave gây ra bằng cách rúc vào da thịt và sự can đảm của vợ mình. Nhưng chỉ là đêm nay thôi, không phải là cho ngày mai hay những ngày sắp tới. Nhưng đêm nay rõ ràng, đó chính là lối thoát của hắn. Không phải tất cả những phát hiện vĩ đại trên đời này đều bắt đầu từ những bước đơn giản hay sao?
Annabeth đặt tay lên hông hắn, móng tay cô bấm và da thịt ở gần cột sống của hắn.
“Khi chúng ta làm xong, Jim?”
“Ừ?” Jimmy đang ngầy ngật trong cơn say sưa với vợ mình.
“Nhớ đừng quên hôn chúc các con ngủ ngon.”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp