Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
Chương 32: Gặp lại thì sao ?
Vừa thay áo choàng trắng, tôi còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đã có người tới chụp cửa phòng trực ban. Tôi mở cửa, vừa thấy trước cửa một cô gái sắc mặt ám hoàng, nước mắt loang lổ, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Chồng cô ấy là bệnh nhân bệnh viện chỗ tôi, ung thư gan giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã lan tới phổi cùng thực quản, hiện tại đã xuất hiện máu ở đường tiêu hóa, hết phương cứu chữa. Chủ nhiệm ngày hôm qua đã thông tri người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự, nói anh ấy khả năng không qua nổi tối nay.
"Bạc thầy thuốc, cô cứu anh ấy." Cô gái nắm tay áo tôi, khóc cầu, "Cô chỉ cần nghĩ biện pháp, không cần cứu được mạng anh ấy, để anh ấy sống thêm hai ngày nữa là tốt rồi."
"Tôi sẽ cố hết sức." Tôi đi đến phòng bệnh, bệnh nhân đã nói không ra lời, vừa thấy tôi đến, ai cũng hô lên... Tựa hồ muốn nói cho tôi biết anh ấy còn luyến tiếc người con gái hai tuổi, không cam lòng đi vậy.
Thấy thân bằng bạn tốt của anh ta làm cho phòng bệnh chật như nêm cối, tôi hạ giọng nói với người nhà bệnh nhân: "Bảo mọi người ra hành lang trước đi, bệnh nhân cần im lặng."
Người lục tục rời đi, tôi bảo hộ sĩ tiêm cho anh ta một ít thuốc giảm đau, không biết thính lực của bệnh nhân như thế nào, cúi xuống nói vào tai anh tai anh ta: "Đây là thuốc chống ung thư mới nhất của Mỹ, rất hiệu quả."
Bệnh nhân an tĩnh lại, cầu xin mà nhìn tôi.
"kiên trì một chút, ngày mai an bài cho anh giải phẫu lần thứ hai, chúng tôi sẽ mời các chuyên gia nổi tiếng trong nước..."
Anh ta gật đầu, dùng bàn tay khô héo nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi biết tôi không cứu được anh ta, chỉ có khả năng giúp đỡ cũng như cho anh ta chút hy vọng. giúp anh ta vượt qua sinh mệnh cuối cùng trong đêm tối im lặng.
Một giờ sau, bệnh nhân hơi thở dần dần trở nên khó khăn, đem hết toàn lực hít thở.
Tôi cười an ủi."Chớ khẩn trương. Cha tôi ba năm trước đây cũng bị ung thư, ung thư dạ dày là loại rất dễ phát tán…Ông ấy từng nói tiếc nuối lớn nhất là chưa nhìn thấy tôi lập gia đình… Hiện tại, ông ấy còn sống và khỏe mạnh…Chờ ôm cháu ngoại mập mạp…Bệnh ung thư không phải là bất trị, anh trăm ngàn đừng buông tha cho."
Anh ta cố gắng mà hô hấp, từ đầu đến cuối đều cố gắng.
Bệnh nhân tim đập mỏng manh, tôi hô to với hộ sỹ: "Cường tâm châm!"
"Bạc thầy thuốc?"
"Đi lấy!"
Biết rõ này hết thảy là phí công, tôi chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng, vì mọi người mà tranh thủ từng giây...
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, anh mắt tuyệt vọng mà trợn to, tôi lấy ống dưỡng khí trên mặt anh ta ra."Anh còn có cái gì nói muốn nói sao?"
Anh ta gật gật đầu.
Nhìn người vợ đang khóc nức nở, anh ta nói lên hai chữ, là tên con gái mình.
Anh ta đi rồi, vợ anh ta rốt cuộc khóc không được, ngồi dưới đất thì thào đi thì thào lại: "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi về sau làm sao bây giờ..."
Vấn đề này tôi đã nghe vô số lần, đáp án chỉ có một câu: "Vì cha mẹ, vì đứa nhỏ, còn phải còn sống, tiếp tục sống."
Có lẽ gian nan, có lẽ khốn khổ, so với rất nhiều người đã chết đi, chúng ta ít nhất còn sống!
Cảm xúc xấu tới cực điểm, tôi mệt mỏi đi ra phòng bệnh, vừa vặn nghe thấy hai cái tiểu hộ sĩ đang buôn chuyện.
"Ngươi nói ai đẹp trai? Tớ như thế nào không thấy?"
"Chính là đứng ở hành lang kia kìa, đặc biệt đẹp trai, đặc biệt lạnh lùng, so với Ấn bí thư còn lạnh hơn..." Một nữ hộ sĩ trẻ tuổi vẻ mặt nhộn nhạo."Cái ánh mắt a..."
Tôi không biết nên nói cái gì.
Trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt các cô ấy đã quen rồi, đại khái qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ như vậy, cho nên tôi không nghĩ trách cứ các cô ấy làm cái gì.
"Thật không? Tớ bận việc bên trong." Ngữ khí của nữ hộ sĩ còn lại u oán.
Một hộ sĩ khác vừa đi đưa thuốc trở về, nghe thấy cái đề tài này lập tức tham gia."Có phải nam nhân đứng ở ngoài phòng bệnh số bảy không? Rất có hình , anh ta có phải là đồng nghiệp của bệnh nhân hay không?"
"Không phải, anh ta đến tìm .."
Cô ấy vừa nói được một nửa, vừa thấy vẻ mặt tôi đầy hàn ý, lập tức không nói tiếp: "Bạc thầy thuốc."
"Ân." Tôi gật gật đầu, cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh."Còn không giao ban sao?"
"Trong chốc lát nữa."
Một đêm không ngủ, đầu óc cháng váng, tôi giao ban, đi ra cổng bệnh viện.
Ngực cứ nghẹn lại, tôi rất muốn khóc, nhưng là khóc không được... Ba năm, từ ngày lên máy bay, tôi rốt cuộc khóc không được .
Tôi ngồi vào trong xe, mở cửa xe ra, cố gắng hít thở, để cho không khi sung túc đi vào làm cho tinh thần thêm sảng khoái.
Vốn định tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một chút, nhất nhắm mắt lại liền ngủ luôn.
Trong mộng, có người chặt chẽ nắm lấy cổ tay tôi, tôi thấy không rõ mặt của anh, chỉ có nghe thấy thoang thoảng tiếng kêu gọi: "Nha đầu... Nha đầu..."
Tôi khổ sở đến nỗi tay phát run, muốn thoát ra lại không động đậy.
Ủy khuất cùng buồn bực chồng chất đến cực hạn, cần phát tiết ra, tôi khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, bao nhiêu buồn bực đều phát tiết ra.
Tỉnh lại sau, tôi đưa tay sờ sở lên mắt còn ướt, nhẫn đính hôn lạnh lẽo chút tý nữa thì làm cho mắt bị thương.
Tôi lại sờ sờ trên cổ tay nơi bệnh nhân vừa nắm, thấy có vệt dây lưu lại....
Đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu.
Hai tuần trước, có người nhà bệnh nhân không khống chế được cảm xúc, đẩy tôi ngã, đồng hồ bị va nên rơi xuống, vỡ tan.
Tôi mang ra tiệm sửa, người ta nói động cơ cũng hỏng rồi, không có linh kiện thay, bảo tôi tìm cửa hàng phân phối của nhà máy Hải Âu. Tôi lại cầm ra quầy chuyên bán loại này, nhân viên cửa hàng vừa thấy thập thập phần kinh ngạc, làm cho tôi thấy loại đồng hồ này chưa hề bán.
Tôi nói cho cô ấy đồng hồ này đối với tôi rất trọng yếu, chỉ cần chữa được, bao nhiêu tiền đều không sao cả.
Cô ấy gọi điện thoại về nhà máy hỏi xưởng, người trong xưởng giữ lại để kiểm nghiệm, cô ấy dặn tôi nửa tháng sau quay lại lấy.
***
Đi vào trung tâm thương mại, tôi bước nhanh đến quầy bán đồng hồ Hải Âu, hỏi người bán hàng."Tôi lần trước đến đây sửa đồng hồ, có sửa được không ?"
"Xin hỏi chị là đồng hồ như thế nào?"
"Đồng hồ tình lữ, màu trắng. Nửa tháng trước để ở đây, chị nói đưa đi xưởng kiểm nghiệm thật giả..."
Nhân viên cửa hàng nhớ ra."Xin chờ một chút."
Không bao lâu, quản lí cầm ra một cái hộp tinh sao bước ra.
"Có sửa được không ạ?" Tôi vội hỏi.
"Thực xin lỗi!" Quản lí đem đồng hồ trao lại cho tôi."Xưởng chỗ chúng tôi không có linh kiện."
Tôi khó hiểu.”Đồng hồ này không phải là hiệu Hải Âu sao?"
"Đúng. Người trong xưởng nói đồng hồ này là giám đốc chỉ định để làm, khách hàng rất cần trong thời gian cực ngắn. Cho nên, đồng hồ này trừ bỏ cái mặt ngoài cùng là biểu thị Hải Âu, còn toàn bộ linh kiện đều là theo đồng hồ Thụy sĩ lấy vào lắp ráp."
Khó trách chỉ cần một cái chạm vào nhẹ nhàng liền tan xương nát thịt, nguyên do chỉ có cái vỏ là có dấu hiệu Hải Âu.
"Thật xin lỗi." Quản lí vẻ mặt xin lỗi."Không phải chúng tôi không phụ trách sửa, nhưng đồng hồ này chúng tôi chỉ làm có một đôi, thật sự không có linh kiện cho cô thay đổi..."
"Tôi hiểu được." Tôi lại hỏi: "Nếu tôi nguyện ý trả thêm tiền thì sao?"
"Động cơ là Jaeger – có độ chính xác cao nhất, giá phi thường sang quý. Nếu đồng hồ này có ý nghĩa rất lớn với cô, không bằng lưu làm kỷ niệm..."
Tôi cười khổ, vì cái gì anh không để lại cho tôi cái gì là vĩnh viễn trước sau như một, ngay cả cái đồng hồ này cũng là Jaeger khoác áo Hải Âu, thật sự buồn cười quá.
Ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đi đến thùng rác, nhìn lại lần cuối cùng cái đồng hồ đeo tay đã hư.
Tôi tự nhủ trong lòng: có thể làm được, coi như không có anh vẫn sống tốt, kết hôn, sinh con...
Đồng hồ bị tôi ném vào thùng rác, sau một tiếng va chạm trầm trọng vang lên, đồng hồ này ba năm qua tôi không bỏ được giờ cuối cùng cũng xong.
Anh nói: "Trên đời này trừ em ra còn có rất nhiều người con gái tên 'Bă', mà 'Nha đầu' của anh chỉ có một! Độc nhất vô nhị!"
Hiện tại, đồng hồ độc nhất vô nhị này, cũng như "Nha đầu", độc nhất vô nhị không còn nữa.
Tôi cùng với anh, từ nay về sau không còn bất cứ liên hệ.
Trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, tôi theo bản năng bám vào chiếc xe màu trắng bên cạnh. Đứng vững lại, chậm khẩu khí, mới phát hiện vừa vặn là cỗ xe màu trắng SUV ngày hôm qua vừa thấy, biển số xe màu trắng.
Nhớ tới người nam nhân kiêu ngạo kia, tôi không khỏi hoảng sợ, vội vàng ly khai xe này ra xa một chút.
Nhỡ đâu không tốt, anh ta nhất thời xúc động, lái xe đụng chết tôi.!
...
Thật lâu, thật lâu về sau, có một ngày, có người, nói với tôi: anh còn thật muốn lái xe đâm chết em! Đem em sống thành thực vật phóng ở trên giường!
Tôi hỏi: anh hận em như vậy sao? Hận đến nỗi em muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong?!
Anh nói: không phải hận, là yêu. Đêm đó tại bên ngoài cửa phòng bệnh, anh tự nhủ chính mình: người con gái này... là của anh. Bất luận dùng phương pháp gì, thủ đoạn nào, cho dù chỉ cần là thể xác, anh cũng nhất định đem cô ấy nhốt ở bên cạnh anh...
Những lời này nếu là bất cứ người nam nhân nào nói, tôi sẽ mắng "Mơ mộng hão huyền" .
Mà những lời này xuất từ miệng của Diệp Chính Thần, hết thảy liền hoàn toàn bất đồng .
Anh chính là kiếp số của tôi.
***
Vận mệnh theo không bỏ qua cơ hội nào để mà trêu cợt tôi, tựa như tôi dù muốn an ổn ở trong cảng nó cũng muốn dùng lốc xoáy để đánh vào cảng này.
Ấn Chung Thiêm bởi vì khoản tham ô bị tổ chuyên án cấp trên đặc phái mang đi. Tôi mới từ phòng giải phẫu đi ra liền nhận được tin tức này, tôi hoàn toàn không thể tin được một người cẩn thận chặt chẽ như Ấn Chung Thiêm tuyệt đối không thể tham ô huống chi, nếu anh có tham ô thì không cần hai nhà chúng tôi phải cùng góp tiền mua phòng ở.
Nhưng mà, sự thật xảy ra trước mắt, làm cho tôi không tin cũng không được.
Tôi nghĩ hết mọi biện pháp hỏi thăm tin tức của anh, không ai biết Ấn Chung Thiêm vì sao đột nhiên bị thẩm vấn bí mật, kết quả thẩm vấn như thế nào.
Liên tục ba ngày, cha tôi quên cả uống thuốc, mỗi ngày ngồi ở bên cạnh điện thoại không phải là gọi điện thoại cho người quên mà chờ để nghe tin tức của anh. Mẹ lặng lẽ khóc rất nhiều lần, tuy rằng không ở trước mặt tôi nhưng tôi cũng thấy đáy mắt mẹ ướt át.
Cha mẹ Ấn Chung Thiêm lại càng không cần phải nói, ngắn ngủn ba ngày liền bi thương uể oải, vừa thấy đến tôi lại chảy nước mắt mà nói cho tôi biết: "Chung Thiêm là bị oan uổng, Chung Thiêm sẽ không tham ô... Con hãy tìm cách, hãy tìm cách..."
Ở thời điểm bấp bênh này, tôi nhận được một cuộc gọi của bạn làm ở viện kiểm sát, hắn nói vừa mới nhận được tin tức, Ấn Chung Thiêm đã bị định tội, chỉ sợ là tử hình, đường sống khó thể cứu vãn.
Tôi chưa kịp dập điện thoại, mẹ tôi gấp đến độ hai tay run run nắm lấy tay áo tôi."Bạn con nói như thế nào? Chung Thiêm có việc gì không?"
Tôi nhìn mẹ, lại nhìn cha từ trong phòng đi ra, ông chính mà ngừng thở mà chờ đáp án của tôi.
Tôi cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Vụ án sắp điều tra rõ, Chung Thiêm sẽ không có việc gì."
Cha tôi mày rốt cục giãn ra, vội nói."Mau gọi điện cho bác Ấn... Nga, vẫn là để cha gọi đến đi, con nhanh lên đi vào ngủ một lát."
"Ân!"
Trở lại phòng, tôi khóa lại phòng cẩn thận, mới dám gỡ bỏ mặt nạ cười vui trên mặt xuống.
Nhưng nụ cười này có thể miễn cưỡng được bao lâu, giấy không thể gói được lửa .
...
Đối mặt với quá nhiều tử vong, gặp qua rất nhiều gia đình tan vỡ, chỉ cần có thể cứu Ấn Chung Thiêm, cái gì tôi cũng có thể trả giá, bao gồm cùng một người đã có phụ chi phu trên giường!
Sau khi bị người nam nhân chính mình hận nhất áp ở trên giường tận tình xâm chiếm, tôi đã hoàn thành một cuộc giao dịch sắc quyền dơ bẩn.
Vô luận bao nhiêu nước cũng không làm sạch ấn ký trên người tôi.
Đứng ở cửa sổ nhỏ phía trước khách sạn, gió đêm thổi lên mái tóc ẩm ướt.
Phía dưới tàng cây Du, cỗ xe Hummer kia còn không có rời đi, hơi khói nhẹ thản nhiên thoát ra biến mất vào bóng đêm....
Tôi đóng cửa sổ, kéo xuống bức màn.
Tôi gọi điện thoại cho cha mẹ, báo bình an, nói cho hai người: "Cha mẹ đừng tin lời đồn của người bên ngoài, bọn họ đều là nói lung tung . Bạn con ở Bắc Kinh hỗ trợ hỏi, người của tổ chuyên án điểm ở cấp trên, Chung Thiêm chẳng qua là hỗ trợ điều tra."
Cúp điện thoại, cầm lấy di động lại nhìn một lần nữa tin nhắn phía trên: "Thật đói! Rất muốn lại được ăn một bát mì em nấu."
Tôi xóa tin nhắn, xóa cả số điện thoại.
Đợi ba ngày, vụ án Nam Châu rốt cục có tin tức, tổ chuyên án tra ra khoản tiên lai lịch không rõ của Phó thị trưởng, Phó thị trưởng đang trong quá trình thẩm tra, bệnh tim đột phát, đưa đi bệnh viện cấp cứu khẩn cấp, trước mắt đang nằm giám hộ ở phòng bệnh nhân nặng.
Hiện tại mọi người ở Nam Châu hoảng sợ, ai cũng cảm thấy bất an.
Tình huống này làm cho tôi có chút nóng nảy, không xác định được tình huống này có lợi hay không đối với Ấn Chung Thiêm, cũng không biết anh ấy rốt cuộc có bị phán có tội hay không. Hơn nữa, Diệp Chính Thần chỉ là một tiến sỹ du học về rốt cuộc có nhiều năng lực giúp tôi không tôi cũng không dám xác định.
Tôi hỏi người quen ở Bắc Kinh, ông ấy nói tôi chờ một chút, không nên nóng lòng.
Tôi sao có thể không vội, vạn phần lo âu, tôi một người tại Bắc Kinh không mục đích mà đi. Một xe taxi đứng ở bên cạnh tôi, hỏi tôi muốn đi đâu.
Tôi nhất thời xúc động, nói: "Ủy ban đi."
Nghĩ xem có nên hay không đi làm đơn giải oan, đến của Ủy ban tôi nhìn cánh cổng trang nghiêm từ xa, lại nhìn cảnh vệ nghiêm túc đứng ở cổng, càng không dám đến cửa Lôi Trì nửa bước.
Tôi đang ở cửa bồi hồi, một chiếc xe Hummer màu đen đứng ở cổng lớn, không cách xa tôi lắm.
Một đồng chí cảnh vệ vừa thấy biển số xe, lập tức một đường chạy tới, cung kích chào theo kiểu nhà binh.
Phía buồng lái xe mở ra, một người quân nhân uy vũ tuổi còn trẻ từ trên xe bước xướng, cung thân mình mở phía cửa xe đằng sau, tay đặt phía trên đầu xe...
Một người nam nhân từ trên xe chậm rãi đi xuống.
Tôi đã thấy rất nhiều quân nhân, nhưng chưa thấy ai như vậy, không cần có động tác nào làm ra vẻ, từng cái nhấc chân giơ tay biểu lộ ra một cách tự nhiên quyền cao chức trọng.
Cảnh vệ lui ra phía sau từng bước, lại kính một cái chào nhà binh, tránh đường, ý bảo người đó đi vào.
Người kia không có đi vào, xoay người, nhìn về phía tôi...
Mặt mày trang nghiêm trước cổng Ủy ban, người đó hơi chút xoay người một cái, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú, mắt bình thản dừng ở trên người tôi...
Tôi lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy ánh mặt trời làm đầu tôi váng vất, mắt hoa, bộ quần áo quân trang màu xanh lục trên có những chiếc cúc màu vàng đâm vào mắt tôi không sao mở mắt ra được…
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp