Đồng Đạo

Chương 43


Chương trước

Hắn tỉnh dậy trước lúc mặt trời mọc trên cái giường mà hắn đã không dùng tới trong gần hai mươi năm, trong căn phòng mà hắn đã không bước chân vào trong gần mười năm. Đó là những năm tháng đã qua, một cuộc sống khác nào đó. Những bức tường giờ đây như xích lại làm cho căn phòng trở nên nhỏ hẹp hơn, cái trần cũng thấp hơn. Qua năm tháng, những thứ đồ của hắn - những kỷ niệm của thời thơ ấu và cả những tấm áp phích với các cô người mẫu tóc vàng mặc đồ tắm bó chật - đã được bỏ đi.

Là con của một cặp bố mẹ hiếm khi nói chuyện với nhau, hắn đã biến căn phòng của mình thành một cấm địa. Chưa đến tuổi lên mười, hắn đã biết khóa cửa phòng lại. Bố mẹ hắn chỉ bước vào khi được hắn cho phép.

Mẹ hắn đang nấu nướng; mùi thịt xông khói tỏa khắp nhà. Hai mẹ con đã thức rất khuya; vậy mà bà vẫn dậy sớm, chỉ sốt ruột muốn lại được chuyện trò nữa. Ai mà có thể trách bà được ?

Hắn thận trọng duỗi người một cách chậm rãi. Lớp da quanh những vết bỏng của hắn vẫn còn căng ra. Quá một chút là sẽ bị rách, và vết thương sẽ lại rớm máu. Hắn sờ lên vết bỏng trên ngực, chỉ muốn cào cho đã cơn ngứa. Hắn gập chân và khoanh cả hai tay ra sau gáy. Hắn mỉm cười với cái trần nhà, một nụ cười đắc thắng bởi lẽ cuộc sống chui lủi giờ đây đã chấm dứt. Không còn cả Patrick lẫn Danilo, và những cái bóng rình rập phía sau cũng đã bị nghiền nát. Stephano, cùng Aricia và đám Bogan, cùng các nhà chức trách Liên bang và Parrish, tất cả đều không còn ý nghĩa gì. Không còn ai săn lùng hắn nữa.

Nắng đã tràn vào cửa sổ. Hắn nhanh chóng tắm táp, xoa một lớp thuốc mỡ lên các vết thương và băng chúng lại.

Hắn đã hứa với mẹ hắn về những đứa cháu mới, cả một lũ, để thế chỗ cho Ashley Nicole, con bé mà bà vẫn muốn được gặp lại. Hắn đã kể với bà những điều tuyệt vời về Eva, và hứa sẽ mang nàng tới New Orleans trong một ngày không xa. Chưa có bàn tính gì tởi hôn lễ, nhưng đó là điều chắc chắn.

Hai người cùng ăn bánh quế với thịt xông khói, rồi uống cà phê trước hiên nhà trong khi những đường phố cổ kính đã bắt đầu thức giấc. Trước khi những người hàng xóm có thể ghé vào để chúc tụng, họ đã ra xe đi. Patrick muốn ngắm lại cái thành phố của hắn một lần nữa, cho dù chỉ là thoáng qua.

Vào lúc chín giờ, hắn cùng mẹ đi vào tiệm Anh em nhà Robilio trên phố Canal để hắn mua vài chiếc quần kaki và áo sơmi mới, cùng một chiếc túi da du lịch rất đẹp. Họ ghé vào tiệm Café du Monde trên phố Decatur, và rồi ăn trưa ở một quán ăn gần đó.

Hai mẹ con ngồi bên nhau trong một giờ trước cửa ra máy bay của hắn, tay cầm tay và phần nhiều là im lặng. Khi tiếng loa gọi khách lên máy bay vang vang, Patrick ôm chặt lấy mẹ và hứa ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại. Bà muốn được chóng thấy những đứa cháu mới, bà nói, và cố gượng cười.

Hắn bay đi Atlanta. Từ đó, với cuốn hộ chiếu hợp pháp mang tên Patrick Lanigan, mà Eva đã trao cho Sandy, hắn lên một chuyến bay khác đi Nice.

oOo

Lần cuối cùng mà hắn gặp Eva đã cách đó cả một tháng, ở Rio, trong một kỳ nghỉ cuối tuần dài, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Khi đó, cuộc truy đuổi kia đã bắt đầu bước sang đoạn cuối, và Patrick biết điều đó.

Họ đã ôm chặt lấy nhau trong lúc bước đi trên những bãi biển đông người của Ipanema và Leblon, phớt lờ những tiếng kêu vui vẻ xung quanh họ. Họ ăn tối thật muộn trong những tiệm ăn ưa thích - Anti-quarius và Antonio’s - nhưng chẳng mấy thiết ăn. Họ nói với nhau những lời dịu dàng và ngắn ngủi, và những cuộc trò chuyện ấy của họ lúc nào cũng kết thúc trong nước mắt.

Đã có lúc, nàng khuyên hắn tiếp tục chạy trốn, cùng với nàng, khi mà hắn còn có thể làm được, để ẩn mình trong một lâu đài nào đó ở Xcốtlen hay một căn hộ nhỏ xíu ở Rôm, nơi mà không ai có thể tìm ra họ. Thế nhưng, lời khuyên đó đã bị bỏ qua. Đơn giản là vì hắn đã quá mệt mỏi.

Vào cuối chiều, họ thường đi xe cáp treo lên đỉnh ngọn núi Sugarloaf để ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống Rio. Quang cảnh thành phố buổi tối thật là ngoạn mục, nhưng với hoàn cảnh lúc bấy giờ thì họ cũng chẳng có bụng dạ nào để mà thưởng thức. Hắn ôm chặt lấy nàng trước làn gió lạnh, và hắn đã hứa rằng một ngày nào đó, khi mọi chuyện đã qua đi, họ sẽ lại cùng đứng ở chính chỗ đó, để ngắm hoàng hôn và bàn chuyện tương lai. Nàng đã gắng gượng để tin lời hắn.

Họ tạm biệt nhau trên một góc phố, gần căn hộ của nàng. Hắn đã hôn lên trán nàng và lầm lũi bước đi, hòa mình vào đám đông. Hắn đã để nàng đứng đó khóc ròng bởi vì thà vậy còn hơn cái cảnh bối rối ở một sân bay đông đúc. Hắn rời khỏi thành phố, bay về phía tây, liên tục thay đổi các chuvến bay. Hắn đến Ponta Porã sau khi màn đêm đã buông xuống, tìm lại chiếc Beetle mà hắn để lại tại sân bay, và lái xe chạy qua những con phố vắng tới phố Tiradentes, về lại ngôi nhà khiêm nhường của hắn, sắp xếp mọi thứ và bắt đầu chờ đợi.

Hắn gọi cho nàng hàng ngày trong khoảng từ bốn đến sáu giờ chiều, với tên người gọi cùng nội dung trao đổi đã được quy ước trước.

Và rồi, những cú điện thoại đó đã ngừng bặt: Họ đã tìm ra được hắn.

Chuyến tàu từ Nice đến Aix rất đúng giờ, vài phút sau lúc mười hai giờ trưa ngày chủ nhật. Hắn bước xuống sân ga, và đưa mắt tìm nàng trong đám đông. Hắn thật sự không dám nghĩ đến việc được thấy nàng. Hắn chỉ dám hy vọng, gần như là cầu nguyện mà thôi. Mang theo cái túi mới và những bộ quần áo mới, hắn gọi xe tăcxi đi ngang qua thị trấn để tới Villa Gallici ở ngoại ô.

Nàng đã đặt sẵn một phòng với cả hai cái tên, Eva Miranda và Patrick Lanigan. Thật dễ chịu sau tất cả những căng thẳng, sau một chuyến đi không còn phải đội lốt bằng những cái tên giả và những tấm hộ chiếu giả. Nàng chưa tới, nguời nhân viên tiếp tân thông báo, và hắn cảm thấy hẫng hụt. Hắn đã ao ước được thấy nàng ở sẵn trong phòng, với một cái váy lót mỏng trên người, chỉ chờ để quấn lấy nhau. Hắn dường như đã có thể cảm thấy được hơi hướng của da thịt nàng.

“Phòng được đặt từ khi nào vậy ?” Hắn cáu kỉnh hỏi.

“Ngày hôm qua. Bà ấy gọi từ Luân Đôn, và nói sẽ đến vào sáng nay, nhưng chúng tôi chưa thấy.”

Hắn đi về phòng và tắm táp. Hắn bỏ các thứ đồ dùng trong túi ra, rồi gọi nước trà và bánh ngọt. Hắn ngủ thiếp đi với giấc mơ nghe thấy tiếng gõ cửa của nàng, lôi nàng vào trong phòng.

Hắn để lại một lời nhắn cho nàng ở quầy tiếp tân, và ra ngoài đi dạo quanh cái thị trấn xinh đẹp có từ thời Phục Hưng này. Ngoài trời mát mẻ và thoáng đãng. Provence vào đầu tháng Mười một thật là dễ chịu. Có lẽ là họ sẽ sống ở đây. Hắn ngước nhìn những căn hộ trông ngồ ngộ bên trên những đường phố chật hẹp, cổ kính và nghĩ, phải, đây sẽ là một nơi dễ chịu. Thị trấn này là của những trường đại học, nơi mà nghệ thuật được tôn sùng. Tiếng Pháp của nàng rất khá và hắn cũng muốn nói thạo được thứ tiếng này. Phải rồi, tiếng Pháp sẽ là thứ ngôn ngữ tiếp theo của hắn. Họ sẽ ở đây chừng một tuần gì đó, rồi lại trở về Rio một thời gian, nhưng có lẽ Rio sẽ không phải là nhà của họ. Đắm mình trong tự do, Patrick chỉ muốn được sống ở mọi nơi, để được hưởng những nền văn hóa khác nhau và để được học các thứ ngôn ngữ.

Hắn bị hai nhà truyền giáo trẻ của dòng Mormon quấy rầy, nhưng đã xua họ đi và rồi đi dọc theo đường Cours Mirabeau. Hắn uống cà phê ở một cái quán ngay trên cái hè phố mà họ đã từng dắt tay nhau vừa đi vừa nhìn đám sinh viên cách đó một năm.

Hắn cố bình thản. Đó chỉ là một chuyến bay nối bị muộn mà thôi. Hắn cố chờ cho đến khi trời tối, mới làm ra vẻ bình thản đi về khách sạn. Nàng vẫn không có ở đó, cũng không có tin nhắn gì. Không gì cả. Hắn gọi lại chỗ khách sạn ở Luân Đôn, và được biết là nàng đã rời khỏi từ hôm trước, hôm thứ bảy, tầm giữa buổi sáng.

Hắn đi ra mảnh vườn bên ngoài khu phòng ăn, và tìm một cái ghế trong một góc mà từ đó hắn có thể nhìn được tới chỗ quầy tiếp tân qua một cửa sổ. Hắn gọi một ly cônhắc đúp để nhâm nhi cho khỏi lạnh. Hắn sẽ thấy nàng khi nàng đến. Nếu như nàng lỡ một chuyến bay thì lúc này nàng đã phải gọi điện. Nếu như nàng lại bị đám hải quan chặn lại thì lúc này nàng cũng đã phải gọi điện. Cho dù là có trục trặc gì về hộ chiếu, thị thực, hay vé thì nàng cũng đã phải gọi.

Không còn ai săn đuổi nàng cả.

Lại thêm cônhắc đổ vào cái bụng rỗng tuếch, và chẳng bao lâu, hắn đã ngất ngư và đổi sang uống cà phê đen để cố tỉnh táo.

Khi quầy rượu đóng cửa, Patrick trở về phòng. Lúc này là tám giờ sáng ở Rio, và hắn đành miễn cưỡng gọi điện cho cha nàng, người mà hắn có gặp mặt hai lần. Nàng đã giới thiệu hắn là một người bạn và là một thân chủ của nàng, người Canađa. Ông già tội nghiệp cũng đã phải chịu đựng nhiều, nhưng Patrick không còn cách nào khác. Hắn nói là hắn đang ở Pháp và cần bàn một công việc pháp lý với cô luật sư Braxin của hắn. Hắn đã nói những lời xin lỗi về việc đã làm phiền ông vào lúc sáng sớm như thế này ở nhà, thế nhưng, ông có vẻ như không muốn nói nàng ở đâu. Đó là một việc quan trọng và khẩn cấp, hắn giải thích. Paulo thực lòng không muốn nói, nhưng người đàn ông trên điện thoại này có vẻ biết rất nhiều về cô con gái của ông.

Nàng đang ở Luân Đôn, Paulo cho biết. Ông đã nói chuyện với nàng hôm thứ bảy. Và không chịu nói thêm gì nữa.

Patrick khắc khoải đợi thêm hai giờ nữa, rồi gọi cho Sandy. “Cô ấy biến mất rồi,” hắn nói, giờ đây đã thật sự hoảng loạn. Sandy cũng không có tin gì về nàng.

oOo

Patrick lang thang hai ngày trên các đường phố ở Aix, không biết đi đâu, ngủ nghê vớ vẩn, không thiết ăn, chỉ có uống cônhắc và cà phê, gọi cho Sandy và làm cho ông già Paulo tội nghiệp hoảng sợ với những cú điện thoại liên tiếp. Cái thị trấn xinh đẹp này đã mất đi sự lãng mạn của nó. Một mình trong phòng, hắn khóc thầm với một trái tim tan vỡ, và một mình trên phố, hắn thầm nguyền rủa người đàn bà mà hắn vẫn còn yêu đến phát cuồng.

Các nhân viên khách sạn nhìn hắn ra vào. Thoạt đầu thì hắn còn sốt ruột hỏi có tin nhắn gì cho hắn không, nhưng với ngày giờ trôi qua, hắn chỉ còn gật gật đầu chào họ. Hắn không cả cạo mặt và trông bơ phờ. Hắn đã uống quá nhiều.

Sau ngày thứ ba thì hắn làm thủ tục rời khỏi khách sạn, nói rằng muốn trở về Mỹ. Hắn yêu cầu người nhân viên tiếp tân mà hắn thấy là dễ chịu nhất giữ một phong bì dán kín ở quầy ngừa trường hợp bà Miranda có đến.

Patrick bay đi Rio. Vì sao, hắn không biết nữa. Nàng yêu Rio đến vậy thì đó sẽ là nơi khó lòng mà gặp được nàng. Nàng quá khôn ngoan để không trở lại Rio. Nàng biết phải ẩn mình ở đâu, làm thế nào để biệt tăm biệt tích, làm thế nào để thay hình đổi dạng, và làm thế nào để chuyển tiền được ngay lập tức và tiêu pha nó thế nào mà không gây sự chú ý.

Nàng đã học được từ một kẻ bậc thầy. Patrick đã dạy cho nàng quá nhiều về nghệ thuật lẩn trốn. Không ai có thể tìm được Eva, tất nhiên là trừ phi chính nàng muốn vậy.

Hắn có một cuộc gặp đau đớn với Paulo, trong đó hắn đã kể toàn bộ câu chuyện, toàn bộ các chi tiết. Ông già tội nghiệp kia đã sụm xuống ngay trước mắt hắn, khóc than và nguyền rủa hắn đã làm hư hỏng cô con gái yêu quý của ông. Cuộc gặp đó chỉ là một hành vi tuyệt vọng, và tuyệt nhiên không mang lại kết quả gì.

Hắn ngụ lại trong những khách sạn nhỏ ở gần chỗ căn hộ cũ của nàng, lang thang trên các đường phố, và một lần nữa lại để ý tới mọi khuôn mặt, nhưng lần này là vì một lý do khác. Không còn là con mồi nữa, giờ đây hắn là kẻ đi săn, một kẻ đi săn tuyệt vọng.

Không thể nào thấy mặt nàng được, bởi lẽ chính hắn dã dạy nàng cách giấu nó đi như thế nào.

Tiền bạc của hắn cạn dần, và sau cùng hắn đành phải gọi cho Sandy và hạ mình hỏi vay năm nghìn đôla. Sandy đã nhanh chóng đồng ý và thậm chí còn đề nghị cho vay thêm. Hắn bỏ cuộc sau một tháng, và đi bằng xe buýt ngang qua cả một chặng đường dài để tới Ponta Porã.

Hắn có thể bán ngôi nhà của hắn ở đó, có thể là cả chiếc xe nữa. Hai thứ gộp lại cũng sẽ được khoảng ba mươi nghìn đôla Mỹ. Hoặc giả hắn cũng có thể giữ những thứ đó lại và kiếm một việc làm. Hắn có thể sẽ sống ở cái đất nước mà hắn yêu quý, trong cái thị trấn nông thôn bé nhỏ mà hắn rất ưa đó. Có lẽ hắn có thể làm một giáo viên dạy tiếng Anh, và sống yên ổn trên phố Tiradentes, nơi giờ đây không còn kẻ nào rình rập nữa mà chỉ còn những đứa trẻ chân đất chơi bóng trên mặt đường nóng bỏng.

Hắn còn có thể đi đâu được nữa ? Hành trình của hắn đã kết thúc. Sau cùng thì quá khứ của hắn đã khép lại hoàn toàn. Nhất định rồi, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm lại hắn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...